Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 42

Tác giả: Thời Nhân Quả.
Biên tập: Angel Anette.
...

Chương 42

Thiện Phàm Sinh?

Giang Vị Lâm càng thêm khó hiểu.

Nguyên Sam ra vẻ đứng đắn mà gật đầu, "Sư muội của hắn tức giận, hắn đều dỗ người ta như thế đấy."

Lần này thì Giang Vị Lâm đã hiểu ra, y bất đắc dĩ gõ đầu Nguyên Sam một cái, "Đó là bạn lữ của hắn, dĩ nhiên hắn phải dỗ nàng như vậy."

"Bạn lữ? Cũng giống như ca ca và ta sao? Bạn lữ cũng có nghĩa là ngày đêm bầu bạn bên cạnh nhau đúng không?" Nguyên Sam hỏi lại.

"Dĩ nhiên chúng ta không phải."

Nghe ca ca trả lời, mặc dù Nguyên Sam cũng đã sớm đoán được nhưng sắc mặt vẫn hơi trầm xuống, nhưng rất nhanh đã trở lại bình thường.

Giang Vị Lâm chỉ cho rằng Nguyên Sam thật sự không hiểu, có lẽ đối phương phải thường xuyên nhốt mình trong phòng tu luyện, chớp mắt đã qua mấy năm, cho nên mới có nhiều thứ không phân biệt được.

"Bạn lữ chính là phu thê, là hai người yêu nhau và bầu bạn với nhau cả đời. Ta và ngươi chỉ là huynh đệ, khác xa với điều đó." Giang Vị Lâm kiên nhẫn giải thích.

Trong lòng Nguyên Sam khó chịu nhưng không bộc lộ ra ngoài, y hỏi: "Vậy phu thê nhất định phải là nam nữ sao?"

Giang Vị Lâm nghe vậy thì khựng lại, "Cũng không hẳn. Tất cả đều tùy thuộc vào việc ngươi thích ai mà thôi."

"Vậy còn ca ca? Ca ca cũng như vậy, không bận tâm nam nữ, chỉ để ý đến nội tâm của mình sao?" Nguyên Sam truy hỏi.

Câu hỏi này quả thật đã làm khó Giang Vị Lâm. Y sống lâu như vậy nhưng quả thật chưa từng yêu thích ai, thật sự là làm khó y.

Suy đi nghĩ lại, cuối cùng y gật đầu, "Có lẽ là vậy."

Đây là một câu trả lời không quá khẳng định.

Nguyên Sam không hỏi thêm nữa.

Y chỉ ra hiệu cho Giang Vị Lâm mở hộp quà ra xem, "Đây là món bảo vật mà ta đặc biệt chọn riêng cho ca ca, ngươi xem thử có thích hay không."

Giang Vị Lâm cúi đầu nhìn chiếc hộp gỗ trong lòng bàn tay, chỉ riêng vẻ ngoài đã rất tinh xảo. Y tháo chiếc khóa nhỏ bên ngoài, mở ra hai lớp vỏ để lộ món bảo bối bên trong.

Đó là một miếng ngọc bội trong suốt như pha lê, trên đó khắc một phù văn cổ xưa.

"Ngọc bội?"

Giang Vị Lâm cầm miếng ngọc bội lên, vừa chạm vào tay đã thấy mát lạnh, mang theo một luồng khí lạnh dịu nhẹ, khiến cho hơi nóng và mệt mỏi trong cơ thể cũng tan đi phần nào.

"Đúng là ngọc tốt." Giang Vị Lâm kinh ngạc thốt lên.

"Ca ca hãy thử đưa linh khí vào đó đi." Nguyên Sam hướng dẫn.

Linh khí thâm nhập vào ngọc bội, bên trong ngay lập tức xuất hiện một lớp ngăn cách, đây là một loại Pháp Khí nhận chủ!

Là cực phẩm Pháp Khí!

Giang Vị Lâm có chút kinh ngạc.

"Ca ca nhanh chóng để món đồ này nhận chủ đi." Nguyên Sam thúc giục y.

Giang Vị Lâm có phần do dự, "Món đồ này quá quý giá."

Ngay cả Nguyên Sam, thân là đệ tử duy nhất của Chưởng môn, việc có được một món Pháp Khí cực phẩm để tặng cho người khác này nhất định cũng là chuyện không hề đơn giản.

"Sư phụ sẽ không thiếu những thứ này đâu." Nguyên Sam muốn nói cho qua chuyện.

"Món đồ này khác với những thứ đan dược trước đó, Nguyên Sam nói xem, ngươi làm sao mà có được nó?" Giang Vị Lâm tính tình cẩn thận, lập tức nhận ra điểm không đúng. Y không đợi Nguyên Sam phản ứng, trực tiếp nắm lấy cổ tay đối phương, không nói không rằng đưa linh khí vào trong thăm dò.

Sắc mặt của Nguyên Sam hơi tái đi.

Ngày đó y đã chịu sự áp chế của sư phụ nhưng căn bản không để tâm đến, bởi vì lúc đó trong lòng y chỉ toàn là chuyện của ca ca, hoàn toàn thờ ơ với chính mình. Đau thì cứ đau, bị thương thì cứ bị thương thôi.

Nhưng dù sao đó cũng là vết thương do tu sĩ Đại Thừa để lại, nếu không dùng đan dược thì rất khó có thể chữa lành.

Giờ đây Giang Vị Lâm đưa linh khí vào thăm dò, ngay lập tức phát hiện ra vết thương của Nguyên Sam.

"Những vết thương này là sao?" Thần sắc của Giang Vị Lâm dần trở nên nghiêm trọng, y siết mạnh cổ tay Nguyên Sam.

Vết thương này không hề nhẹ, hơn nữa còn không có dấu vết xử lý qua, có lẽ Nguyên Sam đã không trị thương, nhưng những vết thương này còn ẩn chưa một luồng uy áp đáng sợ, chắc chắn là của một tu sĩ có tu vi cực cao gây nên.

Giang Vị Lâm gần như ngay lập tức đã tìm ra người duy nhất phù hợp với điều kiện này, "Chưởng môn có phải không?"

Nguyên Sam im lặng, không nói gì.

Xem ra đây chính là câu trả lời.

"Ngươi đã đồng ý điều kiện gì với sư phụ đúng không?" Giang Vị Lâm thấy vậy, giọng nói cũng trở nên ôn hoà hơn, y hỏi.

"... Phải." Nguyên Sam nhỏ giọng đáp, "Nhưng chỉ là chuyện nhỏ thôi, sư phụ cũng không làm khó ta. Vết thương này chỉ cần uống chút đan dược là khỏi, chỉ là ta đã quên mất thôi."

Hơn nữa, chịu một chút áp chế để đổi lấy một món Pháp Khí cực phẩm, trên đời này không có thương vụ nào hời hơn như thế nữa.

"Nếu chỉ chịu một vết thương nhỏ này mà đổi được một kiện Pháp Khí cực phẩm, quả thực là một thương vụ không tồi." Hình như Giang Vị Lâm cũng đã nhìn thấu được suy nghĩ của Nguyên Sam, nói từng chữ một.

Nguyên Sam sững sờ.

Giang Vị Lâm im lặng nhìn Nguyên Sam, đưa tay chạm lên gương mặt y. Cũng bởi vì không được chữa trị, trên đó có một vết sẹo nhô lên sau khi bong vảy.

"Ở đây cũng có vết thương..."

Lần này Nguyên Sam không nói, Giang Vị Lâm cũng mặc định vết thương này là do sư phụ đã để lại.

Y nhẹ nhàng vuốt qua vết thương, sau đó vén những sợi tóc bên tai Nguyên Sam ra sau vành tai. Sau một lúc lâu trầm ngâm, y mới nói: "Sau này đừng làm như vậy nữa. Ngươi nói bởi vì ta đột phá cảnh giới mà không báo trước nên khiến ngươi lo lắng, nhưng thấy ngươi phải chịu những vết thương này, ta cũng sẽ đau lòng."

Giang Vị Lâm thẳng thắn bày tỏ nỗi lòng.

Nguyên Sam nghe thấy, trái tim run lên.

Y nhìn vào ánh mắt nghiêm túc của Giang Vị Lâm, sau một lúc lâu gật đầu, "Ta biết rồi."

Có vẻ như, Nguyên Sam lại thích ca ca nhiều hơn một chút.

Không thể kiểm soát, giống như thiêu thân lao vào lửa.

"Tuy nhiên món quà mà ngươi đã tặng, ta rất thích." Giang Vị Lâm kéo câu chuyện trở lại, y đưa linh khí của mình vào để Pháp Khí nhận chủ, ngay lập tức biết được toàn bộ công năng của nó.

"Quả nhiên là một bảo bối tốt, đa tạ Nguyên Sam." Y cười nói với Nguyên Sam.

Ánh mắt Nguyên Sam vô thức dời đi chỗ khác, trả lời lại một tiếng, "Ca ca thích là được rồi."

"Vì Nguyên Sam đã tặng ta, ta cũng muốn tặng lại đệ một thứ gì đó."

"Ca ca không cần đâu." Nguyên Sam vội vã nói.

"Vài ngày nữa là đến lễ hội Bái Nguyệt, ta đưa đệ xuống núi chơi có được không?" Giang Vị Lâm vỗ tay, đột nhiên nghĩ ra một chuyện.

Lễ hội Bái Nguyệt?

Nguyên Sam suy nghĩ một chút mới nhớ ra ở phàm trần quả thực có một ngày lễ như vậy, trong tông môn không ăn mừng các lễ hội, nhưng nếu đệ tử nào muốn đi thì có thể xin phép xuống núi một ngày.

Nguyên Sam căn bản không nhớ những ngày lễ này, mấy năm qua y đều vùi đầu vào tu luyện.

Nhưng lúc này nghe Giang Vị Lâm nhắc đến, trong lòng Nguyên Sam vô thức dâng lên một chút mong chờ.

"Được." Nguyên Sam không biểu lộ cảm xúc, chỉ gật đầu đồng ý.

Bởi vì hai người đều có vết thương chưa lành nên đã ở trong phòng vài ngày để tĩnh dưỡng.

Vài ngày sau, Nguyên Sam nói rằng mình phải đi Cấm Tháp.

Từ khi ca ca vào nội môn, Nguyên Sam đã cố gắng kiềm chế nhưng vẫn lơ là việc tu luyện. Giờ là lúc phải nên tăng tốc.

Giang Vị Lâm để đối phương đi.

Bản thân y thì cần tĩnh dưỡng thêm. Mỗi lần đột phá thất bại đều làm tổn thương đến căn cơ, nếu không dưỡng cho tốt mà tiếp tục tu luyện hoặc đột phá, khó tránh khỏi sẽ để lại di chứng.

Y ra khỏi phòng, tình cờ gặp được Thiện Phàm Sinh đang đi dạo trong sân, nói với hắn rằng mình muốn ăn một chút điểm tâm.

Bế quan đã lâu ngày, Thiện Phàm Sinh vẫn không quen với cảnh tượng vườn không nhà trống như mấy hôm nay. Hiện tại thấy Giang Vị Lâm cuối cùng cũng đã ra ngoài, tâm trạng của hắn cũng nhiệt tình hơn.

Hắn vội vàng vào bếp làm một ít bánh ngọt rồi mang đến phòng cho Giang Vị Lâm.

Điểm tâm là món bánh quế hoa cao ngọt dịu.

Giang Vị Lâm ăn hai miếng, sau đó ra hiệu cho Thiện Phàm Sinh ngồi xuống.

Y suy nghĩ một chút, sau đó mở lời: "Ngươi và sư muội của mình, quan hệ có tốt không?"

Thiện Phàm Sinh không hiểu tại sao y lại đột nhiên nhắc đến chuyện này nhưng vẫn gật đầu.

"Cũng không tệ."

Giang Vị Lâm hơi nâng cằm, "Tuy rằng nói ra có thể hơi mạo phạm, nhưng ta vẫn hy vọng sau này khi Thiện sư huynh và sư muội thân thiết, có thể gặp nhau ở ngoài Khung Kỳ Phong."

Gương mặt Thiện Phàm Sinh lập tức đỏ lên, hắn gãi gãi mặt, "Khụ... chúng ta chỉ là thỉnh thoảng, thỉnh thoảng mới như vậy thôi... Nếu như ngươi để ý, sau này ta sẽ tránh xa hơn một chút."

"Cũng không phải." Giang Vị Lâm nhấp một ngụm trà ấm, giải thích, "Ta nghĩ Nguyên Sam tuổi còn nhỏ, nhìn thấy cảnh đó sẽ dễ hiểu lầm. Đợi đệ ấy lớn hơn một chút nữa sẽ hiểu thôi."

Thiện Phàm Sinh sửng sốt, kinh ngạc nói: "Ngươi nói Nguyên sư huynh?"

Giang Vị Lâm không hiểu vì sao hắn lại tỏ ra ngạc nhiên, khó hiểu gật đầu, "Phải."

Thiện Phàm Sinh buộc miệng thốt ra, "Y đâu còn nhỏ nữa!"

Độ tuổi này ở phàm trần cũng nên lập gia đình rồi.

Giang Vị Lâm hơi đắn đo, "Đúng là như vậy, nhưng tu sĩ sẽ sống đến hàng trăm, hàng nghìn năm. Sau này Nguyên Sam từ từ tìm hiểu cũng không muộn, nếu bây giờ mà biết, ta sợ đệ ấy sẽ hiểu lầm gì đó."

"Có thể hiểu lầm cái gì..." Thiện Phàm Sinh lẩm bẩm một câu.

Chợt nhớ ra Giang Vị Lâm là ca ca của Nguyên Sam, lo lắng hơn một chút cũng là chuyện bình thường.

Nhưng mà... Có phải Giang đạo hữu đã nghĩ đệ đệ của mình quá ngây thơ rồi không.

Nguyên sư huynh là người đã xem Xuân cung đồ mà mặt không đổi sắc đấy!

"Thiện đạo hữu có điều gì muốn nói sao?" Giang Vị Lâm dùng đầu ngón tay gõ gõ lên mặt bàn, phát ra vài tiếng động.

Thiện Phàm Sinh hoàn hồn, liên tục lắc đầu. Hắn vốn định nói về chuyện Nguyên sư huynh đã xem Xuân cung đồ, nhưng nghĩ lại thì thứ đó là do chính mình đã lén mang về, nếu để Giang đạo hữu biết thì sẽ trút giận lên đầu hắn mất.

"Sau này ta nhất định sẽ chú ý hơn."

Có được lời bảo đảm, Giang Vị Lâm mới yên tâm để Thiện Phàm Sinh lui xuống.

Trong mắt y, Nguyên Sam chỉ là một đứa trẻ. So với việc bây giờ nhìn người ngoài làm những động tác mờ ám, chi bằng đợi sau này đệ ấy tự mình học hỏi thì sẽ tốt hơn.

Giang Vị Lâm vươn vai, dựa lưng vào ghế.

Nghỉ ngơi hai ngày, sau đó lại tiếp tục tu luyện thôi.

Thế nhưng đến buổi tối, Đường Nhuận Nhuận đột nhiên mang đến một tin tức.

"Hai tháng sau sẽ đi Bí cảnh?"

Trước đây Giang Vị Lâm luôn ở tại ngoại môn, không hề biết nội môn đệ tử cứ cách một khoảng thời gian lại có một cuộc tuyển chọn. Những đệ tử lọt vào top đầu sẽ có thể được trưởng lão dẫn đi rèn luyện trong Bí cảnh mà các tông môn cùng nhau sở hữu.

Tỷ lệ tử vong trong Bí cảnh rất cao, vì vậy họ sẽ chọn ra những đệ tử có đủ điều kiện và có thực lực mạnh nhất để dẫn đội.

"Lần này Nguyên Sam nhất định sẽ đi, ngươi thì sao?" Đường Nhuận Nhuận đã lâu không đến, nhưng một khi có tin tức quan trọng thì lại là người đầu tiên chạy tới.

Giang Vị Lâm bất đắc dĩ nói: "Chắc là ta không có cơ hội được đi."

Y nhớ rõ mình chỉ được phép vào nội môn chứ không có được quyền hạn của nội môn đệ tử.

"Điểm này thì ngươi cứ yên tâm, Nguyên Sam tự nhiên sẽ giải quyết giúp ngươi." Đường Nhuận Nhuận không để tâm nói.

Nhưng Giang Vị Lâm lại nghĩ đến những vết thương của Nguyên Sam, từ chối, "Không cần."

"Vì sao? Chuyện này đối với Nguyên Sam mà nói không khó một chút nào." Đường Nhuận Nhuận tỏ vẻ kỳ lạ, sau đó như nghĩ ra điều gì, "Có phải ngươi sợ đệ ấy bị các đệ tử khác bàn tán không? Ngươi cứ yên tâm, Chưởng môn sẽ đứng ra nói thay cho Nguyên Sam, hơn nữa chỉ là cho ngươi có cơ hội được tham gia thi đấu. Nếu ngươi lọt vào top đầu, những đệ tử khác cũng không có gì mà không phục. Bị một đệ tử ngoại môn đánh bại đã đủ mất mặt rồi, họ nào dám bàn tán. Nếu như ngươi không lọt được vào top đầu, vậy thì dù chưởng môn có lên tiếng cũng vô dụng, bằng không sẽ vi phạm sự công bằng."

Đường Nhuận Nhuận đưa cho y một miếng ngọc bài, "Nếu ngươi muốn tham gia, chỉ cần dùng linh khí khắc của tên mình lên là được."

Giang Vị Lâm do dự một chút rồi nhận lấy. Y cảm thấy chuyện này cần phải bàn bạc lại với Nguyên Sam.

Dường như biết y đang nghĩ gì, Đường Nhuận Nhuận nói: "Nguyên Sam vừa đến Cấm Tháp, ta đã truyền tin cho y rồi. Nếu y nhận được tin thì sẽ ra ngay. Nếu như không thấy, cũng sẽ không quá một tháng đâu."

Theo tình hình lần trước Nguyên Sam xông tầng 4, lần này cho dù không bị quấy rầy, đoán chừng y cũng sẽ sớm bị đánh bay ra ngoài thôi.

Nếu thấy được tin nhắn thì sẽ còn nhanh hơn nữa.

Giang Vị Lâm gật đầu, sau khi cảm ơn, Đường Nhuận Nhuận liền rời đi.

Về phía Nguyên Sam, sau mấy ngày thất bại ở tầng 4, y miễn cưỡng bảo toàn nửa cái mạng đi ra khỏi cổng lớn của Cấm Tháp, toàn thân đẫm máu nằm dài trên mặt đất.

Nguyên Sam ho ra hai tiếng, chuẩn bị nghỉ ngơi một chút rồi tiếp tục thì lại thấy được lá phù truyền tin bên cạnh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com