Chương 70
Tác giả: Thời Nhân Quả.
Biên tập: Angel Anette.
...
Chương 70
Giang Vị Lâm gõ vào vách đá, nhưng bên trong phát ra tiếng trầm đục.
Nếu muốn đi qua đó, trước tiên phải tìm được cơ quan.
Bạch Thanh Đằng từ trong lòng y nhảy xuống đi xung quanh thạch thất, Nguyên Sam thấy vậy liền theo sát bên cạnh Giang Vị Lâm.
Mấy người bọn họ mò mẫm bên trong một hồi lâu nhưng vẫn không tìm thấy công tắc mở tường đá. Cũng ngay lúc này, Bạch Thanh Đằng đột nhiên có phản ứng, hắn chạy đến lối vào ngửi ngửi, ngay sau đó liền hóa thành hình người.
Tà áo trắng dài rũ xuống cổ tay thanh mảnh, Bạch Thanh Đằng nhẹ nhàng đặt ngón tay lên lối vào.
"Có thứ gì sao?" Nguyên Sam thấy vậy lập tức hiểu ra, đi lại vài bước.
"Ừm ..." Bạch Thanh Đằng nhíu mày: "Khí tức của Ma vật rất nặng."
"Đẳng cấp rất cao." Nguyên Sam nhàn nhạt nói, bởi vì y không cảm nhận được, có thể nói là sức mạnh của thứ đang tới cao hơn y rất nhiều.
"Là Ma thú cấp 4 đỉnh phong, đối với ta mà nói không thể tính là cao." Ma thú cấp 4 cũng tương đương với kỳ Hóa hình của Yêu tộc, đỉnh phong thì đã gần cấp 5, khách quan mà nói thì chỉ mạnh hơn Bạch Thanh Đằng một chút.
Nhưng Bạch Thanh Đằng lại đổi giọng, cợt nhả nói: "Đối với ngươi mà nói thì chắc là khá cao ấy nhỉ."
Nguyên Sam: ...
Nguyên Sam cười khẩy một tiếng, không nói gì. Lúc trước vì hái được Nghiêu Hoa, y đã từng đối chiến trực diện với Linh thú cấp 4 và cấp 6, cũng đã có được khái niệm nhất định về chiến lực của Thú tộc rồi.
Nếu thứ sắp đến là Ma vật cấp 6 thì y nhất định sẽ không địch nổi, nhưng nếu chỉ là cấp 4 thì cũng không phải là không có khả năng.
"Hay là ta đi trước tìm con Ma thú kia để cầm chân nó, các ngươi tiếp tục tìm cách phá giải nơi này xem sao." Bạch Thanh Đằng sờ cằm, ra vẻ suy tư nói.
"Ta đã tìm khắp nơi rồi." Giang Vị Lâm từ mặt đất đứng dậy, ngón tay vẫn dính chút bụi sau khi chạm vào vách tường. Y chậm rãi ngẩng đầu lên, mở miệng nói: "Phương pháp phá giải chắc là có liên quan đến con Ma thú đó."
Bạch Thanh Đằng khựng lại: "Ngươi nói phải, làm gì có chuyện trùng hợp như vậy, vừa rồi chúng ta không chạm trán một con nào, lúc này lại xuất hiện động tĩnh."
"Con Ma thú kia đang nhắm thẳng nơi này mà tới, chúng ta nhất định phải tiêu diệt nó thôi." Giang Vị Lâm vỗ vỗ bụi bặm trên vạt áo.
Nguyên Sam lại nói: "Ta và Bạch Thanh Đằng đi, ca ca vẫn nên ở lại đây thì hơn."
Giang Vị Lâm sửng sốt: "Như vậy sao được?"
"Ca ca vẫn chưa hoàn toàn đạt tới Kim Đan, lúc trước ta và Tống Thanh đã đối chiến với Linh thú cấp 4 rồi, vừa đột phá Kim Đan không phải là đối thủ của nó." Huống chi ca ca chỉ đang là một nửa Kim Đan, càng không có khả năng.
Lời Nguyên Sam nói rất có lý.
Nhưng xét về tình cảm thì lại không hợp, Giang Vị Lâm chung quy vẫn không muốn hai người họ đi đối mặt với nguy hiểm, còn mình thì ở lại phía sau.
"Yên tâm, có ta ở đây, đệ đệ ngươi nhất định không sao." Bạch Thanh Đằng vỗ vỗ đầu Giang Vị Lâm, rất bình tĩnh nói.
Nguyên Sam: ...
"Không cần ngươi lắm chuyện." Nguyên Sam lạnh nhạt nói, ánh mắt gắt gao dán lên bàn tay Bạch Thanh Đằng đang chạm vào đầu Giang Vị Lâm, ánh mắt kia dường như có thể thiêu cháy người khác.
Bạch Thanh Đằng vội vàng rụt tay lại, lẩm bẩm một câu: "Đúng là keo kiệt."
Giang Vị Lâm biết lời của họ nói có lý, nếu mình đi thì cũng sẽ khiến họ phân tâm hơn mà thôi.
Y do dự một lát rồi thở dài: "Ta biết rồi, các ngươi đi đi, nếu gặp nguy hiểm thì nhất định phải cẩn thận."
Nguyên Sam dường như biết Giang Vị Lâm đang nghĩ gì, y bước lại gần ôm đối phương một cái: "Ca ca, vậy phiền ngươi ở lại đây tiếp tục tìm manh mối để thoát khỏi chỗ này, không cần lo lắng về con Ma thú cấp 4 kia đâu."
Y sợ Giang Vị Lâm thất vọng vì không thể đi cùng, nói như vậy có thể khiến Giang Vị Lâm dễ chịu hơn một chút.
"... Ừm." Kể từ lần đó, hiếm khi Giang Vị Lâm lại không kháng cự sự tiếp cận của Nguyên Sam, y xoa xoa đầu Nguyên Sam một cái.
"Chú ý an toàn."
Bạch Thanh Đằng: ...
Hừ, chưa kết thành đạo lữ mà đã dính như keo thế này.
Thật ra trước đây Bạch Thanh Đằng không tin lời nói của Nguyên Sam cho lắm, dù sao Giang Vị Lâm vẫn luôn không có hành động gì vượt quá giới hạn. Nhưng bây giờ xem ra, thật sự cũng có một chút mùi gian tình rồi nhỉ?
"Đi thôi." Dính lấy Giang Vị Lâm xong, Nguyên Sam lại đổi về vẻ mặt lạnh lùng, trực tiếp đi vào một cửa động ở phía sau.
Bạch Thanh Đằng thấy vậy, vứt lại một câu "Gặp nguy hiểm thì đến tìm chúng ta" cho Giang Vị Lâm rồi vội vàng đuổi theo.
Nguyên Sam đứng thẳng lưng, mái tóc đuôi ngựa gọn gàng rũ xuống sau vai. Y bước đi vững vàng trong thông đạo tối đen, xung quanh là một mảnh mờ mịt, may mắn thể chất của tu giả vẫn có thể nhìn thấy được trong môi trường này.
"Chậc, ngươi đi nhanh như vậy không sợ đụng mặt với con Ma thú kia sao?" Bạch Thanh Đằng đuổi kịp, cười nói.
Nguyên Sam không để ý đến hắn, tự mình phóng thích linh khí để dò tìm vị trí của Ma thú.
Ma thú cấp 4... chắc cũng gần giống như Nghiêu Tinh Thú cấp 4 kia thôi.
Nguyên Sam nhắm mắt, nhớ lại ngày hôm đó mình bị Nghiêu Tinh Thú cấp 4 cầm chân mà suýt chút nữa khiến ca ca phải mất mạng.
Nếu ... y mạnh hơn một chút, cho dù là Kim Đan cũng có thể chiến đấu với Nguyên Anh thì đã không để ca ca rơi vào hiểm cảnh như vậy.
Nguyên Sam thật sự có chút sợ hãi, nếu chuyện như vậy lại một lần nữa xảy ra...
"Ngươi đang nghĩ gì vậy? Sao tự dưng lại thất thần như thế?" Thông đạo này khá hẹp, Nguyên Sam đi trước, Bạch Thanh Đằng chỉ có thể nối gót sau lưng y.
Nghĩ đến đứa nhỏ đã từng đấm đá giành chỗ với mình trong lòng Giang Vị Lâm lúc bé, sau một giấc ngủ dậy thì đã lớn đến từng này rồi, Bạch Thanh Đằng vẫn có một cảm giác rất kỳ diệu, mặc dù ... tính cách của đối phương vẫn như xưa không hề đáng yêu gì hết.
"Ngươi ồn ào quá." Nguyên Sam nói.
"?" "Ngươi không biết tôn trọng người lớn là gì sao?"
Nguyên Sam vẫn không để ý đến hắn, ngay sau đó bước chân của y đột nhiên dừng lại, Nguyên Sam lập tức ngẩng đầu nhìn về phía trước.
"Ở phía trước." Trầm tĩnh hai giây sau, Nguyên Sam nói khẽ, sau đó thân hình thoắt một cái đã trực tiếp nhảy ra khỏi thông đạo.
Bạch Thanh Đằng thấy vậy cũng ngẩn người, thằng nhóc này không muốn sống nữa sao? Xông lên nhanh như vậy làm gì?
...
Giang Vị Lâm ở lại trong thạch thất bị phong kín, đương nhiên y sẽ không ngồi yên tại chỗ mà tiếp tục mò mẫm xung quanh, nhưng qua nửa ngày vẫn như cũ không có tiến triển.
Mỗi một chỗ đều không có dấu vết gì đặc biệt.
Y nhíu mày, trong lòng hơi nôn nóng.
Giang Vị Lâm nhắm mắt đứng yên, một lát sau dường như nghĩ đến điều gì đó, y đột ngột mở mắt.
Quét mắt nhìn một vòng xung quanh, Giang Vị Lâm chậm rãi giơ tay lên, linh khí nhàn nhạt bắt đầu tụ lại trong tay y.
Càng ngày càng nhiều linh khí hội tụ thành một khối, đồng thời sự cộng hưởng mà y đã cảm nhận được trước đó cũng càng lúc càng mạnh.
Giang Vị Lâm nghĩ rằng mình bị nguồn linh khí giàu năm nguyên tố ở đây thu hút nên chủ nhân của di tích này rất có thể cũng là Ngũ linh căn giống y. Nơi này hoàn toàn không có manh mối, chi bằng y thử dùng linh khí của bản thân để cộng hưởng một lần xem sao.
Linh khí xung quanh càng lúc càng sung túc, trên trán Giang Vị Lâm cũng rịn ra hai giọt mồ hôi.
Việc hội tụ một số lượng linh khí khổng lồ như vậy thật sự rất tiêu hao sức lực.
Giang Vị Lâm hít nhẹ một hơi, trở tay tiếp tục hút thêm thật nhiều linh khí hơn nữa.
Khi linh khí đã lấp đầy toàn bộ thạch thất, đột nhiên trên vách tường trước mắt xuất hiện đầy những hoa văn.
Giang Vị Lâm sửng sốt, linh khí khó khăn lắm mới hội tụ được suýt nữa thì tan biến. Nhưng dù sức lực trên tay y có hơi thả lỏng thì hoa văn trên tường vẫn không thay đổi. Thấy vậy, y liền từ từ thả lỏng sự kiểm soát linh lực.
Đến khi hoàn toàn buông lỏng, hoa văn trên tường vẫn giữ nguyên hiện trạng.
Lúc này Giang Vị Lâm mới thở phào nhẹ nhõm, chậm rãi đi lên phía trước.
Y cẩn thận áp ngón tay lên tường đá, có thể cảm nhận rõ ràng sự lồi lõm của các hoa văn.
"Những hoa văn này ... giống như chữ viết." Giang Vị Lâm nhẹ nhàng sờ qua, chắc là chữ viết của thời đại lúc bấy giờ khi chủ nhân của di tích này ngã xuống.
Y lùi lại hai bước, nhìn toàn cảnh tất cả hoa văn trên bức tường, có văn tự và có cả tranh vẽ, ở bên trái có dư ra một khoảng trống.
Rất rõ ràng, vấn đề nằm ở vị trí bị bỏ trống kia.
Giang Vị Lâm không lập tức sờ lên bề mặt mà lại xem xét kỹ hơn một lần nữa. 'Tranh vẽ' là một bức phù điêu, hình dạng của bức phù điêu này ... không biết có phải là ảo giác của y không, nhìn qua cảm thấy giống như ... một con thú nhồi bông?
Phù điêu này kỳ lạ quá.
Mang một phong cách rất hiện đại.
Giang Vị Lâm nghĩ ngợi một chút, tạm thời chưa thể nghĩ ra lý giải nào hợp lý, y đành nhìn qua một khe lõm bên cạnh. Do dự một chút, Giang Vị Lâm nhẹ nhàng đặt tay lên trên, vuốt nhẹ về phía bên trong vách tường.
Ngay sau đó, y liền cảm thấy một dòng điện chạy khắp cơ thể, khiến Giang Vị Lâm giật nảy mình.
Y vội vàng buông tay ra và lùi lại.
"Cái gì vậy?"
Giang Vị Lâm nghiêm túc nhíu mày. Cảm giác vừa rồi cứ như bị thứ gì đó chạm vào nơi sâu nhất trong cơ thể, đại não? Hay là nơi nào khác...
Quá sâu, sâu đến mức khiến người ta vẫn còn sợ hãi.
Nhưng ngay khi vừa xảy ra loại tiếp xúc đó, Giang Vị Lâm ngẩng đầu lên, hoa văn trên bức tường trước mặt đột nhiên biến thành một loại chữ viết khác.
Đây là ...
Giang Vị Lâm ngây ngẩn cả người.
Trong nháy mắt, hơi thở của y dồn dập hơn mấy phần.
Đây là chữ giản thể!
Văn tự của thời đại này mỗi nơi mỗi khác, nhưng phổ biến là chữ phồn thể. Thế mà trên bức tường này lại là chữ giản thể?
Tại sao ở đây lại có loại chữ này? Giang Vị Lâm không thể tin được mà hơi mở to hai mắt, gần như ngay lập tức y đã nghĩ đến một loại khả năng.
Người xuyên không.
Là người xuyên không giống như mình sao?
Giang Vị Lâm hít một hơi sâu, hoặc có thể nói, cảm giác bị tiếp xúc tận sâu bên trong vừa rồi đã thăm dò được loại chữ viết mà y quen thuộc cho nên mới thay đổi?
Nhưng ... có pháp trận nào giống như vậy sao?
Không nghĩ ra thì tạm thời gác lại. Giang Vị Lâm ngước lên nhìn văn tự trên tường, những chữ viết chằng chịt này ghép lại với nhau có vẻ như đang kể về một câu chuyện.
Giang Vị Lâm đọc xong, đại khái là kể về một trận chiến kéo dài hàng nghìn năm, ngoài ra không có quá nhiều phát hiện nổi bật nào khác.
Y lại nhìn vào khe lõm lúc nãy, thứ này nhất định không phải tự nhiên mà có, vậy thì nên đặt cái gì vào bên trong?
Nghĩ đến cảm giác kỳ lạ vừa rồi, Giang Vị Lâm hơi lưỡng lự. Một lúc sau y lại đưa tay sờ lên đó, nhưng lần này không còn cảm giác giống như bị châm chích ấy nữa.
Rốt cuộc là cái gì?
Giang Vị Lâm rút tay về, một lần nữa mò mẫn dọc theo vách tường. Nhưng không biết có phải vách tường này bị lão hóa hay là vì nguyên nhân nào khác, lần này những con chữ trên tường vừa bị chạm vào thì đã rớt ra ngoài!
Giang Vị Lâm: ?
Cúi người cầm lên một phiến đá có chữ trong lòng bàn tay, Giang Vị Lâm tập trung nhìn nó, trầm ngâm một hồi, sau đó đột nhiên ngẩng đầu nhìn lên hoa văn ở trước mặt.
Đây là... giải mật thư?
Y quan sát tỉ mỉ, phát hiện ra chuyện kể trên bức tường là một bài thơ có giấu từ khoá ở đầu mỗi câu, chữ đầu tiên nối lại với nhau chính là một câu đố.
Giang Vị Lâm ngẩng đầu nhìn lên bức phù điêu, là hình dạng một con mèo, và ý nghĩa của câu đố cũng rất dễ đoán, là Ma.
Ma thú hình mèo?
Kết hợp với nội dung câu chuyện, trong chuyện kể cũng có một con Ma thú tương tự. Thế là Giang Vị Lâm trực tiếp lấy tên của con Ma thú kia đặt vào trong khe lõm.
Không có phản ứng.
Giang Vị Lâm có chút im lặng, đoán sai rồi sao, suy luận không đúng? Hoặc là khe lõm này không phải dùng cho việc như vậy?
Y có chút rối rắm ngồi xổm xuống bên cạnh khe lõm, đang định tiếp tục mày mò thì xung quanh đột nhiên xảy ra một cơn chấn động kịch liệt!
...
Một nén hương trước. Bên phía Nguyên Sam.
Bọn họ đã bắt đầu chiến đấu với Ma thú cấp 4.
Ban đầu Bạch Thanh Đằng có phần lo lắng cho Nguyên Sam, về sau thấy nhóc con này ứng phó dễ dàng như thế thì rất kinh ngạc.
Nguyên Sam tựa hồ đã hiểu rất rõ cách thức tấn công của Nghiêu Tinh Thú.
Bạch Thanh Đằng cũng biết được khi họ hái Nghiêu Hoa thì đã gặp phải sự ngăn cản của Nghiêu Tinh Thú, nhưng lại không biết tình hình cụ thể là như thế nào.
Lúc đó Giang Vị Lâm chỉ kể sơ qua, nói là trong lúc đánh nhau thì họ bị đánh rơi xuống vực, cũng không nói rõ vì sao lại rơi xuống.
Bạch Thanh Đằng chỉ nghĩ là họ không cẩn thận.
Nhưng nhìn đường lối tấn công thuần thục này của Nguyên Sam ...
Lông mày của Bạch Thanh Đằng vô thức nhíu lại. Đây không phải chỉ đơn thuần là đã từng chạm trán, rõ ràng là đã giao chiến nhiều lần với Nghiêu Tinh Thú mới có kinh nghiệm như vậy.
Cho dù là một hồ ly sống cả nghìn năm như hắn cũng không quá quen thuộc với Nghiêu Tinh Thú. Phần lớn thời gian hắn đều bế quan tu luyện trong Hồ tộc, không cần đến Nghiêu Hoa nên cũng không cần giao chiến với loài linh thú này.
"Ngươi đang mất tập trung cái gì vậy?" Nguyên Sam nhanh nhẹn phóng một kiếm đánh bay móng vuốt của Nghiêu Tinh Thú đang định chạm vào Bạch Thanh Đằng, lạnh lùng nói.
Bạch Thanh Đằng xấu hổ ho khụ khụ: "Nghĩ chút chuyện."
"Lúc này mà còn nghĩ chuyện không đâu, thảnh thơi quá nhỉ." Nguyên Sam lãnh đạm nói, xoay người đánh trả lại Nghiêu Tinh Thú bằng một đòn tấn công mạnh mẽ hơn.
Đây là một con Nghiêu Tinh Thú đã bị Ma hóa, nó hung dữ và khát máu hơn loại linh thú thông thường.
Tuy nhiên cách thức tấn công thì cũng gần tương tự.
Nguyên Sam càng tấn công càng cảm thấy phiền não và nôn nóng.
Có lẽ bởi vì đã rời xa ca ca quá lâu, Nguyên Sam thật sự có chút sốt ruột. Bây giờ y chỉ muốn nhanh chóng giết chết thứ này rồi quay về tìm Ca ca.
Bạch Thanh Đằng thấy vậy cũng không tiện nghĩ ngợi linh tinh nữa.
Sức mạnh của hắn tiệm cận với Ma thú cấp 4 hơn nên hắn mới là chủ lực, vừa rồi lại vô tình đẩy áp lực cho Nguyên Sam.
Không ngờ tên nhóc này có thể chịu đựng được.
Không suy nghĩ nữa, Bạch Thanh Đằng nhẹ nhàng cử động mấy đầu ngón tay để tập trung yêu lực. Đôi mắt của hắn vì yêu lực tẩm vào mà càng lúc càng đỏ thẫm.
Khoảng nửa nén hương sau, Ma thú cấp 4 ầm ầm ngã xuống đất.
Một người một yêu ở hiện trường cũng mệt mỏi rã rời.
Bạch Thanh Đằng trực tiếp biến thành nguyên hình lười biếng nằm dài trên mặt đất.
"Mau đi thôi, ca ca đang đợi chúng ta quay về." Nguyên Sam cạn lời xách con hồ ly trên mặt đất lên.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com