Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 71

Tác giả: Thời Nhân Quả.
Biên tập: Angel Anette.
...

Chương 71

Cho dù hiện tại Nguyên Sam đã là Kim Đan tầng sáu nhưng vẫn không thể sánh bằng Ma thú cấp 4 được, mỗi lần bị đánh trúng đều để lại một vết thương nghiêm trọng.

Y mang theo Bạch Thanh Đằng, vừa đi được hai bước thì đã đột ngột phun ra một ngụm máu tươi.

Bạch Thanh Đằng lập tức kinh hãi, vội vàng nhảy xuống, "Tiểu tử ngươi không phải sắp chết đó chứ?"

"Đừng nói lời vô nghĩa." Sắc mặt của Nguyên Sam không quá tốt đẹp.

Lúc này Bạch Thanh Đằng mới phát hiện Nguyên Sam không có quá nhiều vết thương ngoài da, chỉ một số ít vết bầm tím nhưng nội thương thì lại cực kỳ trầm trọng.

Vậy là lúc nãy hắn vô tình giao phó quyền chủ lực chung quy vẫn làm người này bị thương.

"Ta chỉ thất thần một chút thôi mà." Bạch Thanh Đằng rung rung vành tai, cố gắng ngụy biện, nhưng cuối cùng vẫn xấu hổ gãi gãi cái đầu trọc lóc của mình.

Nguyên Sam không nói chuyện, cất bước thật nhanh quay trở về.

Y cảm thấy vô cùng bất an, trái tim cũng khó chịu, y muốn nhanh chóng quay về với ca ca!

Nhưng trước khi rời đi, Nguyên Sam liếc nhìn con Ma thú cấp 4 vừa ngã xuống, ánh mắt phức tạp, y đã tận lực rồi, nhưng với năng lực hiện tại của mình vẫn không thể vượt cấp giết chết Ma thú cấp 4, cuối cùng vẫn phải nhờ cậy vào Bạch Thanh Đằng mới thành công.

Y không cam lòng, cực kỳ không cam lòng.

Cảm giác cho dù mình đã làm gì hay cố gắng leo lên đến đâu thì vẫn luôn có sinh vật mạnh mẽ hơn đè mình xuống.

Tu vi, thực lực...

Nguyên Sam nhắm mắt lại, không suy nghĩ thêm nữa, những ý niệm như vậy nảy sinh nhiều thì sẽ biến thành tâm ma.

Y chỉ cần kiên định tiến lên, vĩnh viễn không lùi lại dù chỉ nửa bước là được.

Chỉ có như vậy, hậu thuẫn mà y tạo ra mới càng ngày càng lớn, ca ca mới có thể an ổn được bảo hộ trong phạm vi của mình.

Nguyên Sam nghiến chặt răng, đúng lúc định rời đi thì xung quanh bỗng nhiên rung chuyển dữ dội.

Bạch Thanh Đằng bị chấn động đến mức run rẩy không ngừng trên mặt đất, hắn run rẩy muốn trèo lên người Nguyên Sam, "Chuyệ...chuyện gì...đang xảy ra vậy?" Hắn bị rung đến nỗi không nói nên lời.

Cũng ngay lúc này, bức tường trước mặt hai người bỗng nhiên xuất hiện một cánh cửa đá.

Vị trí hiện tại của họ chính là ở giao lộ trước cửa thạch thất, nơi đây cũng là một khoảng đất trống rộng rãi, có vô số hang động.

Thế nhưng... cánh cửa đá này sao lại xuất hiện ở đây?

...

Cùng lúc đó, ở vị trí của Giang Vị Lâm.

Sau khi y đặt phiến đá có chữ vào trong khe lõm, xung quanh đột nhiên sinh ra rung chấn mãnh liệt, sắc mặt y trầm tĩnh, hai tay nắm chặt khe lõm để đứng vững trong cơn địa chấn.

Chẳng lẽ đã tìm đúng đáp án rồi?

Tuy nhiên sau khi động đất kết thúc, xung quanh không hề có biến đổi nào.

Giang Vị Lâm có chút khó hiểu, ngón tay đặt lên khe lõm nhẹ nhàng sượt qua bức tường đá, vẫn là đoán sai kết quả rồi ư?

Cũng phải, làm gì có câu đố nào lại đơn giản như vậy, đây là di tích của một lão tu giả cơ mà.

Giang Vị Lâm nghĩ vậy rồi lại tiếp tục tìm kiếm manh mối trên vách tường, nhưng đúng lúc này, dường như có một tiếng động rất khẽ lướt qua tai.

Tiếng động đó hơi trầm đục, giống như tiếng va chạm.

Cái gì?

Giang Vị Lâm đột ngột quay người lại, giây tiếp theo, từng đạo hoa văn từ dưới chân y nhanh chóng lan ra, hoa văn kèm theo ánh sáng trắng nhàn nhạt trong thoáng chốc đã phủ kín toàn bộ sàn thạch thất.

Một cảm giác cực kỳ khó chịu dâng lên trong lòng.

Cơ thể nhanh hơn cả lý trí, Giang Vị Lâm lập tức lao thẳng về phía lối ra.

Nhưng y còn chưa kịp bước một bước—

Một lực hút cực mạnh đột ngột truyền đến từ dưới chân!

"Rầm!" một tiếng, Giang Vị Lâm trực tiếp quỳ sụp xuống đất.

"Shh—" Y không nhịn được hít hà một hơi.

Giang Vị Lâm cảm thấy toàn thân đang bị một lực hút khổng lồ kéo mình xuống, xương cốt và da thịt phát ra tiếng kêu răng rắc vì không chịu nổi sức nặng, tựa như chỉ cần chịu thêm một chút nữa thì sẽ vượt quá giới hạn mà nứt toạc ra.

"Áp lực này..." Giang Vị Lâm nhanh chóng hít sâu một hơi để ổn định tâm thần, dồn tất cả linh khí lên người để chống lại lực hút này, tay chân cùng lúc dùng sức bò từng chút một về phía cửa động.

Nhưng mỗi khi nhích ra ngoài một chút, áp lực lại đột nhiên tăng thêm một phần.

"Khụ..." Sau khi bò được khoảng hai bước, Giang Vị Lâm không nhịn được phun ra một ngụm máu.

Y cảm thấy nội tạng của mình dường như sắp bị ép ra khỏi cơ thể, cả lồng ngực và sống lưng đều có xu hướng lõm xuống dưới, sau khi bò thêm được hai bước nữa, Giang Vị Lâm cuối cùng đã thoát lực trực tiếp nằm sấp xuống đất.

Máu tươi sền sệt không ngừng tuôn ra từ khóe môi.

Da thịt trở nên tím bầm do bị sung huyết, máu trong mao mạch dường như đang tranh nhau muốn xé da đổ dồn xuống sàn nhà.

Dưới pháp trận mạnh mẽ này, dường như bất kỳ linh lực nào cũng đều trở nên vô dụng.

Chỉ có thể tự thân bò ra ngoài.

Giang Vị Lâm dùng sức nhắm chặt mắt, cảm nhận nhãn cầu của mình dường như cũng bị hút ra ngoài, từng đợt đau đớn kịch liệt làm nhiễu loạn thần kinh.

Sau khi nằm một chỗ để làm chuẩn bị, y cố gắng tập trung linh khí để bảo vệ cho cơ thể, từng chút từng chút bò ra ngoài, nếu đây chỉ là một pháp trận như vậy, việc thoát ra ngoài chỉ là vấn đề thời gian.

Nhưng...

Khi Giang Vị Lâm ngước mắt nhìn lên, không biết từ lúc nào, một tấm cửa sắt đã hạ xuống ở trước cửa động, từ từ khép lại.

...

"Mau... ca ca..." Nguyên Sam cực lực xông vào thạch thất.

Dưới sự thúc ép điên cuồng của bản thân cùng với những tổn thương vừa phải chịu, da dẻ của Nguyên Sam không ngừng nứt ra những khe hở nhỏ, máu từ từ rỉ ra ngoài.

"Ngươi bị thương quá nặng, đợi ở đây đi, ta đi là được." Bạch Thanh Đằng đi sát bên cạnh lo lắng nói.

"Không được." Nguyên Sam không chỉ không đồng ý, trái lại còn tăng tốc hơn.

Cơ thể không chịu nổi sức nặng bắt đầu xuất hiện càng nhiều vết nứt.

"Giang Vị Lâm không nhất định sẽ gặp chuyện đâu!" Bạch Thanh Đằng thấy thảm trạng của đối phương như vậy, không nhịn được lớn tiếng quát.

"Ngươi hiểu cái gì!" Nguyên Sam đáp, "Dù chỉ là một chút khả năng cũng không thể!"

Nguyên Sam dùng sức nghiến răng.

Khi con Ma thú ngã xuống, rõ ràng xung quanh không hề có bất kỳ biến đổi nào, nhưng ngay lúc họ định trở về thì lại xuất hiện cánh một cửa đá, cửa đá này hẳn là lối ra dẫn đến vị trí tiếp theo.

Bọn họ không làm gì cả, chứng tỏ là ca ca ở bên kia đã làm gì đó.

Và lối ra mà họ đã nghĩ là sẽ ở thạch thất bên kia, lại xuất hiện ở vị trí này...

Họ đã bị lừa!!

Tưởng rằng trên bức tường ở thạch thất có linh khí thu hút ca ca sẽ có lối ra, nhưng lối ra không phải ở đó, thạch thất thật sự có cơ quan nhưng lại không xuất hiện lối ra!

Nếu không có lối ra, vậy thì nơi đó chỉ có thể là phòng cơ quan với quy mô lớn.

Máu tươi đã thấm đỏ cả một vùng da lớn của Nguyên Sam, Bạch Thanh Đằng thấy vậy không khỏi nhíu mày, "Nhãi ranh không sợ chết này!"

Hắn đột nhiên biến lại thành hình người, một tay túm lấy cổ áo phía sau của Nguyên Sam, dốc hết yêu lực lao nhanh về phía trước.

Khi họ đến nơi, thạch thất trước mặt đã bị cửa đá sập xuống chắn đi một nửa, chỉ còn lại một khoảng trống nhỏ có thể nhìn thấy bên trong.

"Ca ca!" Nguyên Sam cúi người muốn chui vào.

"Khoan đã!" Bạch Thanh Đằng vội vàng kéo người lại, "Đừng lỗ mãng, bên trong có pháp trận!"

"Quan tâm pháp trận làm gì, cửa đá sắp đóng rồi!" Nguyên Sam vùng vẫy thoát khỏi sự kiềm chế của Bạch Thanh Đằng, trực tiếp chui vào, Nguyên Sam không có bất kỳ thời gian nào để suy nghĩ, bất kể là pháp trận hay cạm bẫy gì, y đều phải đưa ca ca ra ngoài ngay lập tức.

Ngay khoảnh khắc vừa chui qua cánh cửa, áp lực cường đại ở bên trong trực tiếp hút Nguyên Sam đập mạnh xuống đất.

Càng gần vị trí lối ra, áp lực càng mạnh.

Và lúc này Nguyên Sam cũng thấy được toàn cảnh bên trong thạch thất, cùng với Giang Vị Lâm đang nằm sấp dưới sàn, khắp người đẫm máu.

Giang Vị Lâm đã bò được hai phần ba quãng đường, nhưng vẫn còn vài mét nữa mới tới cửa đá.

Y khó khăn đưa tay bò về phía trước, khi nghe thấy âm thanh quen thuộc thì hơi ngây ngốc ngẩng đầu lên.

"Nguyên Sam."

Y lẩm bẩm, sau đó sắc mặt bỗng nhiên thay đổi, "Mau ra ngoài!"

Vừa mở miệng, sức hút mạnh mẽ khiến cổ họng Giang Vị Lâm nghẹt lại, đầu lưỡi bị áp lực kéo ra một chút, máu tươi rỉ ra từ bên trong.

Ngay khi chui vào thạch thất thì Nguyên Sam cũng đã hiểu rõ tình cảnh bên trong, hơn nữa linh khí của y hoàn toàn trở nên vô dụng, y lấy ra một cây roi đã được rèn luyện trong từ nhẫn trữ vật, nhưng vừa đưa ra ngoài thì nó cũng bị dính chặt xuống đất, dù thế nào cũng không thể quăng tới chỗ Giang Vị Lâm.

Thậm chí sau vài hơi thở, cây roi đã trực tiếp vỡ nát.

Bạch Thanh Đằng ngồi xổm xuống cũng nhìn rõ cảnh tượng bên trong, lập tức có chút sốt ruột, hắn thử vận dụng yêu lực, kết quả cuối cùng cũng giống hệt như Nguyên Sam.

Vừa tiến vào thạch thất, yêu lực trong nháy mắt liền tan biến.

Thạch thất này đã biến thành một không gian có trọng lực cực kỳ mạnh mẽ, bất cứ ngoại lực nào cũng đều bị mất đi tác dụng.

Giang Vị Lâm dốc sức đưa tay về phía trước, lại nhích thêm được một chút khoảng cách, nhưng cứ theo tốc độ này, căn bản không thể thoát ra ngoài trước khi cửa đá đóng lại.

Nguyên Sam cắn răng, bò về phía Giang Vị Lâm.

Vị trí của Nguyên Sam nằm ở sát lối ra, áp lực càng lớn, chẳng mấy chốc những vết thương ngầm trước đó toàn bộ đều bùng phát, y phục bị nhuộm thành một màu đỏ tươi thê thảm.

Bạch Thanh Đằng thấy vậy, trên trán không khỏi rơi ra mấy giọt mồ hôi lạnh, hắn không thể đi vào, nếu không thì tất cả mọi người sẽ không ra được.

Hắn nhìn khoảng cách giữa Nguyên Sam và Giang Vị Lâm, mở lời: "... Nguyên Sam, ngươi giữ chặt Tiểu Lâm, ta sẽ kéo các ngươi ra ngoài."

Nguyên Sam không đáp lại, chỉ hết lần này đến lần khác đưa tay ra, các ngón tay bấu chặt vào đá vụn trên mặt đất, cố sức bò về phía trước.

Và không hiểu vì nguyên cớ gì, tốc độ hạ xuống của cửa đá càng lúc càng nhanh hơn.

Giang Vị Lâm nhìn thấy rõ ràng, đồng tử co rút lại, lo lắng không thôi nói: "Ra ngoài đi!"

Nguyên Sam làm như không nghe thấy, chỉ cắm đầu bò về phía ca ca, tốc độ của y càng lúc càng nhanh, nhưng giữa hai người vẫn còn một khoảng cách đáng kể.

"Bạch Thanh Đằng! Mau kéo Nguyên Sam ra ngoài!" Giang Vị Lâm trong miệng đầy máu, lớn tiếng gọi Bạch Thanh Đằng ở bên ngoài.

Bạch Thanh Đằng mím môi, cũng căng thẳng không thôi, sống lưng đã ướt đẫm mồ hôi lạnh.

"Ca ca đừng nói nữa, mau qua đây." Nguyên Sam lại nhích thêm một chút nữa, kéo theo phía sau là một vệt máu dài.

Giang Vị Lâm cũng dốc sức bò, nhưng thấy cửa đá đã hạ xuống đến hai phần ba, không nhịn được nói: "Quay về đi!"

"Tại sao ca ca lại nói những lời như vậy?" Nguyên Sam nói: "Ca ca nên biết, ta tuyệt đối không thể không có ngươi."

Nói rồi, Nguyên Sam nhoài người về phía trước một đoạn lớn, cơ thể cũng gần như dính sát xuống sàn nhà.

Vệt máu đỏ tươi rùng rợn đó đâm vào mắt Giang Vị Lâm đến phát đau.

"Nguyên Sam! Tiểu Lâm! Mau lên!" Bạch Thanh Đằng nhìn cửa động gần như không còn đủ chỗ cho một người, đột nhiên nhấc chân, trực tiếp dùng đùi của mình chặn lại cánh cửa đá đang không ngừng hạ xuống.

'Rít rít...'

Cánh cửa đá ngay lập tức hằn ra một đường máu trên đùi Bạch Thanh Đằng.

Sắc mặt của hắn trắng bệch, cắn răng giữ chặt cánh cửa.

"Thanh Đằng..." Giang Vị Lâm hít một hơi sâu, lại bò thêm một bước về phía trước.

"Ca ca, chỉ còn một chút nữa thôi." Nguyên Sam chậm rãi tới gần y, dùng giọng điệu bình tĩnh để trấn an, hoàn toàn trái ngược với vẻ ngoài đẫm máu của mình.

Giang Vị Lâm một lần nữa đưa tay ra.

Lúc khoảng cách của hai người đã cực kỳ nhỏ, Nguyên Sam đột nhiên bật dậy nhào về phía trước, nội tạng cũng dường như muốn bị rút ra khỏi cơ thể, trồi ra ở vùng bụng.

Sau đó, Nguyên Sam đập mạnh xuống đất, trực tiếp đưa tay bắt được Giang Vị Lâm.

"Bạch Thanh Đằng!"

Bạch Thanh Đằng bị cánh cửa đè lên đùi đau điếng, nghe thấy tiếng gọi này, lập tức cảm thấy kiếp trước mình đã thiếu nợ hai tên nhóc này thật rồi.

Hắn khom người xuống, đưa vào một cánh tay.

Mẹ nó, không với tới.

Bạch Thanh Đằng chửi thầm một câu.

Kế tiếp, hắn trực tiếp thò một nửa thân mình vào trong, một tay nắm được Nguyên Sam, một tay níu chặt cánh cửa.

Nửa thân người ở phía sau cửa tập trung linh khí và giữ vững trọng tâm, sau đó dồn hết toàn lực.

Ngay khoảnh khắc cuối cùng trước khi cánh cửa đá khép lại, Bạch Thanh Đằng đã kéo được hai người họ bật mạnh ra ngoài!

Giang Vị Lâm bị lôi ra sát sao dưới khe cửa rồi ngã mạnh lên người Nguyên Sam!

Nguyên Sam thì đè lên người Bạch Thanh Đằng, ba người thoát hiểm trong gang tấc bằng tư thế chồng chất lên nhau.

"Nguyên Sam!" Giang Vị Lâm mở mắt ra, đập vào mắt là một mảng đỏ tươi, trong lòng đau xót.

"Ca ca, ta không sao." Nguyên Sam nhắm mắt lại, tất cả nội thương sau trận chiến với Ma thú cấp 4 đều tái phát, cộng thêm vết thương trong pháp trận vừa rồi, y chỉ thấy trước mắt tối sầm, vô cùng mệt mỏi.

Dường như giây tiếp theo sẽ ngủ thiếp đi.

"Đừng nói nữa, cút xuống khỏi người ta nhanh lên!" Bạch Thanh Đằng bị hai người đè ở dưới cùng, nghiến răng nghiến lợi nói.

...

Giang Vị Lâm và Nguyên Sam lăn ra nằm trên mặt đất bên cạnh, cả hai đều bị thương không nhẹ.

Đặc biệt là Nguyên Sam, đã rơi vào trạng thái nửa hôn mê.

Da thịt bên trong ôm lấy nội tạng lồi ra một cách không được tự nhiên, xương cốt cũng bị bẻ vặn biến hình.

Giang Vị Lâm nuốt vài viên đan dược rồi bò dậy, muốn chữa thương cho Nguyên Sam.

"Được rồi, ngươi mau nằm xuống đi." Bạch Thanh Đằng vội vàng ấn người nằm trở lại, "Ta sẽ trị thương cho các ngươi."

Giang Vị Lâm mệt mỏi nhìn đối phương một cái, ánh mắt lướt qua cánh tay và vùng ngực cũng có chút biến dạng của Bạch Thanh Đằng, sau đó đến cái chân bị cửa đá đè lõm sâu xuống.

"Thanh Đằng, đa tạ ngươi."

"Nói gì vậy, chẳng lẽ ta phải trơ mắt nhìn các ngươi bị nghiền thành một đống thịt nát sao!" Bạch Thanh Đằng hừ một tiếng, trước tiên tự uống vài viên đan dược.

"Nếu không có ngươi, chúng ta thật sự đã biến thành thịt nát rồi." Giang Vị Lâm nói.

"Thôi được rồi, lúc này còn ơn với nghĩa gì nữa." Bạch Thanh Đằng nhìn cặp chân đẹp đẽ của mình bị ép thành như vậy, đau xót không thôi.

"Nếu thật lòng muốn cảm ơn ta thì bảo đệ đệ nhà ngươi đừng nhổ lông của ta nữa."

"Được, đợi Nguyên Sam tỉnh lại ta nhất định sẽ nói chuyện tử tế với y."

Nói xong những lời này, Giang Vị Lâm cũng không trụ được nữa, trước mắt dần tối sầm, mất đi ý thức.

Không biết bao lâu sau.

Khi ý thức một lần nữa quay về, trước mắt Giang Vị Lâm đã là một bức tường đá cao ngất, không gian xung quanh cũng trở nên vô cùng rộng rãi.

"Tỉnh rồi à?" Một cái đầu lông trắng nhô ra, bạch hồ dùng móng vuốt nhỏ cào cào rồi trèo lên ngực y, trực tiếp nằm xuống cuộn tròn thành một cục.

"Thanh Đằng?"

Giang Vị Lâm hơi đau đầu sờ lên trán, sau đó đột nhiên ngồi bật dậy, "Nguyên Sam đâu rồi?"

Bạch Thanh Đằng bởi vì hành động này mà trực tiếp lăn xuống đùi, chóng mặt lắc đầu, "Tiểu tử đó vẫn ổn mà."

Vừa dứt lời, một bóng đen đã phủ xuống trước mặt, sau cổ bị xách lên.

"Thích nằm? Không sao, ta ôm ngươi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com