Chương 83
Tác giả: Thời Nhân Quả.
Biên tập: Angel Anette.
...
Chương 83
Giang Vị Lâm ngây người nhìn ngọc bài trong lòng bàn tay, trong lòng dâng lên một cơn lạnh lẽo.
Những người này không có sát ý, điều này cho thấy Chưởng môn không muốn giết y, chỉ đơn thuần muốn kiểm soát hành tung của y.
Nhưng ngoài mối quan hệ với Nguyên Sam ra thì Giang Vị Lâm không có giá trị gì cả, Chưởng môn vì cớ gì phải tìm người theo dõi y?
Nếu dùng y để uy hiếp Nguyên Sam, vậy thì chỉ nào Nguyên Sam đang đối địch với Chưởng môn mới phải, nhưng...
Giang Vị Lâm nghĩ đi nghĩ lại nhưng vẫn không tìm ra được nguyên nhân, nếu như trong trường hợp không có quan hệ gì với Nguyên Sam mà Chưởng môn lại muốn kiểm soát mình, vậy chỉ có thể là... giá trị của bản thân y.
Bản thân y có gì?
Ngoài Thiên linh thể ra thì... không còn điều gì khác.
Nhưng, làm sao có thể!
Y chưa từng tiết lộ chuyện này cho bất cứ ai, chỉ có Nguyên Sam, Bạch Thanh Đằng và Tống sư huynh biết chuyện này, ngoài họ ra thì không còn ai khác.
Bạch Thanh Đằng không hề liên quan đến Chưởng môn và luôn ở bên cạnh y, hắn tuyệt đối không thể nói cho Chưởng môn, còn Tống sư huynh vẫn luôn ở Huyền Linh Tông, không thể nào và cũng không có lý do gì để nói cho Chưởng môn.
Vậy chỉ có... Nguyên Sam?
Nguyên Sam là người có khả năng nhất trong ba người nhưng cũng là người không thể nhất.
Có khả năng nhất là bởi vì thân phận và hoàn cảnh của Nguyên Sam, không thể nhất là vì tình cảm của đối phương dành cho mình.
Giang Vị Lâm cắn răng, trên trán không khỏi lấm tấm mồ hôi lạnh.
Thôi vậy, Chưởng môn cũng không nhất thiết phải phát hiện ra thể chất của y mới làm như vậy, có lẽ là có nguyên nhân khác.
Tóm lại, y lựa chọn tin tưởng Nguyên Sam.
Ngước mắt nhìn ba người đang nằm rên rỉ trên mặt đất thêm lần cuối, Giang Vị Lâm trực tiếp vung đao kết liễu tính mạng của họ.
Sau đó y vội vã xoay người tiếp tục lên đường, cứ tiếp tục như vậy, e rằng sẽ không kịp mất.
Giang Vị Lâm lấy ra phi kiếm, nhẹ nhàng vuốt ve thân kiếm trong tay, trong đầu không khỏi nghĩ đến cảnh tượng lúc Nguyên Sam ôm thanh kiếm này tặng cho mình.
Nguyên Sam đối xử với mọi người luôn lạnh nhạt, ngay cả khi ở bên cạnh mình, phần lớn thời gian cũng không có quá nhiều biểu cảm.
Nhưng tiếp xúc lâu sẽ biết, Nguyên Sam chỉ là không giỏi bộc lộ cảm xúc mà thôi, Giang Vị Lâm vẫn còn nhớ ánh mắt mang theo một tia mong đợi của đối phương khi đối diện với mình.
"Hừm..."
Giang Vị Lâm nhẹ nhàng thở ra một hơi, dùng sức nắm chặt chuôi kiếm, khi mở mắt ra lần nữa, ánh mắt toát ra sự kiên định.
Bất luận thế nào, y nhất định phải đến được Hoa Sơn!
...
Thời gian nhanh chóng trôi qua, ngày tỷ thí cuối cùng đã đến.
Tết Trung Nguyên.
Trong dân gian có một truyền thuyết, hôm nay là ngày Quỷ môn sẽ mở, buổi tối cần phải đặc biệt cẩn thận khi đi ra ngoài.
Đối với tu sĩ thì đó chẳng qua chỉ là một câu chuyện vô căn cứ.
Bởi vì sống quá lâu, bọn họ đã không còn ăn mừng cái gọi là lễ hội, càng không ghi nhớ những điều này.
Đối với họ, hôm nay chỉ là ngày diễn ra Hiệp ước 100 năm.
Chỉ là ngày đệ tử Càn Thiên Môn đối chiến với đệ tử Ứng Thiên Tông.
Nói ra thì cuộc quyết đấu này cũng thật thú vị, hai người Nguyên Sam và Phù Nghênh Sơ 3 năm trước cùng là tu vi Kim Đan tầng hai, nhưng chỉ sau 3 năm họ đã cùng nhau đột phá kỳ Nguyên Anh, điều này thật sự trước nay chưa từng nghe thấy.
Trước tiên nói về Nguyên Sam, người này 16 tuổi đã đột phá Kim Đan, sau này đại nạn không chết còn gặp được kỳ ngộ, lên được Nguyên Anh cũng là chuyện dễ hiểu.
Còn Phù Nghênh Sơ, truyền thuyết nói rằng sư phụ của hắn đã ban cho hắn một món bảo vật trấn tông, vậy nên mới giúp cho tu vi của hắn đột nhiên tăng vọt.
Nhưng bất kể bọn họ đã sử dụng thủ đoạn nào, chỉ cần không phá vỡ quy tắc thì đó đều thuộc về bản lĩnh của chính họ, chuyện tiếp theo chỉ cần lên lôi đài phân định thắng thua là được.
Ngày này, các Chưởng môn của Thập Đại Tông Môn và một vị Trưởng lão mà họ mang theo, tổng cộng hơn 20 người cùng nhau tụ tập tại Hoa Sơn để theo dõi trận tỷ thí lần này.
Trận tỷ thí giữa Càn Thiên Môn và Ứng Thiên Tông lần này, đa số mọi người đều mang theo tâm lý đến để xem kịch là chủ yếu.
Dù sao cũng không liên quan đến lợi ích của họ.
Nguyên Sam đứng dưới lôi đài, nhìn Chưởng môn Huyền Linh Tông ở trên đài cao đang tỉ mỉ giảng giải quy tắc cho họ nghe.
Y lấy ra thanh trường đao của mình, dùng một chiếc khăn tay màu xanh nhạt thêu viền hoa lau chùi tỉ mỉ, chiếc khăn này là do ca ca đã lau tay cho y lúc hai người cùng nhau lang thang trên đường phố trước khi vào Bí cảnh.
Sau đó Nguyên Sam đã mang về giặt sạch và giữ ở bên mình.
Lúc này cầm nó trong tay, tựa hồ có thể ngửi được mùi hương hoa dành dành thoang thoảng trên người ca ca.
"Ca ca, đợi ta thắng trận tỷ thí này sẽ quay về tìm ngươi." Nguyên Sam nắm khăn tay, lẩm bẩm nói.
Lúc đó ta mang được vinh quang trở về, chắc là ca ca cũng sẽ tự hào vì ta đúng không.
Nguyên Sam nhắm mắt lại, dùng khăn tay chà lau qua mũi đao, đúng lúc này lời giảng giải của Chưởng môn Huyền Linh Tông cũng đã kết thúc.
Y trở tay thu đao vào vỏ, nhẹ nhàng nhón chân nhảy lên trên lôi đài, Phù Nghênh Sơ cũng cùng lúc bước lên.
Đối phương vẫn như thường lệ mặc áo bào đỏ rực, mặt mày thon dài yêu mị, vô cớ hiện lên vô hạn phong tình.
Hoàn toàn trái ngược với vẻ ngoài lạnh lùng và một thân y phục màu đen ôm sát người của Nguyên Sam.
Theo lời tuyên bố bắt đầu của Chưởng môn Huyền Linh Tông, hai người không ai ra tay trước.
Họ đứng ở hai bên lôi đài, cách xa mấy thước nhìn nhau, tư thái ung dung, trông không có vẻ gì là đang sắp sửa đánh nhau một trận sống mái.
Còn ở trên đài cao, ngoài ba vị Chưởng môn của ba tông môn xếp hạng cao nhất ở chính giữa, các Chưởng môn khác ngồi ở hai bên đài cao đã âm thầm truyền âm cho nhau.
'Các vị nói xem, ai có thể thắng được trận này?'
'Xét riêng về độ thâm hậu của linh khí thì Phù Nghênh Sơ cao hơn một bậc, dù sao hắn cũng đã đột phát Nguyên Anh sớm hơn đứa trẻ của Càn Thiên Môn, nhưng còn lâu mới đạt đến Nguyên Anh trung kỳ, xét về khả năng thắng thì hẳn là không có chênh lệch quá lớn.'
'Phân tích có lý, bây giờ chỉ xem kinh nghiệm thực chiến của ai phong phú hơn thôi.'
'Vậy hẳn là Phù Nghênh Sơ rồi, ta thường xuyên theo dõi đứa trẻ đó, hắn thường xuyên rèn luyện ở những nơi như Rừng Ma Thú hay Thung Lũng Ma Thú, phải biết rằng ở những nơi đó ngoài Ma thú ra, sơ suất một chút là dễ bị người khác thừa cơ đắc lợi.'
'Ngươi sai rồi, ngươi nghĩ tên Vũ Dương kia là người dễ đối phó sao? Chậc chậc, 100 năm trước ông ta có thể ra tay tàn nhẫn với cả muội muội của mình thì đối với một đồ đệ không có huyết thống lại càng không cần phải nói.'
'Quả đúng là vậy, nghe nói trong Càn Thiên Môn có một Cấm Tháp, ảo cảnh tầng 1 đã sánh ngang với tâm ma của kỳ Kim Đan rồi.'
'Ai da, khả năng cao là Vũ Dương đã ném đứa trẻ kia vào đó để tôi luyện.'
'Thôi được rồi, hình như họ sắp bắt đầu rồi, cứ xem cái đã.'
Nguyên Sam xuất chiêu trước, Hoành Đao trong tay y trực tiếp quét ngang, khí thế xông lên hùng vĩ sánh ngang như sóng biển!
Sau khi vứt bỏ vũ khí bản mệnh và có được Hoành Đao, Nguyên Sam đã dốc sức hợp nhất với vũ khí mới không ít lần, tuy sau lần thử nghiệm đầu tiên thì hoành đao dường như đã hoà hợp với y hơn, nhưng cũng không thể sánh bằng thanh kiếm bản mệnh đã trải qua mười mấy năm mài giũa.
Vì vậy để tham dự trận tỷ thí lần này, Nguyên Sam vẫn luôn không ngừng nâng cao tần suất sử dụng hoành đao, ngày này qua ngày khác, dần dần thu hẹp khoảng cách với thanh kiếm bản mệnh ban đầu.
Hiện tại Nguyên Sam dùng đao vẫn còn kém một chút nhưng cũng đã thuần thục hơn rất nhiều rồi.
Theo cú quét của hoành đao, cơn gió mạnh như lưỡi đao sắc bén lao thẳng về phía đối thủ!
Phù Nghênh Sơ đón nhận lưỡi đao uy phong với vẻ mặt bình thản, hắn khép lại cây quạt trong tay, một tấm khiên chắn lập tức xuất hiện trước người, ngăn chặn kình lực của hoành đao.
Cách thức giao đấu của tu sĩ Nguyên Anh đã có sự khác biệt so với Kim Đan, cho dù có sử dụng chiêu thức tinh xảo và tuyệt vời đến đâu cũng không bằng một đòn đánh chính xác mà hung hiểm.
Hoành đao và tấm khiên chắn của quạt va chạm với nhau, Phù Nghênh Sơ trực tiếp thu quạt lại, bàn tay đột nhiên xoay chuyển đánh ra một luồng gió mạnh hơn lao thẳng vào mặt Nguyên Sam!
Nuốt chửng, sao chép, tăng cường.
Nguyên Sam nhanh chóng nghiêng người tránh được luồng gió mạnh đã được tăng cường kia.
Chỉ một lần chạm trán, hai người đã thăm dò được phần nào lối đánh của đối phương.
Cây quạt xếp của Phù Nghênh Sơ rất rõ ràng chính là vũ khí bản mệnh của hắn, tác dụng so với thuộc tính 'tấn công' đơn giản và thô bạo của các loại vũ khí lạnh thì càng đa dạng hơn.
Cây quạt xếp này có thể nuốt chửng những đòn tấn công có sử dụng 'linh lực' hay 'khí lực' của đối thủ, sau đó sao chép lại, tăng cường sức mạnh rồi đánh trả về phía đối phương.
Loại vũ khí này rất khó đối phó, và người sử dụng nó phần lớn cũng có điểm yếu rất rõ ràng, đó chính là thể thuật rất yếu.
Họ phụ thuộc nhiều hơn vào sự tấn công của kẻ địch.
(体术 – Thể thuật: là Võ thuật/kỹ năng chiến đấu vật lý.)
Nguyên Sam ngay lập tức đã có sự phân tích trong đầu, sau đó nghiêng người trực tiếp vọt đến trước mặt đối phương, đơn giản và thô bạo bổ mạnh một đao xuống!
"Thô bạo thật."
Phù Nghênh Sơ nhanh chóng ngăn cản, nhưng lại bị sức mạnh cường hãn của đối phương áp chế làm cho thân hình lảo đảo, không nhịn được lầm bầm một câu.
Sau đó dùng linh khí dũng mãnh rót vào quạt xếp, đẩy mạnh Nguyên Sam văng ra xa!
Sau một cú nhào lộn trên không, Nguyên Sam rơi xuống đất hoàn toàn không có hề hấn gì, tóc đuôi ngựa đen dài sau lưng y uốn lượn như một con du long trên không trung rồi từ từ rơi xuống bờ vai.
"Ngươi sẽ không định dùng thể thuật với ta chứ, đều là tu sĩ Nguyên Anh, làm vậy thật quá mất thể diện." Phù Nghênh Sơ cười nhạt nói.
"Không phải." Nguyên Sam từ từ đứng thẳng người, chậm rãi nói: "Thể thuật của ngươi cũng không tệ."
Sau lần va chạm vừa rồi, Nguyên Sam liền hiểu Phù Nghênh Sơ không phải là người chỉ phụ thuộc vào vũ khí, tuy thể thuật của đối phương có phần thua kém mình nhưng tuyệt đối không phải là người có thể dễ dàng bị nghiền áp.
Nguyên Sam nhắm mắt hít nhẹ một hơi, y nắm chặt chuôi đao, cùng với tiếng 'xoẹt' vang lên, thân đao màu trắng bạc lấp lánh dưới ánh nắng lướt qua trước mắt mọi người.
Chỉ thấy Nguyên Sam rút đao khỏi vỏ, cổ tay xoay chuyển, vô số tàn ảnh lướt qua, vài đạo đao khí lao thẳng tới Phù Nghênh Sơ!
Đối phương vội vàng giơ tay dùng quạt xếp hấp thụ hết đao khí, mười đạo đao khí tan đi, một bóng hình màu đen được bao bọc trong đao khí mang theo khí thế ngút trời xông thẳng về phía Phù Nghênh Sơ!
Đao thức sắc bén, mang theo sát ý bén nhọn không một chút nương tình.
Hơi thở của Phù Nghênh Sơ ngừng lại trong giây lát, vội vàng vừa dùng quạt xếp hấp thụ đao khí vừa dùng xương quạt cản lại thanh đao sắc lẹm đang chém tới.
'Xì xì -'
Xương quạt trong nháy mắt liền phát ra âm thanh vì không chịu nổi sức nặng.
Phù Nghênh Sơ hơi mở to mắt. Tên điên này! Vừa bắt đầu đã muốn dùng toàn lực!
Vẻ mặt của hắn sắc lạnh, dùng hết sức lực đẩy người ra, lùi lại một bước dài đồng thời xoay quạt xếp đem hết 'đao khí' đã hấp thụ trả lại cho Nguyên Sam!
Sau đó Phù Nghênh Sơ vội vàng đứng vững thân hình, hắn thấy Nguyên Sam nhẹ nhàng tránh được đao khí dày đặc, tiếp tục không ngừng nghỉ tấn công về phía mình!
Phù Nghênh Sơ nhanh chóng nghiêng người, lưỡi đao sượt qua cánh tay hắn, áo bào bị cắt thành một đường, thân đao lạnh lẽo cọ qua da thịt, gần như có thể cảm nhận được cái lạnh làm người ta sởn gai óc.
Tên khốn này!
Phù Nghênh Sơ dùng sức cắn răng, vừa mới bắt đầu đã dùng toàn lực, chẳng lẽ không sợ sau này sẽ kiệt sức sớm sao?!
Hơn nữa, vì sao Nguyên Sam có thể né tránh những đòn đánh trả kia một cách dễ dàng đến vậy!
Phù Nghênh Sơ không tin đối phương chỉ gặp may, vừa né chiêu vừa liên tục hấp thụ vài đạo đao khí, đợi đến khi tích luỹ được 180 đạo đao phong, hắn liền quạt mạnh một cái, trực tiếp nhả hết sức mạnh về phía Nguyên Sam.
Nhưng tốc độ né tránh của Nguyên Sam cực kỳ nhanh, trong chớp mắt đã vượt qua đòn tấn công khủng khiếp ấy mà không hề tổn hại gì.
Phù Nghênh Sơ thấy vậy, có chút không thể tin nổi.
Ngay cả bản thân hắn cũng khó lòng né tránh đao phong dày đặc như vậy!
"Không hiểu sao?" Nguyên Sam lao người đến trước mặt Phù Nghênh Sơ, buông hạ mặt mày, nhàn nhạt nói: "Đợi đến khi ngươi vô cùng quen thuộc với chiêu thức của chính mình, cho dù 'khí' còn chưa đến gần cơ thể, ngươi cũng có thể biết được quỹ đạo của nó."
Mỗi ngày luyện tập của Nguyên Sam chưa từng bị lãng phí, ngay cả 3 năm rèn luyện trong Di tích cũng vậy. Đối với chiêu thức của mình y đã sớm thuộc nằm lòng.
Cho dù nhắm mắt lại Nguyên Sam cũng biết được những đao phong này sẽ tấn công theo cách nào và góc độ nào là dễ tránh nhất.
Bàn tay đang cầm đao của Nguyên Sam lật mạnh, Hoành Đao đâm tới!
Trong nháy mắt, cuồng phong gào thét theo chuyển động của Nguyên Sam, một đao này tựa như kéo theo cả gió táp mưa sa mà đến, một lượng lớn gió bao quanh thân đao, hình thành một trung tâm gió lốc cực kỳ mạnh mẽ.
Nơi Hoành Đao đi qua, đá vụn dưới lôi đài bay lên vùn vụt, trên mặt Phù Nghênh Sơ cũng nhanh chóng xuất hiện một vài vết thương nhỏ!
"Chậc."
Phù Nghênh Sơ đanh mặt lại, mở miệng 'chậc' một tiếng, sau đó nhanh chóng xoay người, cà sát thân quạt vào mép lôi đài, lộn mình lên không trung để né tránh.
Bởi vì chiêu thức khó thu lại, Nguyên Sam theo quán tính đâm thẳng vào lôi đài, sau một tiếng 'ầm' vang lên, một mảng lớn lôi đài sụp đổ xuống chỉ trong nháy mắt.
Phù Nghênh Sơ cũng chớp thời cơ đó mà cử động quạt xếp, linh khí kèm theo nguyên tố Lôi hóa thành một tia chớp điện đánh về phía Nguyên Sam.
Lôi linh căn biến dị!
Nguyên Sam khựng lại, khoảng cách này không thể né tránh, y trực tiếp xoay người vung Hoành Đao chém đứt tia chớp màu tím đậm đang lao về phía mình!
Thông thường linh căn của tu sĩ bao gồm 5 nguyên tố, và ngoài 5 nguyên tố cơ bản ra, Thiên Linh Căn cũng như Lôi Linh Căn, Băng Linh Căn, v.v... là những linh căn biến dị. Mặc dù Linh căn biến dị có hơi kém hơn so với Thiên Linh Căn nhưng cũng là một thiên phú tuyệt vời chỉ đứng sau Thiên Linh Căn.
Nhiều tu sĩ có Linh căn biến dị cuối cùng cũng có được thành tựu không thua kém Thiên Linh Căn.
Có được tư chất như vậy, đạt tới Nguyên Anh trong vòng 50 tuổi dường như cũng không phải là không thể.
Nguyên Sam hít sâu một hơi, cảm thấy dư âm của tia sét lướt qua trên tay mang theo một chút đau đớn tê dại.
Nhưng nhiều năm trôi qua, thứ mà y không sợ nhất chính là đau đớn.
Ngón tay nắm chặt chuôi đao hơi động đậy, đợi cảm giác tê dại qua đi, Nguyên Sam lại nhấc đao lên, không ngừng nghỉ tấn công đối phương với xu thế mở rộng và dũng mãnh, trong chốc lát gió lớn lại nổi lên, tấm chắn phòng hộ của lôi đài ngay lập tức xuất hiện vài vết nứt.
Một tia đao khí thoát ra khỏi tấm chắn, nhổ bật gốc cây cối ở phía xa xa bên ngoài!
"Shhhh - " Trên đài cao vâng lên tiếng hít khí lạnh.
Từng đạo truyền âm lướt qua tai họ, đứa trẻ này đã phá vỡ tấm chắn rồi, phải mau chóng sửa chữa lại mới được.
'Đó là tấm chắn linh khí của Nguyên Anh hậu kỳ phải không?'
'Chậc chậc, hậu sinh khả uý, thật là đáng sợ.'
Nguyên Sam lại vừa bắt đầu đã dùng đến chín phần sức lực!
Y không có ý định kéo dài trận đấu để mài mòn sức lực, chỉ muốn trực tiếp phân thắng bại với Phù Nghênh Sơ!
Phù Nghênh Sơ thấy vậy, lạnh lùng cười khẩy một tiếng, "Đã thế, vậy thì chiến thôi!"
Ngay sau đó, hai bóng người liền lao vào va chạm mạnh với nhau! Linh khí trên không trung cũng đối chọi kịch liệt.
...
Một nơi trong khu rừng phía sau Hoa Sơn.
Một vài bóng người màu đen tụ tập lại với nhau.
Bọn họ dùng linh khí truyền âm cho nhau:
'Không ngờ mấy lão già Chính đạo ấy lại thật sự ở đây.'
'Xem ra nhóm người mà Tôn chủ phái đi quả thực cũng có chút tác dụng.'
'Chẳng phải những tên Chính đạo này ham muốn hư vinh lắm sao? Thỉnh thoảng lại bày ra cái trò gọi là bảng xếp hạng để mưu cầu danh tiếng.'
Xung quanh mấy bóng người này có quấn quanh những tia ma khí nhàn nhạt, nếu có cao nhân ở đây, nhìn thoáng qua liền biết những người này lại đều là tu sĩ kỳ Đại Thừa!
Sánh ngang với mấy vị Chưởng môn đang có mặt ở Hoa Sơn.
'Chờ thêm nửa canh giờ nữa đi, đợi Tôn chủ ra lệnh, chúng ta sẽ giết chết những tên Chưởng môn có tu vi thấp.' Một bóng đen cười khúc khích, trong mắt hắn ta lóe lên vẻ khát máu và rồ dại.
'Đi theo ta, đừng nói là tu vi thấp, giết được ai thì cứ giết hết luôn.'
'Xì, ngươi đang nói khoác cái gì vậy, mấy lão già Huyền Linh Tông kia ngang ngửa với chúng ta đấy, giết không nổi đâu, nếu vào được lúc đệ tử của mấy tông môn đang tỷ thí thì hay biết mấy, không giết được người già thì giết người trẻ, để họ không còn người kế tục mới là tuyệt hảo.'
'Không phải trên lôi đài kia đang có hai người à? Đúng là thanh niên tài tuấn, trẻ tuổi như vậy mà đã là Nguyên Anh rồi.'
'Nghĩ đến những người có thiên phú lẹt đẹt như chúng ta, mỗi ngày phải giết người lấy máu cả ngàn năm mới có được chút tu vi này, thật là khiến người ta ghen tỵ quá.'
'Ha ha ha ha ha ha, vậy thì lấy mạng hai đứa nhóc này đi, mất đi nguồn nhân lực trẻ trung như vậy, chắc là mấy lão Chưởng môn của họ sẽ đau lòng vỡ tim mất thôi!'
Mấy người ẩn mình trong bụi cây, đợi đến khoảnh khắc nhận được mệnh lệnh liền biến mất ngay tại chỗ, lao thẳng xuống dưới chân núi.
Nửa canh giờ đã trôi qua, trên lôi đài cũng đã phân định được thắng bại.
Nguyên Sam và Phù Nghênh Sơ đều đã toàn thân đẫm máu, tóc tai rũ rượi, y phục rách nát quỳ trên mặt đất.
Tiếng thở dốc nặng nề vang lên bên tai mọi người, bàn tay hai người chống lên mặt đất bởi vì không cam lòng mà run rẩy cũng đều lọt vào tầm mắt của các vị cao nhân.
Máu đỏ dưới thân hai người đều đã đọng thành vũng, lôi đài gần như đã trở thành một đống đổ nát pha thêm một chút máu tươi.
Chưởng môn Ứng Thiên Tông thấy Phù Nghênh Sơ như vậy cũng đau lòng không thôi, ông cảm thấy thật tàn nhẫn khi đặt hy vọng của cả tông môn lên người một đứa trẻ mới 50 tuổi.
Ông mấp máy đôi môi, chỉ mong đệ tử của mình có thể bình an trở về.
Nhưng một khi mất đi thứ hạng, tài nguyên của toàn bộ tông môn cũng sẽ bị giảm bớt, gây bất lợi cho các đệ tử khác, chuyện này đã không còn do một mình ông quyết định được nữa.
Do dự rất lâu, Chưởng môn Ứng Thiên Tông rất khó khăn muốn nói gì đó, nhưng ông còn chưa kịp mở lời.
Vũ Dương đã lớn tiếng hét lên: "Nguyên Sam! Đứng lên!"
Giọng của ông rất chói tai, mang theo sự cố chấp và ám ảnh cực độ, "Ngươi phải thắng! Nguyên Sam! Nghĩ đến Tông môn! Nghĩ đến tất cả những gì ngươi đã bỏ ra vì ngày này trong những năm qua!"
"Ngươi phải thắng! Vì Tông môn! Vì ta! Vì tâm huyết mà ta và ngươi đã bỏ ra!"
"Nguyên Sam! Chẳng lẽ ngươi không muốn ca ca của ngươi sẽ tự hào vì ngươi sao?!"
"Ngươi phải thắng!"
Vũ Dương gần như hét toáng lên, giọng nói khàn khàn mang theo sự cố chấp rồ dại và điên cuồng.
Ca ca...
Mí mắt của Nguyên Sam không thể mở ra được nữa, chỉ cần vừa động đậy liền có máu đặc lăn xuống từ mí mắt rơi vào nhãn cầu.
Đúng vậy, y chỉ vì một ngày này, chỉ cần thắng được trận tỷ thí thì có thể đường đường chính chính được ở bên cạnh ca ca.
Nguyên Sam vẫn luôn, luôn luôn luyện tập, y phải làm được tốt nhất, chỉ có trở thành người thành công nhất mới có thể quét sạch được mọi chướng ngại.
Chỉ có trở thành người giỏi nhất và mạnh nhất, y mới xứng đáng được ca ca thích đúng không...
Cũng như sư phụ đã nói, người vô dụng thì sẽ không có được bất kỳ tình yêu hay vinh quang nào, mãi mãi không có ngày ngóc đầu lên được, mãi mãi chỉ có thể khát khao những thứ mình muốn mà không có cách nào nắm được trong tay.
Chỉ có thành công...
Y đã hứa, sẽ mang vinh quang trở về mà.
Nguyên Sam run rẩy nâng lên cánh tay đã mất đi cảm giác từ lâu, nắm chặt thanh hoành đao, từng chút một bò dậy từ mặt đất.
Nhưng chân của y đã gãy rồi, cơ thể nặng nề đổ ập xuống nhưng rất nhanh đã bò dậy từng chút một.
Nguyên Sam cúi thấp đầu, mái tóc đen dính đầy máu rơi loà xoà trên gương mặt, y chống đao chậm rãi dịch chuyển về phía trước, qua mấy phút sau mới đi hết đoạn đường ngắn để đến được trước mặt Phù Nghênh Sơ.
Phù Nghênh Sơ quỳ gối trên lôi đài, nắm chặt cây quạt trong tay, nhưng dù thế nào cũng không thể đứng lên được.
Đôi mắt mệt mỏi chỉ có thể nửa khép hờ, hỗn hợp chất lỏng chảy xuống từ trên trán không biết là mồ hôi hay máu.
Cảm thấy nguy hiểm đang đến gần, cuối cùng Phù Nghênh Sơ cũng mở mắt ra được một khe nhỏ, hắn thấy được một bóng đen từ từ phủ xuống.
"Dừng tay!"
Ngay lúc này một tiếng hét vang lên.
Nguyên Sam dừng lại động tác, chỉ thấy Chưởng môn Ứng Thiên Tông ở trên đài cao từ từ đứng dậy, ông nhìn cảnh tượng dưới lôi đài, nhìn Phù Nghênh Sơ sắp bị mũi đao của Nguyên Sam đâm trúng, chậm rãi mà mệt mỏi nói:
"Đủ rồi, chúng ta nhận thua."
Cùng với hai chữ 'nhận thua' rơi xuống, xung quanh một mảnh im lặng.
Ngay cả Phù Nghênh Sơ đang quỳ dưới mũi đao của Nguyên Sam cũng dần dần mở to mắt.
"Sư phụ, ta..." Ta chưa thua.
Chỉ cần ta không nhận thua thì vẫn còn cơ hội...
"Được rồi, kết thúc đi." Chưởng môn Ứng Thiên Tông trực tiếp ngắt lời hắn, sau đó miễn cưỡng cười một cái, "Không trách ngươi, là thiên mệnh, thua rồi thì thôi."
Phù Nghênh Sơ đột nhiên như bị thứ gì đó nghẹn ở cổ họng, trong lòng uất nghẹn và đau đớn.
Hắn động đậy cổ họng, rất lâu sau cũng không thể nói nên lời.
Chưởng môn Ứng Thiên Tông thở dài bất lực, ông trực tiếp đáp xuống trên lôi đài, đỡ Phù Nghênh Sơ đứng dậy, "Cứ như vậy đi, ta chỉ có một mình ngươi là đệ tử thôi, nếu như ngươi xảy ra chuyện, lão già ta phải làm sao bây giờ."
"Thua một trận tỷ thí thì sao chứ, hơn 100 năm nữa lại có thêm một lần tỷ thí xếp hạng khác, đến lúc đó để các Trưởng lão giành lại phần thắng là được mà."
Phù Nghênh Sơ nắm chặt tay ông, thân thể cứng đờ rất lâu, sau đó nước mắt không nhịn được lăn dài xuống.
"Xin lỗi, sư phụ..."
Chưởng môn Ứng Thiên Tông vội vàng ôm lấy đồ đệ của mình, vỗ về lưng hắn để trấn an: "Lớn rồi, đừng khóc nữa, ngươi là đệ tử kiệt xuất nhất của tông môn chúng ta, là sư huynh của những người khác, khóc thế này xấu hổ lắm..."
Trong lúc Chưởng môn Ứng Thiên Tông an ủi Phù Nghênh Sơ.
Nguyên Sam vẫn đứng cô độc ở một bên, thân hình của y thoáng lung lay, sau đó đột nhiên cắm mạnh thanh đao xuống lôi đài mới tránh cho mình không ngã xuống.
Bởi vì động tác mạnh mẽ này mà vết thương đã nứt ra, máu tươi chậm rãi chảy xuống dọc theo thân đao.
Chưởng môn Ứng Thiên Tông ở một bên nhìn y một cái, là tông môn đối địch lẫn nhau, ông ghét lây Nguyên Sam cũng là điều dễ hiểu, nhưng đôi lúc ông cũng cảm thấy đứa trẻ này có chút đáng thương.
Chỉ mới 20 tuổi thôi mà, Chưởng môn Ứng Thiên Tông đưa Phù Nghênh Sơ qua một bên để trị thương, còn Vũ Dương thì nhảy lên đài cao nhất ở chính giữa nơi Chưởng môn Huyền Linh Tông đang ngồi ở đó, gương mặt đỏ bừng vì nôn nóng, ông thúc giục: "Mau! Nhanh lên! Công bố kết quả đi!"
Chưởng môn Huyền Linh Tông nhìn qua Nguyên Sam ở bên dưới, không nói gì, ông chỉ đẩy linh khí vào giọng nói, chậm rãi công bố:
"Trận tỷ thí lần này, Càn Thiên Môn thắng!"
Các Chưởng môn không nhiệt tình như những đệ tử, sẽ không ở dưới đài hò hét ầm ĩ, sau khi nghe được kết quả này chỉ đi đến trước mặt Vũ Dương để chúc mừng.
Lúc Vũ Dương đang được một số Chưởng môn nịnh hót, thân hình của Nguyên Sam không trụ được nữa, cuối cùng lảo đảo ngã xuống đất.
Y quỳ ngồi trên lôi đài, từ từ rút thanh hoành đao kia ra đặt lên chân, từng chút một dùng khăn tay màu xanh nhạt lau đi vết máu dính trên đó.
Nguyên Sam nhìn chiếc khăn tay và hoành đao, vẻ mặt bình tĩnh.
Không biết bao lâu sau, khóe môi của y từ từ lộ ra một tia ý cười.
Ca ca, ta thắng rồi.
Cùng lúc đó, Chưởng môn Huyền Linh Tông tiếp tục nói: "Sau này, tài nguyên dành cho tông môn của Càn Thiên Môn và Ứng Thiên Tông sẽ được phân bổ lại."
"Cụ thể như thế nào, chúng ta sẽ công bố việc này sau khi các vị Chưởng môn tham gia thương lượng..."
Nói được nửa chừng, ông đột nhiên biến sắc, lời nói im bặt, biểu cảm cũng đột ngột lạnh đi. Mấy vị Chưởng môn kỳ Đại Thừa khác đều có phản ứng giống như ông, còn các vị Chưởng môn kỳ Hợp Thể thấp hơn một chút thì nhìn nhau không hiểu đã xảy ra chuyện gì.
"Chuyện gì vậy?"
"Châu Chưởng môn, sắc mặt của các vị..."
"Mọi người cảnh giác!" Chưởng môn Huyền Linh Tông đột nhiên hét lớn, "Có Ma tu!"
Lời nói của ông vừa dứt, mấy đạo bóng đen trong nháy mắt đã xẹt vào võ trường, các vị Chưởng môn phản ứng ngay lập tức, trong thoáng chốc liền lao vào giao chiến với họ!
Đồng thời, một luồng khói đen từ từ rơi xuống trên lôi đài.
Dừng lại bên cạnh Nguyên Sam, người duy nhất còn lại trên lôi đài.
...
Mấy ngày sau, Giang Vị Lâm tăng tốc hết sức lực, quả nhiên vẫn kịp đuổi tới Hoa Sơn vào buổi trưa cùng ngày.
Ngay khi vừa chạm đất, y chợt cảm thấy cổ họng ngứa rát, không nhịn được phun ra một ngụm máu.
Hẳn là do tiêu hao quá nhiều linh lực.
Nhưng Giang Vị Lâm căn bản không thèm để ý, y tuỳ ý nuốt xuống vài viên đan dược, sau đó lập tức chạy vào trấn nhỏ, tóm đại một người nào đó, dúi vào tay đối phương một thỏi bạc rồi sốt sắng hỏi: "Hoa Sơn đi đường nào?!"
Trong lúc nói chuyện, giọng nói của Giang Vị Lâm cũng hơi run rẩy.
Người bị y hỏi thật sự ngây người một lúc, trước tiên nhanh chóng cất thỏi bạc đi rồi mới từ từ nói: "Vị công tử này, bây giờ không thể đến Hoa Sơn được đâu."
Giang Vị Lâm sửng sốt, trong lòng dâng lên một dự cảm chẳng lành.
Y đột nhiên dùng sức bóp chặt đối phương, "Tại sao?!"
"Ai ai ai, đau quá công tử ơi, người nhẹ tay một chút." Nam nhân liên tục kêu lên.
Giang Vị Lâm nghe vậy vội vàng buông tay, trên mặt lộ rõ sự lo lắng.
Nam nhân thấy vậy, xoa xoa tay mình rồi vội vàng nói: "Hoa Sơn kia không biết vì sao lại tràn ra một luồng ma khí, nếu không phải các vị Tiên trưởng pháp lực cao cường đã phong toả nó lại, có lẽ chúng ta đã gặp họa rồi."
"Ma khí..." Giang Vị Lâm biến sắc, tim đập cực nhanh, trán và sống lưng toát ra mồ hôi lạnh.
Vẫn là... vẫn là quá muộn rồi sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com