Chương 93
Tác giả: Thời Nhân Quả.
Biên tập: Angel Anette.
...
Chương 93
Diễn biến kỳ lạ này là sao?
Nguyên Sam lạnh lùng nhìn mấy người Ma tu trước mặt, không trả lời.
"Thiếu chủ không cần lo lắng chúng ta đang mưu tính hãm hại ngài, nếu chúng ta muốn gây bất lợi cho ngài thì không cần phải tốn nhiều công sức như vậy." Ma tu kỳ Đại Thừa nói, tuy lời nói không dễ nghe nhưng quả thực rất có lý.
Nguyên Sam nói: "Nếu ta không đi thì sao?"
Ma tu kỳ Đại Thừa dường như cũng đã nghĩ đến điểm này, hắn nói: "Chúng ta sẽ thường xuyên đến nơi ở của ngài để bái phỏng cho đến khi ngài đồng ý thì thôi, dù sao những năm ngài mất tích, Tôn chủ đặc biệt nhớ thương và vẫn luôn tìm kiếm nhi tử của mình, hy vọng có thể bù đắp cho ngài."
Nhớ thương? Tìm kiếm? Bù đắp?
Nguyên Sam gần như muốn bật cười thành tiếng.
Y chợt nhớ lại lúc bản thân bị ma khí xâm nhập dẫn đến nhập ma trên võ đài, đám Ma tu kia cũng muốn đưa y đi, e rằng lúc đó họ đã phát hiện ra thân phận của y có điểm bất thường.
Cũng như khi y bị giam cầm ở Càn Thiên Môn, khó trách có Ma tu kỳ Hợp Thể đến cứu, khiến Vũ Dương càng thêm nghi ngờ.
E rằng đều là chủ ý của người được gọi là Tôn chủ kia.
Có điều, chắc là Nguyên Sam cũng không quan trọng đối với Ma Tôn như lời Ma tu trước mặt đã nói.
Thứ nhất, nếu đối phương thực sự xem trọng mình, lần cứu viện đầu tiên đã nên dốc ra toàn lực. Thứ hai, sau khi y mất hết tu vi thì những Ma tu đó cũng mất hút, bây giờ y khôi phục lại tu vi thì họ mới xuất đầu lộ diện.
Rõ ràng thấy y trở thành phế vật thì bỏ mặc không quan tâm, mà sau khi y hồi phục, với tư cách là một tu sĩ kỳ Phân Thần ở tuổi đôi mươi, không có lý do gì để bọn họ không nhận lại mối quan hệ này.
Không những không mất mát điều gì mà còn có thêm một hạt giống tốt.
Và...
Nguyên Sam liên tưởng đến cái chết của mẫu thân khi còn nhỏ.
Từ khi sinh ra y vẫn luôn ở cùng với mẫu thân, lúc sau nhà y bị Ma tu phá hủy, mẫu thân cũng thảm chết dưới kiếm của Ma tu.
Mấy chục năm qua, tuy Nguyên Sam chưa từng kể ra chuyện này với bất kỳ ai, thậm chí chưa từng nói với ca ca, nhưng y vẫn luôn ghi nhớ trong lòng.
Bởi vì bị Ma tu bức bách và tuân theo lời dặn dò của mẫu thân, Nguyên Sam mới bịa ra cái tên này khi ca ca hỏi.
Bây giờ Ma Tôn này lại tìm đến mình, không biết chuyện năm đó có liên quan gì đến đối phương hay không.
Nguyên Sam đột nhiên cảm thấy mình cần thiết phải đi gặp đối phương một lần.
Cái chết của mẫu thân, y vốn dĩ đã muốn điều tra cho rõ, bây giờ ngược lại manh mối đã tự tìm đến mình.
Nhưng ca ca vẫn đang chờ y quay về, chuyện này cần phải thương lượng với ca ca một chút mới được.
"Các ngươi nói như vậy, ý là đã biết nơi ở của ta rồi ư?" Nguyên Sam từ từ buông lỏng Hoành Đao, thả lỏng cơ thể, cũng buông xuống cảnh giác.
Cũng xem như là phát ra một tín hiệu thân thiện cho đối phương.
"Đương nhiên." Ma tu kỳ Đại Thừa nói, thấy vậy cũng nhân tiện báo một tin tốt cho Nguyên Sam, "Không chỉ vậy, chúng ta còn nhận được một tin tức, có tu sĩ Chính đạo cũng đã phát hiện ra nơi đó, đang tập hợp người kéo đến muốn đánh úp bất ngờ."
"Cái gì!"
Nguyên Sam kinh hãi, đám tu sĩ kia làm sao có thể phát hiện ra chỗ đó!
Hơn nữa không có mình, nơi đó chỉ có một mình ca ca, chẳng lẽ bọn họ lại thèm muốn Thiên Linh Thể đến mức này!
Nguyên Sam nhất thời nôn nóng, vội vàng muốn quay về, tu vi hiện tại của ca ca chắc chắn không phải là đối thủ của những người đó.
"Thiếu chủ đừng hoảng loạn." Ma tu kỳ Đại Thừa dẫn đầu không nhanh không chậm nói: "Chúng ta đã biết bạn lữ của ngài gặp nguy hiểm đương nhiên sẽ không khoanh tay đứng nhìn, chúng ta đã phái người đi đối phó với những tu sĩ đó rồi, nhất thời bọn họ không thể làm tổn thương bạn lữ của ngài được đâu."
Bỏ qua việc bọn họ cứ luôn miệng gọi 'bạn lữ', Nguyên Sam rất nhanh đã phát hiện ra một vấn đề khác.
Người này chỉ nói là 'không thể làm tổn thương', nhưng không nói có thể đánh lui.
Chẳng lẽ tu vi của những tu sĩ đến tập kích rất cao?
Nguyên Sam sốt ruột trực tiếp ngự kiếm quay về, mấy tên Ma tu kia thấy vậy, nhìn nhau một lúc rồi cũng vội vàng theo sau.
"Thiếu chủ không cần lo lắng, những tu sĩ đến tập kích kia chẳng qua đều là Xuất Khiếu và Nguyên Anh, người của chúng ta không thể đánh lui bọn họ chẳng qua là do mang theo ít người."
Mang theo ít người?
Không, ba Hợp Thể mà bọn họ dẫn theo để chặn đường Nguyên Sam đã là rất nhiều rồi.
Nhưng bọn họ thà rằng dẫn theo ba Hợp Thể và một Đại Thừa đến chặn đường Nguyên Sam cũng không muốn để lại một người để bảo vệ Giang Vị Lâm, có thể thấy bọn họ đã khinh thường ca ca đến mức nào.
Vừa muốn ban ân cho Nguyên Sam, lại vừa khinh thường việc đi bảo vệ một tu sĩ Kim Đan nho nhỏ, mặc dù người này rất quan trọng với Nguyên Sam.
Nhưng từ đây cũng có thể lờ mờ nhìn ra được thái độ của vị Ma Tôn kia đối với Nguyên Sam là như thế nào.
Nghĩ đến việc những tu sĩ kia sắp tấn công hang động, Nguyên Sam càng thêm nôn nóng, mặc dù y đã bố trí tầng tầng lớp lớp pháp trận nhưng sẽ không chịu nổi nếu những người này đã có sự chuẩn bị hẳn hoi.
Nếu họ biết được Nguyên Sam đã thiết lập pháp trận cấp bậc kỳ Phân Thần, e rằng cũng sẽ mang theo thủ đoạn để đối phó.
Đáng chết!
Hành trình một ngày đường bị Nguyên Sam hấp tấp rút ngắn còn nửa ngày.
Trong lúc gấp gáp, Nguyên Sam vốn đã bị nội thương nặng nề do uống đan dược kích thích tu vi cộng thêm việc tiêu hao quá mức này, khi bay đến nơi đã không nhịn được mà phun ra một ngụm máu.
Máu đỏ thẫm văng lên trước ngực.
Nguyên Sam không thèm bận tâm, giơ tay lau đi vết máu, nhìn những tu sĩ bên dưới đã xông vào hang động, hai mắt lập tức trợn to.
Ca ca!
Nếu những người này dám làm tổn thương ca ca dù chỉ một chút...
Nguyên Sam vội vàng lao xuống! Thoắt một cái đã hiện thân đứng trước cửa hang động, nhìn mấy người đang chen chúc xông vào, biểu tình âm lãnh, khắp người tản ra từng luồng khí lạnh lẽo và âm u.
"Đừng hòng động đến ca ca!"
Nguyên Sam quát lên một tiếng sắc lạnh, đồng thời Hoành Đao trên không trung rơi xuống lòng bàn tay, y siết lấy chuôi đao vung mạnh một cái, đao khí như một cơn sóng thần cuồn cuộn quét về phía trước!
Linh khí cuồng loạn ập tới khiến đám người phía dưới nhanh chóng phản ứng lại, hớt hải kinh hô:
"Ma tu quay lại rồi!"
"Mau! Mau dùng cuộn trục kỳ Phân Thần ngăn hắn lại!"
"Cuộn trục lúc nãy phá trận đã dùng hết rồi!"
"Chết tiệt! Mau đỡ đòn đi!"
Mấy tu sĩ kỳ Nguyên Anh đứng bên ngoài trực tiếp bị đao khí chém thành hai nửa. Còn những tu sĩ kỳ Xuất Khiếu đứng ở bên trong, tuy có sự che chắn của mấy người bên ngoài cũng không tránh khỏi bị trọng thương.
"Chạy mau!" Bọn họ vừa ôm vết thương vừa lớn tiếng hét lên, chen chúc xông ra ngoài!
Trong nhất thời, người người chen chúc nhau bỏ chạy, tắc nghẽn thành một đoàn ở cửa hang chật hẹp.
Lúc đến đây phá trận đoàn kết bao nhiêu, lúc này lại phân tán bấy nhiêu, thậm chí có người vì muốn chạy trốn mà trực tiếp ném người bên cạnh mình về phía Nguyên Sam.
Người đó ngay lập tức bị chém thành hai nửa, máu tươi văng tung tóe lên mặt Nguyên Sam.
Ánh mắt của Nguyên Sam lạnh đi, y giơ tay lên, trong khoảnh khắc đã vung ra mấy nhát đao, trực tiếp phế bỏ hết chân tay của những người này!
Trong chốc lát, tiếng rên rỉ và than khóc vang lên khắp nơi.
Ánh mắt của Nguyên Sam lạnh lùng quét qua, lần này y chỉ muốn trực tiếp cắt đứt ý định chạy trốn của bọn họ.
Đợi y trở vào xem ca ca thế nào rồi sẽ quay lại xử lý đám người này.
Ý nghĩ trong lòng vừa dứt, Nguyên Sam liền vội vàng xông vào bên trong sơn động...
"Ca ca! Ngươi sao rồi!"
"Ca ca..."
Thế nhưng vừa bước vào hang động, giẫm qua mấy người đang nằm sấp trên mặt đất, Nguyên Sam nhìn hang động trống rỗng bên trong liền ngây người.
Giường gỗ và đệm ngồi đơn giản sạch sẽ, trên giường là chăn gối và y phục bị lật tung hỗn loạn và vương vãi, bên cạnh là lò lửa vẫn đang cháy mạnh, tất cả đều hiển lộ hơi thở của sự sống.
Rõ ràng là có người đang ở đây.
Nhưng cố tình trong tình huống như vậy, người...
Lại biến mất?
Nguyên Sam từ từ dừng bước, đồng tử co rút từng chút một, sau đó y đột nhiên ngồi xổm xuống, túm lấy một người nửa sống nửa chết ở dưới chân.
"Giang Vị Lâm ở đâu?!"
Lông mày của y đầy vẻ hung ác, lời nói cũng tràn đầy hung bạo, dường như chỉ cần không vừa ý liền có thể trực tiếp chém giết người.
Người bị đao khí chém qua đã gần hấp hối, ý thức mơ hồ đột nhiên nhìn thấy gương mặt của Nguyên Sam, lập tức sợ hãi đến tột độ.
"Ta... ta, đừng, đừng giết ta..."
"Ta hỏi ngươi! Người ở đây đi đâu rồi?!" Nguyên Sam không kiên nhẫn bóp chặt cổ hắn.
Người đó run rẩy, sợ hãi không nói nên lời.
Ngay sau đó, cổ của hắn trực tiếp bị bóp nát.
Nguyên Sam lại bắt lấy một người khác bên cạnh, người đó ý thức tỉnh táo hơn một chút, thấy vậy liền run rẩy nói: "Ta, ta không biết! Lúc chúng ta vào đây thì đã không có ai rồi!"
"Nói bậy." Nguyên Sam lạnh lùng nói, trực tiếp truyền ma khí hút hắn thành một cái xác khô.
Y đã dặn đi dặn lại ca ca không được ra ngoài, cộng thêm các loại pháp trận ở đây, ca ca căn bản không thể rời đi được.
Chỉ có thể là những người này...
Nguyên Sam lại bắt thêm mấy người nữa để hỏi, nhưng những người này đều lắc đầu nói không biết.
Lúc bọn họ đi vào thì chỉ thấy một hang động trống không.
"Ta thực sự không biết mà! Cầu xin ngài đừng giết ta, chúng ta không làm gì cả! Ở đây thực sự không có ai! Chúng ta còn chưa hiểu chuyện gì thì ngài đã quay lại rồi!" Một người sợ hãi khóc lóc thảm thiết.
Sớm biết vậy hắn thà chết cũng không đến, tên Ma tu này thực sự quá tàn nhẫn!
Mà Nguyên Sam vẫn cứ cố chấp bắt từng người lại để hỏi, hai mắt y đỏ ngầu, trên người đã đổ đầy mồ hôi lạnh.
Ca ca không thể vô duyên vô cớ biến mất!
Rốt cuộc y đã đi đâu?!
Không, mình không thể không có ca ca...
Đang lúc Nguyên Sam gần như mất đi lý trí, Ma tu kỳ Đại Thừa kia bất chợt đi tới nói: "Thiếu chủ, bạn lữ của ngài quả thực không có ở đây."
Vừa dứt lời, Nguyên Sam lập tức mạnh mẽ túm chặt cổ áo hắn, trong giọng nói toát ra hàn ý lạnh lẽo, gằn từng chữ nói: "Ngươi nói gì?"
Ma tu kỳ Đại Thừa thản nhiên nói: "Mấy Ma tu mà chúng ta để lại đây tuy không thể đánh bại được những tu sĩ này, nhưng khi bọn họ đi vào thì bên trong quả thực không có người nào cả."
"Không thể nào!"
Nguyên Sam hét lớn.
Y bóp chặt cổ áo Ma tu kỳ Đại Thừa, trong nhất thời ma khí trên người điên cuồng bộc phát, tất cả sinh linh bên trong và ngoài rìa hang động bị ma khí bao phủ trong chớp mắt đã hóa thành một mảnh tro đen, mọi thứ đều bị nuốt chửng sạch sẽ!
Ngay cả mấy Ma tu đã ngăn cản Chính đạo trước đó cũng bị nuốt mất mấy tên.
Bọn họ vội vàng kinh hô: "Thiếu chủ! Thiếu chủ tha mạng!"
Những Ma tu này trên người lành lặn không có một chút tổn hại nào, rõ ràng không như lời Ma tu kỳ Đại Thừa nói là đã cố gắng ngăn cản tu sĩ Chính đạo. Ma tu bản tính bạc tình, cũng không phải là người sẽ nghe theo mệnh lệnh, lúc chưa gặp mặt Nguyên Sam thì họ căn bản không để tâm đến cái gọi là Thiếu chủ này.
Càng đừng nói đến người gọi là bạn lữ của Thiếu chủ.
Hoàn toàn chỉ đến đây nhởn nhơ xem kịch.
Nhưng bây giờ bọn họ không dám đứng ngoài cuộc nữa, bọn họ chỉ là tu vi kỳ Xuất Khiếu, hoàn toàn không thể sánh bằng mấy tên Hợp Thể và Đại Thừa có khả năng tự bảo vệ, từng người từng người lập tức quỳ xuống dưới chân Nguyên Sam, hô to: "Thiếu chủ! Những gì chúng ta nói đều là sự thật!"
"Ở đây thực sự không có ai!"
"Thiếu chủ, nếu ngài không tin thì chúng ta có thể lập lời thề!"
"Thiếu chủ!"
Bọn họ không muốn chết nên vội vàng liên tiếp lập lời thề, thề rằng trong hang động này thực sự không có bất kỳ ai.
Càng không có người gọi là Giang Vị Lâm.
Thấy bọn họ lập lời thề mà vẫn không có chuyện gì xảy ra, hơi thở của Nguyên Sam càng thêm gấp gáp.
Thực sự... không ở đây.
Vậy ca ca đâu rồi?! Ca ca rốt cuộc đã đi đâu!
"Tìm..." Nguyên Sam từ từ buông lỏng cổ áo Ma tu kỳ Đại Thừa, y ngẩng đầu lên, sát khí lạnh lẽo và ma khí điên cuồng lan tràn trong không khí, đôi mắt đỏ rực kia phảng phất như chảy ra huyết lệ.
"Ta phải tìm được ca ca."
——
Về phía Giang Vị Lâm lúc này.
Y đang định nướng một con cá để thay đổi khẩu vị, không hiểu sao trong chớp mắt đã xuất hiện trong một không gian tối đen.
Nơi này cực kỳ yên tĩnh, kín mít, xung quanh tràn ngập sự tĩnh lặng chết chóc.
Nhưng sự chuyển đổi quá đột ngột này giống như vừa trải qua một giấc mơ.
Giang Vị Lâm thử đứng dậy đi lại một vòng, lúc đầu y không dám đi quá xa, chỉ đi loanh quanh tại chỗ, về sau dù có đi bao xa và bao lâu cũng dường như không thể đến được điểm cuối.
Mọi thứ đều yên tĩnh và tối đen.
Giữa trời đất dường như chỉ còn lại một mình y.
"Nguyên Sam."
Giang Vị Lâm thử gọi, nhưng xung quanh chỉ vang vọng tiếng nói của y, không có một động tĩnh nào khác.
Ở đây hình như ngay cả linh khí cũng biến mất, bất kỳ pháp thuật nào cũng không thể sử dụng được.
"Nguyên Sam, ngươi ở đâu?"
Cái nơi quỷ quái này là chỗ nào?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com