Chương 15: Hôn trộm
Giang Thần ngàn vạn lần không muốn quản chuyện này, Chu Lệ mới vừa yên tĩnh vài ngày, anh thật sự không muốn lại đụng chạm hắn.
Hơn nữa Giang Thần đã quá hiểu tính cách Chu Lệ, giới thiệu Mạc Lị cho hắn, chẳng phải là rõ ràng đẩy cô em họ vào hố lửa hay sao?
Với tính khí kia của Chu Lệ, đến lúc đó không chừng còn nói ra mấy lời khó nghe gì đó, làm cho cô tư cùng Mạc Lị không thốt nổi câu nào, không có cách kết thúc.
Cho nên Giang Thần quyết định kéo dài, có thể kéo dài bao lâu thì hay bấy lâu, trước tiên đáp ứng Giang Tâm Nghiên, ổn định bà cùng Mạc Lị.
Chờ tới khi hạng mục kết thúc, anh liền có cớ, cứ bảo Chu Lệ quá bận, căn bản không liên lạc được.
Nghĩ vậy, Giang Thần cười cười, "Được, cô tư, chuyện này để cháu lo liệu. Có điều cô cùng Mạc Lị cũng phải chuẩn bị tư tưởng, Chu Lệ thật sự chưa đủ trưởng thành, rất không đáng tin."
"Được được được, vậy cô tư chờ tin cháu."
Giang Tâm Nghiên mặt mày hớn hở rời khỏi, lúc về còn nhìn trộm Chu Lệ vài cái, đúng là mẹ vợ kén rể, càng nhìn càng thuận mắt.
Giang Thần kéo dài chuyện này tới hai tuần, mỗi ngày Giang Tâm Nghiên đều gọi vài cuộc cho anh, cực kỳ chịu khó thúc giục.
Thời tiết dường như sắp lạnh, đảo mắt đã đến cuối năm, lễ Giáng Sinh tới rồi.
Giang Thần chưa bao giờ đón gì mà lễ Giáng Sinh, anh cảm thấy những người đón tết tây đều rất ấu trĩ, nhưng anh không đón thì Mạnh Vũ Phàm đón.
Mới sáng sớm hôm nay Mạnh Vũ Phàm đã tới, gã khiêng một cây thông Nô-en nhỏ, bắt Giang Thần phải đặt trong phòng.
Chu Lệ với Giang Thần làm việc trong cùng văn phòng, nhìn thấy Mạnh Vũ Phàm, Chu Lệ liền phát bực.
Bởi vì Giang Thần nói dối Chu Lệ, trong lòng khó tránh khỏi có điểm chột dạ, lại lo lắng hai người bọn họ sẽ cãi nhau, thế nên muốn mau chóng đuổi Mạnh Vũ Phàm đi.
"Ây da Thần Thần, tên tiểu tử da đen kia tại sao vẫn ở trong văn phòng mày thế? Dây dưa ghê, bây giờ mày phải kiềm chế tính của hắn lại, bằng không về sau chắc chắn hắn sẽ áp mày mọi lúc mọi nơi, muốn quản cũng chẳng dễ nữa đâu."
"Nói cái gì đấy? Tao với hắn không phải loại quan hệ này, mày lấy cây thông Nô-en cho tao làm chi? Đây là văn phòng, mày mau đem đi đi."
Giang Thần cùng Mạnh Vũ Phàm thì thầm khe khẽ, anh biết Chu Lệ đang nhìn bọn họ chằm chằm.
Anh thật sự sợ Mạnh Vũ Phàm và Chu Lệ gây nhau, cho nên muốn để Mạnh Vũ Phàm mau mau rời khỏi.
Nhưng Mạnh Vũ Phàm là ai chứ, đó chính là chính là nhân vật không sợ trời không sợ đất, chỉ sợ thiên hạ không loạn.
Thấy Giang Thần cẩn thận như vậy, Mạnh Vũ Phàm dứt khoát cho Chu Lệ liều thuốc kích thích hạng nặng.
"Ế! Thần Thần, xem kia là cái gì?!"
Mạnh Vũ Phàm đột nhiên rống lên như vậy, Giang Thần theo bản năng quay đầu, sau đó Mạnh Vũ Phàm tiến sát qua, nhanh như chớp hôn chụt một cái lên môi anh.
Giang Thần ngạc nhiên, "Mày!"
Mạnh Vũ Phàm kề môi sát tai Giang Thần, đắc ý cười nói, "Hehe, nhìn tiểu tử da đen kia tức giận kìa, tao cố ý khiến nó tức đó."
Giang Thần trừng Mạnh Vũ Phàm, hít sâu nói, "Vũ Phàm, mày không cần rước thêm phiền cho tao đâu."
Mạnh Vũ Phàm cười lớn đi tới cửa, xoay người thổi mấy cái hôn gió đến chỗ Giang Thần, "Thần Thần, Merry Christmas!"
Mạnh Vũ Phàm đi rồi, Giang Thần ngồi xuống ghế dựa, vốn không muốn nhìn Chu Lệ, nhưng chẳng biết chuyện gì, ánh mắt anh bất giác liếc qua chỗ hắn.
Khuôn mặt Chu Lệ vốn ngăm đen, hiện tại tập trung tinh thần nhìn chằm chằm máy tính, chẳng nhìn ra có chút cảm xúc dao động nào.
Giang Thần âm thầm nhẹ nhàng thở ra, chắc Chu Lệ chưa nhìn thấy Mạnh Vũ Phàm hôn trộm anh?
Đang miên man suy nghĩ chốc lát, Giang Thần đột nhiên phát hiện đối với phản ứng của Chu Lệ, anh tựa hồ hơi để ý quá mức.
Anh muốn Chu Lệ phản ứng gì? Hiện tại liền xông tới đây càn quấy sao?
Tại sao Chu Lệ không phản ứng, anh ngược lại càng không được tự nhiên?
Giang Thần ơi là Giang Thần, có phải mày bị Chu Lệ truyền bệnh thần kinh bất bình thường rồi không?
Chu Lệ như bây giờ chẳng phải chính là kết quả mày muốn hả?
Giang Thần cũng không hiểu mình bị làm sao, tóm lại ngày hôm đó anh đều thấy bất an, không có cách nào tập trung tinh lực.
Bởi vì là lễ Giáng Sinh, rất nhiều người đều có hẹn, hơn nữa hạng mục cũng đã sắp xong, cho nên Giang Thần đặc biệt cho mọi người tan tầm trước một tiếng.
Chu Lệ rời đi rất dứt khoát, cả tầng lầu rất nhanh liền chỉ còn lại mình Giang Thần.
Giang Thần đứng ở bên cửa sổ, hút liên tiếp từng điếu thuốc, cuối năm rồi, qua nguyên đán chính là trừ tịch.
Đêm trừ tịch - đêm 30, ngày người Trung Quốc đoàn viên, lại là ngày Giang Thần không muốn trải qua nhất.
Mẹ Giang Thần qua đời hơn hai mươi năm, lễ trừ tịch mỗi năm đều là ngày Giang Thần khó chịu nhất.
Vừa nhớ tới chuyện hồi nhỏ, Giang Thần liền rơi vào một bóng tối đáng sợ, đau đầu giống như sắp nứt ra.
Qua một lát sau, trời hoàn toàn chuyển đen, những bông tuyết bắt đầu rơi, hơn nữa càng rơi càng lớn.
Giang Thần đi đến ban công lộ thiên, vươn tay đón tuyết tiếp tục hút thuốc, mới vài phút trôi qua liền có người xông vào ban công.
"Ê, anh ngốc à, đứng bên ngoài sao không mặc áo khoác?"
Vậy mà lại là Chu Lệ, Giang Thần hơi hoàn hồn, lập tức sững sờ.
Chu Lệ đen mặt, tóm chặt cánh tay Giang Thần lôi anh vào phòng.
Trên đầu trên người Giang Thần toàn là tuyết, mũi đông đến mức đỏ bừng, hệ thống sưởi hơi trong phòng rất nóng, trên người Giang thần nhất thời ướt cả mảng.
"Vị bạn trai kia của anh đâu? Thế nào không cùng hắn ta hẹn hò?"
Giang Thần lau mặt, lúc này mới phản ứng trước mắt là tình huống gì, cúi đầu nói, "Cậu trở về làm gì?"
"Tôi đang hỏi anh mà, tên bạn trai kia của anh đâu? Buổi sáng không phải còn tặng cây thông Nô-en, hú hí trong văn phòng với nhau à? Như thế nào vừa đến tối đã lặn mất tăm rồi?"
"Không liên quan đến cậu, cậu mau đi đi."
Giang Thần cúi đầu, trước trán dính vài sợi tóc lòa xòa ướt sũng, thoạt nhìn có điểm chật vật.
Chu Lệ không nghĩ tới Giang Thần sẽ trả lời hắn như vậy, không vội cũng không giận, ngược lại còn tỏ vẻ đáng thương.
"Anh làm sao thế? Xảy ra chuyện gì?"
"Cậu mau đi."
Chu Lệ bắt lấy bả vai Giang Thần, gầm nhẹ, "Tôi hỏi anh rốt cuộc xảy ra chuyện gì?!"
"Tôi bảo không liên quan đến cậu mà!"
Giang Thần ngẩng đầu, đôi mắt có chút đỏ lên, Chu Lệ trừng anh, trong lòng đột nhiên co rút đau đớn.
Chu Lệ bướng bỉnh chẳng đáp lời, Giang Thần đẩy hắn, dùng sức hít một hơi sâu, muốn bản thân bình tĩnh lại.
"Chu Lệ, chuyện lần trước là tôi không đúng, tôi xin lỗi cậu. Chúng ta đều có bạn trai rồi, về sau vẫn là giữ chút khoảng cách đi. Tôi lớn hơn cậu nhiều tuổi như vậy, cậu gọi tôi một tiếng ca, cậu cũng nên trưởng thành chút, đừng lúc nào cũng làm mấy chuyện bức ép người khác, được không?"
"Hừ!"
Chu Lệ cúi gằm mặt, lạnh lùng nhìn chăm chú vào Giang Thần, "Anh tưởng rằng anh là cái thá gì? Kiểu như tôi thích bức ép anh lắm vậy, ba năm trước, còn có lần này, đều là anh sáp tới tìm tôi chơi anh. Cũng chẳng soi gương tự nhìn bản thân bao nhiêu tuổi rồi, già khọm thành cái dạng gì, vẫn lân la khắp nơi dụ dỗ người khác. Còn có thằng bạn trai ngu ngốc kia của anh nữa, hai người muốn hú hí thì về nhà xử lí, chỉ có chó mới bạ đâu động dục đấy thôi, vớt vát chút mặt mũi cho lão Giang gia nhà mấy người được không?!"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com