Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 9

Sự thờ ơ của Phó Hàn Chu càng khiến nhóc béo cảm thấy thằng bé như một người máy chẳng có tình cảm.

Không nhận được giải đáp cho việc mình muốn biết từ chỗ Phó Hàn Chu, nhóc béo tức giận bỏ đi.

Nhóc béo thầm thề rằng khi Lão Đại quay lại, cu cậu nhất định phải vạch trần bộ mặt thật của cái tên quỷ máu lạnh Phó Hàn Chu này cho cậu ấy biết.

Chẳng còn Phó Hàn Chu, cu cậu sẽ trở thành đàn em số một của Lão Đại đây mà.

Nghĩ đến tương lai tươi đẹp quá chừng, nhóc béo xúc động ứa cả nước miếng.

-

Vì đổ bệnh, Tô Vân Cảnh thậm chí còn bỏ lỡ cả kì thi cuối học kỳ.

Ở bệnh viện suốt mấy ngày, sau khi được về nhà, cậu lại bị Tống Văn Thiến bắt nằm yên trên giường hết hai ngày.

Lòng Tô Vân Cảnh nóng như lửa đốt, mối quan hệ giữa cậu và nhóc Hàn Chu vừa mới có chút tiến triển, chưa gì đã bị cơn bệnh này cuỗm mất một tuần, giờ muộn bà nó rồi.

Nhưng mà Tô Vân Cảnh chẳng dám không nghe lời Tống Văn Thiến.

Thể chất của cơ thể này không tốt, bình thường hơi sốt tí thôi cũng có khả năng hôn mê đến mức phải nhập viện, cậu chịu khổ thì không tính làm gì nhưng thế còn tiêu tốn rất nhiều tiền của bố mẹ nguyên chủ nữa.

Bởi căn bệnh của con, hai vợ chồng họ đã đổ vào bệnh viện tổng cộng mười mấy vạn tệ rồi.

Vào cái thời này, con số mười mấy vạn ấy chẳng hề là một khoản tiền nhỏ bé gì.

Cũng may điều kiện gia đình nguyên chủ khá ổn, cả nhà mở một cửa hàng bán dụng cụ tự sửa chữa trong thị trường vật liệu xây dựng.

Tô Vân Cảnh ngoan ngoãn ở nhà hết hai ngày mới được Tống Văn Thiến đồng ý cho ra ngoài "hít thở không khí".

Trong cái nóng như thiêu như đốt của tháng 7, dù đã nhá nhem tối nhưng vẫn chả thấy gió mát đâu, thời tiết oi bức làm giảm bớt lượng người ra hóng mát.

Tóc mái cậu ướt đẫm mồ hôi, bết trên trán, ánh nhẹ giọt nước, khuôn mặt trắng nõn cũng vì cái nóng mà đỏ bừng lên.

Tô Vân Cảnh mua mười gói đá bào ở cửa hàng bán đồ ăn vặt, chủ hàng thấy cậu mua nhiều còn khuyến mãi thêm một túi nữa.

Xách theo túi đá bào, cậu đưa tay gạt mồ hôi rồi bước thẳng về phía trại trẻ mồ côi.

Thấy Tô Vân Cảnh cuối cùng cũng xuất hiện, nhóc béo lao như bay đến chỗ cậu.

"Cậu chia cái này cho mọi người hộ tớ với, tớ không đủ tiền mua hết cho mọi người nên hai bạn ăn chung một gói, trước khi ăn nhớ rửa tay đấy nhá."

Tô Vân Cảnh đưa túi đá bào cho nhóc béo.

"Anh đại, em có việc muốn nói với anh." Nhóc béo quấn lấy Tô Vân Cảnh rồi ra sức cáo trạng Phó Hàn Chu.

Thật lòng thì...

Khi nghe nhóc béo kể rằng mấy ngày nay cậu vắng mặt mà Phó Hàn Chu chẳng có lấy chút phản ứng gì, Tô Vân Cảnh hơi thất vọng thật.

Cậu còn tưởng mình đã thiết lập được tình hữu nghị với nhóc khốc kiều rồi chứ, bây giờ ngẫm lại thì có vẻ là cậu nghĩ nhiều rồi.

"Tớ đã biết, cậu mau chia đá bào đi, tẹo nữa nó tan hết giờ." Tô Vân Cảnh nhắc nhở cu cậu.

Đá bào hiện đang là món quà vặt hót hòn họt bán ngoài cổng trường. Hồi trước bọn trẻ thường ăn gói đá bào loại một hào một cái, đứa có điều kiện tốt hơn thì lại mua loại có hình người tuyết nho nhỏ xinh xinh. Từ khi mới xuất hiện, đá bào đã "tung hoành ngang dọc" khắp chốn cổng trường cấp 1 cấp 2.

Tô Vân Cảnh vẫn nhớ hồi còn đi học, người nào người nấy cũng xếp hàng dài chờ mua chúng.

Nhóc béo cuối cùng cũng bại trận trước đống đồ ăn, vui mừng tí tởn đi chia đá bào cho mọi người.

Chờ cu cậu khuất bóng, gần như ngay tức thì, Tô Vân Cảnh nhe răng lôi bé người tuyết nhỏ mình giấu trong túi ra.

Cách một lớp vải mỏng, phía ngoài bắp đùi Tô Vân Cảnh bị đông lạnh tới mức nổi cả da gà.

Tô – bất công – Vân Cảnh thừa dịp những người khác không chú ý, lén lút đưa cho Phó Hàn Chu người tuyết nhỏ.

Khoác trên mình bộ đồ to rộng với chiếc áo tay lỡ đã bạc màu do giặt đi giặt lại quá nhiều, thằng bé ngồi im dưới gốc cây hòe.

Làn da trắng ngần tinh tế tựa sứ, trông như một viên ngọc mỡ dê bóng mượt, dẫu phải chịu cái nóng bức của mùa hè nhưng vẫn nhẹ nhàng khoan khoái và tinh tươm.

Chẳng biết có phải do ảnh hưởng tâm lý không mà nhìn Phó Hàn Chu như vậy cậu lại thấy mát mẻ thoải mái lạ thường.

Cậu bước chậm lại rồi lặng lẽ đến gần thằng bé.

-

Phó Hàn Chu hãy còn mải cúi đầu vẽ tranh thì bỗng thấy sau gáy chợt lạnh.

Có thứ gì đó lành lạnh dán vào da nhóc mang theo cảm giác mát mẻ thấm dọc sống lưng.

Chẳng cần ngoảnh lại Phó Hàn Chu cũng biết là Tô Vân Cảnh tới rồi.

Lúc cậu nói chuyện với nhóc béo khi nãy, thằng bé có nghe được dăm ba câu.

Trò đùa dai của cậu người lớn 23 tuổi bị một nhóc tì mới lên 7 bơ sạch khiến Tô Vân Cảnh chả rõ nên tự phỉ nhổ bản thân trẩu tre hay vì đối phương trưởng thành sớm.

Cậu vòng đến ngồi cạnh Phó Hàn Chu.

"Mời cậu kèm nè." Tô Vân Cảnh dúi bé người tuyết vào tay Phó Hàn Chu.

Thằng bé chẳng nói gì mà ném lại cho cậu ngay lập tức rồi cúi đầu vẽ tiếp.

Toàn bộ động tác liền một mạch, tới đầu cũng chả thèm ngẩng lên.

Nhìn vẻ mặt lạnh tanh của nhóc, Tô Vân Cảnh chủ động xin lỗi.

"Xin lỗi cậu, tớ không phải cố tình thất hứa đâu, hôm ấy trở về tớ lên cơn sốt cao, phải nhập viện mà."

"Tớ phải nằm viện mấy ngày liền, còn làm trì hoãn cả sinh nhật của bố nữa chứ."

Phó Hàn Chu chẳng nói chẳng rằng, hoàn toàn phớt lờ cậu.

Tô Vân Cảnh đưa tay cho thằng bé nhìn, "Cậu xem này, đây là vết kim truyền dịch ở bệnh viện đó."

Dấu vết do kim châm để lại màu xanh tím nằm rõ ràng trên mu bàn tay trắng nõn của cậu.

Kim luồn tĩnh mạch vẫn chưa thông dụng ở huyện thành này mà mạch máu trẻ con lại nhỏ, chưa kể hôm nào Tô Vân Cảnh cũng phải truyền những hai lần, mu bàn tay xanh cả một mảng lớn, nhìn thấy mà thương.

Phó Hàn Chu thoáng liếc qua, đôi môi nhợt nhạt hơi mím lại.

"Tớ phải truyền dịch ở bệnh viện hết 4 ngày, sau khi về nhà, mẹ sợ tớ tái bệnh nên lại chăm sóc tớ thêm 2 ngày nữa, tới hôm nay mới cho tớ ra ngoài đây này."

"Nên là cậu đừng giận tớ được hông, tớ không cố ý lừa cậu đâu mà. Cậu mau mau ăn kem đi, nó tan nhanh lắm."

Tô Vân Cảnh kiên nhẫn dỗ dành thằng bé.

Dù rằng cậu hơi thất vọng thật nhưng vừa nhìn dáng vẻ xinh đẹp, sạch sẽ và sáng trong của nhóc con là chúng tan thành mây khói hết.

Tô Vân Cảnh xé lớp bọc rồi dúi cậu người tuyết xâu xấu vị cà phê đen vào tay Phó Hàn Chu.

Hơi lạnh tỏa ra từ que kem bồng bềnh lướt qua cặp mày và đôi mắt đen láy của Phó Hàn Chu, khiến chúng như được phủ bởi một lớp sương mù mờ mờ hư ảo.

Nhóc cụp mi xuống.

Đã lâu rồi tóc nhóc chưa được cắt tỉa, từng lọn tóc mềm mại che khuất đôi lông mày thanh tú, có mấy sợi dài dài còn bám trên hàng mi cong vút.

Tô Vân Cảnh lén lút liếc nhìn bốn phía rồi mới gập vỏ bọc nhét vào túi quần.

Cậu nói với Phó Hàn Chu, "Mau ăn đi nào, chỉ mỗi cậu được ăn người tuyết nhỏ thôi đấy."

Nếu như để nhóc béo bắt gặp thì kiểu gì cu cậu lại chả khóc lóc ỉ ôi với cậu một trận.

Hàng lông mi đen nhánh của Phó Hàn Chu khẽ rung lên, thằng bé cúi đầu cắn cái mũ màu cà phê trên đầu người tuyết nhỏ.

Vị socola tan nhẹ nơi đầu lưỡi, bị thằng bé nuốt xuống bụng.

-

Nhân lúc Phó Hàn Chu ăn kem, Tô Vân Cảnh đi xem tranh của nhóc.

Các tác phẩm của Phó Hàn Chu thuộc phái trừu tượng, tranh nhóc ấy vẽ khó hiểu quá chừng.

Có một thứ đen kịt, chẳng biết là núi hay bầu trời, chính giữa là một người trông vừa dài vừa vặn vẹo.

Người nọ mặc một chiếc váy dài màu đỏ với mái tóc rối bù và đôi chân mang nặng gông cùm xiềng xích.

Tô Vân Cảnh đoán đây hẳn là mẹ nhóc Hàn Chu.

Từ cách tác giả mô tả Phó Hàn Chu, cậu nhận thấy tình cảm của thằng bé với mẹ mình phức tạp cực kỳ. Vừa nhớ đến quá khứ của nhóc Hàn Chu, Tô Vân Cảnh không khỏi xoa đầu thằng bé.

Lần này thằng bé hiếm thấy không hất bay tay cậu ra.

Dường như nhóc ấy biết được cậu đang nghĩ gì, nhẹ giọng mà rằng: "Bà ấy chết rồi, chẳng có gì phải sợ cả."

Chuyện xảy ra trước khi Phó Hàn Chu đến cô nhi viện đã được lan truyền từ lâu, nên nhóc cũng chả hề ngạc nhiên khi Tô Vân Cảnh biết.

Cụp mắt nhìn xuống bức tranh, đôi mắt nhóc dần tối sầm lại, có thứ gì đó đang quay cuồng ở tít sâu bên trong.

Tựa như muốn phá vỡ mọi cấm kỵ, muốn điên cuồng xông đến.

"Cái thật sự đáng sợ, là những thứ khác cơ." Nhóc bật thốt, lời nói sao mà sâu xa.

Tô Vân Cảnh nghe vậy thì chợt cả kinh.

Cậu kinh ngạc nhìn sang Phó Hàn Chu nhưng nhóc ấy đã kịp thu hết mọi cảm xúc, lại biến thành một đứa nhỏ chỉ trưởng thành hơn các bạn đồng trang lứa một tẹo.

Đù, bé ơi tuyệt đối đừng có mà thành người xấu đó nhá!

Cậu thích nhóc khốc kiều hơn bệnh kiều nhiều lắm đấy.

Tô Vân Cảnh cảm thấy mình hẳn phải tăng tốc công cuộc "sưởi ấm" thôi. Cậu nhất định phải chặt đứt mọi khả năng ngay khi "triệu chứng" bệnh kiều này mới "chớm" bắt đầu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com

Tags: #dammy