Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Bạch Di cố sự - P1

OC: Bạch Di - Bạch Lục Ly
Bối cảnh: tu chân giới - yêu giới.
Giới thiệu sơ lược: Bạch Di là một con miêu yêu. Hiện đang phục dịch cho Mặc Kỳ Lân. Bạch Di mê rượu. Đây là cố sự xưa của Bạch Di.

----

Bạch Di say bí tỉ mà ngồi tựa người vào thân cây liễu. Cành liễu rũ rượi cứ lay động theo gió làm cảnh ý tăng thêm vài phần. Tay hắn ôm một vò rượu. Vò rượu được làm từ đất nung thông thường, cũng chẳng biết có gì đáng quý mà trông Bạch Di cẩn thận lắm.

Rượu mà Bạch Di ủ tên Tỏa Vân. So với tên của một loại rượu thì nó càng giống như tên của một người. Rượu Tỏa Vân trong không có gì đặc biệt. Bản thân nó chỉ cần ủ trong vò đất nung là được, cũng chẳng cần nhọc công xem xét, chỉ là nguyên liệu hơi khó tìm, trời nam đất bắc mỗi nơi một loại mới đủ để ủ vài mẻ nhỏ mà thôi.

Rượu Tỏa Vân có màu như nước suối tinh khiết, cũng chẳng có hương thơm đặc trưng của rượu. Nếu rót Tỏa Vân vào một ly bạch ngọc thông thường, vị của Tỏa Vân sẽ thanh một chút, như một lọ nước đường được cân đo tỉ mỉ. Nhưng nếu lại rót vào một ly băng, màu trắng tinh khiết dần dần hóa đỏ, hương vị thơm nồng đậm phiêu tán khắp nơi. Nhất là khi nếm, vị Tỏa Vân lại đặc sắc vô cùng.

Tỏa Vân được ủ từ nhiều loại thảo dược, vậy nên mùi vị bị xen lẫn vào nhau. Tâm tình tốt thì mang thanh ngọt, tâm tình xấu lại cay đắng nặng nề. Người vui uống hoài không thấy đủ, kẻ buồn nếm một ly liền say. Tỏa Vân phù phiếm làm say lòng người. Hỏi có kẻ thất phu nào không mê đấm Tỏa Vân?
_____

"Phụ thân, rượu này là do người ủ ư?"

Tiểu miêu ngồi trên bàn đá, đôi mắt mở to đầy tò mò nhìn đến bình rượu thơm ngào ngạt trên tay vị nam tử mặc bạch y. Đuôi tiểu miêu xù xù cứ lắc lắc lại như thể hiện chủ nhân của nó đang vô cùng hưng phấn. Tiểu miêu có màu lông vô cùng kì lạ. Khác với những con miêu yêu cùng tộc, lông của tiểu miêu có màu lam ngọc, ừm, màu sắc như bầu trời vậy. Bởi vì màu lông kỳ lạ của mình mà tiểu miêu luôn bị đồng tộc ghét bỏ. Bản thân tiểu miêu cũng không thích những đồng tộc khác, so với màu lông của nó, bọn họ có màu lông xấu xí hơn nhiều. A, tất nhiên màu lông của phụ thân là đẹp nhất. Tiểu miêu từng được chạm vào lớp lông ấy, trắng trắng mềm mềm lại còn vô cùng ấm áp.

Tiểu miêu cùng phụ thân cư ngụ tại Diệp Nghi Sơn. Nghe Thụ gia gia bảo rằng, trước đây Diệp Nghi Sơn thường có tuyết, mà phụ thân nó rất giống tuyết, đẹp đẽ như vậy, lạnh lẽo như vậy. Tuy rằng tiểu miêu không biết tuyết trông như thế nào, nhưng nó chắc chắn phụ thân không giống cái thứ "tuyết" ấy. Phụ thân nó là người ấm áp nhất trên đời.

Như lúc này đây, trước cây hỏi của nó, phụ thân nó mỉm cười mà trả lời rằng "Không phải".

Giọng phụ thân nó rất hay, tiểu miêu cảm thấy yêu thích vô cùng. Phụ thân nó rất là dịu dàng, nó cũng rất thích giọng điệu chậm rãi và bình thản của phụ thân. Kể cả những lúc khó khăn nhất, phụ thân nó vẫn bình tĩnh mà giải quyết mọi việc. Tiểu miêu chưa bao giờ nghe thấy sự...ừm...gì ấy nhỉ...à, chưa từng có sự thất thố trong giọng điệu ấy, như thể trên thế giới này chẳng có điều gì có thể làm phụ thân lo lắng cả.

"Vậy thì phụ thân mua ạ? Sao Lục Ly chưa thấy người dùng bao giờ? Rất kho mua ư?"

Tiểu miêu nằm rạp lên bàn, chân trước của nó chạm nhẹ vào bình đất nhìn chẳng có gì đặt biệt kia. Cái thứ được đựng trong cái bình xấu xí này thật sự vô cùng thơm nha. Tiểu miêu biết rượu là gì, trước đây nó từng thử qua vài loại. Có điều phụ thân không cho nó dùng nhiều, bảo rằng cơ thể nó sẽ bị bệnh nếu nó cứ uống nhiều như vậy. Nhưng tiểu miêu không hiểu, rõ ràng phụ thân cấm nó, nhưng ngày nào phụ thân cũng uống vài bầu.

Trong lúc tiểu miêu oán giận thì thấy chiếc bình được cầm lên. Nó ngước mắt nhìn phụ thân nó. Trên tay phụ thân nó lấp lánh dòng năng lượng, tạo ra một chiếc ly giống hệt thứ mà người đang dùng. Sau đó rót rượu ra, đặt trước mặt nó. Trong ánh mắt lắp lánh của nó, phụ thân đưa tay xoa đầu nó, người khẽ cười

"Tiểu Lục Ly có muốn thử không?"

Dĩ nhiên là muốn. Nhác thấy phụ thân vô cùng trân quý loại rượu này, tiểu miêu vốn dĩ không nghĩ bản thân sẽ có phần. Nó chỉ tùy tiện hỏi để thỏa mãn phần nào sự tò mò của mình thôi. Nào ngờ phụ thân lại cho nó nếm thử, dĩ nhiên nó muốn rồi. Cũng như phụ thân, nó cũng là một con tửu miêu đó.

Tiểu miêu dụi dụi vào lòng bàn tay phụ thân lấy lòng, sau đó mới cẩn trọng dùng lưỡi liếm một chút nước rượu màu đỏ tươi. Um~ ngọt quá, ngon quá. Nhưng mà... Sao cứ cả thấy quái quái nhỉ? Tiểu miêu không rõ cảm giác của mình, đành phải ngẩn đầu xin ý kiến của phụ thân. Nào ngờ nó lại trông thấy ánh mắt yếu thương nồng đậm của người. Phụ thân dường như đang rất vui vẻ. Người nói.

"Tiểu Lục Ly có thích rượu không? Rượu này do mẫu thân con vô cùng vất vả mới ủ ra được đấy. Tuy một bình nhỏ nhỏ thế này thôi nhưng nó chứa rất nhiều dược liệu quý.  Chỉ đáng tiếc..."

Phụ thân không nói nữa mà chỉ ngửa đầu uống cạn ly rượu của mình. Tiểu miêu nhìn phụ thân, sau đó hỏi câu hỏi mà nó đã muốn hỏi từ rất lâu rồi

"Phụ thân, mẫu thân con là yêu thú thế nào vậy?"

Tiểu miêu chưa từng gặp mẫu thân của mình. Tuy rằng thỉnh thoảng nghe phụ thân nhắc đến nàng, nhưng mỗi lần như thế tiểu miêu đều cảm nhận được sự buồn bã trong mắt của phụ thân. Tiểu miêu tự nhận là đứa trẻ hiểu chuyện, dĩ nhiên sẽ không hỏi đến những chuyện làm phụ thân buồn. Nhưng hôm nay phụ thân chủ động đưa nó thứ thuộc về mẫu thân, phải chăng người đã quyết định cho nó biết về mẫu thân của nó?

Đúng như tiểu miêu dự đoán, khi nghe câu hỏi của tiểu miêu, nam tử bạch y trở nên lặng lẽ. Y nhìn về phía xa xa như thể nhìn đến được hình bóng của người trong lòng vậy.

"Mẫu thân tiểu Lục Ly là một huyễn thú. Khác với đám huyễn thú yếu nhược, nàng là người vô cùng thẳng thắn và hào sảng. Nàng một thân ngao du tứ hải, thưởng thức mọi mỹ thực trên thế giang.  Lúc ta gặp nàng, nàng thậm chí còn đang nhốt đám chó săn trong ảo cảnh chỉ vì cảm thấy vẻ ngoài chúng nó xấu xí,..."

Tiểu miêu nằm lười trên bàn, thả hồn theo lời kể của phụ thân, cũng cảm nhận từng cái vuốt ve đầy thương yêu của người. Hình ảnh một con huyễn thú qua lời kể của phụ thân càng trở nên sống động. Lam ngọc huyễn thú mạnh mẽ và quyết đoán, thẳng thắn và hào sảng lại rất si tình. Tiểu miêu tuy rằng chẳng rõ tình yêu là gì, nhưng nó vẫn cảm nhận được sự sủng nịn trong lời phụ thân khi kể về mẫu thân. Tiểu miêu cũng biết được, màu lông của nó là thừa hưởng từ mẫu thân, vậy nên nó càng yêu thích và chăm sóc kỹ lưỡng. TIểu miêu hy vọng, sau này gặp được mẫu thân, sẽ khoe khoang với nàng về bộ lông của mình.

Tiểu miêu không biết bản thân ngủ quên lúc nào. Trong cơn mơ hồ, nó cảm nhận được vòng tay của phụ thân. Tay phụ thân luôn to lớn và ấm áp như vậy. Tiểu miêu từ cổ họng phát ra vài âm thanh gừ gừ thoải mái, sau đó mơ hồ níu vạt áo phụ thân mà hỏi.

"Phụ thân, khi nào Lục Ly mới gặp được mẫu thân ạ?"

Hình như lần đó, phụ thân đã không trả lời nó.

___End__

23:57 ngày 16/04/2024

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com

Tags: #nguoc#đam