Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

006. Đùa với nam chủ chính là không thể nào đùa được.

[edit]

Hữu dũng vô mưu.

Đó là đánh giá của Tiêu Dư An về vị tiên đế Bắc Quốc trong truyện này.

Trong nguyên tác, điểm năng lực của tiên đế Bắc Quốc đại loại toàn là do vận khí tốt tu thành, khi đó Bắc Quốc mấy năm liên tục được mùa, dân giàu nước mạnh, vì thế tiên đế Bắc Quốc nổi lên dã tâm tấn công Nam Yến Quốc.

Đúng lúc mấy năm này Nam Yến Quốc liên tục gặp thiên tai, quân vương băng hà, quả thực thảm hết chỗ nói.

Vì thế tiên đế Bắc Quốc nhân lúc nước suy mà dẫn quân tiến đánh, nhất cử công phá Nam Yến Quốc, bắt sống hoàng tử, cướp đoạt của cải, cắt cứ đất đai.

Vị tiên đế này, tuy là thiện chiến anh dũng nhưng lại sơ sài trong việc quản lí, đánh giặc xong, bảo vật một quyển, người một trói rồi phủi phủi mông đi về nhà!

Đi! Về! Nhà!!

Đại ca à, Armstrong chạy 380000 cây số lên tới mặt trăng cũng biết cắm cái lá cờ, ngươi vì cái gì hao hết tâm tư đánh hạ một đất nước mà đến cái cờ cũng lười cắm vậy??

Chỉ biết giương cung bắn tinh túy của đại điêu, thật là bị ngươi thể hiện đến vô cùng nhuần nhuyễn a.

Sau này, nhân lúc Nam Yến Quốc rơi vào hoạn nạn Đông Ngô Quốc thừa nước đục thả câu mà cắt cứ mất một bộ phận, số đất đai còn lại được thúc thúc nam chính miễn cưỡng giữ lại duy trì chính quyền.

Mà tiên đế Bắc Quốc thắng trận trở về, liền bắt đầu cuộc sống ngày đêm sinh ca, hoang dâm vô độ, phung phí ngân khố quốc gia, cuối cùng phỏng chừng là ăn mặn quá mà ăn mặn đến chết.

Thái Tử nhanh chóng kế vị, thiếu niên quân vương từ nhỏ tai đã nghe mắt đã thấy tiên đế kia một bộ hoang dâm trị quốc chi sách, này cũng thuộc cái dạng đỡ cũng dậy không nổi.

Có thể thấy được, Bắc Quốc trong khoảng thời gian ngắn bị nam chủ diệt quốc, cũng không phải là sự kiện gì bất ngờ, mầm mống tai hoạ sớm đã chôn sâu giữa hai đời cha con rồi.
-
Tiêu Dư An vội vội vàng vàng đi vào lao ngục trong hoàng cung, sau cánh cửa sắt u mịch xông tới từng đợt tanh hôi đến gay mũi.

Cai ngục hiển nhiên không nghĩ tới Hoàng Thượng sẽ chạy đến cái chỗ như thế này, hắn sợ tới mức hai chân run lẩy bẩy, quỳ rạp xuống đất, trong lòng không khỏi lo sợ.

"Hoàng Thượng, ngài là bậc kim long tôn quý, như thế nào lại tới nơi dơ bẩn thế này, có chuyện gì thì phân phó vi thần đi làm đi ạ !" Thi vệ bên người Tiêu Dư An quỳ xuống đất nói.

"Đều là cục thịt từ 23 cặp nhiễm sắc thể phân chia tế bào mà thành , không cần phải phân chia làm ba bảy loại để làm gì." Tiêu Dư An ý tứ sâu xa nói với thị vệ.

Thị vệ: "Dạ??"

"Tri thức, là một thứ rất tốt."

"Dạ??"

"Cho nên chúng ta cần phản đối mê tín tôn trọng khoa học."

"Dạ???"

"Không có việc gì, ta đùa ngươi chút thôi." Tiêu Dư An mỉm cười trước vẻ mặt mờ mịt của tên thị vệ, sau đó bước vào cửa sắt.

Ba giây sau, Tiêu Dư An che lại cái mũi chạy ra ngoài.

Quá...... Quá khó ngửi, chờ một chút!

Cái mũi bị cái mùi kia tra tấn đến đáng thương, tuân theo định luật sinh tồn sư thích nghi của con người, dần dần thích ứng được với mùi tanh hôi này, Tiêu Dư An lại một lần nữa đi vào.

Lao ngục giam giữ phạm nhân không nhiều lắm, hai bên nhà tù trống không, Tiêu Dư An theo thị vệ đi qua một nhà lao u ám, một đường dẫn tới chỗ sâu nhất, sau đó dừng bước trước cửa một gian bình thường.

Thị vệ lấy ra chìa khóa mở ra cửa lao, động tác nhanh chóng rải trên mặt đất phô một tầng rơm rạ sạch sẽ, sợ làm bẩn giày Tiêu Dư An.

Chủ nghĩa này thật tốt làm sao, Tiêu Dư An không nhịn được nhìn thị vệ thêm vài lần.

Mùi máu tanh nồng nặc trực tiếp xộc vào mặt hắn,  ánh nến lúc sáng lúc tối trong phòng giam hơi run lên bởi làn gió khi Tiêu Dư An bước vào mang đến.

Ở góc phòng giam có một người đang ngồi đó.

Y mặc một bộ trung y màu trắng sớm đã bị máu đỏ ô uế nhuộm đến không còn nhận ra màu sắc bạn đầu. Sợi xích sắt dày bằng cổ tay gần như đã hằn sâu vào vết thương trên tay chân của y, ràng buộc nhất cử nhất động của y, ẩn ẩn bên trong lớp trung y  rách nát kia hắn còn có thể thấy được máu thịt tanh đỏ, tóc của y rối tung phủ lên mặt, không thấy rõ ngũ quan.

Nghe thấy tiếng động, người nằm trong góc không nhúc nhích.

Nhưng một con mắt lại xuất hiện từ phía sau mái tóc.

Tiêu Dư An nhìn vào con mắt đó, bên trong con ngươi đó đều là lạnh lùng, lãnh đạm cùng quyết tuyệt.

Có người thân sống ở nơi vinh hoa phú quý nhưng ánh mắt lại tan rã chẳng khác nào người đã chết, có người dù thân sống ở lao ngục dơ bẩn cũng không thể nào che giấu được đôi mắt sáng như sao trời, kiên định như lưỡi kiếm đó.

Tiêu Dư An chỉ nhìn thoáng qua đã hiểu rõ, hôm nay, nếu như hắn không giết y, ngày sau, y nhất định sẽ giết hắn.

Tiêu Dư An không nói một lời, rút kiếm đeo bên hông thị vệ bên cạnh, lưỡi dao sắc bén rung động kêu leng keng, người trong lao ngục đều bị dọa cho mặt trắng bệch, cuối cùng người trong lao ngục cũng chịu động đậy, nhưng chỉ cần hơi động thân một chút, đau đớn lại làm cho y nhăn mày.

Nhìn thôi cũng thấy thảm rồi à.

Tiêu Dư An nghĩ thầm, miêu tả trong truyện chung quy cũng chỉ là câu từ, bây giờ chính mắt thật sự nhìn thấy nam chính ở trong cái thảm trạng này, hắn chỉ muốn nói.

Tác! Giả! Đại! Nhân! Cô! Là! Cái! Đồ! Mẹ! Ghẻ! Khốn! Nạn!

Đây là con ruột của cô đó! Quá thảm rồi!

Tiêu Dư An nắm chặt chuôi kiếm, trong lòng  dâng lên một cỗ âm ỉ đau đớn không rõ nguyên do, nó đâm vào tim của hắn.

Loại cảm xúc này được gọi là đau lòng.

Một chữ giết rất đơn giản, Tiêu Dư An thậm chí cũng chưa nhất thiết phải tự mình động thủ, hiện giờ trước mắt người hèn mọn như con kiến, hủy thi diệt tích bất quá cũng chỉ là một cái búng tay, từ đây thế gian sẽ không có Yến Hà Thanh.

Nhưng mà, Tiêu Dư An không hạ thủ được.

Nghĩ, dù sao thì hắn biết rõ cốt truyện, không đi theo con đường tìm chết của thiếu niên quân vương , nói không chừng sẽ không bị diệt quốc.

Thật sự không được, xem chuẩn hướng gió, thừa dịp nam chính còn là tù binh ở Bắc Quốc, đối xử với y thật tốt, đem y sủng lên tận trời, có lẽ  thử chiến cọ độ hảo cảm một chút, sau cùng có thể chết được toàn thây?

Tiêu Dư An chỉ cầu toàn thây lặng lẽ than một tiếng, đem kiếm trả lại cho thị vệ.

Bất quá Tiêu Dư An cũng không có ý định rời đi dễ dàng như thế.

Trong truyện miêu tả nam chính dung mạo kinh thiên động địa, đẹp trai đến cực kỳ bi thảm, Tiêu Dư An tò mò thật sự, vài bước tiến lên nửa quỳ bên người người nọ, duỗi tay ra vén lên mái tóc rối của y.

Lúc Tiêu Dư An duỗi tay ra, trong chớp mắt Yến Hà Thanh đột nhiên quay đầu hung hăng cắn lên tay Tiêu Dư An.

Chẳng hiểu tại sao mình bị cắn, Tiêu Dư An cũng ngây ngẩn cả người.

Người trước mắt căn bản không có sức lực gì, tuy rằng cắn khiến Tiêu Dư An đau, nhưng lại không thấy máu.

Bởi vì vấn đề vị trí, phía sau ngục tốt cùng thị vệ chỉ có thể thấy bóng dáng Tiêu Dư An, cũng không phát hiện ra hắn bị cắn.

Tiêu Dư An đợi một hồi, phát hiện Yến Hà Thanh còn không có ý nhả ra, bất đắc dĩ mà nói: "Còn chưa hết giận à?"

Tiêu Dư An phỏng chừng vừa rồi mình nổi sát ý rút kiếm làm y kích thích, cho nên giờ mới như vậy.

"Đau đau đau." Tiêu Dư An nhỏ giọng lẩm bẩm, "Nhả ra đi, lâu như vậy, thị vệ sẽ nghi ngờ đó."

Yến Hà Thanh bị thái độ ôn tồn của Tiêu Dư An làm cho phát ngốc, ngơ ngác mà nhả ra.

Tiêu Dư An xoa xoa mu bàn tay có dấu răng, giấu nó vào tay áo, đứng lên hướng ngục tốt cùng thị vệ nói: "Thả hắn ra đi, rồi sau đó đưa hắn gặp thái y, trị thương cho tốt."

Nói xong, Tiêu Dư An xoay người rời khỏi đại lao.

Sau một phen lăn lộn, thế mà đã đêm lãng sao thưa, Tiêu Dư An trở về tẩm cung.

Thấy Tiêu Dư An từ lao ngục kia trở về cả người đều toàn mùi máu me, thị nữ bên người Hồng Tụ nhanh chóng đưa hắn đi tắm.

Tiêu Dư An ngâm mình trong bể tắm như đang ngâm suối nước nóng , ngâm đến đầu óc choáng váng, một lát sau, Tiêu Dư An mơ mơ màng màng nghe thấy Hồng Tụ hỏi một câu gì đó.

Tiêu Dư An không để ý, thuận miệng ừ một tiếng, lại ngâm gần nửa canh giờ.

Chờ Tiêu Dư An ngâm xong, Hồng Tụ thật cẩn thận mà hầu hạ hắn mặc quần áo.

Tiêu Dư An nhớ rõ trong truyện gốc, Hồng Tụ làm người lanh lợi, rất biết nhìn nét mặt thiếu niên quân vương , cho nên rất được thiếu niên quân vương yêu thích.

Nhưng đồng thời, nàng cũng là một nữ tử tàn nhẫn độc ác, nàng phụ trách quản giáo nhóm cấm luyến của thiếu niên quân vương, đối với loại nam sủng này Hồng Tụ không có lưu tình nửa phần, nếu là có người không hầu hạ tốt cho quân vương, bị nàng đánh đến da tróc thịt bong thế còn là nhẹ đấy.

Tiêu Dư An nhìn nữ tử điềm tĩnh giúp mình mặc quần áo trước mắt, làm sao có thể đem hình tượng trong nguyên tác so sánh với nàng được.

Trong nguyên tác Hồng Tụ kết cục là gì?

Tiêu Dư An cúi đầu trầm tư, còn chưa nhớ được, Hồng Tụ ở bên tai gọi hắn: "Hoàng Thượng, nên đi ngủ rồi."

"À, được." Tiêu Dư An phục hồi lại tinh thần, đem vấn đề này vứt ra sau đầu.

Sau khi trở về tẩm cung , Hồng Tụ không còn theo vào nữa, mà là nhẹ nhàng đóng cửa lại.

Tẩm cung không thắp nến, Tiêu Dư An chờ mắt thích ứng với bóng tối, nương theo ánh trăng chiếu qua cửa sổ gỗ chạm rỗng hướng giường sờ soạng đi.

Xung quanh yên lặng, huân hương châm tỏa ra khói nhẹ vật vờ, yên tĩnh không một tiếng động.

Mà Tiêu Dư An trăm triệu lần không nghĩ tới trên giường mình thế mà còn có một người.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com