chương 31(part 1)
Vân Chức trước khi tới huấn luyện doanh đã học bù qua khóa sinh lý ABO, biết kỳ động dục của Omega mỗi tháng đều phải trải qua một lần, tựa như kỳ sinh lý của con gái.
Bọn họ ở huấn luyện doanh cũng hơn một tháng rưỡi, nhưng Vân Chức vẫn chưa bắt gặp Phương Nhất Tỉnh tới kỳ động dục lần nào.
Thời gian lâu như vậy, này không quy luật nha.
Vân Chức nghĩ vậy, cũng không tức giận nữa. Cậu lo lắng mà nhìn về phía bụng Phương Nhất Tỉnh, khẩn trương hỏi: "Anh có phải bị rối loạn nội tiết hay không a, chờ lần sau nghỉ, em cùng anh đi khám trung y nha."
"Không cần, tôi không có việc gì." Phương Nhất Tỉnh nói.
Hắn không phải Omega, sao có thể có động dục kỳ, đi bệnh viện không phải liền ở trước mặt Vân Chức lòi ra sao.
Nhìn hắn một chút cũng không quan tâm thân thể của mình, Vân Chức gấp đến độ vòng quanh Phương Nhất Tỉnh, "Anh lại không phải bác sĩ, như thế nào biết có sao hay không!"
Phương Nhất Tỉnh: "Mỗi lần được về nhà tôi đều tiêm thuốc ức chế."
"Nga, như vậy a, không có việc gì thì tốt." Vân Chức nói xong, đem hai ống thuốc ức chế Kim Trạch Lệ cho cậu đưa cho Phương Nhất Tỉnh, "Tuy rằng anh tháng này đã tới động dục kỳ, nhưng vẫn là không thể sơ xuất. Vạn nhất giống Viên Viên đột nhiên tin tức tố rối loạn tới động dục kỳ, trên người không mang thuốc ức chế sẽ xảy ra chuyện lớn. Ở đây em còn hai ống đều cho anh, nhất định phải nhớ rõ luôn mang theo bên mình."
Bên ngoài bao nhiêu tên A xấu xa thèm muốn thân thể hắn, Phương tiểu mỹ O thế nhưng lại không để tâm a.
Lý Viên Viên đẩy cửa phòng tắm đi ra, suy yếu nói: "Cảm ơn Chức Chức nha. Động dục kỳ thật quá là tra tấn người, ta muốn đi về giường nằm nghỉ ngơi một chút."
Vân Chức nhìn Lý Viên Viên dùng xong thuốc ức chế ửng hồng trên mặt rút đi rồi trở nên trắng bệch, đột nhiên đặc biệt sợ hãi phân hoá. Phân hoá xong, cậu mỗi tháng đều sẽ phải chịu kỳ động dục tra tấn. Hơn nữa thời gian dài không tìm một Alpha đến đánh dấu cậu sẽ phải liên tục tiêm thuốc ức chế, tin tức tố hỗn loạn xác suất sẽ dần dần tăng cao, thể chất sẽ dần kém đi.
Haiz. Làm một Omega thật là khó.
Vân Chức: "Tôi đỡ cậu về."
Thời điểm Lý Viên Viên đi ngang qua Phương Nhất Tỉnh chân lại mềm một chút, may mắn Vân Chức kịp thời đỡ lấy.
Lý Viên Viên: QAQ
Tổn thọ, liền tính Phương Nhất Tỉnh thực A, cậu cũng không cần thiết mỗi lần đến gần đều mềm chân đi.
——
Kết thúc hoạt động phát sóng trực tiếp phòng phát sóng của Vân Chức thu được nhiều lượt xem nhất, nhưng dây cũng không phải là công lao của một mình Vân Chức, bởi vì Phương Nhất Tỉnh còn mang theo fans của anh gia nhập phòng phát sóng trực tiếp của cậu.
Tổ tiết mục không quy định là không thể chung phòng phát sóng trực tiếp, cho nên bọn họ như vậy cũng không tính là phạm quy.
Fans của cả hai người công lại liền gấp đôi người xếp vị trí thứ ba, nên dù có tách đôi ra vẫn dư sức chiếm lĩnh vị trí một, hai. Sau khi tổ tiết mục thảo luận qua, quyết định để hai người chia đều tài nguyên quảng cáo của nhà đầu tư baba.
Sau khi đã thuyết phục xong bên phía nhà đầu tư, đạo diễn tới tìm Vân Chức cùng Phương Nhất Tỉnh, thông báo cho bọn họ lịch trình quay chụp quảng cáo cùng những điều cần chú ý.
Tài nguyên của Vân Chức là một kỳ làm người quảng cáo cho hãng sữa bò lớn nhất Hoa Quốc.
Còn tài nguyên của Phương Nhất Tỉnh là quốc nội một đường màu trang nhãn hiệu mới nhất màu trang quảng cáo, cùng Omega nghệ sĩ Khương Ngưng cộng sự quay chụp.
Thời gian xuất phát là vào chiều thứ bảy, cần phải ngồi máy bay đi đến tỉnh khác để quay chụp.
Tổ tiết mục sắp xếp cho mỗi người một trợ lý, chiếu cố bọn họ trong quá trình ở bên ngoài công tác cùng sinh hoạt.
Còn không biết buổi quay chụp sẽ bị trì hoãn bao lâu, Vân Chức đành phải nắm chặt thời gian cùng đội viên mới tập luyện, phải cố gắng trước tối thứ sáu đem tất cả động tác đều nhớ kỹ.
Buổi sáng thứ bảy, Vân Chức thu thập hai bộ quần áo cất vào rương hành lý nhỏ, cùng trợ lý chạy tới sân bay.
Chuyến bay của Phương Nhất Tỉnh đã xuất phát trước đó mấy tiếng, lúc này có lẽ còn đang ở trên máy bay.
Vân Chức nhìn dòng xe cộ đan chéo chạy ngoài xe thương vụ , có chút thất thần mà nghe trợ lý dặn dò.
Trong khoảng thời gian này cậu vẫn luôn cùng Phương tiểu mỹ O như hình với bóng, lúc này cùng Phương Nhất Tỉnh tách ra không bao lâu trong lòng liền bắt đầu vắng vẻ.
Vân Chức ôm ôm chiếc ba lô, giống như một tiểu lão phụ thân tưởng niệm nhi tử dựa vào cửa sổ xe thở dài một hơi. Cũng không biết cái tiền bối tên Khương Ngưng này là người như thế nào, có dễ ở chung không, có thể hay không bắt nạt Phương tiểu mỹ O.
"Vân Chức chúng ta tới rồi, xuống xe đi. Nhớ mang khẩu trang, bị fans nhận ra cũng không cần hoảng, chị ở đây." nữ trợ lý Beta ôn nhu mà nhắc nhở cậu.
Vân Chức mang lên khẩu trang đẩy cửa xuống xe, đi đến phía trước chủ động lấy đồ đạc từ tay trợ lý , "Em có thể tự mình kéo."
Làm sao có thể để một cô gái giúp cậu mang hành lý chứ.
Trợ lý đi mua nước, Vân Chức sau khi hoàn tất quá trình đăng ký thủ tục liền ra hàng ghế chờ ngoan ngoãn ngồi chờ cô về.
Bỗng nhiên mắt cá chân truyền đến cảm giác ươn ướt, còn bị đâm vào có chút ngứa.
Vân Chức cúi đầu, liền đụng phải đôi mắt xanh lam tròn xoe của một tiểu bạch miêu. Tiểu bạch miêu nho nhỏ một đoàn, chỉ lớn hơn chân cậu chút xíu. Không biết từ chỗ nào chạy tới, liền đang ngồi ở bên cạnh chân Vân Chức liếm liếm mắt cá chân lộ ra của cậu.
Phấn nộn đầu lưỡi nhỏ lộ ra một cái, tiểu bạch miêu liếm một ngụm mắt cá chân cậu sau đó liền ngẩng đầu nhìn Vân Chức.
Tiểu bạch miêu không béo cũng không gầy, lông trên mình sạch sẽ trắng tinh, khi nhìn người khác đôi mắt tròn xoe mở lớn, một chút cũng không sợ người xa lạ.
Vân Chức nhìn đến trên cổ của nó có đeo vòng thú cưng, nghĩ thầm chắc đây là một bạn nhỏ đi lạc chủ nhân ở sân bay.
Cậu đang muốn bế nó lên đưa tới quầy đồ vật thất lạc, tiểu bạch miêu liền chậm rì rì ưu nhã mà đi vòng quanh chân cậu, bỗng nhiên nhảy lên chân trái, ngồi xổm trên giày ngẩng cổ nghiêng đầu nhìn Vân Chức.
Tiểu miêu cùng giày thể thao màu trắng của Vân Chức như hòa vào một thể, không nhìn kỹ sẽ không chú ý tới.
Vân Chức bị bé mèo dễ thương này chọc cười, cậu cong lưng, đối với tiểu bạch miêu lẩm bẩm một câu, "Ăn vạ nha, muốn cho ta cho ngươi đồ ăn sao?"
Tiểu bạch miêu đương nhiên nghe không hiểu những gì cậu nói. Nó nhảy lên chân Vân Chức, ghé sát vào cằm Vân Chức nhẹ nhàng mà liếm một ngụm. Đôi mắt xanh lam chăm chú nhìn nhìn Vân Chức, nhẹ nhàng mềm mại mà "Meo~~" một tiếng .
Khó trách mọi người đều nói mèo là động vật dễ thương nhất thế giới, Vân Chức thật sự sắp bị hòa tan. Hiện tại trong mắt đều là tiểu bạch miêu trước mặt, Phương Nhất Tỉnh cùng công tác đều bị cậu vứt tới sau đầu.
Vân Chức đem tiểu bạch miêu bế lên, nhịn không được sờ sờ bụng nhỏ của nó.
Tiểu bạch miêu trong cổ họng phát ra tiếng hừ~ nhỏ, híp mắt trở mình trong lòng Vân Chức, toàn bộ cái bụng mềm mại đều lộ ra.
Bộ dáng lấy lòng này, nháy mắt chọc trúng tim cậu.
Vân Chức một vừa ôm vừa sờ, một bên đi xuyên qua dòng người trong sân bay, đi tới quầy tìm đồ thất lạc.
Tiểu bạch miêu đáng yêu như vậy, chủ nhân của nó khẳng định đang rất nôn nóng.
"Bụng!...Bụng! Meo~ Meo~..."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com