Chương 5
Lúc Hứa Phong Đình ra khỏi ngự thư phòng đã thấy thái tử đợi ở cửa, đang ngẩng đầu nhìn gì đó, anh gọi một tiếng:
"Điện hạ."
Nghe thấy có người gọi mình, Mặc Trạch Vũ quay đầu theo bản năng sau đó nở một nụ cười dịu dàng với đối phương:
"Tử Minh, mưa tạnh rồi."
Lúc này Hứa Phong Đình mới phát hiện không biết mưa bên ngoài đã tạnh lúc nào, mây đen tan ra hé lộ ánh trăng sáng tỏ, một cảnh tượng trời quang thanh tĩnh, quả thật thu hút người ta phải nán lại.
"Chỉ là tạm thời yên ổn mà thôi, sợ là Giang Thành đã mưa tầm tã rồi."
Dựa theo cốt truyện gốc, lũ lụt lần này đến ùn ụt, chỉ trong một đêm đã chìm ngập thôn xá, vô cùng giống với tình hình bão sắp đến.
Do đó Hứa Phong Đình suy đoán, chắc hẳn lũ lụt lần này ngọn nguồn là bão.
Kinh thành cách biển khá xa, nước mưa do bão cuốn tới không kéo dài, vì vậy cứ đứt quãng lúc mưa lúc ngừng; nhưng khu vực sông Hoài không may mắn như vậy, vì gần biển gió lốc ở biển đánh thẳng vào, nếu như không có gì ngoài ý muốn chắc hẳn lúc này đang cuồng phong bão táp rồi.
Thấy tiểu tiên trưởng chắc chắn như thế, Mặc Trạch Vũ gật đầu rồi không nói thêm gì về chuyện này, im lặng một lúc rồi lại hỏi:
"Chuyện của Tiểu Cửu, phụ hoàng nói thế nào?"
Hứa Phong Đình theo thái tử vừa đi về hướng đông cung, vừa trả lời:
"Điện hạ yên tâm, chuyện của Cửu hoàng tử đã giải quyết rồi, tối nay tiểu điện hạ sẽ xuất cung."
Mặc Trạch Vũ cười bất lực:
"Tiểu Cửu không còn cách nào ở lại trong cung sao?"
Hứa Phong Đình đến gần Mặc Trạch Vũ, thấp giọng nhắc nhở:
"Điện hạ nên biết bệ hạ đa nghi, nếu đã biết dự đoán của ngôi sao tại hoạ thì dù nói thế nào cũng uổng công, chi bằng ra tay trước để cho lời dự đoán đó trở nên vô căn cứ."
Hứa Phong Đình biết thái tử mới anh vào cung là mong anh có thể nói tốt giúp Cửu hoàng tử mấy câu, nhưng đây chỉ là trị được ngọn không trị được gốc, theo tính cách đa nghi của vua Hạ thì sẽ không yên tâm để Cửu hoàng tử trong cung.
Hứa Phong Đình chậm rãi bổ sung:
"Mà cách tốt nhất để phá bỏ lời dự đoán đó chính là khiến không thể trở thành sự thật, điện hạ còn nhớ tiền đề của dự đoán là gì không?"
"Nam tinh ở trung tâm..."
Mặc Trạch Vũ đang nói thì bỗng tỉnh ngộ:
"Ta hiểu rồi. Trung tâm là chỉ tử vi tương ứng với hoàng cung ở nhân gian, do đó chỉ cần đưa Cửu hoàng tử ra khỏi hoàng cung trước khi lũ lụt xảy ra thì dự đoán ngôi sao tai hoạ sẽ chưa phá mà tự vỡ."
Hứa Phong Đình cười gật đầu, thầm nghĩ không hổ là người làm thái tử, năng lực phản ứng nhanh thật.
Mặc dù biết rõ đây là kết quả tốt nhất, Mặc Trạch Vũ vẫn thở dài, xem ra rất lo lắng:
"Tử Mạnh làm tốt lắm, chỉ là tuổi Tiểu Cửu còn nhỏ, ta lo là...Nó một mình ở ngoài e là sẽ bị ức hiếp."
Thấy thái tử quan tâm Cửu hoàng tử như thế, Hứa Phong Đình rất bất ngờ, không khỏi cảm khái một tiếng:
"Điện hạ đối xử với Cửu hoàng tử thật tốt."
Thế nhưng nghe thấy tiếng cảm khái này, thái tử lại lắc đầu:
"Cũng không tốt bao nhiêu, chỉ là cố hết sức giúp nó mà thôi."
Ánh mắt của y nhìn xa xăm, giọng nói mang theo chút hoài niệm:
"Suy cho cùng, trong hoàng cung to như thế chỉ có nó từng thật lòng gọi ta một tiếng hoàng huynh."
Người đời đều nói người hoàng thất bạc bẽo nhất, nhưng dường như vị thái tử trước mặt thì không giống vậy, chỉ vì một tiếng hoàng huynh non nớt mà lại hao tốn tâm tư giúp đệ đệ rửa sạch tiếng xấu.
Trong nhà thì nhân từ kính cẩn, với bên ngoài thì cư xử lễ độ, nếu kế vị nhất định sẽ là một vị minh quân.
Tiếc là thế sự vô thường, thiếu niên thái tử lúc này không biết rằng sau này sẽ phải đối mặt với một trận tranh giành hoàng vị tàn khốc thế nào.
Chính vào lúc Hứa Phong Đình sau nghĩ cốt truyện phía sau, anh nghe thấy thái tử hỏi:
"Phụ hoàng có sắp xếp người chăm sóc Tiểu Cửu?"
Hứa Phong Đình hoàn hồn lại, trấn an:
"Điện hạ không cần nghĩ nhiều, tại hạ sẽ đi cùng Cửu hoàng tử, bệ hạ đã giúp chúng ta sắp xếp xong chỗ ở rồi."
Nghe câu này bước chân thái tử khựng lại, bỗng ngước lên nhìn Hứa Phong Đình:
"...Ngươi cũng muốn đi sao?"
Không biết có phải ảo giác không, Hứa Phong Đình nhìn thấy chút bối rối trong đôi mắt ôn hoà đó, rất nhạt rất đơn giản thoáng qua chút đã biến mất.
Giống như đứa trẻ vẫn luôn hiểu chuyện nghe lời đột nhiên mất đi món đồ chơi thích nhất, rõ ràng rất buồn nhưng không cách nào thể hiện.
Nhớ lại lời lấy trà thay rượu của thái tử lúc trên xe ngựa, lúc này Hứa Phong Đình mới bất giác ý thức được, vị thiếu niên thái tử này không nói dối.
Hoặc là vì cô đơn quá lâu, bên cạnh không có lấy một người bạn, hiếm khi gặp được người cùng tuổi nên đối đãi hết lòng;
Hoặc là vì thiết lập nhân vật sứ giả của anh không có vướng mắc hồng trần khiến thái tử có thể buông bỏ phòng bị mà bày tỏ trò chuyện.
Tóm lại, đối phương thật sự coi anh là bạn.
Từ lúc xuyên vào đến nay, cả đoạn đường may có thái tử giúp đỡ. Hứa Phong Đình cũng không ghét bỏ vị thiếu niên ôn nhu lịch sự này mà trái lại rất thích thú, thật sự đến lúc phải từ biệt thì trong lòng cũng rất nuối tiếc.
Anh thầm thở dài trong lòng, chủ động giải thích với Mặc Trạch Vũ:
"Hoàng thượng nghi ngờ ta là người điện hạ sắp xếp, vừa hay ta cũng không có ý định ở lại lâu dài trong cung, chi bằng cùng Cửu hoàng tử ra ngoài để giảm bớt nghi ngờ của bệ hạ."
Mặc Trạch Vũ không trả lời, y rũ mắt làm người ta không nhìn thấu được cảm xúc bên trong.
Nghĩ đến cuộc trò chuyện ở ngự thư phòng, đột nhiên Hứa Phong Đình nhắc đến một chuyện:
"Đúng rồi, bệ hạ bảo ta chuyển lời cho ngài, là quân chủ phải lấy xã tắc làm trọng, bảo ngài suy nghĩ kỹ càng."
Bỗng Mặc Trạch Vũ ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào Hứa Phong Đình:
"Người thật sự nói như vậy?"
Hứa Phong Đình ừm một tiếng, đột thời cảm thấy có chút nghi ngờ:
"Không biết điện hạ đã làm gì khiến hoàng thượng hiểu lầm tâm tư của ngài không nằm ở xã tắc?"
Nghe câu hỏi này Mặc Trạch Vũ chuyển ánh mắt đi chỗ khác, không biết nghĩ gì, y cười giễu:
"Ta còn làm gì được, chẳng qua là nói nhiều mấy câu..."
Nói đến đây, đột nhiên y không nói nữa mà cười lắc đầu:
"Thôi vậy, cuối cùng vẫn không giữ được. Người đời đều nói đế vương bạc tình, cũng không giữ được một người tri kỷ bên mình, làm sao có thể không bạc tình?"
Ánh trắng phác hoạ lên góc nghiêng non nớt của thái tử, đôi mắt dịu dàng kia chiếu vào ánh trăng thế mà lại hiện ra mấy phần lạnh lẽo.
Hứa Phong Đình có thể hiểu được hoàn cành của thái tử, trên có phụ hoàng đa nghi, dưới có các hoàng tử lòng đầy mưu mô, mỗi một người tiếp cận mình đều có mục đích khác, không có ai tri kỷ.
Rõ ràng cũng chỉ là một thiếu niên mười mấy tuổi.
"Điện hạ..."
Hứa Phong Đình muốn nói gì đó an ủi, nhưng lại bị đối phương ngắt lời:
"Đêm nay sự vụ nặng nề, chỉ đành tiễn ngươi đến đây thôi, phía trước là tẩm cung của mẫu phi, Thường Thanh sẽ dẫn ngươi đến chỗ ở của Tiểu Cửu."
Màn đêm buông dần, thái tử cười giọng nói vẫn dịu dàng như vậy:
"Lần sau gặp mặt đừng gọi điện hạ, gọi ta là Trạch Vũ đi."
Hứa Phong Đình nhìn bóng người thái tử dần dần đi xa.
Màn đêm trong cùng là tĩnh lặng nhất, gió đêm lạnh lẽo, con đường trong cung dài đằng đẵng không thấy đích, nhưng lại là con đường mà thái tử phải đi tới đi lui ngày đêm, từ lúc tóc chỏm đến khi tóc buộc, rồi từ lúc thanh niên đi đến già nua.
"Tiên trưởng không cần lo lắng, phí trước có người có người thắp đèn cho điện hạ."
Hứa Phong Đình nhìn chăm chăm bóng lưng thái tử, Thường Thanh cho rằng đối phương đang lo lắng không ai thắp đèn cho thái tử nên mới nói như vậy.
Hứa Phong Đình không nhìn nữa, chỉ cười nhạt:
"Đúng vậy, sẽ có người thắp đèn thay y."
Suýt chút quên mất đây là một quyển tiểu thuyết, tương lai sẽ có Phong Hoan Ý bên cạnh thái tử.
Một tấm bia đỡ đạn như anh thì lo lắng cái gì, Hứa Phong Đình bật cười trong lòng.
"Đưa ta đến chỗ tiểu điện hạ đi, đến lúc thu dọn đồ đạc rời khỏi rồi."
Hoàng hậu không thích thái tử qua lại với Cửu hoàng tử, bình thường thái tử đệ đệ đi qua đều là cửa nhỏ, có lẽ là vì tránh cho thái tử bị hoàng hậu trách mắng, Thường Thanh cũng đưa Hứa Phong Đình đi từ cửa nhỏ, trên đường đi cũng bớt nhiều phiền phức.
Thế nhưng đến chỗ ở của Cửu hoàng tử thì trong phòng lại không một bóng người.
"Lạ thật, giờ này tiểu điện hạ nên ngủ rồi, sao lại không có ai?"
Không chỉ không có Cửu hoàng tử, ở đây ngay cả một người hậu trông chừng hay nô tì cũng không thấy đâu.
Hứa Phong Đình cảm thấy bất thường, anh nhìn kỹ cách bố trí trong phòng, theo bản năng vén tấm đệm trên giường lên, chạm tay vào thì cảm thấy không như bình thường, anh nhìn sang Thường Thanh không khỏi nhíu mày:
"Cái chăn này...Sao cứng như vậy?"
Căn bản không cảm giác chạm vào chăn bình thường.
Thường Thanh vội đi qua, sau khi lật xem mấy lần thì mặt hơi biến sắc, hắn uyển chuyển nói;
"Vải bông bên trong chăn chắc cũ lắm rồi."
Hứa Phong Đình hiểu rồi, thì ra bên trong nhét bông cũ, thảo nào lại mỏng như vậy, sờ vào cũng không có độ mềm bình thường.
Hứa Phong Đình đến gần ngửi, ngửi thấy một mùi mặt trời lúc này mới dễ chịu được chút:
Chắc thằng nhóc này thường phơi chăn, dù sao cũng không có mùi mốc.
Hứa Phong Đình nhìn xung quanh, cuối cùng tìm được một cây kéo trong phòng, anh cầm kéo lên cắt tấm chăn ra, ngay lập tức bông vải và rơm cỏ bên trong đều rơi ra.
Tốt thật đấy, còn có cả hàng lậu nữa à!
Hứa Phong Đình ném cây kéo trong tay xuống, hỏi Thường Thanh:
"Thái tử biết không?"
Chuyện này rõ ràng là hoàng hậu cố ý nhắm vào, đã không có ý nghĩa gì để đi hỏi hoàng hậu có biết hay không nữa rồi.
Thường Thanh cũng không ngờ trong chăn lại có rơm cỏ, hắn sợ hãi lắc đầu:
"Thường ngày điện hạ bận rộn, dù có qua cũng chỉ là liếc vội một cái, mang mấy quyển sách cho tiểu điện hạ rồi đi ngay."
Hứa Phong Đình cũng nhìn ra thái tử quả thật rất bận, ngay cả việc anh thay quần áo ở điện phụ mà thái tử cũng phải lợi dùng chút thời gian này để sắp xếp nhiệm vụ lũ lụt ngày mai.
Hoàng hậu cố ý sữa cả giường như vậy đoán chừng cũng là cố ý làm cho thái tử xem, dẫu sao ngay cả hoàng thượng cũng không rảnh quan tâm đến con trai mình.
Thường Thanh thấy bông vải và rơm cỏ đầy đất, không nhịn được liền nói:
"Chăn kiểu này sao giữ ấm được chứ? Đây là...Đây là muốn lấy mạng của tiểu điện hạ mà!"
Đúng vậy, kiểu chăn này làm sao giữ ấm.
Bây giờ đang lúc đổi mùa cuối hạ đầu thu, dễ bị cảm lạnh nhất, nếu thể chất không tốt rất dễ bị sốt, trình độ y học ở đây không bằng hiện đại, nếu sốt thì lành ít dữ nhiều rồi, làm vậy chẳng phải muốn đứa nhỏ chết đi sao!
"Hoàng tử không được sủng, sống trong cung chính là giày vò."
Câu này quá đại nghịch bất đạo.
Thường Thanh không nhịn được nhìn trộm Hứa Phong Đình, lần này nhìn thấy sắc mặt lạnh lẽo trên mặt đối phương.
"Ngươi đoán được tiểu điện hạ có thể ở đâu không? Tối nay ta buộc phải đưa y rời khỏi, đây là ý chỉ của bệ hạ."
Thường Thanh lắc đầu, hắn vốn là người hầu hạ bên cạnh thái tử, cả ngày quanh quẩn bên thái tử làm sao để ý đến Cửu hoàng tử được.
"Bên cạnh tiểu điện hạ không có người hậu thân cận sao?"
Đều là người làm việc trong cung chắc hẳn Thường Thanh sẽ biết người này, có thể tìm thái giám thân cận để hỏi.
Nhưng suy nghĩ này mới hé ra đã bị bác bỏ rồi, Thường Thanh lắc đầu:
"Chuyện của Cửu hoàng tử trước nay luôn là hoàng hậu nương nương tự mình phụ trách, không có sắp xếp công công thân cận để chăm sóc.'
Hứa Phong Đình không ngờ được hoàng hậu lại làm đến mức như vậy, thảo nói Cửu hoàng tử nói bà ta làm bộ làm tịch.
Chính vào lúc hai người nghĩ không ra cách, đột nhiên Thường Thanh nhớ đến một nơi:
"Mỗi tối hoàng hậu nương nương đều sẽ đến phật đường lễ phật, nói không chừng tiểu điện hạ sẽ ở đó."
Đêm hôm khuya khoắt không cho con nít ngủ, bắt nó đến phật đường làm gì?
Hứa Phong Đình nhíu chặt mày, nói ngay:
"Đưa ta đến phật đường."
Hoàng hậu thích lễ phật nên đặc biệt xây riêng một phật đường trong cung, rất nhanh hai người đã đến chỗ phật đường.
Trên đường đi nô tì cũng dần nhiều hơn, phượng nghi cung cũng có được nét phô trương của một hoàng hậu nên có.
Lúc Thường Thanh đưa người đến phật đường, không biết tại sao có vẻ các nô tì có chút hoảng loạn, thậm chí có người chạy vào phật đường, dường như muốn thông báo cho hoàng hậu.
Tình hình này không bình thường.
Hứa Phong Đình vội tăng tốc, đồng thời nháy mắt ra hiệu cho Thường Thanh ngăn cản mấy nô tì muốn báo tin lại.
"Tiểu Hà tỷ tỷ, tỷ chạy nhanh thế làm gì, người này là tiên trưởng điện hạ phái đến, đặc biết đến kính thăm hoàng hậu nương nương."
Nghe là bệ hạ phái đến, dường như vẻ mặt Tiểu Hạ càng hoảng sợ hơn:
"Thường Thanh ngươi mau tránh ra! Ta phải thông báo với hoàng hậu nương nương trước một tiếng."
Đồng thời cất cao giọng nói với Hứa Phong Đình:
"Tiên trưởng không được thông báo đã trực tiếp xông vào phật đường, lỡ như quấy rầy đến nương nương thì ngài gánh nổi không!"
Câu này không chỉ nói với Hứa Phong Đình, mà cũng là đang truyền tin tức cho hoàng hậu bên trong.
Nghe vậy, Hứa Phong Đình không những không dừng lại mà còn bước nhanh hơn, nhân lúc đám nô tì bên ngoài chưa kịp phản ứng đã đẩy cửa lớn của phật đường ra.
Ngay sau đó anh ngẩn ra tại chỗ.
Trong phật đường, hương khói nghi ngút, một nữ tử xinh đẹp quỳ dưới đất, tư thế thành kính, mà bên cạnh bà ta là một đứa trẻ đang quỳ, sắc mặt đứa trẻ tái nhợt, vẻ mặt tiều tuỵ, đôi mắt vô hồn nhìn phật tượng phía trước.
Tay trái cậu cầm dao găm tay phải đang lấy từng giọt máu.
"Tách...Tách..."
Trong phật đường yên tĩnh, âm thanh này rõ rệt vô cùng.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com