Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 30.

Tác giả: Ngụy Tùng Lương

Editor: Lục Quy

__________________________

"Oành..."

Chiêm Dữ không né tránh như dự liệu, người ra quyền  chính mình cũng choáng váng, trên đầu bẩn bím tóc bay lượn, Du Tạp bước nhanh chạy tới, đứng trước mặt Chiêm Dữ, cúi đầu sốt sắng mà nhìn cậu.

"Ca, anh không sao chứ?"

Chiêm Dữ ngửa đầu nằm ở trên đài, ánh sáng trên bầu trời chiếu xuống, cậu hơi nheo mắt lại, đẩy tay Du Tạp  ra, tự mình bò dậy.

"Chiêm ca, anh tập xong rồi sao?" Du Tạp lên tiếng hỏi.

Chiêm Dữ đưa lưng về phía hắn, khoát tay áo một cái, kéo dây thừng nhảy xuống đài.

Chiêm Dữ thay quần áo đi ra bên ngoài hút thuốc, thuốc lá tràn ngập mùi bạc hà.

Cậu dựa lên tường, ngậm thuốc lá, nhìn khắp nơi bao phủ bởi băng tuyết.

Ưu Ưu kéo cửa đi ra, ánh mắt rơi vào gò má xanh lên của cậu, không khỏi hỏi: "Cậu bị sao vậy? Thế mà bị Du Tạp đánh trúng?"

Chiêm Dữ không lên tiếng, hít một hơi thật sâu, đốt một điếu thuốc lá, hút một lần rồi phun ra, khói thuốc bay ra hoà chung vào quần áo.

Ưu Ưu vui vẻ, "Ngươi tại chơi đâu?" (Cái này là nguyên văn, câu này mị chịu, cầu cao nhân giúp đỡ!!!)

Chiêm Dữ mất tập trung "Ừ" một tiếng, dập tắt điếu thuốc rồi vứt vào thùng rác bên cạnh.

Thời điểm cậu đi vào, Ưu Ưu đột nhiên hỏi: "Chiêm Dữ, có phải cậu đang yêu không?"

Chiêm Dữ bước chân dừng lại, cúi đầu. Ưu Ưu nghe cậu nói: "Muốn yêu nhưng không thành."

Ưu Ưu sững sờ, còn muốn hỏi, Chiêm Dữ đã đẩy cửa đi ra.

Chiêm Dữ sắp tới, Du Tạp liền tới cạnh cậu, vì cú đấm vừa nãy mà không ngừng mà xin lỗi.

Chiêm Dữ quay người, chậm rì rì hỏi: "Muốn bù đắp?"

Du Tạp gật đầu không ngừng, Chiêm Dữ liền nói: "Cho tôi mượn chứng minh thư một chút."

Du Tạp sững sờ, đần độn hỏi: "Mượn cái này làm gì?"

Chiêm Dữ tỏ ra không kiên nhẫn, Du Tạp không dám nói nhiều, lập tức nói: "CMND của tôi để ở nhà, lúc nào đến tôi mang đến cho anh."

"Ừm."

Du Tạp thấy cậu phải đi, đột nhiên kéo tay cậu lại, lên tiếng: "Ca, anh sẽ không mang chứng minh thư của tôi đi vay nặng lãi chứ?"

Câu hỏi như chuyện cười, Chiêm Dữ cười cười, hỏi ngược lại: "Nhìn tôi giống thiếu tiền không?"
.
.
.

Sự tình Tiêu Cát ly hôn trở nên huyên náo, mãi đến qua năm mới mới tạm nghỉ ngơi. Năm sau học kỳ mới, sau khi Dư Lịch rời đi, bọn họ tìm một cô giáo làm bánh ngọt, họ Pham, ba mươi lăm tuổi, trước kia làm mấy năm tại nhà hàng lớn, cũng từng mở cửa hàng nhưng con đã ba tuổi, vì để chăm sóc con cô quyết định đổi một công việc thanh nhàn hơn. Tiêu Cát cũng rất thích cô.

Sau mùa xuân làm trở lại, kỳ nghỉ năm nay của Tiêu Cát rất tự do, đi một hòn đảo nhỏ bên Bắc Mĩ ở mấy ngày, khi trở về cả người đều tươi cười rạng rỡ, một chút cũng không nhìn ra sự buồn bã sau khi ly hôn.

Nhân viên trêu chọc: "Ông chủ có phải lúc đi du lịch gặp được chân ái? Vận đào hoa tới rồi sao?"

Tiêu Cát tặng cho mọi người quà du lịch, cười nói: "Cua được anh đẹp trai tóc vàng mắt xanh, mấy người ước ao cũng không được."

Mọi người cười ha ha.

Nhân sự nghe thấy tiếng cười liền đi tới, cầm trong tay một danh sách, sau khi nghe chuyện cười mà Tiêu Cát kể, liền đưa bản danh sách cho Tiêu Cát, "Ông chủ, đây là học sinh mới của kỳ này, trừ đi một ít học sinh cũ tổng cộng có khoảng chừng mười tân sinh, đây là thời gian giờ dạy học, anh xem trước đi."

Tiêu Cát tiếp nhận tờ khai nhìn lướt qua, sau đó nói: "Được đó, phía bên tôi có thể, cô đưa cho Phan tỷ nhìn lại một chút." 

Nhân sự nói vâng, mới vừa đi một bước đột nhiên quay lại, nói: "Ông chủ, lần này chúng ta có một tân sinh là nam."

Từ trước đến nay học sinh đa số là mẹ trẻ sinh năm 80, 90, cũng có một số nữ sinh yêu thích lãng mạn đến học, cơ hồ đều là nữ sinh. Trong lòng Tiêu Cát mặc dù kinh ngạc, mặt ngoài vẫn nói: "Không cần đại kinh tiểu quái (1), đối xử  bình thường như mọi người là được.

(1) Đại kinh tiểu quái nôm na là sợ lớn hãi nhỏ.

Nhân sự gật đầu, Tiêu Cát suy nghĩ một chút gọi cô lại hỏi, "Đúng rồi, nam học viên này tên gì?"

"Vương Đại Bảo."

Nhân sự chỉ bản danh sách trong tay anh, "Trong đó có tất cả thông tin."
.
.
Một tuần sau chính thức khai giảng, từ khi bị thương đến giờ Tiêu Cát cũng lâu lắm rồi không dạy học.

Thời điểm đến cửa phòng học liền có chút sốt sắng. Thời điểm anh tiến vào liền thấy một đống người chen chúc lại với nhau. Lại hướng bên trong nhìn liền nhìn thấy bạn nam trẻ tuổi bị một đám cô vợ trẻ vây quanh.

Tiêu Cát buồn bực đi vào, một cô vợ trẻ nhìn thấy anh, cảm thán một câu, "Tiêu kão sư cuối cùng cũng đến."

Tiêu Cát cười cười, chỉ vào một đám người bên kia hỏi: "Bên kia làm sao vậy?"

Cô vợ trẻ có chút hưng phấn, mặt mày hớn hở, "Tiêu lão sư, lớp chúng ta có một anh đẹp trai nha!"

Tiêu Cát nhíu mày, nói đùa: "Suất ca? So với tôi còn đẹp trai hơn sao?"

"Thật sự so với anh còn soái hơn."

Cô vợ trẻ tuổi nâng mặt, hai gò má cũng hồng lên, giống như nhìn thấy minh tinh.

Tiêu Cát ho khan một tiếng, cao giọng nói: "Tất cả giải tán đi, mọi người bắt đầu kên lớp, ngày hôm nay chúng ta bắt đầu học làm bánh ngọt, cái này..."

Âm thanh im bặt đi, Tiêu Cát trợn to mắt, chậm rãi mà nhìn chằm chằm hàng cuối cùng.

Bởi vì các bà mẹ bỉm sữa vây quanh soái ca dần dần tản đi, tiếng thảo luận dần nhỏ lại.

Nam sinh vừa bị vây quanh có chút không thích ứng, tạp dề màu hồng in hoa nhỏ đeo lên áo da đen, khuôn mặt lạnh lùng xưa nay trở nên chật vật lúng túng.

Chiêm Dữ đứng ở hàng cuối cùng, lông mi run rẩy, cùng Tiêu Cát đối diện.

Tiêu Cát liếm môi một cái, đến khi một bà mẹ trẻ nhắc nhở mới phản ứng lại. Anh lấy lại tinh thần, cúi đầu, cầm lên bản danh sách học viên mà nhân sự đưa cho anh, nhìn từng hàng rời lướt xuống dòng cuối cùng liền dừng lại.

"Vương Đại Bảo?"

Ba chữ mặt sau, là cái không biết nên khóc hay cười dấu chấm hỏi.

Tiêu Cát lẩm bẩm lên tiếng, Chiêm Dữ yên tĩnh nhìn hắn, dừng một chút, hỏi: "Lão sư, anh gọi tôi sao?"

Ngực Tiêu Cát hơi nghẹn lại, trừng mắt nhìn Chiêm Dữ.
.
.
.

Tại phòng tập quyền anh, Du Tạp bảo trì thiết bị. Ưu Ưu hai tay cắm ở trong túi, đi tới cửa, hô một tiếng, "Vương Đại Bảo, cậu tới đây một chút."

Du Tạp nhất thời liền nổ, "Ưu Ưu tỷ, tôi nói bao nhiêu lần rồi, không nên gọi tôi bằng tên này, gọi là Du Tạp hoặc là Narp."

Ưu Ưu "Ồ" một tiếng, sau đó hỏi: "Vương Đại Bảo, cậu biết Chiêm Dữ đi đâu không? Sao lại không thấy người đâu?"

Du Tạp không để ý tới cô, sẽ không để ý đến cô, vĩnh viễn sẽ không để ý đến cô.
.
.

Tiêu Cát vài giây sau mới khôi phục lý trí, lưng cứng đờ, hít sâu một hơi, trên mặt lộ ra nụ cười gượng.

Anh quay người, cố ý không nhìn Chiêm Dữ, cũng đem cái tên buồn cười kia vứt sau não, bắt đầu lên lớp.

Đầu nhũ nhiễu thích phong (2) bánh ngọt không tính khó, hôm nay có nhiều tân sinh, Tiêu Cát chọn phương pháp làm công thức bánh ngọt đơn giản.

Anh phân tích từng bước một, học sinh cũng cùng làm, tất cả mọi người đều đâu vào đấy tiến hành, chỉ có nam sinh hàng cuối.

Võ sĩ quyền anh dùng máy đánh trứng bằng điện, Chiêm Dữ gian nan khuấy đều trứng.

Tiêu Cát cố ý làm lơ cậu, nhưng càng như vậy lại càng lưu ý.

Chiêm Dữ nhìn chằm chằm đánh ra hoa văn lòng trắng trứng, chậm rãi thở một hơi, cậu nhìn lên, nữ sinh cách vách đã điều chế tốt bỏ vào lò nướng. 

Chiêm Dữ yên lặng thu tầm mắt lại, nhìn mình chằm chằm bên này còn đang làm lòng trắng trứng, tự hỏi vừa nãy Tiêu lão sư vừa nãy cho bao nhiêu đường?"

Môi mím môi, mày nhăn chặt, nữ sinh cách vách đi đến bên này, chỉ vào lòng trắng trứng, nhẹ giọng nói: "Anh cái này phải tiếp tục đánh, đánh đến khi lòng trắng trứng sương lên mới có thể, đường bỏ chưa?"

Chiêm Dữ lắc đầu, "Chưa."

"Đến, tôi giúp anh..."

Âm thanh Tiêu Cát từ xa truyền đến, "Vương Đại Bảo, cậu lên trên, tôi dạy cậu làm."

Chiêm Dữ phía sau lưng thẳng tắp, nhấc chậu trứng lên, bước nhanh về phía trước, đến chỗ Tiêu Cát.

Lục Quy: Chương này khó hiểu kinh khủng luôn, lú hết cả đầu huhu

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com