Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 31. (1)

Tác giả: Ngụy Tùng Lương

Editor: Lục Quy
________________________


Chiêm Dữ đi lên đứng sau Tiêu Cát, không biết là vô tình hay cố ý mà Tiêu Cát cảm giác được hơi thở của cậu phả vào gáy mình.

Giống như bị điện giật, Tiêu Cát trốn về phía trước nhưng phía trước lại là cái bàn, anh không thể tránh khỏi.

Áo sát quá gần. Tiêu Cát có chút hối hận khi gọi cậu lên.

"Lão sư..."

Chiêm Dữ dáng dấp như vậy gọi anh khiến Tiêu Cát có thể cảm nhận được ánh mắt của cậu, ánh mắt đều đặt ở lưng anh, trên lưng da dẻ tựa hồ nóng lên. Tiêu Cát cúi đầu, liếc nhìn những học viên khác ở phía trước, hít sâu một hơi, nhẹ giọng nói: "Lòng trắng trứng của cậu vẫn chưa khuấy đều."

Chiêm Dữ "Ừ" một tiếng, cầm lấy máy đánh trứng, âm thanh khi khuấy trứng truyền đến, Tiêu Cát lặng lẽ quay đầu qua, nhìn thấy bộ dạng Chiêm Dữ tập trung tinh thần.

Khuôn mặt luôn luôn lạnh lùng không biết khi nào dính phải bột phấn, đến cả lông mi cũng dính bột. Tiêu Cát cúi đầu, tay tùy tiện cầm gì đó làm bộ ước lượng nguyên liệu.

Âm thanh nhào bột bỗng dừng, Tiêu Cát đang xuất thần, bên tai đột nhiên nóng lên. Tiêu Cát nửa người cứng đờ, Chiêm Dữ hỏi anh: "Lão sư, tiếp theo làm thế nào?"

Tiêu Cát quay đầu, ánh mắt hướng mắt Chiêm Dữ, xa xa gần gần như tàu hoả đi vào trong đường hầm.

Anh có chút hoảng loạn. Tiến độ của Chiêm Dữ chậm rất nhiều, những học viên khác đều đã cho bánh vào lò nướng, trong 40 phút đó có thể đi ra ngoài nghỉ ngơi.

Học viên trong phòng từ từ giảm bớt, chờ khi Tiêu Cát phản ứng lại thì phòng học chỉ còn lại hai người bọn họ.

Ánh mắt của anh liếc về cái bàn kia, trong đầu "Oanh" một chút, đột nhiên nghĩ đến ngày ấy, anh và Chiêm Dữ cũng tại cái bàn này, lúc đó bị làm đến mức bị thằng nhóc nhỏ hơn mình mười tuổi bắt gọi là ca ca.

Người phía sau gọi lão sư, Tiêu Cát không hé răng.
Trước mắt đột nhiên tối sầm lại, Chiêm Dữ đứng ở phía sau anh, thân thể nghiêng về phía trước, ngoẹo cổ đánh giá anh.

Tiêu Cát sợ hết hồn, lảo đảo về phía trước thiếu chút nữa đụng vào bàn dụng cụ ở phía trước. Chiêm Dữ nhanh tay ôm lấy eo anh, ghìm chặt, Tiêu Cát có chút thở không nổi.

Lưng anh càng ngà càng dán sát vào lồng ngực Chiêm Dữ, Tiêu Cát giãy dụa muốn trốn chạy, Chiêm Dữ lại cúi đầu, chóp mũi dán sát vào gáy Tiêu Cát. Cậu chậm rì rì mở miệng, "Lão sư, tại sao không để ý tới tôi."

Tiêu Cát cư nhiên nghe được sự oan ức trong giọng nói của cậu, huyệt thái dương đột nhiên nhảy lên, nghiến răng, nhẹ giọng nói: "Buông tôi ra!"

Chiêm Dữ không thả, hai tay ôm eo anh.

Tâm lý Tiêu Cát buồn bực bất an, nắm lấy tay cậu, ngón tay xẹt qua mu bàn tay của cậu, mò tới một vết sẹo, lòng run lên, là vết thương mới.

Tiêu Cát vùi đầu, nhìn chằm chằm bàn tay đặt trên eo mình, ánh mắt cố định tại vết sẹo kia.

Thấy anh bất động, Chiêm Dữ ngược lại buông lỏng tay ra. Tách ra, Tiêu Cát xoay người, trầm mặc vài giây, anh hỏi: "Cậu đến đây để làm gì?"

Trong mắt cậu tất cả đều là Tiêu Cát, yên tĩnh ôn nhu nhìn anh, Chiêm Dữ nói: "Theo đuổi anh."

Hô hấp Tiêu Cát hơi ngưng lại, tim đập "Oành oành oành" như đánh trống. Cổ họng khô khốc, hạ thấp giọng: "Theo đuổi tôi? Cậu từng theo đuổi người khác chưa?"

"Không, anh là người đầu tiên." Ánh mắt cậu đều là Tiêu Cát, thuần túy ngóng nhìn.

Trong ánh mắt của cậu, Tiêu Cát thấy sự quẫn bách trên mặt chính mình, thần sắc trấn định như một tờ giấy mỏng, tựa hồ chỉ kéo một cái có thể khiến nó nát tan.

Anh hoảng hốt, lùi về sau hai bước, phía sau đụng phải bàn "Ầm" một tiếng, dụng cụ rơi xuống sàn. Tiêu Cát bỗng dưng hoàn hồn, lau lưng là cảm giác lạnh thấu xương.

Anh tức giận nhìn về phía trước, thấp giọng quát một câu, "Đừng đùa giỡn với tôi."

Nói xong anh quay lưng rồi đi, bước chân ngổn ngang, bóng lưng vội vàng như chạy lưu vong.

Chiêm Dữ nhìn anh cho đến khi bóng lưng hoàn toàn biến mất, một tay dựa vào cạnh bàn, trên mặt tựa như không cảm xúc.


Tiết sau là tiết của Phan lão sư, khi cô tiến vào vừa cười vừa nói xin lỗi, thân thể Tiêu Cát không khoẻ, tiết này cô sẽ dạy.

Chiêm Dữ mất tập trung nghe, đi tới phía trước đem bánh nướng trở lại cuối hàng.

Chạng vạng, Chiêm Dữ trở lại  quyền quán, Du Tạp cũng ở đó, Chiêm Dữ đem chứng minh thư ném cho hắn, Du Tạp nhìn thấy chữ Vương Đại Bảo trên chứng minh thư thì nhanh tay che lại, giấu trong túi.

Du Tạp đến gần hỏi: "Chiêm ca, anh hôm nay đi đâu vậy? Cả ngày không thấy đâu."

Chiêm Dữ không hé răng, Du tạp chỉ chỉ hộp giấy trong tay cậu, "Sao lại có bánh ngọt thế này? Hôm nay có ai sinh nhật sao?"

Chiêm Dữ đưa hộp bánh ngọt  cho hắn, "Cho cậu."

Du Tạp sửng sốt, hai tay tiếp nhận bánh ngọt, kinh hỉ vạn phần nói: "Cái này cho em ăn? Chiêm ca anh vậy mà đưa bánh ngọt cho em ăn?"

"Ừm." Chiêm Dữ phiền phiền nhiễu nhiễu bồi thêm một câu, "Tôi tự tay làm, ăn không ngon thì vứt đi."

Du Tạp cảm động, nâng bánh ngọt, hít mũi nói: "Chiêm ca, anh yên tâm, bánh ngọt này em sẽ từ từ thưởng thức, mỗi một miếng đều là tình yêu cao cả của anh nha." 

Chiêm Dữ nhíu mày lại, không quá muốn nhìn mặt của hắn.

Lớp học mỗi ngày đều mở mà phần lớn học viên đều không thể mỗi ngày đều đi.
Tiêu Cát không nghĩ mỗi ngày Chiêm Dữ cũng rảnh rỗi đến đây học. Anh chuồn nửa ngày, ngày hôm sau liền đến, thời điểm đến trước đài, liếc mắt nhìn danh sách điểm danh nhíu mày hỏi: "Ngày hôm nay sao Vương Đại Bảo lại đến nữa?"

"Bạn học này sáng nay đến đăng ký học một năm.

Tiêu Cát ngẩn người, cau mày hướng phòng học đi.

Sau một tháng, Du Tạp mỗi ngày đều có thể thu được bánh ngọt của Chiêm Dữ, hai ngày đầu Du Tạp cảm thấy cảm động không thôi, liên tục ăn bánh ngọt một tháng hắn mỗi ngày đều sợ nhìn thấy Chiêm Dữ.

Lục Quy: Mấy ngày không edit là trình lại xuống huhu, lần đầu tập tành edit mà khó quá 😭

 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com