Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 36. (1)

Lục Quy: Chương này có biến, nếu bạn nào chấp nhận được thì đọc tiếp và xin đừng kì thị nhé! Xin cảm ơn!

Rèm cửa sổ đóng một nửa, gian phòng bị màu lam bao phủ, Chiêm Dữ cầm báo cáo đo lường cùng bác sĩ trò chuyện trong phòng.

Nửa giờ sau, cậu đẩy cửa đi ra, tờ kết quả báo cáo bị cậu vò nát.

Chiêm Dữ đi ra bên ngoài, đứng ở hành lang, dựa lên trên tường, đem báo cáo bị vò nát lại mở ra nhìn lần nữa, sau đó thở phào nhẹ nhõm.

Sau gáy dựa vào vách tường lạnh lẽo, cậu nhắm mắt lại, khóe miệng không tự chủ được nhếch lên, thời điểm cười rộ lên làm ảnh hưởng đến vết thương. Chiêm Dữ nhíu nhíu mày, hai tay bụm mặt, nụ cười trên mặt càng ngày càng xán lạn.


Khi Tiêu Cát tỉnh lại vẫn còn có chút khó chịu, anh kéo chăn ra, xoa cái eo đau nhức chậm rì rì ngồi dậy.

Trong phòng không bật đèn, ngoài cửa sổ một mảnh đen nhánh, Tiêu Cát trừng mắt nhìn, gọi tên Chiêm Dữ.

Gọi vài tiếng, không ai đáp lại.

Tiêu Cát thở dài, tay trái chống đỡ ở bên giường, tay phải ở trên vách tường lục lọi tìm công tắc mở đèn. Tìm không thấy, cửa từ bên ngoài đẩy vào, ánh sáng trong hành lang chen nhau lấn vào, Tiêu Cát híp mắt một cái, nhìn về phía người đứng trước cửa, che lấy ánh sáng, không thấy rõ khuôn mặt nhưng anh biết, đó là Chiêm Dữ.

Chiêm Dữ đi tới trước mặt anh, "Tỉnh rồi?"

"Ừ, tôi làm sao vậy?"

Tiêu Cát ôm lấy eo cậu, đem đầu vựng vựng chướng chướng tựa lên lồng ngực của cậu.

Tiếng tim Chiêm Dữ đập rất vững vàng, Tiêu Cát đem mặt cũng chôn vào, nhẹ nhàng cà cà, ngửi được hương thơm nhàn nhạt.

Chiêm Dữ đùa nghịch tóc Tiêu Kết, cuốn lấy sợi tóc màu đen vào ngón tay, cậu nói: "Anh mang thai."

Tiêu Cát "A" một tiếng, ngẩng đầu lên nhìn Chiêm Dữ, trong bóng tối mờ ảo, anh căn bản là không thấy rõ thần sắc Chiêm Dữ, anh có chút gấp, vội vàng đứng lên muốn đi bật đèn.

Chiêm Dữ ôm anh, trên mí mắt đột nhiên cụp xuống, tiếp từng sợi từng sợi tia sáng bị Chiêm Dữ che mất chợt tràn vào. Chờ khi anh thích ứng được, Chiêm Dữ buông lỏng tay ra.

Tiêu Cát có chút ngốc, mất công tốn sức mà ngẩng đầu lên nhìn Chiêm Dữ.

Chiêm Dữ ngồi xổm người xuống, như con sói cô độc được nghiêm chỉnh huấn luyện, ôn thuần mà ngồi xổm trước mặt Tiêu Cát.

"Cậu đang đùa tôi sao?"


Tiêu Cát không quá tin tưởng, bên mép lộ ra nụ cười khổ, có một loại cảm giác bị đùa bỡn.

Chiêm Dữ theo dõi Tiêu Cát, ngón tay nhẹ nhàng điểm qua hốc mắt của anh, nhẹ giọng nói: "Không phải chuyện cười."


Tiêu Cát đột nhiên hít một hơi, Chiêm Dữ đem tờ báo cáo xét nghiệm nhăn nheo đưa cho anh xem, đều là tiếng Anh, trán Tiêu Cát chảy mồ hôi, không tâm tư nhìn kỹ. Ngón tay Chiêm Dữ chỉ vào một chỉ tiêu nào đó, cậu nói: : "HCG trị số lớn hơn 5mIUmL, là mang thai."

"Không thể, bác sĩ rõ ràng nói qua tôi không thể mang thai, tôi làm sao..."

Tiêu Cát gấp đến sứt đầu mẻ trán, anh cầm lấy tờ giấy kia, móng tay trở nên trắng bệch, đơn xét nghiệm đều bị hắn vò nát, móng tay lún vào trong lòng bàn tay.

Chiêm Dữ kéo lại tay anh,  Tiêu Cát nghẹn ngào một tiếng, anh thấy Chiêm Dữ, thần sắc tất cả đều là chống cự. Anh nói: "Tôi không muốn đứa bé này, tôi không muốn."

Chiêm Dữ trầm mặc, nụ cười mừng rỡ bên miệng mạnh mẽ nuốt trở lại.

Tiêu Cát nắm lấy cánh tay của cậu, tới gần, khóc, nước mắt nóng bỏng, rơi xuống mặt Chiêm Dữ, giống như là dung nham thiêu nóng.

Tiêu Cát nói: "Cậu có thể giúp tôi liên hệ bác sĩ không?"

Chiêm Dữ giật giật, nhìn anh, như là lần đầu thấy anh, ánh mắt xa lạ xa lánh.

"Đứa nhỏ đã bốn tháng rồi."

Tiêu Cát hô hấp hơi ngưng lại, Chiêm Dữ cúi đầu, kéo tay Tiêu Cát, lòng bàn tay rải phẳng hướng lên trên.

Tiêu Cát nghe thấy thanh âm của cậu, rất thấp rất thấp, giống như là cơn sấm chớp trước khi mưa rào.

Chiêm Dữ nói: "Nó bây giờ còn rất nhỏ, là có thể đặt ở trong lòng bàn tay anh. Bác sĩ nói, bốn tháng là đã thành hình, ngón tay ngón chân đã có thể động đậy, ngũ giác đang phát triển, e rằng nó còn có thể dán vào anh, thời điểm anh nói chuyện có lẽ nó cũng cảm giác được.

Tiêu Cát cắn răng trầm mặc, rút tay mình để ở sau lưng.

"Vậy thì thế nào? Coi như nó bốn tháng năm tháng thậm chí toàn bộ cũng đã lớn, tôi cũng sẽ không muốn nó."

Tiêu Cát đứng lên, giày cũng không đeo, đi chân đất đi tới cửa, anh nói: "Cậu không giúp tôi thì tôi tự đi tìm."

"Nó có thể cảm giác được hết." Chiêm Dữ nghiêng đầu qua chỗ khác, nói với Tiêu Cát.

Tiêu Kết in lặng, anh không trả lời, đi ra ngoài, chỉ là đi vài bước thì cánh tay bị kéo lại.

Cánh tay thương tích chồng chất kia chỉ là đụng vào cánh tay của anh liền buông ra, sau đó nhẹ nhàng kéo lại quần áo của anh.

Chiêm Dữ ở phía sau anh, đối với anh nói: "Tôi không yêu cầu anh làm cái gì, chỉ cần anh đừng làm thương tổn tới mình là được."

Tiêu Cát gỡ bỏ y phục của chính mình, quay đầu lại nhìn cậu.

"Xin lỗi." Anh chỉ nói ba chữ này, sau đó thấy được đáy mắt Chiêm Dữ chậm rãi tắt ánh sáng.

Ở nước ngoài không thuận tiện như trong nước, Tiêu Cát ở trong bệnh viên này hỏi thăm, cuối cùng quyết định về nước.

Anh đặt trước vé máy bay ngày mai, liên lạc bác sĩ quốc nội, nói rõ tình trạng của mình, đặt thời gian giải phẫu.

Chiêm Dữ không hề rời khỏi anh, cậu giúp Tiêu Cát làm thủ tục xuất viện, lại đưa Tiêu Cát về khách sạn, dọc đường cậu nghe Tiêu Cát cùng bác sĩ nói chuyện, không nói một lời.


Tiêu Cát trở về phòng, ngồi ở trong ghế sô pha, vẫn còn trò chuyện.

Chiêm Dữ liếc mắt nhìn anh, yên lặng quay người đi ra ngoài. Cậu đi đi ra bên ngoài, dựa lên lan can, rất muốn hút thuốc.

Ngón tay mò tới hộp thuốc lá trong túi, nặn ra một điếu thuốc, đặt ở trên miệng, nhẹ nhàng mím môi, dừng một chút liền từ từ cất đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com