Chương 37. (2)
Ngày 11/07/2021
Tác giả: Ngụy Tùng Lương
Editor: Lục Quy
----------------------------------
Ba tháng nay giả làm Vương Đại Bảo nhưng không lên lớp, lễ tân muốn liên lạc nhưng làm thế nào cũng gọi không được.
Tiêu Cát từ trong phòng làm việc đi ra, khí trời trở nên ấm áp, anh mặc một bộ áo lông, áo lông rất rộng rãi, phía dưới là một cái quần dài ô vuông màu than chì. Bây giờ đã tuyển thêm một giáo viên, hiện tại anh không thể nào dạy học, lúc bình thường cũng ra về sớm.
Lễ tân vừa gọi cho Vương Đại Bảo nhưng không liên lạc được, thấy Tiêu Cág đi ra liền trôi chảy nói một tiếng.
Tiêu Cát nghe ngẩn người, chậm rãi nói: "Đại khái đang bận đi? Không cần phải gấp gáp, nếu cậu ấy muốn tới thì sẽ tới, chúng ta vẫn giữ chương trình học cho cậu ấy là tốt rồi."
Lễ tân gật gật đầu, Tiêu Cát chỉ chỉ bên ngoài, "Tôi đi trước."
"Vâng, sếp đi đường cẩn thận."
Mùa xuân so với mùa đông vẫn tốt hơn, gió thổi vào mặt cũng không quá lạnh.
Buổi tối Tiêu Cát phải tham gia một hoạt động, là lời mời của một thương hiệu bánh ngọt. Đối phương mời rất nhiều đầu bếp bánh, trung tâm của anh cũng coi như có chút danh khí nên cũng nhận được lời mời.
Hoạt động là lúc chạng vạng, giống như tính chất dạ hội, đồ ăn nhất định không nhiều. Trước khi đi, Tiêu Cát đến phụ cận ăn chút gì đó lót dạ.
Anh cũng không phải là người nổi tiếng gì nên chẳng có ai chú ý, quần áo vẫn là bộ kia, đến địa điểm, lấy ra thư mời liền lập tức tiến vào.
Trong sân anh sáng không tính sáng ngời, Tiêu Cát tìm được vị trí của chính mình ngồi xuống, phía trước trên màn ảnh lớn luân phiên phát hình sản phẩm mới của quý.
Lưng Tiêu Cát dựa vào ghế, nhìn hình ảnh xuất hiện cuối cùng là người đại ngôn thì có chút xuất thần.
Anh vào wechat xem tin của Du Tạp, Di Tạp hay đăng ảnh vào vòng bạn bè, thường là một đống tin hàng ngày cùng với bím tóc không phì hợp kia của cậu ta.
Đoàn đội bọn họ đi ra ngoài ăn cơm, Du Tạo viết mình đang giảm béo, đăng lên một tấm ảnh có đĩa salad rồi chụp đồ ăn Chiêm Dữ là một bàn tử thủy trứng gà luộc cùng thịt bò. Trong tấm hình kia, Chiêm Dữ lộ ra nửa khuôn mặt, mũ màu đen kéo xuống rất thấp, môi mím chặt nhìn ra cậu có vẻ thiếu kiên nhẫn.
Hồi trước tại Niu Giơ-di chụp ảnh khi thi đấu, Chiêm Dữ ko đối thủ, ở trên đài lộ ra nụ cười hung hăng, cách màn hình điện thoại di động, Tiêu Cát phảng phất đều cảm thấy cỗ huyết dịch trong không khí sôi trào.
Còn có ảnh mọi người cùng nhau uống rượu, bữa cơm ở trại, tụ hội... Vài tấm ảnh chụp chung, mỗi tấm hình Chiêm Dữ đều đứng ở góc, nghiêm mặt, giống như Du Tạp nói, vừa nhìn là biết tính khí thối.
Cuối cùng một tấm, ngay buổi trưa hôm nay chụp.
Trong nhà xe rộng lớn, Chiêm Dữ ngồi ở hàng sau, nhắm hai mắt, khoanh tay, mũ trước sau như một ép tới rất thấp, không nhìn thấy mặt.
Du Tạp viết caption, "Mùa xuân, Chiêm ca làm sao lại ngủ đông! !"
Tiêu Cát nhìn chằm chằm tấm hình này ngẩn người, bên người đột nhiên bị đụng một cái, vị trí bên cạnh có người ngồi xuống. Tiêu Kết hướng bên cạnh hơi di chuyển, lại nghe được một cái thanh âm quen thuộc, anh sững sờ, chậm rãi nghiêng đầu sang chỗ khác, Dư Lịch ngồi ở bên cạnh, hướng anh cười.
"Tiêu lão sư, đã lâu không gặp."
Tiêu Cát nhanh chóng chớp mắt hai lần, hai tay để ở trước người, hướng bốn phía xem, chỗ bên cạnh đều bị ngồi đầy.
"Sốt sắng như vậy làm cái gì? Tôi đến đây vì công việc."
"Cậu?"
Tiêu Cát cau mày, Dư Lịch đem thẻ công tác trong tay quơ quơ, "Chỉ là đúng lúc thấy anh, muốn cùng anh ôn chuyện."
Dư Lịch nhìn gầy hốc hác đi, viền mắt đều hãm xuống. Tiêu Cát nhìn mặt cậu ta, nghĩ đến lời Lâm Hủ nói, không biết nên nói cái gì, chỉ thấp giọng nói: "Cậu có khỏe không?"
Dư Lịch ngẩn người, lập tức nói: "Không quá tốt, thiếu chút nữa bị hù chết."
Tiêu Cát yên lặng, nhìn cậu ta, liền thấy Dư Lịch cười cười, "Là Lâm Hủ nói với anh đi."
Bên cạnh đều là người, Tiêu Cát không biết nên mở miệng như thế nào, liền gật đầu. Dư Lịch thở dài, nhẹ giọng nói: "Yên tâm đi, không sao hết, hắn sau khi làm xong liền khóc, nói với tôi bệnh của hắn, tôi liền lập tức đi bệnh viện, uống thuốc ngăn chặn, uống được một tháng thì kiểm tra được âm tính."
Tiêu Cát mở to mắt, cục đá luôn đè lên tim anh cuối cùng cũng bị lấy đi. Anh há miệng, âm thanh khô khốc, "Kia... Quá tốt rồi."
"Tôi lạm giao với người khác, đối với chuyện đó tuy đã sớm chuẩn bị, nhưng thời điểm biết được cũng thật sự khó tiếp thu, tôi lúc đó thật sư muốn giết hắn, bất quá so với giết hắn thì đi bệnh viên còn quan trọng hơn."
Tiêu Cát mím môi một cái, anh đối với Dư Lịch cảm giác thật phức tạp, nguyên bản hận muốn chết, hiện tại ngược lại là đã bỏ được.
Anh cụp mắt, không biết là nói cho bản thân đang kích động nghe hay là nói với Dư Lịch, người phá hoại hôn nhân của anh nghe, thiên ngôn vạn ngữ chỉ một câu, "Sau đó còn làm tiểu tam?"
Dư Lịch ngẩn người, lập tức cười nói: "Cho tôi một lá gan tôi cũng không dám."
Cậu ta còn có việc, chưa nói vài câu liền đi.
Vị trí bên cạnh trống không, trên đài ánh đèn dần dần ảm đạm, toàn bộ hội trường trở nên càng thêm tối tăm. Tiêu Cát nheo mắt lại, nhìn phía trước trên màn ảnh lớn đếm ngược.
Đếm tới giây cuối cùng, anh nghe có người gọi, "Chào mừng phát ngôn viên của chúng ta, Chiêm Dữ."
Tiêu Cátt sững sờ, phía sau lưng căng thẳng. Anh chỉ biết Chiêm Dữ đại ngôn loại bánh này, không nghĩ tới cậu cũng tới hoạt động này của nhãn hàng.
Anh chậm rãi mà nhìn phía trước, hơi vừa nhấc mắt, liền nhìn thấy Chiêm Dữ từ bên cạnh tiến vào, đi tới quang hạ.
Vận động viên quyền anh bị ống kính phóng to, rốt cuộc xuất hiện trước mặt rất nhiều người.
Xuyên chính trang, âu phục dán vào thân thể của câu, vai rộng eo hẹp, chân rất dài. MC nam đứng ở bên cạnh cậu làm tỷ lệ này càng nổi bật lên. Tiêu Cát nhìn rất lâu, sau đó rời tầm mắt.
Chiêm Dữ chỉ xuất hiện hơn mười phút, người chủ trì giới thiệu xong sau, cậu liền rời đi.
Tiêu Cát giấu ở trong bóng tối, lấy điện thoại di động ra, mở vòng bạn bè của Du Tạp, nỗ lực xoát ra chút gì.
Thời điểm Tiêu Cát cầm điện thoại ngẩn người, Dư Lịch đi tới, hỏi anh: "Vừa nãy đó là Chiêm Dữ sao?"
Tiêu Cát có chút xuất thần, mất tập trung gật đầu. Dư Lịch liền hỏi: "Tiêu lão sư, tôi thấy cậu ấy ngồi xe đi rồi, anh không đi cùng cậu ấy sao?"
Tiêu Cát chậm rãi lấy hơi, thật sự là ngồi không nổi nữa. Hắn đứng lên, đối Dư Lịch nói: "Tôi có một số việc đi trước."
Cửa chính đại sảnh đóng lại, anh từ cửa nhỏ bên cạnh rời đi, đi ra bên ngoài liền thấy một chiếc xe chậm rãi động. Tiêu Cát tiến lên phía trước vài bước, liền từ từ ngừng lại.
Bởi vì đại ngôn sự tình, Chiêm Dữ hội ở quốc nội ngốc thêm mấy ngày.
Mới vừa ký xong hợp đồng, Du Tạp bọn họ đã bắt đầu tính toán chia phí đại ngôn.
Du Tạp nói có muốn ra ngoài chơi hay không?
Ưu Ưu hỏi cậu muốn đi đâu, cậu suy nghĩ một chút nói, "Đi vòng quanh thế giới đi."
Ưu Ưu tức cười, dùng khuỷu tay đẩy Du Tạp một chút, "Cậu cũng thật là không khách khí với Chiêm Dữ chút nào!"
"Chiêm ca, anh nghĩ như thế nào?"
Chiêm Dữ dựa vào ở trong xe, cởi áo vest ra làm cho cậu thư thái rất nhiều. Cậu lướt điện thoại, không ngẩng đầu, ném qua hai chữ: "Tùy cậu."
Hoạt động sau khi kết thúc, bọn họ đi ăn lẩu Trùng Khánh, bọn Du Tạp tâm tâm niệm niệm rất lâu.
Chiêm Dữ không ăn được cay, ăn vài miếng liền không muốn ăn, cùng bọn họ nói một tiếng liền đi ra ngoài hút thuốc.
Cậu đi trên lối đi bộ, dựa vào ánh đèn nhỏ hút thuốc, yên lặng phun ra, Chiêm Dữ ngửa đầu nhìn bầu trời đêm.
Hút được hai điếu, từ bên ngoài trở về, Chiêm Dữ đi mấy bước dừng lại.
Món lẩu nóng hổi bốc khói, Du Tạp ngồi một mình.
Chiêm Dữ không nhúc nhích, Du Tạp kia một bên chú ý tới cậu, lập tức đứng lên, hướng câun phất tay, "Chiêm ca, anh mau tới đây, anh xem thật là đúng dịp nha, đi ăn lẩu vậy mà còn đụng phải Tiêu lão sư."
Tiêu Cát xoay người, món lẩu thang "Xì" vang, có người nói chuyện ăn mừng, chạm cốc khoác lác tiếng cười tiếng mắng giống như là kia một nồi sặc người lão dầu món lẩu, sôi trào huyên náo, liền ở bên tai.
Tiêu Cát hạ khoé miệng xuống, sắc mặt hơi tái, khí tức vi suyễn, anh nói: "Thật là đúng dịp."
Chiêm Dữ cụp mắt, đi rất chậm, đứng ở trước mặt lại không để ý đến anh.
"Tôi đi trước." Lời nói là nói với Ưu Ưu.
Ưu Ưu ngẩn người, "Cậu còn chưa ăn bao nhiêu mà?"
"Không muốn ăn, đi trước." Chiêm Dữ quay người, không liếc mắt nhìn Tiêu Cát một cái.
Lục Quy:
Chiêm Dữ: Bảo Bảo giận òi, mau dỗ Bảo Bảo đi Tiêu ba ba!!! (。ŏ﹏ŏ)
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com