Chương 47
Ngày 24/07/2021
Tác giả: Ngụy Tùng Lương
Editor: Lục Quy
________________
Thời điểm mùa xuân còn chưa qua, ghét bỏ đều đến thời gian này, làm sao khí trời còn chưa có nóng lên.
Chờ xuân nguyệt vừa qua, đến quý mưa dài, vừa ẩm ướt vừa oi bức, tầng tầng lớp lớp sâu kiến chui ra mới có thể tưởng niệm ba tháng tốt đẹp.
Tiêu Cát mang thai đã tám tháng, đã không phải là mặc quần áo rộng rãi là có thể che giấu được. Có lẽ là do mang thai nên anh còn sợ nóng hơn trước kia.
Anh hiện tại đã không thể nào ra cửa, bụng kia anh nhìn còn thấy sợ, đi ra ngoài sợ bị người chỉ trỏ.
Mỗi ngày cơ bản hoạt động chính là sau khi đứng lên, ở trong phòng đi quanh vài vòng rồi đến ban công tưới hoa, lại ở trên ghế sô pha ngồi dựa một lúc, có lúc, anh ngủ thiếp đi, khi tỉnh lại thì đọc một quyển sách, sau đó đợi đến buổi trưa đi ăn một chút gì đó lót dạ.
Trung tâm dạy làm bánh bên kia, anh nói mình ra nước ngoài giải sầu.
Dù sao cũng là hơn mười năm tình cảm, tất cả mọi người thay anh cảm thấy khổ sở, biết đến trước đây anh đều là miễn cưỡng vui cười, liền gọi anh ở bên kia nghỉ ngơi thật tốt, không phải nghĩ nhiều.
Tiêu Cát sau khi ăn xong cơm trưa, ngồi vào trong ghế sô pha, thân thể cục kịch sau khi ngồi xuống liền không muốn đứng dậy.
Trên ghế sô pha từ thảm nhung đổi thành chiếu cây đay, ngồi ở bên trên sẽ không quá nóng. Trong phòng khách không mở máy điều hòa không khí, quạt đặt ở bên cạnh ghế sô pha, lung lay phe phẩy gió, từng sợi từng sợi cảm giác mát mẻ toả ra. Tiêu Cát ôm chăn nhỏ nằm xuống, nghiêng người cuộn tròn trong ghế sô pha, ghế sô pha rất mềm, hắn cả người rơi vào, tóc tai phô tán tại nửa khuôn mặt, mơ mơ màng màng liền ngủ thiếp đi.
Buổi chiều Chiêm Dữ trở về, đầu gối bên trái đã tốt hơn rất nhiều, hiện tại bắt đầu làm một ít huấn luyện khôi phục.
Đẩy cửa đi vào, liền nhìn thấy Tiêu Cát đang ngủ. Cậu trì hoãn bước chân đi vào trong, đi tới bên cạnh ghế sô pha, quỳ một gối xuống trước người Tiêu Cát, tay nhẹ nhàng vuốt ve tóc anh. Sợi tóc tán loạn được vuốt lên lộ ra khuôn mặt có chút hồng, trên trán còn có chút mồ hôi.
Chiêm Dữ ngón tay vuốt ve từ trên thái dương, chậm rì rì xoa đến lông mày, lông mày bù xù sát qua ngón tay liền dọc theo hốc mắt vuốt đến mũi, giống như là hoạ sĩ cầm bút miêu tả trên giấy mỏng mềm mại, động tác của cậu vừa cẩn thận vừa khắc chế.
Cuối cùng dừng ở trên môi, dọc theo vân môi nhợt nhạt xoa xoa.
"Tiêu Cát..." Cậu khẽ kêu một tiếng, Tiêu Cát không nhúc nhích.
Chiêm Dữ thân thể nghiêng về phía trước, tay trái chống đỡ ở trên ghế sa lon, đến gần hôn lên Tiêu Cát, như là một mảnh hoa anh đào ngày xuân.
Lông mi Tiêu Cát khẽ nhúc nhích, cơn buồn ngủ nặng nề kéo dài lặng lẽ tản đi, anh nhìn Chiêm Dữ, nhỏ giọng thở ra một hơi, thân thể hướng phía trước dán dán, thì thầm một tiếng, "Có chút nóng."
Chiêm Dữ nhấc vai anh kéo anh dậy, như là ôm một đứa nhỏ, tay đỡ lấy đầu anh.
Tiêu Cát đem đầu dựa vào trong lồng ngực của cậu, mệt mỏi nói: "Quần áo mua rồi sao?"
Chiêm Dữ "Ừ" một tiếng, thấp giọng nói: "Huấn luyện xong, đi cửa hàng, không biết anh thích dạng gì nên em mua hết."
Tiêu Cát không nhịn được cười, "Đều mua?"
"Ừm."
Ngày mai, Tiêu Cát muốn đi khám thai, một tuần một lần.
Cũng là vừa nghĩ đến, bộ dạng này của anh quả thật không dám mặc nam trang đi ra ngoài. Mua trên mạng chắc cũng không kịp, nhân lúc Chiêm Dữ đi huấn luyện anh nhờ cậu đến trung tâm thương mại mua váy bầu giúp anh, mặc nữ trang giả vờ làm phụ nữ có thai đi ra ngoài sẽ không quá chói mắt nữa.
Tiêu Cát lười biếng ngồi xuống, Chiêm Dữ đem quần áo mới mua ra, cậu cũng không mua quá nhiều, nhìn thấy trên giá hướng dẫn có những mẫu gì thì chọn mua. Váy bầu màu sắc tươi đẹp có, mà mộc mạc giản dị cũng có một ít.
Tiêu Cát cầm một cái quần cộc đi ra, quơ quơ trước mặt Chiêm Dữ, "Đây là cái gì? Em mua cái này làm gì?"
"Cho anh mặc."
"Cái gì? Mặc cái này ra ngoài?"
"Không ra khỏi cửa, mặc ở trên giường."
Tiêu Cát sững sờ, mặt đổ rào rào liền đỏ. Chiêm Dữ cầm váy chữ A từ trên tay Tiêu Cát, tại trên người Tiêu Cát so một chút, sau đó nói: "Muốn anh mặc cái này rồi từ phía sau làm anh."
Cũng không quy định một đêm trước khi khám thai không thể làm tình.
Hài tử hiện tại tám tháng, hầu như đều ổn định. Từ khi cuối tuần trước khai trai, bọn họ liền không dừng lại, làm mấy lần, đâm không quá sâu. Buổi tối Tiêu Cát tắm xong, mặc áo ngủ đi ra, liền thấy váy ở trên giường.
Váy ngắn kiểu ô vuông, nếu anh mặc vào, nhìn độ dài cái váy kia e sơ mới vừa che đến mông.
Chiêm Dữ cùng anh đi ra, ở trong phòng tắm đã làm qua một lần, cậu đứng ở phía sau Tiêu Cát, không mặc quần áo, thân thể trần truồng dán chặt, vén áo tắm lên, bộ vị thô to kia liền ở trên mông Tiêu Cát cọ cọ, ướt nhẹp nóng vù vù êm dịu đỉnh khiến phía sau lưng anh trở nên ngứa ngáy.
Đôi môi Chiêm Dữ đụng vào vành tai anh, âm thanh vừa thấp vừa khàn, "Mặc váy vào đi anh."
Tiêu Cát nghe thanh âm của cậu, hai chân như nhũn ra, thiếu chút nữa đứng không vững.
"Anh không mặc đâu, bụng quá lớn."
Chiêm Dữ tay ôm hông anh, lòng bàn tay nóng bỏng dán vào bụng mỏng manh, hài tử đúng là rất lớn.
Trên dưới xoa xoa, liền dọc theo xương hông đi xuống, tay Chiêm Dữ đẩy ra hai mảnh âm thần ướt tràn trề, ngón tay ở bên trong cắm hai lần sau đó rút ra.
Cái miệng dưới của Tiêu Cát ngậm lấy ngón tay cậu, nhanh chóng co rút kẹp chặt tựa hồ không muốn cậu đi ra.
"Đừng đi, anh muốn em tiến vào."
Chiêm Dữ ôm lấy bờ vai anh, thân thể hơi nghiêng, hạ thân đâm vào giữa hai chân Tiêu Cát, chưa tiến vào, liền như chơi đùa hướng bên trong thăm dò. Tiêu Cát chỉ cảm thấy trống rỗng, anh rất muốn liền ấp úng xin Chiêm Dữ tiến vào.
Chiêm Dữ cúi đầu, hé miệng, vừa hôn vừa liếm trên gáy Tiêu Cát. Thanh âm cậu ồ ồ, đem lời nói vừa rồi lặp lại một lần, "Đem váy mặc vào, liền đến làm anh."
Số đo váy rất lớn, có thể mặc được nhưng lại không vừa bụng, dây kéo ở phía trên xé một đoạn, trên cao nhất cũng có chút loạn.
Không để ý cũng không liên quan, ngược lại cũng không phải muốn mặc thật.
Tiêu Cát cởi áo ngủ, khắp toàn thân từ trên xuống dưới liền một cái váy ngắn chữ A, năm nay vẫn thịnh hành váy sọc ô vuông.
Hắn đứng ở trước mặt Chiêm Dữ, một làn da trắng trẻo như tuyết đều nhuộm thành màu hồng, trắng trẻo mũm mĩm bóng loáng.
Chiêm Dữ tiến lên, Tiêu Cát lùi về sau, mặt sau chính là giường, cẳng chân bị va vào một phát liền đặt mông ngồi xuống. Chiêm Dữ kéo anh lại, thân thể anh chậm hoãn, cái bụng khổng lồ lay động, nặng trình trịch áp lên người.
Chiêm Dữ nhìn anh, ngón tay dọc theo cái bụng nhô lên đi xuống, dò vào bên trong váy ngắn, động tác trên tay bị váy che lấp, giống như là nữ sinh bị dâm loạn, chỉ là nhìn càng sắc tình. Tiêu Cát thở mạnh, thân thể căng thẳng run rẩy, tiếp theo là một dòng nước nóng chảy ra ngoài. Tay Chiêm Dữ từ trong váy đi ra, khớp xương rõ ràng nhỏ xuống một chuỗi chất lỏng óng ánh.
Tiêu Cát nghiêng đầu qua một bên, xấu hổ đến mức không dám nhìn tới.
Chiêm Dữ tách chân của anh ra, váy siết bụng dưới, váy bị nhăn lại. Hai chân Tiêu Cát thon dài, mặc dù có hơi phù thủng nhưng vẫn tinh tế như trước.
Chiêm Dữ nhìn anh, nói mấy lần, anh thật xinh đẹp.
Tiêu Cát rúc vai, căn bản không dám nhìn trực diện ánh mắt của Chiêm Dữ, anh nức nở, chủ động dùng chân cuốn lấy eo Chiêm Dữ, xin cậu nhanh tiến vào.
Làn váy bị vén lên, tiếp theo cự vật thô cứng liền tiến vào, bên trong liền ẩm ướt nóng hầm hập, cắm xuống liền đem tiểu Chiêm Dữ ngậm vào. Tiêu Cát phát ra tiếng rên rỉ sảng khoái, Chiêm Dữ chậm rãi hướng phía trước mài, sau đó đội lên đỉnh, làn váy lay động, trùm lên chỗ bọn họ liên kết.
Chiêm Dữ mò lên bờ vai Tiêu Cát, hỏi anh sướng hay không. Anh nói sảng khoái, đi vào sâu chút nữa.
Chiêm Dữ hướng phía trước, dùng sức va vào một phát. Tiêu Cát lập tức bủn rủn một mảnh, thiếu chút nữa nha nha khóc lên.
Chiêm Dữ kêu anh gọi mình là "chồng ơi" anh cũng không chống cự, mặc váy, hai chân ôm lấy Chiêm Dữ, cả người cả tâm đều dán vào, một bên a a rên rỉ, một bên hô chồng ơi.
Làm đến nửa đêm, cái váy bị xé nát vứt trên mặt đất, Chiêm Dữ ôm Tiêu Cát đi tắm.
Bắn ở bên ngoài, không bắn vào trong, đem tinh dịch trên đùi rửa đi liền thoa sữa tắm lên, Tiêu Cát buồn ngủ liền dựa vào trong lồng ngực cậu.
Sáng sớm hôm sau, Tiêu Cát tỉnh lại, anh là bị hài tử trong bụng đạp tỉnh. Eo mỏi muốn chết, anh nhẹ nhàng giật giật, Chiêm Dữ cũng theo sát tỉnh lại, tay bóp mông Tiêu Cát, nhắm hai mắt, giúp anh ấn ấn mấy huyệt đạo.
Đầu Tiêu Cát nửa chôn ở trong gối, rầu rĩ nói: "Ngày hôm nay phải đi khám thai."
Chiêm Dữ kéo Tiêu Cát lại để anh tựa đầu lên khuỷu tay mình, hôn lên bờ vai anh rồi nói: "Muốn nhìn anh mặc cái váy màu lam kia."
Tiêu Cát sửng sốt, lập tức phản ứng lại, chống đỡ thân thể vượt qua thân, híp mắt nhìn cậu, "Em ăn ngay nói thật đi, những cái váy đó không phải nhân viên đề cử cho em mà là em thích cái nào thì mua cái đó đúng không?"
Chiêm Dữ nháy mắt mấy cái, ý cười như từ bên trong tầng băng chậm rãi chảy ồ ồ thành suối nước.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com