Chương 141 + 142
Edit: thauyn22 tại Watt.pad.
Chương 141: Vận mệnh thay đổi
"Phải không?" Cố Thanh Yến vuốt ve nốt ruồi son quen thuộc trên lưng nam nhân, trong lòng lại nghĩ đến một vấn đề khác.
Thế giới này dựng chí giữa mày Ca nhi càng đỏ tươi càng chứng tỏ khả năng sinh sản của cậu càng mạnh, mà vì theo đuổi sự kích thích tối đa của cảm quan, Lãnh Diệc Hàn và cậu đều không dùng biện pháp an toàn, thế giới này cũng không có áo hay sản phẩm tránh thai, cậu chỉ có thể lén lút uống thuốc, vì vậy để tránh bi kịch mang bầu mà chạy, cậu muốn trước khi mang thai một đứa trẻ cậu phải hoàn thành nhiệm vụ thoát ly khỏi thế giới này!
Cậu thật sự không có ý định cùng Lãnh Diệc Hàn cử hành đại điển phong Hậu! Loại nghi thức như Quốc Khánh vô cùng phức tạp và mệt mõi muốn chết, cậu không có hứng thú mặc bộ lễ phục nặng mười mấy cân ba bước một dập đầu chín bước một dập đầu theo lệnh của viên quan lễ nghi.
"Cho ta thêm chút thời gian, sẽ không để ngươi đợi lâu đâu." Trước khi gặp được Cố Thanh Yến, Lãnh Diệc Hàn không có thể đưa số đo của cậu cho Thượng Y Cục làm Phượng bào cho Hoàng Hậu, đợi khi người ăn vào miệng, thăm dò rõ ràng kích thước trên dưới của cậu, Lãnh Diệc Hàn lập tức sai người gấp gáp chế tạo, tất cả giày vớ y trong y ngoài v.v.., Tú nương Thượng Y Cục đang ngày đêm đẩy nhanh tốc độ.
"Được." Cố Thanh Yến ngoài miệng nói, trong lòng lại nghĩ đến làm sao để chạy trốn thật nhanh.
Không sai, cậu chính là tra như vậy đấy, ngủ xong liền chạy!
Có lẽ do lại lần nữa nghiệm chứng được Lãnh Diệc Hàn là "Y", y thật sự có thể tìm được mình, nên làm Cố Thanh Yến sinh ra chút cảm giác tàn ác "Cùng nhau đến chơi trốn tìm nha", cậu muốn thử "Y" xem liệu y có thể lần theo dấu vết hệ thống, hoặc là nói lần theo dấu vết truy tìm cậu!
Sau một ngày được hầu hạ ăn ngon ngủ ngon trong cung, Cố Thanh Yến vẫn yêu cầu Lãnh Diệc Hàn đưa cậu về lại khách điếm mình đang ở.
Cậu phải về để Diệp Vân Cẩm tận mắt nhìn thấy kết cục tốt đẹp của Chu Kim Thịnh và Thẩm Ngọc để kích thích Diệp Vân Cẩm, để có thể thu hoạch thêm càng nhiều năng lượng!
Lê Đường Uyển, Thẩm Ngọc suýt nữa bị Chu Kim Thịnh trong cơn thịnh nộ đánh chết, Chu Kim Thịnh cũng bởi vậy bị giam vào ngục, Lãnh Diệc Hàn lên tiếng, Lạc Hải Xuyên theo dõi, Chu gia trăm phương nghìn kế cũng không thể đưa hắn ra khỏi ngục.
Những tên lưu manh Chu Kim Thịnh thuê nào thật sự dám nghe lệnh hắn đánh người, ôm tiền bỏ chạy, Diệp Vân Thư cũng bởi vậy tránh được một kiếp nạn, nhưng trò hay của hắn còn ở phía sau, Cố Thanh Yến cũng không vội.
Hai viên quan chơi trò ba người ở Lê Đường Uyển ngày hôm sau đã bị người buộc tội, trên buổi triều Lãnh Diệc Hàn trực tiếp hạ lệnh cách chức quan của hai người, xét nhà lưu đày, trong đó Dương đại nhân người đã từng buộc tội Chu phụ ngày hôm sau sau khi bị bãi chức đã để lại thư rồi tự sát.
Số phận thảm nhất là Thẩm Ngọc, Lê Đường Uyển bởi vì chuyện này nên không dám giữ hắn lại.
Cuối cùng Thẩm Ngọc chỉ có thể lưu lạc đến một kỹ viện cấp thấp, những kẻ ban đầu bởi vì hắn tính tình cao ngạo xa cách mà theo đuổi hắn, cũng sôi nổi đi xem náo nhiệt, Thẩm Ngọc lại không thể cao cao tại thượng từ chối bất kỳ một khách nhân nào, ngược lại trở thành một kỹ nam thấp hèn nhất, bị bắt chơi tập thể, trong lúc chơi còn bị ngược đãi cực kỳ tàn ác. Chẳng bao lâu, Ca nhi mỹ mạo tài giỏi người mang danh khí đã nhanh chóng bị tra tấn thành một lão già xấu xí đau ốm khắp người, cuối cùng chết trong bi thảm!
Cố Thanh Yến thờ ơ lạnh nhạt, lúc này một sự kiện khiến cho toàn Nam Dương quốc chấn động —— Khoa khảo ba năm một lần sắp đến, Hoàng Đế hạ chỉ tất cả Ca nhi ở Nam Dương quốc đều có thể thi tuyển!
Tin tức này lập tức gây ra một hồi sóng to gió lớn, rất nhiều người không dám tin, thẳng đến khi quan phủ chiếu chỉ thông cáo thiên hạ!
Tất cả mọi người sợ ngây người!
Ca nhi ở thế giới này vẫn luôn có địa vị thấp kém, so với nữ nhân, cũng chỉ dài hơn ở cái bộ phận nam nhân kia, thân là Ca nhi, nếu không có thân thể cường tráng, cũng không bị giao cho trách nhiệm dưỡng gia hộ quốc, cho nên sẽ không có Ca nhi tòng quân hoặc tham gia khoa cử.
Đại đa số Ca nhi đều mỏng manh như nữ nhân, đến tuổi rồi nhất định phải kết hôn sinh con với một người đàn ông.
Dần dà, địa vị Ca nhi trong xã hội cũng càng ngày càng yếu, mọi thứ đều nữ tính hóa, từ nhỏ đã giống nữ nhân tiếp nhận giáp dục tam tòng tứ đức, cửa lớn không ra cửa nhỏ không mở, để gả cho nam nhân có địa vị, thậm chí còn so sánh ngoại hình, tài nghệ v.v.. với nhau.
Trước kia không phải không có người kiến nghị cho Ca nhi tham gia khoa cử, hoặc là tòng quân, nhưng kiến nghị này vừa được nhắc tới đã khiến người người cười nhạo, trong suy nghĩ của những người đó, Ca nhi là để nam nhân hưởng thụ hơn nữa còn phải sinh hài tử, một Ca nhi, quá tài giỏi thì có thể có ích lợi gì? Cuối cùng còn không phải vẫn phải dựa vào nam nhân sao?
Nhưng mà, lần này đương kim Thánh Thượng tự mình ban bố quyết định, đồng thời về tính khả thi, vài vị trọng thần đã nhiều lần ở Ngự Thư Phòng thương thảo, cuối cùng đã nghĩ ra một loạt điều lệ và biện pháp thi tài tương ứng.
Đây là một cuộc cải cách cực kỳ táo bạo, Lãnh Diệc Hàn ra lệnh, mặc dù trên triều vẫn còn tiếng nói phản đối, nhưng cũng không thể nào lung lay được quyết định của y.
Hiện tại, tin tức đã truyền khắp trong dân chúng, có thể nói là có người mừng có người lo.
Ban đầu một Ca nhi tài mạo song toàn chính là nguồn tài nguyên trân quý của các gia tộc, gia tộc đều hy vọng đem Ca nhi nhà mình gã cho một nam nhân địa vị cao quý, cùng một đạo lý đối với nữ nhi. Nhưng hiện tại, bọn họ lại có nhiều thêm một lựa chọn, chính là bồi dưỡng Ca nhi thành một đứa con trai, có thể có cơ hội đi vào con đường làm quan.
Đương nhiên, cũng có không ít người khinh thường điều này.
Nhưng các đại thần nhạy bén chính trị nhìn thấu tỏ việc này đã phát hiện ra, Hoàng Thượng sao lại cất nhắc địa vị của Ca nhi, có phải đã để mắt đến Ca nhi nào rồi không?
Bản thân Ca nhi Cố Thanh Yến được Hoàng Thượng coi trọng nhận được tin tức cũng sửng sốt và hiểu rõ ý đồ của Lãnh Diệc Hàn, rất nhanh, cậu đã đưa khoa cử vào phạm vi nhiệm vụ của mình.
Diệp Vân Cẩm là một Ca nhi, hơn nữa còn là một Ca nhi có danh khí trong lời đồn, một người như vậy, bất kể đi đến đâu, đều nhận về ghen ghét đố kỵ từ phía nữ nhân, và ánh mắt trần trụi nước dãi chảy ba thước của nam nhân.
Đời trước thời gian Diệp Vân Cẩm hạnh phúc nhất chỉ có thời thơ ấu, sau này cuộc sống thoạt nhìn hào nhoáng, nhưng trên thực tế thập phần thê thảm, Cố Thanh Yến muốn giúp cậu thay đổi địa vị trên cơ sở giúp cậu báo thù, để Diệp Vân Cẩm biết, cho dù chỉ là một Ca nhi, cũng có thể trở thành một sự tồn tại xuất sắc hơn cả nam tử!
Cậu sẽ vượt qua kỳ thi lập được công danh, giúp "Diệp Vân Cẩm" có một chỗ đứng trong triều đình, trở thành người mà mọi người phải ngước nhìn, thay vì làm hoa Thố Ti dựa dẫm vào nam nhân mà sống!
Hoa Thố Ti (菟絲花): Là loài thực vật ký sinh, không có rễ và lá nên không thể sinh tồn độc lập. Hoa Thố Ti phụ thuộc hoàn toàn vào vật chủ. Hoa Thố Ti gợi đến hình ảnh một nữ nhân yếu đuối cần được chở che.
Các châu huyện đã nhận được tin tức và thánh chỉ hướng dẫn chuẩn bị trường thi, Cố Thanh Yến trở về Diệp gia, ở quê nhà mà mà tham gia kỳ khảo thí.
Hôm sau Cố Thanh Yến xe ngực đi đến thành Mộ Giang.
Cố Tiểu Thừa ngăn xe ngựa cậu lại, khóc đến mắt mũi đỏ bừng, nhìn giống hệt một chú thỏ con.
"Ca ca, huhuhu, đệ không đành lòng nhìn huynh đi!"
"Chờ ta thi xong sẽ trở về." Cố Thanh Yến xuống xe, xoa đầu nó, cười nói: "Đệ phải đọc sách luyện võ thật tốt, đến lúc đó ta sẽ kiểm tra. Đệ đừng lười biếng."
Cố Tiểu Thừa đáng thương nói: "Đệ biết rồi. Nhưng huynh sẽ phải đi rất lâu......"
"Trên đời không có bữa tiệc nào không tàn, người không có ai vì xa ai mà không được. Đệ nên thích ứng trước đi." Cố Thanh Yến bình tĩnh nói.
Cố Tiểu Thừa sửng sốt, không dám ngăn Cố Thanh Yến nữa, buông cậu, ngoan ngoãn nói: "Ca ca thuận buồm xuôi gió! Chúc huynh đề danh kim bảng!"
"Mượn lời đẹp của đệ." Cố Thanh Yến khẽ cười, vẫy tay từ biệt nó. Khi quay trở lại vào trong xe, trong xe đã nhiều thêm một nam nhân.
Lãnh Diệc Hàn duỗi tay ôm lấy cậu, "Ta đưa ngươi trở về."
Cố Thanh Yến cười đến mi mắt cong cong.
Cũng tốt, như vậy buổi tối sẽ có người làm ấm giường.
(Truyện chỉ đăng ở một trang duy nhất là Watt.pad! Tất cả các trang khác đều là ăn cắp. by thauyn22 on Watt.pad)
Chương 142: Đoạn tuyệt quan hệ
Thân là Hoàng Đế Nam Dương quốc, còn là người cuồng sự nghiệp, Lãnh Diệc Hàn tất nhiên sẽ không ở bên ngoài thời gian quá dài, y đương nhiên có thể vì thiếu niên yêu dấu mà từ bỏ toàn bộ giang sơn, bồi cậu đi du sơn ngoạn thủy, nhưng hiện tại không phải lúc tùy hứng làm bậy.
Y phải cho thiếu niên một tương lai rộng mở, nhất định phải an bài thật tốt mọi thứ, để tương lai không có bất cứ thứ gì có thể uy hiếp đến hai người bọn họ.
Cho nên sau khi đưa Cố Thanh Yến bình an trở về Diệp gia, Lãnh Diệc Hàn dặn dò Cố Thanh Yến xong liền hồi kinh.
Mộ Giang thành là quê nhà Diệp Vân Cẩm, Diệp gia đang ở đây, Diệp Vân Cẩm trở lại Mộ Giang thành, vốn dĩ phải quay về Lạc gia.
Nhưng sau khi Diệp Vân Cẩm xảy ra chuyện ở Chu gia, lại thêm chuyện cùng Chu Kim Thịnh giải trừ hôn ước đã khiến người Diệp gia bất mãn, sau lại nghe nói vụ bê bối Diệp Vân Thư và Chu Kim Thịnh bị bắt gian tận giường, Diệp lão gia cùng các di nương liền nổi lên tâm tư, tuy rằng Diệp Vân Cẩm không làm được thiếu phu nhân Chu gia, nhưng Diệp Vân Thư có cơ hội, đây cũng là điều làm tâm tình bọn họ tốt lên.
Nhưng bọn họ lại không ngờ đến, Diệp Vân Thư bị Chu Kim Thịnh tra tấn đến người không ra người sau đó bị trả về Diệp gia.
Diệp Vân Thư tự thấy nhục nhã, thương lượng với Vương thị, đem mọi trách nhiệm đổ lên đầu Cố Thanh Yến.
Người Diệp gia càng thất vọng với Diệp Vân Cẩm, cho nên Cố Thanh Yến vào Mộ Giang thành, không những không được người Diệp gia nghênh đoán, mà cậu còn phải nghênh đón một trận giáo huấn lạnh nhạt từ bọn họ.
Biết được lần này Diệp Vân Cẩm trở về tham gia khoa cử, người Diệp gia đều cười nhạo không thôi.
Muốn làm quan phải đi khoa cử, tất nhiên phải thông qua thí huyện lấy được tư cách đồng sinh mới có cơ hội tham gia thí viện trở thành tú tài, Diệp Vân Cẩm mặc dù từ nhỏ đã thích đọc sách, nhưng cậu lại là một ca nhi, Diệp gia chưa bao giờ bồi dưỡng cậu ở phương diện này, chỉ bằng số sách cậu đọc trong hai năm, mà muốn trúng cử? Quả thực là kẻ ngu đần nói chuyện chiêm bao, khiến người cười đến rụng răng!
"Ngươi thật sự là định tham gia khoa cử?"
Bao nhiêu đồng sinh thi không đậu tú tài, mà tú tài trở thành cử nhân càng là ngàn dặm mới tìm được một, Diệp Vân Thư căn bản không tin Diệp Vân Cẩm có năng lực này!
"Đương nhiên, ta đã quyết định rồi."
Diệp Vân Thư âm dương quái khí nói: "Ta thật bội phục sự tự tin của ngươi, tuy rằng ngươi từ nhỏ đã thích đọc sách, nhưng khoa cử không đơn giản như ngươi nghĩ, đừng đến lúc đó đến đồng thí cũng không qua được, làm trò cười cho thiên hạ, mặt mũi Diệp gia chúng ta bị ngươi làm mất hết."
"Người làm mất mặt Diệp gia không phải là ngươi sao?" Cố Thanh Yến nghi hoặc hỏi, "Sao ta nghe bên ngoài truyền rằng đại công tử Diệp gia câu dẫn muội phu của mình, tự cho là có thể tận hưởng vinh hoa phú quý bất tận, không ngờ dụ dỗ phải một tên cặn bã! Si mê lưu luyến si một tên kỹ nam hạ tiện dâm đãng, vì yêu sinh hận ẩu đả với mệnh quan triều đình......"
"Ngươi câm miệng cho ta!" Diệp Vân Thư xấu hổ và giận dữ mặt đỏ lên, "Diệp Vân Cẩm ngươi có ý gì?"
Chuyện xấu của hắn và Chu Kim Thịnh đã truyền từ hoàng thành về đến Mộ Giang thành, hiện tại tất cả mọi người đều biết hắn bị Chu Kim Thịnh chơi sau đó bị đưa trở về, những người ban đầu muốn kết thân với Diệp gia, cũng không còn suy nghĩ đó nữa!
Diệp Vân Thư bị đả kích nghiêm trọng, hận Diệp Vân Cẩm thấu xương.
"Ta không có ý gì, ta chỉ là sửa đúng cách nói của ngươi mà thôi." Cố Thanh Yến ý vị sâu xa nhìn bụng, "Đồng thời cũng muốn nhắc nhở ngươi, mặt mũi Diệp gia bị ngươi làm mất hết, ngươi tự giải quyết cho tốt."
"Ngươi!" Diệp Vân Thư cắn răng, hung tợn trừng hắn.
Cố Thanh Yến cười khẽ: "À, quên nói với ngươi, Chu Kim Thịnh hiện tại còn đang trong ngục, ngươi có muốn đến nhà giam thăm hắn không?"
"Câm miệng!" Diệp Vân Thư hét lên, "Ngươi nhắc đến hắn một câu nữa, ta xé nát miệng ngươi!"
Cố Thanh Yến nhướng mày: "Xin lỗi, ta sai rồi, không nên tốn nước bọt với một con chó chắn đường."
"Ngươi nói ai là chó!" Diệp Vân Thư tức điên lên.
Cố Thanh Yến khinh thường liếc hắn một cái, thầm nói: Ai trả lời thì chính là chó.
Diệp Vân Thư tái mặt, tiến lên một bước giơ tay định tát, Cố Thanh Yến nhẹ nhàng nắm cổ tay hắn, ném hắn sang một bên, cảnh cáo: "Chớ chọc ta, ta có thể sẽ động thủ đánh chó đó."
Đánh thì đánh không lại, mắng cũng mắng không thắng, Diệp Vân Thư đành phải chạy về mách Diệp lão gia.
Diệp lão gia giận mắng: "Muốn thi cử làm quan? Nó cho rằng mình thật sự có thể để lại được tên tuổi trong kỳ thi sao? Bảo nó mơ mộng hão huyền đi!"
Diệp Vân Thư ủy khuất khóc lóc kể lể: "Nếu không phải tại hắn, con cũng sẽ không phải chịu sỉ nhục như vậy? Cha, cha nhất định phải giáo huấn hắn thật nghiêm!"
"Đồ hỗn trướng!"
Diệp lão gia tức rung râu, định chờ Cố Thanh Yến trở về sẽ cho cậu đẹp mặt, nhưng Cố Thanh Yến đã sớm dự đoán được điểm này, vừa đến Mộ Giang liền vào ở tại một căn nhà hai tầng, cách Diệp gia rất xa, căn bản không có ý định trở về.
Người Diệp gia chờ mãi chờ mãi, chờ cậu trở về để cười nhạo và giáo huấn cậu một phen, lại không ngờ rằng Cố Thanh Yến đã chuyển vào ở trong một tòa nhà hoa lệ rồi!
"Sao hắn có nhiều bạc để mua tòa nhà hoành tráng lệ như vậy?"
"Còn không phải bởi vì Hoàng Thượng thưởng cho hắn một vạn lượng......"
"Cái gì? Ngươi nói Hoàng Thượng thưởng cho hắn một vạn lượng?!"
Vương thị lỡ miệng, người Diệp gia phải tra hỏi mãi thị mới đem chuyện Cố Thanh Yến được Hoàng Thượng ban thưởng nói ra, Diệp lão gia lúc này mới biết đứa con trai này của mình quanh co lận đận, không ngờ gặp may mắn!
Ông đã nghe nói ít nhiều về tính tình của đương kim Hoàng Thượng, cũng không biết Diệp Vân Cẩm rốt cuộc vì sao lại lọt vào mắt xanh của Hoàng Thượng, nhưng chuyện này không thể nghi ngờ là một chuyện tốt đối với Diệp gia!
Nếu Diệp Vân Cẩm thật sự có quan hệ với Hoàng Thượng, vậy gia tộc bọn họ cũng có thể ăn theo!
Hơn nữa số lượng hoàng kim cùng kỳ trân dị bảo đó, một đứa Ca nhi như cậu sao có thể một mình hưởng hết?
Thời trẻ Diệp lão gia phong lưu thành thói, mẹ ruột Diệp Vân Cẩm không chịu được mới u uất không vui mà chết. Mấy năm nay chuyện làm ăn của Diệp gia xuống dốc không phanh, gia nghiệp tàn lụi hết, đặc biệt bởi sự liên lụy của trưởng bối trong tộc, Diệp gia càng nhanh chóng suy bại. Diệp lão gia đành trông chờ vào hai Ca nhi trong nhà có thể gả cho một gia đình tốt, nâng đỡ trong nhà một chút, còn về phần đọc sách thi tuyển gì đó, căn bản đừng nghĩ tới.
Diệp lão gia cân nhắc, mang theo quản gia cùng Vương thị tới tòa nhà Cố Thanh Yến ở, định tự mình hỏi chuyện Hoàng Thượng ban thưởng.
Cửa lớn bên ngoài tòa nhà đóng chặt, hạ nhân Diệp gia gõ cửa, nói Diệp lão gia tới, kêu Cố Thanh Yến mau ra nghênh đón.
Hai hạ nhân ra mở cửa, lúc ấy còn khá khách khí, đi vào thông báo một tiếng liền thay đổi thái độ.
"Công tử nhà chúng ta nói, bắt đầu từ ngày công tử bước ra khỏi cửa lớn Diệp gia, đã không còn bất kỳ mối quan hệ gì với Diệp gia, chẳng lẽ Vương thị không chuyển lại lời công tử nói hay sao?"
Sắc mặt Diệp lão gia lập tức thay đổi, Vương thị bên cạnh ông giọng căm hận nói: "Ta sớm đã nói hắn là con sói mắt trắng mà!"
Diệp lão gia mặt trầm xuống: "Cho dù nó là một con sói mắt trắng, cũng là con sói mắt trắng của Diệp gia ta!"
"Xin các vị về cho, công tử nhà ta không gặp khách!"
"Nó thật sự không ra?"
Diệp lão gia nào có ngờ đến, Diệp Vân Cẩm trong nhà vốn nhẫn nhục chịu đựng lại dám từ chối mở cửa cho phụ thân là ông, lập tức tức giận đến thổi râu trừng mắt, muốn dẫn người xông vào giáo huấn con trai, trong cửa đã ào ra mười mấy người hộ vệ, bất đắc dĩ đành phải rời đi, sau đó lại đến thêm vài lần, cũng đều là như thế.
Dưới cơn tức giận Diệp lão gia buông lời mắng: "Đồ con bất hiếu! Từ hôm nay trở đi ta không có đứa con trai này! Nó và Diệp gia ta cũng không còn chút quan hệ nào!"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com