Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 281-285

Chương 281: Đuổi đi

An Vu Chi chưa tới gần An Tử Nhiên đã bị Chu quản gia ngăn lại. Trước khi Vương phi chưa thừa nhận An Vu Chi là muội muội của hắn, Chu quản gia sẽ không để một người xa lạ tùy tùy tiện tiện tiếp cận.

An Vu Chi sửng sốt một chút, không cao hứng mắng: "Ta muốn nói chuyện với ca ca của ta, nô tài ngươi chắn cái gì mà chắn, còn không mau cút!"

Sắc mặt Chu quản gia không biến lấy một chút, cũng không động đậy.

"Chu quản gia, lui ra." An Tử Nhiên vẫn luôn trầm mặc rốt cuộc mở miệng, Chu quản gia lập tức thối lui qua một bên.

Nghe thấy hắn nói, An Vu Chi kinh hỉ, xem ra ca ca vẫn thiên vị nàng, nhưng không chờ nàng mở miệng, thanh âm lạnh nhạt của An Tử Nhiên lần thứ hai vang lên.

"An Vu Chi, ngươi trở về làm gì?"

An Vu Chi cứng đờ người, "Ta......"

"Bạc hết, người ở bên ngoài sống không nổi mới nghĩ đến trở về phải không? Ngươi không bị lừa bán, nói thật, ta rất bất ngờ." An Tử Nhiên nhìn chằm chằm nàng, ngữ khí bình tĩnh nói ra lời ai nghe cũng có thể nổi trận lôi đình.

Nhưng hắn đích xác đang nói thật. Lúc trước An Vu Chi bỏ nhà đi, số tiền mang đi đối với bá tánh bình thường là rất nhiều, nhưng đối với một tiểu thư nhà giàu không có khái niệm tiêu tiền thì còn lâu mới đủ, xài hết là chuyện sớm muộn gì.

Hai nữ nhân không có vũ lực lại thực nhu nhược, hơn nữa An Vu Chi có diện mạo xinh đẹp, khẳng định sẽ bị người có tâm theo dõi. Kết quả xấu nhất chính là bị bán không thể xoay người, có lẽ sẽ có một ngày lôi thôi lếch thếch trở về. Cho nên thấy nàng vẫn sạch sạch sẽ sẽ xuất hiện trước mặt, hắn xác thật rất bất ngờ.

An Vu Chi hoàn toàn cười không nổi. Người này thật là ca ca của nàng sao? Tại sao thay đổi nhiều như vậy, lời nói như thể hy vọng nàng bị lừa bán, lửa giận không khỏi bùng lên trong lòng.

"Tức giận?" An Tử Nhiên vừa thấy vẻ mặt nàng liền biết tâm tư của nàng.

Nữ nhân này sớm đã không phải An Vu Chi lúc trước để thư lại bỏ nhà đi. Ở bên ngoài ba năm, thứ nên học đều đã học, thứ không nên học phỏng chừng cũng đã học gần hết, hắn tương đối tò mò nàng trở về làm gì? Muốn về vị trí Vương phi?

An Vu Chi cảm thấy ánh mắt An Tử Nhiên giống như có thể nhìn thấu suy nghĩ trong lòng mình, cơn tức tức khắc biến mất, ngược lại thay bằng vẻ điềm đạm đáng yêu.

"Ca, ta biết ngươi rất tức giận, giận ta lúc trước không nói một tiếng chỉ để thư lại rồi trốn đi, mấy năm nay ta cũng thực hối hận. Ngươi nói đúng, ta và Xảo Nhi xác thật thiếu chút nữa bị lừa bán, nếu không phát hiện tình huống không đúng, đúng lúc chạy đi, ta sẽ không còn được gặp lại ca ca......"

Lúc trước nàng quả thực rất sợ hãi, thế giới bên ngoài không tốt đẹp như nàng tưởng tượng. Nàng đã hối hận không chỉ một lần, nhưng bảo nàng xám xịt trở về, nàng không có dũng khí, bản chất nàng vẫn có một tia quật cường.

"Rời nhà đi, chúng ta nhanh chóng tiêu hết bạc. Ta và Xảo Nhi vì sinh hoạt mà không thể không làm công cho người khác. Cuộc sống thật sự khổ cực, hoàn toàn khác cuộc sống trong tưởng tượng của ta..." An Vu Chi khổ sở nhìn An Tử Nhiên. "Ca, ta biết sai rồi, ta không nên chỉ vì mình mà bỏ nhà đi, ngươi đừng tức giận nữa được không. Ta cam đoan về sau tuyệt đối sẽ không làm ra hành động ngu ngốc như vậy, hết thảy đều nghe ngươi an bài."

"Ngươi làm thế nào tìm được Phó Vương phủ?" An Tử Nhiên nhắm mắt, sắc mặt bình tĩnh vẫn chưa động dung.

An Vu Chi đắn đo không đoán được tâm tư của hắn. Lần này trở về, nàng thật ra không đủ tự tin. Nàng còn nhớ mình trước khi bỏ nhà đi đã để lại một phong thư. Tuy nội dung đã quên gần hết nhưng nàng cũng biết không phải lời hay, cho nên trong lòng rất thấp thỏm.

"Xảo Nhi nghe thấy có người đàm luận về Phó Vương phủ, nói Vương phi của Phó Vương phủ họ An, là nam nhân, ta liền suy đoán có thể là ca hay không, vì thế cùng Xảo Nhi tích cóp đủ lộ phí rồi tới tìm ngươi. Chúng ta tích cóp đã lâu mới đủ."

"Hiện tại gặp được, có phải thực hối hận?" An Tử Nhiên nói trắng ra, cơ hồ mỗi lần mở miệng đều chọc thẳng tim đen của An Vu Chi.

An Vu Chi tự biết đuối lý, căn bản không dám phản bác một câu, chỉ thương tâm nói: "Ta xác thật rất hối hận, nhưng cũng chỉ có thể nói là ta và Quận Vương không có duyên phận."

An Tử Nhiên đột nhiên cười một tiếng, tuy thực ngắn ngủi, mọi người thậm chí không bắt giữ được ý cười trên mặt hắn, lại vẫn nghe rõ ràng, "Thì ra ngươi cũng cho rằng như vậy, nhưng ta vừa rồi hình như nghe người khác nói, ngươi ở bên ngoài ồn ào ngươi mới là Vương phi chân chính, chẳng lẽ là hắn nghe lầm?"

Phó Nguyên Phàm cũng cười. Nữ nhân này ở bên ngoài học được trong ngoài không đồng nhất.

An Vu Chi vội vàng giải thích: "Ca, ta thừa nhận ta đã nói những lời này, nhưng ta chỉ muốn gặp ngươi mà thôi. Ta nghe nói Phó Vương phủ canh phòng nghiêm ngặt, không cho người xa lạ tiến vào, ta không nói như vậy thì bảo vệ cửa sẽ không cho ta vào. Ta không có ý kia, là ta tự mình từ bỏ hôn ước, ta trước nay không trách ngươi."

Phó Nguyên Phàm vi trào nói: "An tiểu thư thật có tự mình hiểu lấy. Trong chuyện này ngươi không phải người bị hại, xác thật không có tư cách trách cứ đường phu. Lúc trước tùy tùy tiện tiện lưu lại một phong thư liền rời đi, nếu đường phu không hy sinh mình gả cho đường ca, An gia chỉ sợ đã sớm không tồn tại."

An Vu Chi áy náy gục đầu xuống, "Ta biết ta có lỗi với Tử Nhiên ca ca."

"Ngươi hiện tại muốn trở lại An gia phải không?" An Tử Nhiên hỏi.

An Vu Chi nắm chặt đôi tay, nàng nếu không muốn về An gia liền sẽ không xuất hiện ở chỗ này, nhưng nàng biết mình hiện tại không có tư cách nói những lời này.

Nàng không trả lời, An Tử Nhiên cũng không ép hỏi, "An Vu Chi, ngươi có biết từ lúc ngươi lưu lại lá thư kia, ngươi đã không còn là người của An gia?"

An Vu Chi đột nhiên ngẩng đầu, khó có thể tin nhìn hắn.

An Tử Nhiên chuẩn bị lôi chuyện cũ ra, tự nhiên sẽ không thủ hạ lưu tình, "Ta nghĩ ngươi hẳn còn nhớ rõ, lúc trước, khi biết An gia và Phó Vương phủ có hôn ước, ta cũng đã dò hỏi ý kiến của người, ngươi có phải đã nói rõ với ta, ngươi đồng ý với hôn sự?"

An Vu Chi cắn môi rũ đầu.

"Ngươi đã nói rất rõ với ta, ngươi nguyện ý. Kết quả đâu, khi ta và Phó Vương phủ đã bàn bạc ổn thỏa, chỉ mấy ngày trước ngày thành thân, ngươi chỉ để lại một bức thư rồi đi, một câu muốn theo đuổi chân ái nên không muốn gả? Đầu óc ngươi có phải hồ nhão, một câu không muốn là có thể dứt bỏ trách nhiệm rời đi? Ngươi cho rằng Phó Vương phủ là đối tượng có thể tùy tùy tiện tiện hủy hôn? An gia là gì của ngươi? Một thứ khi muốn dựa vào liền dựa vào, không muốn liền bỏ mặc?"

Nhưng câu hỏi dồn dập làm An Vu Chi hổ thẹn không thôi, nàng khóc lóc bổ nhào xuống bên chân An Tử Nhiên, "Ca, ta thật sự biết sai rồi, ngươi tha thứ ta năm đó niên thiếu không hiểu chuyện đi, ta thật sự không cố ý."

An Tử Nhiên thối lui vài bước, "An Vu Chi, sau khi ngươi để thư lại rồi trốn đi, ta cũng đã nói với người trong An gia, ngươi không còn là người của An gia."

"Ca, đừng đuổi ta đi, ta sửa, ta thật sự sẽ sửa!" An Vu Chi khóc đến đầy mặt nước mắt, nàng không ngờ Tử Nhiên ca ca lại tuyệt tình như vậy.

"Ngươi là thân muội muội của ta, ta sẽ cho ngươi một số tiền, chủ tớ các ngươi liền rời nơi này đi."

An Vu Chi dùng sức lắc đầu, "Ta không đi, ta không cần bạc, ta không đi."

"Chu quản gia, đến phòng thu chi lấy một vạn lượng."

Lập tức đưa ra một vạn lượng, An Tử Nhiên coi như không bạc bẽo muội muội An Vu Chi.

An Vu Chi lại nói gì cũng không chịu đi. Chu quản gia nhét ngân phiếu vào tay Xảo Nhi, sau đó thỉnh các nàng đi ra. An Vu Chi ôm ghế dựa không chịu buông tay, khóc như hoa lê dính mưa, hạ nhân đều có chút không đành lòng, bị Chu quản gia khiển trách một câu mới động thủ.

An Vu Chi bị nâng ra ngoài. Nàng là thân muội muội của Vương phi nên hạ nhân không thô lỗ ném văng nàng ra. Chu quản gia phân phó thủ vệ giám sát chặt chẽ đại môn, đừng cho các nàng tiến vào Vương phủ.

Phó Nguyên Phàm và Lâu An chứng kiến toàn bộ quá trình. Một người xem đến hứng thú bừng bừng, người còn lại xấu hổ không thôi, sớm biết sẽ phát sinh chuyện như vậy thì hắn sẽ không đi cùng Hoàng Thượng.

An Tử Nhiên không có tâm tình chiêu đãi họ, hai người cũng rời đi luôn. Ra khỏi Vương phủ, thấy An Vu Chi và nha hoàn của nàng còn quỳ gối bên ngoài, rất có khí thế 'Tử Nhiên ca ca không tha thứ ta liền không đi', nghĩ đến tính cách của đường phu, Phó Nguyên Phàm rất hiếu kì nàng có thể kiên trì mấy ngày.

Chuyện không thể giấu được lão Vương gia và Phó Dịch, nhưng họ đều không hỏi. Chuyện của An Vu Chi ngay cả Trịnh Quân Kỳ cũng biết, đối với suy nghĩ của nữ tử này, Trịnh Quân Kỳ thân là nữ nhân cũng tỏ vẻ không hiểu.

Tất cả đều ăn ý không để ý đến An Vu Chi ở bên ngoài, nên làm gì thì vẫn làm cái đó.

Buổi tối, Chu quản gia nói các nàng đi rồi. Hai người cầm một vạn lượng thuê phòng ở một tửu lầu, còn là phòng thượng đẳng, một đêm cũng không rẻ.

Chương 282: Kiên nhẫn

An Vu Chi không dễ dàng từ bỏ. Ở bên ngoài phiêu bạc ba năm, nàng sớm đã học được nhẫn nại, không thể nhẫn nại liền sẽ có hại, vô số giáo huấn khắc sâu nhắc nhở nàng.

Ngày hôm sau, An Vu Chi lại mang theo nha hoàn xuất hiện trước Phó Vương phủ, vừa quỳ vừa sám hối, nói đến thúc giục người rơi lệ.

Trước cửa Phó Vương phủ không phải không có người qua lại. Khu này đa phần là gia tộc quyền quý thượng tầng của Quân Tử Thành. Ngẫu nhiên sẽ có quan viên ngồi kiệu đi qua, vì thế không thể tránh khỏi nghe thấy lời An Vu Chi nói. Nghe câu được câu không, bởi vậy cắt câu lấy nghĩa.

Không quá mấy ngày, bên ngoài liền truyền lưu một ít lời đồn, muội muội của Vương phi đã trở lại, người trước kia có hôn ước với Quận Vương là nàng. Chuyện này ba năm trước cũng có người biết, nhưng họ không rõ vì sao cuối cùng lại biến thành nam.

Hiện tại rốt cuộc đã biết, muội muội của Vương phi đào hôn, ca ca phải gả thay. Nhiều năm sau, muội muội trở lại, muốn nhận lại ca ca, cũng thành tâm nhận sai, nhưng ca ca lại không nhận muội muội, còn đuổi nàng đi.

Có người nói, nếu muội muội đã nhận sai, vì sao còn đuổi nàng đi? Chẳng lẽ Vương phi có ẩn tình gì không thể không làm vậy?

Đối với vấn đề này, có mấy phiên bản được truyền lưu, nhưng tương đối được tin tưởng chỉ có một.

Ca ca thay thế muội muội gả cho Quận Vương. Hiện giờ muội muội trở lại, ca ca tự nhiên sẽ lo lắng muội muội tới đoạt nam nhân.

Địa vị của Phó Vương phủ xưa đâu bằng nay, được đương kim thánh thượng sủng tín. Quận Vương đang ở biên quan đánh giặc, với năng lực của hắn thì khẳng định cũng là đại thắng mà về, đến lúc đó địa vị càng thêm củng cố, toàn bộ Đại Á còn ai có thể đối nghịch với Phó Vương phủ?

Ca ca lo lắng muội muội đoạt nam nhân cũng là bình thường. Quận Vương thành thân với Vương phi ba năm mà không cưới thêm trắc phi, có thể thấy được là nam nhân chuyên tình. Nam nhân tốt như vậy, là người đều sẽ động tâm.

Cũng có người phản bác lại. Người tương đối lý trí đều thấy ca ca làm vậy là bình thường, bị muội muội chơi một phen còn có thể ôn hoà nói chuyện mới là lạ.

Lời đồn đãi truyền tới Phó Vương phủ, rất nhiều hạ nhân đều bất bình vì Vương phi. Quả thực nói hươu nói vượn, Vương phi sao có thể là người như vậy. Vương phi và Vương gia tương thân tương ái, An Vu Chi trở lại thì thế nào, Vương gia căn bản không có khả năng coi trọng nàng.

Nhưng tức thì tức, họ lại không thể chạy ra đi mắng nàng một trận.

"An Vu Chi kia thật là đáng ghét, nhận sai thì nhận sai, mỗi ngày quỳ gối bên ngoài còn muốn kể lể nguyên nhân mấy chục lần, không thấy phiền sao? Ta mỗi ngày nghe nàng nói lời khách sáo mà sắp phiền chết."

"Ta thấy nàng đang cố ý nói cho người khác nghe, mặt ngoài là thiệt tình nhận sai, trên thực tế là đang ép Vương phi tha thứ nàng."

"Ngươi cũng như vậy cảm thấy, vậy không phải ảo giác của ta, nữ nhân này tâm tư thật là thâm, tám phần là muốn lợi dụng lời đồn để trở về nhà."

......

Mấy nha hoàn túm tụm lại ríu rít nói không ngừng.

Các nàng đều minh bạch, An Tử Nhiên sao có thể không biết. An Vu Chi bên ngoài ba năm, xác thật học không ít thứ, tâm tư cũng trở nên thâm trầm, đã không còn là thiếu nữ đơn thuần liếc mắt là có thể nhìn ra trong lòng suy nghĩ.

An Tử Nhiên lắc lắc đầu, xoay người rời đi.

Bữa cơm chiều, lão Vương gia mở miệng, "Nếu nàng muốn về, vậy để nàng ở tại An phủ."

"Con biết, tổ phụ." An Tử Nhiên đã nghĩ đến

Để nàng tiếp tục sẽ mang đến bối rối cho Vương phủ. Hơn nữa thẩm thẩm sắp sinh, rất cần tĩnh dưỡng.

......

"Tiểu thư, đại thiếu gia ra tới." Xảo Nhi thấy một hình bóng quen thuộc đi ra, lập tức đẩy đẩy An Vu Chi mơ màng sắp ngủ. Quỳ từ sớm quỳ đến tối đối với một cô nương xác thật ăn không tiêu, nếu các nàng không sớm có phòng bị thì khẳng định đã đổ.

An Vu Chi đứng dậy, quả nhiên thấy An Tử Nhiên đi ra, lập tức lộ vẻ sám hối, nhu nhược gọi một tiếng, "Ca......"

"An phủ ở bên cạnh, ở lại nơi đó, về sau đừng quỳ trước cửa Vương phủ."

"Ca." An Vu Chi kinh hỉ, nàng biết Tử Nhiên ca ca sẽ tha thứ cho nàng.

An Tử Nhiên lại vô tình dội cho nàng một thân nước lạnh, ngữ khí vẫn thực bình tĩnh, "Đừng hiểu lầm, ta không phải muốn cho ngươi về An gia. Ngươi quỳ gối nơi này đã quấy rầy rất nhiều người. Hiện tại bên ngoài cũng đang truyền lưu ta là ca ca lo lắng muội muội trở về đoạt thân phận địa vị, chính ngươi chắc cũng đã nghe nói. Vì vương phủ, vì ta, ngươi có thể không xuất hiện thì đừng xuất hiện."

An Vu Chi sắc mặt trắng nhợt, "Ca, ta không phải...... Ta không có ý kia, ta thật sự không biết họ vì sao lại sẽ nói vậy. Ta không phải cố ý, ngươi phải tin tưởng ta, ca......"

"Ngươi nếu thật sự có tâm nhận thì không nên mỗi ngày quỳ trước cửa Vương phủ." An Tử Nhiên ném xuống những lời này liền xoay người đi. An phủ bên kia hắn đã chuẩn bị tốt, dù sao nơi đó ngoài hạ nhân của An gia thì không còn ai.

An Vu Chi cũng không muốn quỳ thêm, đầu gối đã đau đến sắp không đứng lên nổi. Nàng không phải người rất có cốt khí, nhanh chóng bị khuất phục.

Mấy ngày sau, tuy An Vu Chi vẫn không vào được Vương phủ, nhưng nàng không từ bỏ, mỗi ngày đều nhờ bảo vệ cửa đưa cho An Tử Nhiên một ít đồ. Có đôi khi là điểm tâm, có đôi khi là mấy thứ nhỏ tự làm, túi tiền thêu thùa tinh mỹ, tất cả đều tự nàng làm.

Ba năm phiêu bạc, nàng xác thật học rất nhiều.

Nhưng nàng không biết, những thứ nàng đưa cơ bản đều bị An Tử Nhiên đưa lại cho hạ nhân trong Vương phủ, không một thứ nào có thể lưu lại chỗ hắn.

An Vu Chi khi thấy một nha hoàn đeo túi tiền mình thêu mới biết mình tự mình đa tình. Nhưng nàng cũng không dừng, chẳng sợ Tử Nhiên ca ca không nhận, nàng vẫn kiên trì tiếp tục.

Lúc này, chiến tranh ở biên quan lần thứ hai khai hỏa. Dung Quốc cùng Tử Vi Quốc tiếng công rào rạt, chiến hỏa nồng đậm dữ dội hơn. Thần kinh tất cả mọi người đều cănhg chặt.

Khẩn trương không ai hơn tướng lãnh Đại Á. Địch quân được tiếp viện ba mươi lăm vạn đại quân. Tuy vài trận đánh làm họ tổn thất hơn mười vạn đại quân, nhưng cộmg lại đã hơn bảy mươi vạn đại quân. Đại Á lại chỉ có hơn ba mươi vạn đại quân trấn thủ biên quan, binh lực kém gấp đôi.

Nếu họ biết một tính toán khác của Phó Vô Thiên, phỏng chừng sẽ trực tiếp ngất.

Tiếng trống dồn dập, cát vàng cuốn lên không trung. Lúc này đây, ai sẽ chiết kích trầm sa, ai sẽ phá rồi lại lập, chân tướng nắm giữ trong tay số ít người. Nhưng đối với địch hay ta, máu không chảy thì sẽ không kết thúc.

Đại quân tiếp viện của Dung Quốc và Tử Vi Quốc thuận lợi tới biên cảnh, tập hợp với đại quân trấn thủ biên cảnh.

Tướng lãnh Tử Vi Quốc phái ra là Trâu Nghiêm Dũng, phụ thân của Trâu Ngọc Thanh. Hắn là một lão tướng kinh nghiệm phong phú, sức kêu gọi trong quân đội mạnh hơn Trâu Ngọc Thanh quá nhiều. Vào trướng, hắn lập tức gọi Lý Nguyên lên.

"Tham kiến Trâu tướng quân." Lý Nguyên biết Trâu Nghiêm Dũng vì sao tìm hắn, vẫn biểu hiện thật sự trấn định.

Đôi mắt sắc bén của Trâu Nghiêm Dũng dừng trên người hắn, làm Lý Nguyên cảm thấy có chút áp lực, "Là tướng lãnh Đại Á nào phá hỏng tinh thần của con ta?" Tới đây, Trâu Nghiêm Dũng có một mục đích là báo thù cho con hắn, xé xác tên tướng lãnh dám động đến con hắn.

Lý Nguyên trả lời: "Là Thống soái của Đại Á Phó Vô Thiên."

Cung Vân đánh bại Trâu Ngọc Thanh nhưng không tạo thành thương tổn lớn. Chân chính tàn phá Trâu Ngọc Thanh là mũi tên của Phó Vô Thiên. Cảm giác xuyên thấu chấn động ấy, ngay cả hắn hồi tưởng lại đều có chút tê cả da đầu.

"Phó Vô Thiên!" Trâu Nghiêm Dũng hung hăng đập bàn, khí cụ trên bàn thiếu chút nữa rơi xuống. Cái tên này với hắn như sấm bên tai, một phần là do chuyện về Phó Khiếu. Cái chết của Phó Khiếu có liên quan đến Tử Vi Quốc.

"Lão già đó chết trong tay Tử Vi Quốc, bản tướng quân sẽ khiến Phó Vô Thiên bước lên vết xe đổ."

Lời tuy như thế, nhưng sự thật thế nào thì chỉ có đánh mới biết được.

Dung Quốc và Tử Vi Quốc đang lên kế hoạch tiến công biên quan Đại Á thế nào, trong Vạn Dặm thành, Phó Vô Thiên cũng không nhàn rỗi. Trong viện đã sớm chất rương lớn, mọi người tưởng rằng bên trong là miên giáp, binh lính còn chờ lấy miên giáp. Kết quả đợi vài ngày cũng không thấy cấp trên có động tĩnh, họ thế mới biết là không phải. Tất cả đều rất hiếu kì bên trong là cái gì.

Chiều hôm nay, Phó Vô Thiên hạ một mệnh lệnh.

Mỗi vị tướng lãnh từ đội ngũ của mình tìm ra binh lính có sức lực lớn, càng lớn càng tốt, sau đó triệu tập binh lính để họ tiến hành thi đấu. Thi đấu liên quan đến sức lực, nhưng không phải thuần túy lực cổ tay, có cả kỹ xảo.

Tin tức được ban bố, toàn bộ quân doanh đều chấn động.

Chương 283: Bại trận

Mấy ngày nữa sẽ phải đánh giặc, lúc này còn thi đấu cái gì?

Ngoài những người được biết thì tất cả đều không thể hiểu được hành vi của Phó Vô Thiên. Tuy nói thi đấu tựa hồ có thâm ý gì đó, nhưng họ đều là thô nhân, không nghĩ ra, chỉ cảm thấy như vậy không quá hợp lý.

Vài vị tướng lãnh đi tìm Phó Vô Thiên, muốn thuyết phục Phó Vô Thiên từ bỏ tổ chức thi đấu, nhưng đều không ngoại lệ phải bất lực trở về. Lần này Phó Vô Thiên không làm họ suy nghĩ miên man, trực tiếp nói thi đấu là để nghênh đón đại chiến sắp tới.

Phó Vô Thiên luôn nhiều ý tưởng, tài ăn nói cũng cao, cuối cùng chỉ có thể thử tín nhiệm. Tề Trường Giang tuy cũng bị giấu, nhưng ông toàn tâm toàn ý tín nhiệm Phó Vô Thiên.

Thi đấu theo lẽ thường tiến hành. Vì không làm ảnh hưởng đến bá tánh trong Vạn Dặm thành, họ tiến hành ở ngoài thành, người quan sát không nhiều, những người khác đều thủ trong thành.

Vì tốc chiến tốc thắng, thi đấu không có thời gian nghỉ ngơi, người được chọn lập tức tiến vào vòng tiếp theo. Thời gian rất gấp gáp, tới buổi chiều đã có bảng xếp hạng tới. Ba người đứng đầu đều là hắc giáp binh, không chỉ có sức lực lớn, độ chính xác cũng rất cao.

Bên kia, Dung Quốc cùng Tử Vi Quốc trải qua thương thảo, rốt cuộc có quyết định. Nhưng bởi vì Thống soái của hai bên đều không nghe đối phươngho nên họ quyết định tách ra.

Quân số của Tử Vi Quốc tuy ít hơn nhưng tổng hợp thực lực lại ở trên Dung Quốc. Điểm này chính Địch Giải Dương cũng không thể không thừa nhận.

Vì tránh phạm phải sai lầm như lần trước, họ lần này chuẩn bị thật sự đầy đủ, nỏ thủ cung tiễn thủ đầy đủ hết. Trâu Nghiêm Dũng hay Địch Giải Dương đều tin tưởng trận chiến này tất thắng.

Đại lượng binh lực ủng hộ các binh lính đã mất sĩ khí trong trận chiến trước. Thanh âm nhiệt huyết vang vọng trong núi. Mỗi bước chân đều khắc thật sâu trên cát vàng.

Chiến tranh rốt cuộc khai hỏa. Cờ xí tung bay bên ngoài biên quan Đại Á, có đại quân của Dung Quốc, cũng có đại quân của Tử Vi Quốc. Thống soái đứng ở hậu phương chỉ huy, sẽ không dễ xuất hiện tại tiền phương.

"Dung Quốc tất thắng! Dung Quốc tất thắng!"

Dung Quốc xuất động bốn mươi vạn đại quân, nhiều hơn tất cả những lần trước. Rừng người rậm rạp, hoàn toàn nhìn không tới cuối, hình ảnh cực kỳ chấn động. Người bình thường thấy vậy có lẽ sẽ cực kỳ khiếp đảm, mất hết ý chí.

Lúc này, trên tường thành Đại Á chỉ có hắc giáp quân của Phó Vô Thiên, chỉ có một phần nhỏ là binh lính thường được chọn qua buổi thi đấu hôm trước. Binh lính thường đứng tại hậu phương chi viện.

Kế tiếp, một hồi thịnh yến huyết tinh sẽ được trình diễn.

"Tướng quân, làm sao vậy?" Một phó tướng thấy Địch Giải Dương cau mày như có câu đố không giải được. Thời khắc mấu chốt này không thể xảy ra sự cố, quan tâm hỏi một câu.

Địch Giải Dương lắc đầu, hắn không thể nói rõ là cái gì, có cảm giác bồn chồn, giống như có chuyện gì không tốt sắp xảy ra. Tại thời điểm này mà có cảm giác này là một dấu hiệu không tốt, hắn không thể nói ra, sẽ làm dao động quân tâm.

Tới lúc này, hắn chỉ có thể căng da đầu đi tiếp, cho dù tan xương nát thịt cũng muốn đánh bại Phó Vô Thiên, chấp niệm này vẫn luôn chống đỡ hắn. Mỗi khi hắn sắp không chịu nổi, chính chấp niệm này hắn không cho hắn ngã xuống.

Địch Giải Dương biết thánh thượng đã có phê bình kín đáo khi hắn thua trận. Nếu tiếp tục đi sai, tình cảnh của hắn sẽ càng không tốt.

"Thông báo cho tất cả, chuẩn bị khai chiến."

"Rõ, tướng quân!"

Dung Quốc và Tử Vi Quốc nhanh chóng thống nhất ý kiến.

Vị thần chiến tranh từng bước tiến về biên quan Đại Á. Cát vàng rộng lớn. Tiếng kèn vang lên, tiếng quát chỉnh tề xông thẳng tận trời, thanh thế chấn động. Đại Á tiếp tục là phía phòng thủ.

"Chuẩn bị."

Trên tường thành, Cung Vân giơ tay, phía sau hắn lập tức xuất hiện một hàng máy bắn đá, tất cả đều được Khúc Mộc cải tiến. Nó có khác biệt rất lớn với phiên bản trước kia, đó chính là tầm bắn, hiện tại đã sớm được chế tạo số lượng lớn.

Hắc giáp quân cũng đứng ở vị trí của mình. Quân địch cứ leo lên, còn chưa lên đến nơi đã bị quang đao chém trúng. Lưỡi đao sắc bén xuyên qua cơ thể đối phương, máu tươi bắn ra. Thi thể rơi xuống tường thành làm đá kê chân cho vô số người đi sau, cơ hồ chết không toàn thây.

Chiến trường vô tình.

Tường thành Đại Á giống như đồ ăn tẩm mật ong ngọt lành, hấp dẫn binh lính địch quốc không ngừng tới. Một người ngã xuống sẽ lập tức có người khác thay thế, tốc độ cực nhanh.

Hắc giáp quân cũng không nhẹ nhàng, ai cũng giết đỏ cả mắt rồi. Bất lợi khi binh lực chênh lệch dần lộ ra.

Thẳng đến......

"Vương gia, ta xem đã đến lúc." Cung Vân đi đến bên Phó Vô Thiên. Trên mặt hắn có máu của địch nhân, không còn vẻ lạnh nhạt ngày thường, chỉ có sự hung ác.

Phó Vô Thiên vung đao vào một binh lính, đầu đối phương tức khắc ục ục lăn xuống, trên người tản ra khí thế khủng bố như Tu La địa ngục, chỉ nghe hắn xoay người nói: "Vậy bắt đầu đi."

Binh lính sớm đã chuẩn bị ổn thoả lập tức hợp lực khiêng từng cái rương lớn lên, đặt trên mặt ra thanh âm nặng nề.

Họ mở cái rương ra, đập vào mắt là những thứ tròn tròn màu đen. Thứ đó nặng không kém thứ họ nắm trong tay khi thi đấu, khác là lúc đó là cục đá, còn đây là thứ không biết tên.

Phó Vô Thiên cầm lấy một quả bom, một sợi dây rủ xuống, đó là dây dẫn cháy. Ở thời không lạc hậu này là không có khả năng chế tạo hoàn mỹ, nhưng An Tử Nhiên cố tình muốn thực hiện.

Cung Vân lập tức thổi cháy bật lửa, Phó Vô Thiên châm lửa vào dây dẫn cháy. Lửa cháy 'xì xì' nhanh chóng đốt hết sợi dây, Cung Vân lui về sau một bước, Phó Vô Thiên vân vê quả bom, ném về phía nơi địch quân tụ tập dày đặc. Hắn ném rất chuẩn xác, bom rơi xuống rồi 'bùm' một tiếng nổ mạnh.

Uy lực của quả bom rất lớn, lập tức nổ chết một tảng lớn, có binh lính thậm chí chết không toàn thây. Binh lính gần đó đều bị tiếng nổ làm cho ngốc.

Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Vì sao người của họ đột nhiên chết hết một mảnh?

Hắc giáp quân trên tường thành thấy vậy cũng sợ ngây người. Khi hoàn hồn, một đám đều đỏ mặt, liên tưởng đến thi đấu mấy ngày hôm trước, họ rốt cuộc biết vì sao thi đấu càng chú trọng độ chính xác khi ném.

Họ phải ném cái thứ không biết tên nhưng có uy lực rất lớn này, phải ném xa tường thành, nếu không thì tường thành bên mình sẽ hỏng.

Máy bắn đã cũng phát huy tác dụng lớn. Cung Vân cùng Việt Thất tự mình làm lại cho binh lính xem. Máy bắn đá bắn được khoảng cách rất xa, hoàn toàn có thể dùng để đối phó quân dự bị của địch.

Đây là lần đầu tiên sử dụng, khi Cung Vân ném bom sang bên địch, bom một lát sau mới nổ. Thử vài lần, họ mới nắm chắc thời gian nổ. Các binh lính lập tức nóng lòng muốn thử.

Bởi vì ngược gió nên không thể sử dụng bom chứa mê dược.

Tiếng nổ hết đợt này đến đợt khác vang lên hòa với tiếng kêu thảm thiết của quân địch. Đại quân của Dung Quốc và Tử Vi Quốc cơ hồ kêu rên một mảnh, thương vong vô số, cụt chân mất tay, thảm không nỡ nhìn.

Địch Giải Dương đã sớm nghe thấy tiếng nổ. Xuất hiện trước mặt họ chính là địa ngục trần gian, hàng trăm binh lính bị nổ bay, bất luận là tiên phong hay hậu bị, nhân số tử thương thẳng tắp bay lên.

Mọi người xem đến đôi mắt đều đỏ.

"Rốt cuộc sao lại thế này?" Địch Giải Dương túm một binh lính hoang mang rối loạn chạy. Binh lính đã sớm bị dọa đến hoang mang lo sợ, phát hiện là Địch tướng quân thì hơi bình tĩnh lại.

"Tướng, tướng quân, việc lớn không tốt. Đại Á không biết từ nào làm ra thứ kỳ kỳ quái quái. Thứ kia rơi xuống đất sẽ nổ tung, uy lực rất lớn, không biết bao nhiêu người đã chết......"

Tiếng nói vừa dứt, mặt đất cách họ 20m đột nhiên nổ tung, binh lính đứng gần đó trực tiếp tử vong.

Thịt nát xương tan, các tướng lĩnh hút một ngụm khí lạnh. Đây là thứ gì, cách xa như vậy còn có thể làm binh lính của họ bị thương hoặc tử vong, quá rợn người.

Không chỉ Dung Quốc, tình huống bên Tử Vi Quốc cũng không lạc quan. Từng quả bom đoạt mệnh từ trên trời rơi xuống, không biết đoạt đi tánh mạng bao nhiêu người.

"Quái vật!" Giang phó tướng hoảng sợ trừng lớn đôi mắt.

"Lui lại, toàn bộ lui lại!" Địch Giải Dương hoàn hồn, đỏ ngầu mắt rống lên. Nhưng trong tiếng bom rung trời, chỉ có người chung quanh hắn có thể nghe được. Nhìn nhân số tử vong, Địch Giải Dương chạy tới trống lớn, cầm lấy dùi trống dùng sức khua vang.

Nghe thấy tiếng trống, các binh lính bắt đầu lui lại, nội tâm họ từ lâu đã bị sợ hãi lấp đầy. Bên kia, Trâu Nghiêm Dũng cũng bắt đầu nhanh chóng lui binh.

Trận chiến thứ tư, binh bại như núi đảo!

Lịch sử của ba quốc gia viết xuống một dấu mốc nồng đậm rực rỡ.

Chương 284: Phản kích

Thiên Thọ năm thứ nhất, tháng 5.

Ngày này sẽ trở thành ngày mọi người vĩnh viễn không quên. Ngày lịch sử sang trang.

Chiến tranh giữa Đại Á và Dung Quốc cùng Tử Vi Quốc vốn là tiêu điểm chú ý của rất nhiều quốc gia. Đại Á liên tiếp thắng mấy trận, các quốc gia không thể không lau mắt mà nhìn. Chiến thần Đại Á quả nhiên danh bất hư truyền.

Nhưng dù vậy, họ cũng không cho rằng Đại Á cuối cùng có thể thắng Dung Quốc cùng Tử Vi Quốc.

Ngày mồng một tháng 5 này lại làm điên đảo thế giới quan của họ. Tin tức mới vừa truyền ra, tất cả các quốc gia đều chấn kinh. Mặt đất như rung chuyển.

Khối sắt thần bí màu đen xuất hiện, với khí thế sét đánh không kịp bưng tai nhanh chóng nổi danh, làm chấn kinh quân chủ các quốc gia. Thứ cổ quái có lực sát thương kinh người này xuất hiện từ khi nào, vì sao họ trước đó một chút tin tức cũng không thu được? Đại Á thật sự sắp quật khởi?

Gần như cùng lúc, các quốc gia bắt đầu phái mật thám lẻn vào Đại Á tìm hiểu về khối sắt thần bí màu đen. Cũng có vài quốc gia mong muốn quân chủ Đại Á chia sẻ bí mặt, nhưng trừ phi quân chủ Đại Á não tàn, nếu không là không có khả năng.

Các quốc gia khác hãy còn khiếp sợ, Phó Vô Thiên ra một quyết định làm họ càng giật mình. Chủ động xuất kích.

Đại Á đã vài thập niên không chủ động khơi mào chiến tranh, cố nhiên là có Sùng Minh Đế áp chế, nhưng nguyên nhân quan trọng khác là để bá tánh an cư lạc nghiệp. Bởi vậy, Dung Quốc đều cho rằng Đại Á có chín phần sẽ không chủ động tiến công.

Họ còn chưa kịp thoát khỏi khiếp sợ để phản ứng lại, Phó Vô Thiên đã mang theo thuộc hạ binh lính bắt đầu tiến hành phản kích.

Biên giới giáp ranh giữa Đại Á và Dung Quốc càng có lợi cho Dung Quốc, đây cũng là nguyên nhân Đại Á nhiều năm qua vẫn luôn chỉ thủ chứ không công. Ngọn núi chạy dài, địa thế chênh vênh, con đường hiểm trở, nhìn từ phương vị nào đều thuộc về loại hình dễ thủ khó công.

Dung Quốc khi giao chiến với Đại Á có thể hung hăng ngang ngược không phải không có lý do.

Nhưng vào ngày mồng 3 tháng 5, trạm kiểm soát thứ nhất của Dung Quốc dưới một trận tiếng nổ mạnh đã bị huỷ hoại. Núi đá ầm ầm sụp xuống, đè chết binh lính Dung Quốc bên trong. Tiếng kêu thảm thiết vọng lại giữa sơn cốc, máu tươi từ khe đá tràn ra.

Hắc giáp quân ùa vào, binh lính Dung Quốc còn sót lại cũng trút hơi thở cuối cùng.

Chiến tuyến bị kéo gần cùng với tiếng nổ ầm ầm, chấn kinh cả động vật sống trong cốc, sau tiếp trước rời khỏi sơn cốc dần dần bị khí vị huyết tinh nhấn chìm. Động vật còn cảm thấy nguy cơ, loài người càng không cần phải nói.

Binh lính Dung Quốc sớm đã mất hết sĩ khí thấy hắc giáp quân của Đại Á, không còn tử thủ trận địa mà kinh hoảng thất thố rút lui. Địch nhân như chó nhà có tang, Đại Á thế như chẻ tre, nhanh chóng chiếm lấy trạm kiểm soát thứ nhất.

Thời đại mới của Đại Á, từ ngày hôm nay đã hoàn toàn mở ra.

Đại Á chiếm lĩnh trạm kiểm soát thứ nhất của Dung Quốc – Hiệp Phong cốc. Hiệp Phong cốc dễ thủ khó công, vẫn luôn là cửa ải khó khăn ngăn cản Đại Á. Hiện giờ, dưới đòn phản kích của Đại Á, phòng tuyến này rốt cuộc sụp đổ.

Quân đội Đại Á tiếp tục đẩy mạnh tiến công, nhanh chóng chiếm lĩnh trạm kiểm soát thứ hai và thứ ba. Dung Quốc đã lui lại càng lui.

Mồng 7 tháng 5, mười đạo phòng tuyến của Dung Quốc đã bị Đại Á phá mất sáu. Núi rừng yên tĩnh bị phá đến thảm không nỡ nhìn.

Đại quân Dung Quốc tử thủ, cuối cùng vẫn không thể không lui lại, bởi vì một không cẩn thận, một quả bom đen đoạt mệnh bom sẽ từ trên đầu họ rơi xuống. Thấy đồng bạn tan xương nát thịt, về sau khi thấy cứ vật thể hình tròn màu đen nào, họ đều sẽ theo bản năng sinh ra tâm lý sợ hãi.

......

Ngày 11 tháng 5, ngày này có thể nói là ngày phong thuỷ thay phiên.

Lập trường của Đại Á và Dung Quốc rốt cuộc có ngày thay đổi. Phương phòng thủ biến thành Dung Quốc, Đại Á trở thành phương tiến công. Bất đồng là, binh lính Dung Quốc sau đả kích liên tiếp thì không gượng dậy nổi. Nhìn tường thành Dung Quốc từ xa cũng có thể cảm nhận được hơi thở hôi bại.

Tương phản, quân doanh Đại Á nơi nơi đều là tiếng cười điên cuồng đắc ý. Từ trận thắng kia, gần như tất cả đều ở vào trạng thái cực độ hưng phấn vui sướng, đặc biệt là một vài tướng lãnh, thường xuyên có thể nghe thấy tiếng họ cười to từ trong phòng truyền ra.

Hiện tại, mãn đầu óc họ đều là Đại Á rốt cuộc dương mi thổ khí, nghênh đón thời khắc huy hoàng. Địa thế hiểm trở trước kia vẫn luôn không thể phá được trong mắt họ, hiện giờ chỉ tốn không đến nửa tháng đã bị họ chiếm lấy.

Họ đã có thể tưởng tượng, lịch sử Đại Á sẽ đánh một dấu chu sa chói lọi, dù họ xuất lực không nhiều lắm nhưng cũng đủ để họ kiêu ngạo cả đời.

Dung Quốc

Từ khi thua trận, bùa đòi mạng của quân chủ Dung Quốc không gián đoạn đưa đến tay Địch Giải Dương, đều không ngoại lệ đều là bạo nộ dò hỏi.

Địch Giải Dương đã từng khí phách hăng hái giờ phút này trên mặt cũng che kín tiều tụy. Hắn nếu biết nguyên nhân cũng sẽ không bị buộc đến chỉ có thể lui. Mười đạo phòng tuyến cuối cùng bị Đại Á chiếm lĩnh, hắn lại chỉ có thể lui giữ trong thành.

Hắn cho rằng mình đã chuẩn bị thập phần đầy đủ, Phó Vô Thiên lại dùng sự thật nói cho hắn, Đại Á đã không phải Đại Á trước kia.

"Cốc cốc."

Tiếng đập cửa vang lên, lão tướng Quách tướng quân đi vào. Thấy bộ dáng Địch Giải Dương, ông cũng thở dài bất đắc dĩ lắc lắc đầu.

"Tướng quân, căn cứ tin tức thám tử truyền đến, quân đội Đại Á rất có thể trong mấy ngày tới sẽ khởi xướng công kích Dung Quốc. Nếu không nghĩ biện pháp, Dung Quốc rất có thể sẽ thất thủ."

Địch Giải Dương phun ra một ngụm trọc khí, "Tử Vi Quốc bên kia tình huống thế nào?"

"Tử Vi Quốc đã xé bỏ hiệp nghị, quyết định thu binh, Trâu Nghiêm Dũng đã suất lĩnh Tử Vi Quốc đại quân bắt đầu trở về."

Tử Vi Quốc sở dĩ trở thành quốc gia mạnh nhất ngũ đại quốc chính bởi vì họ không đánh trận mà không có nắm chắc. Thất bại lúc này, Tử Vi Quốc cũng tổn thất rất lớn. Khi chưa biết rõ bí mật về khối sắt đen thần bí, họ sẽ không giao thủ với Đại Á.

Xé bỏ hiệp nghị, nói cách khác, Tử Vi Quốc không tham dự vào chiến tranh Dung Quốc và Đại Á. Họ tham dự chính là bởi vì có thể có lợi, hiện tại tệ lớn hơn lợi, tự nhiên không cần thiết. Dung Quốc tuy tức giận với hành vi của Tử Vi Quốc, nhưng cũng không thể làm gì.

Quân chủ Dung Quốc chỉ có thể yêu cầu Địch Giải Dương nhất định phải tử thủ biên quan.

Tử thủ, chính là dù chết cũng không thể lui một bước.

Mệnh lệnh này sẽ chỉ làm càng nhiều binh lính hy sinh. Không tướng lãnh nào muốn thấy thủ hạ binh lính của mình phải đi chịu chết. Nhưng đây là ý chỉ của Hoàng Thượng.

Dung Quốc chiếm thượng phong nhờ vào địa thế đã lâu, hiện giờ tình huống đảo ngược trái lại, quân chủ Dung Quốc kiêu ngạo tự mãn tự nhiên không muốn tiếp thu sự thật này. Hắn thậm chí mưu toan gồm thâu Đại Á, khắc sâu giáo huấn này mới có thể làm hắn tỉnh ngộ.

Địch Giải Dương thân là Thống soái, phi thường hiểu biết. Hắn tuy rất muốn thắng Phó Vô Thiên, nhưng cũng sẽ không để binh lính phải đi chịu chết. Cho nên hắn liều chết viết một phong mật hàm cho quân chủ Dung Quốc, phân tích những bất lợi của chiến tranh. Hắn chỉ có thể làm tới đó, quân chủ có thể tiếp thu hay không, chỉ có thể mặc cho số phận.

Câu trả lời của quân chủ Dung Quốc nhanh chóng đưa đến tay Địch Giải Dương. Tống tướng quân xông tới, Địch Giải Dương đang cầm mật chỉ, suy nghĩ miên man.

"Địch tướng quân......" Tống tướng quân đi tới, thanh âm khàn khàn, đôi mắt cũng sưng đỏ. Trong khoảng thời gian này, hắn không ăn được ngủ ngon. Không chỉ hắn, những người khác cũng vậy.

Địch Giải Dương hoàn hồn, đưa mật chỉ cho hắn.

Tống tướng quân run rẩy mở ra, chỉ nhìn thoáng qua đã phải ném mật chỉ thật mạnh xuống đất, "Hỗn đản, thật không coi chúng ta là mạng người!"

"Tống tướng quân." Địch Giải Dương ngẩng đầu cảnh cáo hắn. Dù đây là địa bàn của họ nhưng cũng không thể nói ra lời đại nghịch bất đạo. Nếu như bị nghe lén, với lòng dạ của thánh thượng thì sẽ không làm như không thấy.

Tống tướng quân nỗ lực bình tĩnh trở lại, "Như vậy, Địch tướng quân thấy, chúng ta hiện tại phải làm sao bây giờ?"

Địch Giải Dương nheo mắt, "Chỉ có thể......"

Ngày 15 tháng 5, Đại Á lần đầu phát động công kích với Dung Quốc. Lúc này, Phó Vô Thiên chọn ngày thuận gió, lại còn là gió to.

Bom oanh tạc tường thành Dung Quốc, gió to thổi mê dược ra rộng khắp, khuếch tán về phía Quảng Nghĩa thành. Dược hiệu mãnh liệt làm rất nhiều binh lính vừa ngửi đã ngã xuống đất không dậy nổi. Ngay cả bá tánh trong thành cũng không tránh thoát.

Trong thành binh hoang mã loạn, bá tánh sau tiếp trước di dân.

Ngày 16 tháng 5, Quảng Nghĩa thành thất thủ.

Hắc giáp quân của Đại Á chiếm lĩnh Quảng Nghĩa thành, tính cả thành trấn thôn trang phụ cận. Quân đội Dung Quốc chỉ có thể lui giữ Cảnh Thành. Cảnh Thành là thành lớn của Dung Quốc, nếu Cảnh Thành cũng thất thủ, tổn thất Dung Quốc gặp phải sẽ không thể đánh giá.

Quân chủ Dung Quốc rốt cuộc ý thức được tính nghiêm trọng của sự việc.

Chương 285: Thỏa hiệp

Cung Vân gõ cửa, cầm một phong mật hàm trắng đi vào. Trong phòng có chư vị tướng lãnh tụ tập cùng nhau thương thảo kế hoạch tác chiến tiếp theo.

"Vương gia, Dung Quốc bên kia đưa tới."

Phó Vô Thiên mở mật hàm nhìn thoáng qua.

Tề Trường Giang lập tức hỏi: "Mặt trên viết cái gì?"

Các tướng lãnh khác cũng rất hiếu kì. Có khả năng nhất chính là Dung Quốc chuẩn bị đầu hàng, bởi vì nếu họ tiếp tục đánh hạ Cảnh Thành, Dung Quốc sẽ càng đau đầu, không chỉ tổn thất rất lớn, quốc thổ của họ cũng sẽ bị quân đội Đại Á tiến quân thần tốc, đối với quân chủ của họ thì tuyệt đối không phải tin tức tốt.

"Hoà đàm." Phó Vô Thiên lưu loát phun ra hai chữ.

Quân chủ Dung Quốc đã nhận rõ thế cục, đánh tiếp không có lợi với Dung Quốc, cho nên dù phẫn nộ, hắn không thể không thỏa hiệp. Hòa đàm chính là biện pháp tốt nhất.

"Tướng quân, không thể hoà đàm, Dung Quốc khinh Đại Á nhiều năm như vậy, tuyệt đối không thể để họ được lợi. Trước mắt, sĩ khí quân ta chính thịnh, đúng là cơ hội tốt để thừa thắng xông lên." Một vị tướng lên tiếng. Trước kia họ chỉ có thể thủ trong Vạn Dặm thành, đã sớm nghẹn khuất đến hận không thể phát tiết ra ngoài. Phản kích vừa mới bắt đầu, thiên thời địa lợi nhân hoà đều đứng về phía họ, nào có thể lui binh?

Các tướng lãnh khác cũng sôi nổi phụ họa, thế cục hiện tại rất có lợi với Đại Á, nhưng người làm chủ vẫn là Phó Vô Thiên, họ chỉ phát biểu ý kiến của mình.

"Đúng là cơ hội tốt, nhưng không phải hiện tại, cho nên hoà đàm là xu thế tất yếu." Phó Vô Thiên cơ hồ làm ra quyết định trong khoảnh khắc. Kết quả này đã sớm nằm trong dự kiến của hắn.

"Đây là vì sao?"

"Thế cục trước mắt tuy có lợi với Đại Á, nhưng chư vị đừng quên các quốc gia khác còn ở một bên như hổ rình mồi, nếu Đại Á để lộ ra nửa điểm ý tưởng muốn tiêu diệt Dung Quốc, họ nhất định sẽ không ngồi xem mặc kệ, đặc biệt là sau khi khối sắt đen thần bí xuất hiện, uy hiếp nó mang lại quá lớn."

Mọi người đều không phải tên ngốc, Phó Vô Thiên giải thích, họ liền hiểu.

Bom có uy lực phá hủy tường thành, nếu Dung Quốc bởi vậy mà diệt vong, tiếp theo rất có thể sẽ đến lượt họ. Vì tránh tình huống này phát sinh, họ tuyệt đối sẽ liên hợp lại đối kháng Đại Á. Đến lúc đó, họ có một cái cớ để danh chính ngôn thuận tiến công Đại Á, bí mật về bom cũng có thể sẽ bị họ đào đi.

Tuy rằng bom giúp Đại Á lấy được thắng lợi luân phiên, nhưng nhiều quốc gia liên thủ lại, không có bố trí tinh vi thì Đại Á tuyệt đối sẽ rơi vào bất lợi.

Bom tất nhiên rất mạnh, nhưng cũng vừa mới phát triển mà thôi. Nếu Phó Vô Thiên không tốc chiến tốc thắng, chỉ bằng xưởng công binh ở Tĩnh Sơn Châu, căn bản không thể ứng phó được tiêu hao trên chiến trường. Đến lúc đó, trứng chọi đá, kia mới là tai vạ đến.

Nghĩ thông suốt điểm này, mọi người cũng không kiên trì nữa, nhưng vẫn có tướng lãnh không cam lòng.

"Chẳng lẽ chúng ta cứ như vậy đồng ý hoà đàm? Kia cũng quá tiện nghi Dung Quốc."

Phó Vô Thiên ném mật đàm lên bàn, khuôn mặt anh tuấn như có cảm xúc ác ý hiện lên, chỉ là không ai phát hiện được.

"Muốn hoà đàm... Không đơn giản như vậy." Dung Quốc hiện tại ở vào hoàn cảnh xấu, quyền chủ động nằm trong tay Đại Á, không lột mấy tầng da của Dung Quốc, hắn chẳng phải là làm thất vọng một mảnh tâm ý của Vương phi?

......

Đại Á không lập tức hồi đáp đã sớm trong dự kiến của Địch Giải Dương. Họ lần này thật sự thua hoàn toàn, Đại Á mượn cơ hội nâng tư thái, thậm chí trong buổi hoà đàm làm thịt Dung Quốc một trận cũng không có gì bất ngờ, nhưng quá trình khả năng sẽ thực khúc chiết, rốt cuộc quân chủ của họ là hoàng đế tuổi trẻ khí thịnh.

Tin tức ở biên quan nhanh chóng truyền về Quân Tử Thành. An Tử Nhiên không cần sốt ruột về Tĩnh Sơn Châu.

Hoà đàm thì xưởng công binh sẽ không cần gấp gáp đẩy nhanh tốc độ, trước mắt phải tăng mạnh thủ vệ Tĩnh Sơn Châu. Bom nổi danh, nhất định sẽ có rất nhiều thám tử lẻn vào Đại Á, xưởng công binh ở Tĩnh Sơn Châu sớm muộn sẽ bại lộ.

Không cần hắn nhắc nhở, Quản Túc đã bắt đầu bố trí bố trí phòng ngự. Hắn tuy không được tận mắt thấy Dung Quốc và Tử Vi Quốc bị đánh cho tan tác, nhưng tưởng tượng ra, những quốc gia đó chỉ sợ đã bắt đầu động thủ.

Cũng may họ sớm có chuẩn bị. Khi được kiến thức uy lực của bom, hắn trở lại biên quan và đã nói chuyện này với Vương gia.

Dân cư ở Tĩnh Sơn Châu không nhiều, còn ít hơn một nửa Xương Châu. Sơn Trấn tuy là một trấn lớn, nhưng bị hầu phủ cùng Dương Hà Sơn bóc lột, có không ít bá tánh bắt buộc phải rời quê hương tới nơi khác kiếm kế sinh nhai. Chỉ có như vậy, họ mới có thể nuôi sống mình cùng người nhà, cho nên dân cư ở Sơn Trấn không nhiều.

An Tử Nhiên lúc trước chọn lựa vị trí xây xưởng công binh cũng đã suy xét đủ loại yếu tố.

Đó là một khu xưởng bỏ đi. Nơi đó trước kia có rất nhiều nhà xưởng, là nơi náo nhiệt nhất Sơn Trấn. Đáng tiếc, khi Dương Hà Sơn nhậm chức, ngày lành của nó đi đến cuối.

Ý tưởng của Quản Túc là bao lấy khu xưởng này, chế tạo thành chân chính tường đồng vách sắt.

Ý tưởng này được Phó Vô Thiên duy trì. An Tử Nhiên thì càng không cần phải nói, này vốn chính là kế hoạch của hắn. Vì thế, khi hắn rời Tĩnh Sơn Châu, Quản Túc liền triệu tập công nhân bắt đầu khởi công.

Đương nhiệm tri phủ Dư Chấn biết Quận Vương đứng sau xưởng công binh, toàn lực phối hợp với kế hoạch, chậm rãi bắt đầu tăng mạnh quản lý Tĩnh Sơn Châu. Dân cư cũng một lần nữa đăng ký hộ khẩu. Hầu phủ và Dương Hà Sơn suy sụp, người làm công ở bên ngoài nghe được tin tức cũng bắt đầu chậm rãi trở về.

An Tử Nhiên thu được thư của Quản Túc gửi từ Tĩnh Sơn Châu, lập tức quyết định không đi nữa.

Ngày hoà đàm được định vào mồng 1 tháng 6, cách hôm nay còn có hơn mười ngày. Ngoài Dung Quốc và Đại Á, đại biểu của ba quốc gia khác cũng sẽ trình diện. Từ xưa đến nay, cứ có quốc gia tiến hành hoà đàm, các quốc gia khác đều vui vẻ cắm một chân, rốt cuộc đây là cơ hội tốt để thăm dò đối phương, lần này cũng không ngoại lệ.

Với tính cách của Phó Vô Thiên, Dung Quốc thế tất sẽ bị lột mấy tầng da. Dung Quốc khẳng định cũng sẽ không ngoan ngoãn để người ta tùy ý xâu xé, cho nên trong khoảng thời gian ngắn hẳn sẽ không có kết quả.

An Tử Nhiên quyết định đi Phượng Thành đi một chuyến. Xương Châu là khu phát triển trọng điểm, Phượng Thành cũng có thể coi như vậy, nhưng trước mắt còn chưa hoàn hảo, các phương diện quản lý cũng không nghiêm khắc bằng Xương Châu.

Xương Châu ba năm vừa rồi đã có biến hóa long trời lở đất. Bá tánh an cư lạc nghiệp, kinh tế chậm rãi phát triển, lại quá mấy năm, nói không chừng sẽ đuổi kịp Hồng Châu vốn chiếm ưu thế địa lý.

Xương Châu ban đầu do Quản Túc phụ trách, hiện tại là Dạ Vũ, Thẩm quản gia hiệp trợ. Dạ Vũ ngày thường không nói nhiều, nhưng rất có chủ kiến. Hắn biết An Tử Nhiên thiếu nhân thủ, cho nên khi trông coi xưởng cũng đề bạt một số người có năng lực, có tài cán.

Những người này ngày thường biểu hiện tương đối xông xáo, được thăng chức tăng lương thì càng thêm ra sức. Nhưng cũng phát sinh một ít vấn đề nhỏ, tỷ như kiêu ngạo tự mãn, quá mức đắc ý vênh váo. Đối với tình huống này, Dạ Vũ không chút nào mềm lòng, nên phạt thì phạt, dứt khoát lưu loát làm những người khác kinh sợ phải lập tức thu liễm rất nhiều.

Kỳ ngộ thường tồn tại cùng với nguy hiểm, quan trọng nhất vẫn là bảo vệ bản tâm, người như vậy mới có thể càng đi xa.

Tương phản, tình huống ở Phượng Thành kém hơn rất nhiều. Lúc ấy bởi vì trọng điểm đều đặt ở Xương Châu cho nên họ không chú ý nhiều đến Phượng Thành, hiện tại rất nhiều vấn đề đã xuất hiện.

Ngày hôm sau, An Tử Nhiên cùng Thiệu Phi cùng nhau ra ngoài.

"Ca?"

Giọng An Vu Chi kinh hỉ vang lên. An Tử Nhiên nhìn qua liền thấy An Vu Chi và Xảo Nhi đi tới, trên tay còn cầm một cái hộp gỗ, hơn phân nửa là đồ tặng hắn.

Mỗi ngày, An Vu Chi đều sẽ tự mình mang đồ sang tặng, hắn quên mất chuyện này.

"Ca, các ngươi muốn đi đâu?" An Vu Chi thấy Thiệu Phi khoác một cái tay nải, thoạt nhìn giống như sẽ đi xa, nhịn không được hỏi một câu.

An Tử Nhiên không trả lời vấn đề của nàng, "Ngươi có chuyện gì?"

Giọng nói lạnh nhạt như vậy, An Vu Chi có chút ủy khuất cắn môi dưới, nhưng không dám oán giận, chìa hộp gỗ ra, "Ca, đây là điểm tâm ta làm, có thể ăn ở trên đường, ngươi cầm đi, đây dù sao cũng là một mảnh tâm ý của ta."

Dưới ánh mắt chờ mong của nàng, An Tử Nhiên bảo Thiệu Phi tiếp nhận, sau đó liền đi. Xe ngựa chạy vội về phía cổng thành.

An Vu Chi lẳng lặng nhìn, nhìn không thấy bóng xe ngựa mới xoay người, "Đi thôi, Xảo Nhi."

Xảo Nhi theo sau. Các nàng không về An phủ mà đi về phía Vương phủ. Bảo vệ cửa đã sớm chú ý tới các nàng, còn tưởng rằng các nàng sẽ ngoan ngoãn hồi An phủ, thấy thế thì lập tức lên tinh thần.

"Bảo vệ cửa đại ca, ta muốn vào thăm Tử Minh đệ đệ, hẳn là có thể đi?"

Bảo vệ cửa lắc đầu.

"Nô tài ngươi có thái độ gì đây, tiểu thư muốn gặp đệ đệ của mình, ngươi dựa vào cái gì mà không cho?" Xảo Nhi tức khắc không cao hứng.

"Xảo Nhi, không được vô lễ." An Vu Chi thấy bảo vệ cửa nhíu mày thì mắng một câu.

Ngữ khí của bảo vệ không tốt lắm, nói: "Tử Minh thiếu gia hiện tại không ở trong Vương phủ, thiếu gia còn phải đi học. An tiểu thư nếu muốn gặp Tử Minh thiếu gia, vẫn nên chờ Vương phi trở về rồi nói sau. Mời tiểu thư trở về." Nói xong, bảo vệ cửa không để ý các nàng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com