Chương 67
Indigo luôn mắng Bùi Tương Thần là "đồ tư bản chết bầm" không phải không có lý do.
Trên đời này chưa từng có trợ lý nào phải gánh vác công việc nặng nề đến mức này.
Văn Thư Ngọc gần như lo liệu tất cả mọi chuyện lớn nhỏ của Bùi Tương Thần. Không chỉ đóng vai trò đầu bếp và vệ sĩ, anh còn phải điều phối công việc quan hệ công chúng, thư ký, pháp lý, thậm chí cả tài chính.
Trên danh nghĩa, Văn Thư Ngọc vẫn là một sinh viên đại học, đã phải chịu áp lực bài vở, giờ lại thêm công việc hậu cần của đội cảnh sát, chưa kể còn phải huấn luyện và tham gia nhiệm vụ.
Anh thậm chí còn phải chịu đựng quấy rối tình dục nơi công sở!
Dù có là con trâu con ngựa cũng không thể bị bắt làm việc đến mức này!
Thế nên Văn Thư Ngọc đã sớm ngóng chờ từng ngày, hy vọng có ai đó có thể giúp anh san sẻ bớt sự bóc lột của tên tư bản này.
Hôm nay, người mà Văn Thư Ngọc mong đợi cuối cùng cũng đến!
Nhưng ánh mắt vui mừng của anh rơi vào mắt Bùi Tương Thần, lại mang một ý nghĩa hoàn toàn khác.
Quá khó chấp nhận!
Đây là suy nghĩ đầu tiên của Bùi Tương Thần.
Suy nghĩ thứ hai là: Không trách anh ấy được. Ai mà vui nổi khi bỗng dưng xuất hiện một đối thủ cạnh tranh chứ?
Lòng hắn mềm xuống, liền an ủi: "Anh không cần lo lắng, người tôi tin tưởng nhất vẫn là anh."
"Cảm ơn thiếu gia." Văn Thư Ngọc sợ mình vui quá mà để lộ sơ hở, vội vàng cúi đầu: "Ngài yên tâm, tôi sẽ hòa hợp với đồng nghiệp mới!"
Nhưng trong mắt Bùi Tương Thần, vẻ mặt này lại chẳng khác nào dáng vẻ một chính thất nghe tin chồng mình sắp nạp thiếp, dù trong lòng đau xót vẫn phải cố tỏ ra rộng lượng.
Hắn không nhịn được mà giải thích: "Đây đều là ý của ông nội. Tôi thật sự không hề muốn tuyển thêm người. Có anh là đủ rồi!"
Tôi thì không đủ! Văn Thư Ngọc gào thét trong lòng.
Làm trợ lý suốt một năm rưỡi, anh chưa từng có một ngày nghỉ! Nếu biết trước thế này, đáng lẽ lúc đầu anh nên đầu quân vào đội bảo an.
Không ai bắt một bảo vệ phải làm PPT cả!
"Đa tạ thiếu gia đã yêu quý." Văn Thư Ngọc sợ Bùi Tương Thần đuổi mất vị cứu tinh của mình, liền vội vàng khuyên nhủ ngược lại: "Vì là người do ông cụ cử tới, chắc chắn sẽ rất ưu tú. Ông cụ làm vậy cũng vì lo cho ngài. Những người khác trong nhà họ Bùi còn chưa có được đãi ngộ này đâu. Dù ngài không thích, cũng đừng lạnh nhạt với trợ lý mới."
Bùi Tương Thần hừ nhẹ: "Anh cũng là do ông nội đưa đến, tôi đã từng bạc đãi anh bao giờ chưa?"
"Đương nhiên là không!" Văn Thư Ngọc vội nở nụ cười lấy lòng. "Tôi chỉ cảm thấy, có thêm người trong đội cũng là chuyện tốt. Thêm một người phục vụ ngài, công việc chắc chắn sẽ được xử lý tốt hơn."
Nụ cười gượng gạo này lại càng chói mắt hơn.
Bùi Tương Thần trong lòng càng bực bội, cảm thấy sao người này lại khó dỗ đến thế, nhưng giọng điệu lại dịu đi vài phần.
"Tôi biết anh hiểu chuyện. Dù là ông nội đưa đến, anh vẫn là người đứng đầu trong nhóm. Cậu ta mãi mãi không thể vượt qua anh, được chứ?"
Câu này đúng ý Văn Thư Ngọc, anh lập tức cười sảng khoái.
"Vậy tôi càng phải làm việc thật tốt, để không phụ lòng yêu quý của ngài!"
Bùi Tương Thần lúc này mới cảm thấy nhẹ nhõm hơn.
Thực ra, Văn Thư Ngọc hoàn toàn hiểu được ý của lão tướng quân Bùi.
Bản thân anh bất cứ lúc nào cũng có thể bị tổ chức triệu hồi, còn Trương Lạc Thiên thì lại không được Bùi Tương Thần coi trọng, vậy nên vị trí tổng quản của hắn thực chất vẫn đang trống.
Còn về Hà Duệ—gia tộc ba đời đều phục vụ nhà họ Bùi, độ trung thành khỏi cần bàn cãi. Gã vừa tốt nghiệp chuyên ngành xã hội học tại Học viện Văn Lý Thủ Đô, thành thạo nhiều ngoại ngữ, thể lực cũng đạt chuẩn A tuyệt đối, diện mạo đoan chính.
Tóm lại, nếu bỏ qua việc bản thân gã vô cùng đáng ghét, thì Hà Duệ chính là lựa chọn hoàn hảo nhất cho vị trí quản gia của Bùi Tương Thần.
Mà nói đến việc bản thân đáng ghét—
Ngay trong lần đầu tiên gặp mặt, sau khi mọi người tự giới thiệu xong, Văn Thư Ngọc thông báo với Hà Duệ rằng tối nay các đồng nghiệp sẽ tổ chức một bữa tiệc chào mừng.
Nhưng Hà Duệ lại lạnh lùng đáp: "Tôi không đến đây để kết bạn. Tôi đến để chỉnh đốn lại những hỗn loạn trong nội bộ đội ngũ này!"
Không khí trong phòng lập tức tụt xuống âm độ.
Trương Lạc Thiên ngơ ngác nhìn Văn Thư Ngọc, không chắc là mình nghe nhầm hay tên họ Hà này bị chập mạch.
Văn Thư Ngọc thì vẫn điềm tĩnh, mỉm cười hỏi: "Đây là chỉ thị của ông cụ sao?"
Hà Duệ trịnh trọng đáp, không chút xấu hổ: "Sự có mặt của tôi chính là chỉ thị của ông cụ!"
"Ông cụ từ lâu đã rất bất mãn với sự hỗn loạn trong quản lý của đội ngũ này. Tôi còn nghe nói, có người vì tham quyền mà khiến chức trách không rõ ràng, đúng là chó chui gầm chạn..."
Văn Thư Ngọc vừa ngạc nhiên vì một người đến từ Suman như Hà Duệ lại sử dụng thành ngữ của Liên bang Á Tinh thành thạo đến vậy, vừa buồn cười vì sự ngông cuồng không kiêng nể của gã.
Ai cũng nhận ra câu nói này đang nhắm thẳng vào Văn Thư Ngọc.
Nhưng may mắn thay, Văn Thư Ngọc có tố chất cực tốt, nụ cười vẫn không thay đổi, không vì bị ám chỉ là "chó" mà đấm thẳng vào mặt Hà Duệ.
Chỉ có điều, sắc mặt tất cả nhân viên trong phòng đều tối sầm lại.
Rõ ràng Hà Duệ đang mượn danh nghĩa cải tổ để lăm le thay thế Văn Thư Ngọc.
Mà trong đội, Văn Thư Ngọc được lòng mọi người nhất. Làm việc dưới trướng anh vừa nhẹ nhàng, đãi ngộ lại tốt.
Chỉ riêng việc xin nghỉ phép vì chuyện cá nhân, Văn Thư Ngọc lúc nào cũng duyệt rất sảng khoái.
Giờ thì hay rồi, đổi sang một tên Hà Duệ với thái độ "tôi đến để chỉnh đốn các người", chẳng cần nghĩ cũng biết những ngày tháng yên ổn sắp kết thúc.
Không cần ai lên kế hoạch, Trương Lạc Thiên đã lập tức tìm cơ hội chạy ra cổng lớn đón Bùi Tương Thần, vừa đi vừa líu lo mách lẻo.
"Hắn thực sự nói vậy sao?" Nghe con cún nhỏ nhà mình diễn tả lại tình huống một cách sinh động, Bùi Tương Thần cũng không khỏi kinh ngạc.
Dù gì cũng là người do ông nội phái tới, cho dù không phải nhân tài trăm người chọn một, thì chí ít cũng phải có chút đầu óc chứ. Dù thực sự nhận được chỉ thị từ lão tướng quân Bùi, cũng nên hành sự từng bước một, làm gì có chuyện vừa tới đã ra oai phủ đầu như thế?
Ngay cả lão tướng quân cũng nể tình Văn Thư Ngọc từng hai lần cứu mạng cháu trai mình mà đối xử với anh khá khách khí. Hà Duệ là cái thá gì, lại dám vênh váo đến mức này?
"Hắn còn mắng anh Thư Ngọc của cậu thế nào nữa?" Bùi Tương Thần hỏi.
"'Chó chui gầm chạn'!" Trương Lạc Thiên sau khi nghe mà không hiểu, liền vội vàng tra cứu trên mạng. Sau khi hiểu nghĩa, hắn tức đến nổ phổi: "Tên khốn đó dám gọi anh Thư Ngọc là con chó!"
Bùi Tương Thần tức đến bật cười: "Còn xài cả thành ngữ đấy."
Trương Lạc Thiên như sắp khóc: "Anh Thư Ngọc cũng nói y hệt vậy! Hai người đúng là..."
"Anh Thư Ngọc của cậu còn nói gì nữa?" Bùi Tương Thần tiếp tục hỏi.
"Anh ấy nói nể mặt ông cụ, bảo bọn tôi tạm nhịn, đừng vừa vào đã căng thẳng quá." Trương Lạc Thiên tức tối phồng má. "Nhưng tôi thì mặc kệ! Khi rót trà cho Hà Duệ, tôi đã nhổ một bãi nước bọt vào đó! Ai bảo hắn dám mắng anh tôi!"
Khóe miệng Bùi Tương Thần giật giật.
"Thiếu gia, tôi làm thế có sai không?" Trương Lạc Thiên giả vờ tội nghiệp xin lỗi.
Bùi Tương Thần bất đắc dĩ liếc cậu nhóc một cái: "Cậu còn nhỏ, lần này bỏ qua. Nhưng đừng làm vậy nữa, ghê lắm..."
Trương Lạc Thiên gật đầu như giã tỏi: "Rõ! Lần sau tôi đổi cách khác!"
Vừa nói xong, Bùi Tương Thần đã bước đến cửa tòa nhà nhỏ.
Cánh cửa lớn mở ra, nhưng người bước ra đón tiếp không phải là bóng dáng thanh mảnh quen thuộc ngày nào, mà là một thanh niên vạm vỡ, mặt vuông chữ điền, cười đầy nhiệt tình.
"Thiếu gia, ngài vất vả rồi!" Giọng Hà Duệ trầm và vang, "Tôi là Hà Duệ, do ông cụ phái tới để phục vụ ngài!"
Bùi Tương Thần mặt không cảm xúc, ậm ừ một tiếng, ánh mắt lướt qua Hà Duệ từ đầu đến chân, rồi nhấc chân đi thẳng vào nhà.
Vừa đen vừa đô, vòng eo ít nhất cũng phải dày hơn Văn Thư Ngọc một phần ba.
Trong nhà có một con cún còn chưa đủ, giờ lại xuất hiện thêm một con trâu!
Còn đang thầm phàn nàn thì đã thấy Văn Thư Ngọc, trên người quấn tạp dề, tay bưng một ly trà mát bước ra chào đón.
"Ngài về rồi!"
Nụ cười dịu dàng, giọng nói ấm áp, khiến lòng người mềm nhũn.
Đây mới là khung cảnh mà mỗi ngày trở về nhà hắn đều mong thấy!
Nhưng hôm nay, cảnh tượng ấy chỉ kéo dài được vài giây trước khi bị phá vỡ.
Hà Duệ không nói không rằng, giật phắt ly trà từ tay Văn Thư Ngọc, bước nhanh một bước dâng đến trước mặt Bùi Tương Thần.
"Thiếu gia, ngài uống trà cho đỡ khát."
Bùi Tương Thần, người vốn dĩ đang định mỉm cười, ngay lập tức cụp hẳn khóe môi xuống.
Giữa ánh mắt kinh ngạc của Văn Thư Ngọc và sự phẫn nộ của Trương Lạc Thiên, hắn lạnh lùng buông một câu: "Không khát."
Sau đó, hắn đi vòng qua Hà Duệ, trực tiếp lên lầu.
Hà Duệ lúng túng, quay sang hỏi Văn Thư Ngọc: "Thiếu gia bình thường cũng thế này sao?"
"Có lẽ hôm nay ở bên ngoài gặp chuyện gì không vui thôi." Văn Thư Ngọc vừa nói vừa đi vào bếp. "Tốt nhất anh đừng làm phiền ngài ấy. Lạc Thiên, qua đây giúp anh cắt rau."
Hai người chui vào bếp, trực tiếp gạt Hà Duệ sang một bên.
Hà Duệ cũng chẳng buồn bám theo. Gã móc ra một bao thuốc, định đi tìm đặc vụ theo sát Bùi Tương Thần để dò hỏi tình hình.
Chờ Hà Duệ đi khỏi, Văn Thư Ngọc mới rót một ly trà mát khác, đưa cho Trương Lạc Thiên: "Mang lên cho thiếu gia đi."
Bùi Tương Thần đang nằm trên sofa chơi điện thoại, nghe thấy tiếng gõ cửa, khóe môi khẽ nhếch lên.
"Vào đi. Cuối cùng cũng biết—"
Nhưng vừa thấy cái đầu xoăn tít ló vào, nụ cười trên môi hắn lại biến mất.
"Thiếu gia, anh Thư Ngọc bảo tôi mang trà lên cho ngài." Trương Lạc Thiên nói.
"Anh ấy đang làm gì?" Bùi Tương Thần mặt lạnh tanh.
"Đang nấu ăn chứ sao." Trương Lạc Thiên đáp, "Không rời bếp được. Hôm nay anh ấy làm vịt sốt mơ chua với sườn hầm táo. Nói dạo này trời nóng, ngài ăn không ngon miệng, nên làm mấy món chua ngọt kích thích vị giác."
"Ồ." Sắc mặt Bùi Tương Thần dịu đi đôi chút.
Thấy vậy, Trương Lạc Thiên thăm dò: "Thiếu gia, còn chuyện của Hà Duệ thì sao? Ngài cũng thấy rồi đấy, hắn chẳng xem anh Thư Ngọc ra gì."
Thật ra, so với hành vi tranh công giành sủng của Hà Duệ, điều khiến Bùi Tương Thần khó chịu hơn cả là sự nhẫn nhịn của Văn Thư Ngọc.
Tên này thế mà lại chẳng thèm tranh giành lấy một chút!
Với tính cách của Văn Thư Ngọc, anh không giống kiểu người âm thầm chuẩn bị cú phản đòn. Xem ra lần này thật sự là sợ mình khó xử, cũng sợ làm người lớn phật ý, nên mới chọn cách nhẫn nhịn chịu thiệt.
Mà ông nội Bùi vốn dĩ cử Hà Duệ đến là để san bớt quyền của Văn Thư Ngọc, ít nhất trên mặt ngoài, Bùi Tương Thần cũng phải phối hợp.
Bằng không, ông nội sẽ không nghĩ rằng cháu trai không thích trợ lý mới, mà chỉ cho rằng Văn Thư Ngọc đang giở trò sau lưng.
"Dù gì cũng là người do ông nội cử đến, chưa phạm lỗi thì không thể đuổi đi được." Bùi Tương Thần cân nhắc nói. "Hắn cướp việc của anh Thư Ngọc, mà anh ấy còn chưa nói gì, tôi thì có thể nói gì đây?"
"Thế..." Trương Lạc Thiên nghĩ mãi không thông, "Chẳng lẽ cứ để hắn ngang ngược vậy à?"
Bùi Tương Thần thật sự tức đến nghiến răng: "Cậu không biết theo dõi hắn, bắt thóp hắn à?"
"Đúng đúng!" Trương Lạc Thiên gật đầu lia lịa, "Tôi đi bàn bạc với anh Thư Ngọc ngay đây..."
"Đừng nói với anh ấy!" Bùi Tương Thần quát, "Thư Ngọc là người quá thật thà, sẽ không tính toán hại ai. Việc này giao cho cậu! Cậu được anh ấy nuôi nấng bao lâu nay rồi, giờ cũng đến lúc làm nên trò trống gì đi!"
Trương Lạc Thiên như một người lính được giao trọng trách cứu nước, lập tức khí thế ngút trời.
"Tôi đi làm ngay! Bữa tối nay không cho hắn ngồi cùng bàn với chúng ta. Hắn có tư cách gì ăn đồ ăn anh Thư Ngọc nấu chứ!"
Bùi Tương Thần cảm thấy thằng nhóc này vẫn còn cứu được.
Vì Hà Duệ tích cực giành việc, cả ngày hôm đó đến lúc nghỉ ngơi, Văn Thư Ngọc vẫn chưa có cơ hội nói được hai câu với Bùi Tương Thần.
Khi biết Văn Thư Ngọc không ở khu nhà dành cho nhân viên như những người khác mà lại ở trên gác xép, Hà Duệ liền tỏ vẻ không tán đồng chút nào.
"Dù có phải trực đêm đi nữa, cũng không thể lúc nào cũng chỉ mình trợ lý Văn gánh vác được." Hà Duệ nói, "Thế này đi, từ nay tôi sẽ xếp lịch trực, ba chúng ta thay phiên nhau ngủ trên gác xép."
Văn Thư Ngọc ở đó là để bảo vệ Bùi Tương Thần trong tầm mắt, hoàn toàn không có chuyện dọn đi, vậy nên đây là lần đầu tiên anh thẳng thừng từ chối đề xuất của Hà Duệ.
"Việc tôi ở gác xép là ý của Thiếu gia Thần. Nếu anh muốn thay đổi quy tắc này, phải hỏi qua ngài ấy trước."
Chỉ nghĩ thôi cũng biết Bùi Tương Thần sẽ không đồng ý.
Trong đầu Hà Duệ vụt qua tin đồn mập mờ giữa Bùi Tương Thần và Văn Thư Ngọc, gã cười lạnh: "Thư ký Văn giỏi hầu hạ người khác như vậy, tôi có muốn học cũng chẳng học nổi. Bảo sao ông cụ Bùi không yên tâm về anh."
Văn Thư Ngọc dở khóc dở cười.
Nói thật, anh rất mong Hà Duệ có thể ở lại để san sẻ bớt công việc cho mình. Nhưng nếu cứ tiếp tục cư xử thế này, dù anh có muốn nhường chỗ, Hà Duệ e rằng cũng chẳng trụ được lâu.
Nghĩ đến đây, Văn Thư Ngọc không nhịn được mà chân thành khuyên một câu: "Trợ lý Hà, làm việc gì cũng đừng quá nóng vội."
Đáng tiếc, Hà Duệ không hề cảm kích, chỉ cười lạnh một tiếng rồi bỏ đi.
Một cuộc chiến không khói súng chính thức bùng nổ.
Dã tâm muốn thăng tiến của Hà Duệ hoàn toàn không che giấu, gã giành hết mọi công việc phục vụ bên cạnh Bùi Tương Thần, ép Văn Thư Ngọc phải lùi sang một bên.
Điều khiến các nhân viên trong nhóm thất vọng là Văn Thư Ngọc không hề đối đầu trực diện với Hà Duệ mà lại lựa chọn nhượng bộ.
Về cấp bậc, Hà Duệ vẫn thấp hơn Văn Thư Ngọc một bậc. Về thâm niên, Văn Thư Ngọc vẫn là tiền bối.
Thế nhưng một người có dã tâm đoạt quyền, một người lại không muốn tranh giành, cộng thêm thái độ mập mờ của Bùi Tương Thần... Kết quả là vị thế của hai người trong nhóm dần bị đảo lộn.
Sau khi cơn bão đi qua, để ăn mừng bản thân được rửa sạch oan khuất và cảm ơn những người bạn luôn ủng hộ mình, Bùi Tương Thần dự định mời họ đến một hòn đảo nhỏ thuộc quần đảo Vĩnh Độ - nơi nằm trong danh sách tài sản của nhà họ Bùi - để nghỉ dưỡng.
Khi Bùi lão tướng quân nghe nói về chuyện này, ông hỏi: "Có những ai sẽ đi cùng?"
Phạm vi giao du của con cháu nhà họ Bùi từ lâu đã được các bậc trưởng bối quy định. Bùi Tương Thần luôn thận trọng trong việc kết giao bạn bè, nên trước nay lão tướng quân cũng chưa từng hỏi về những người bạn thân của anh. Hôm nay đột nhiên hỏi như vậy, chắc hẳn là có dụng ý khác.
"Vẫn là mấy người trước đây thôi, Liên Nghị, Dương Hoài Sinh... Ồ, còn cả tiểu thư Lương Ấu Phương mà lần trước cô nhỏ giới thiệu nữa." Bùi Tương Thần vội bổ sung một cái tên vào danh sách. "Con cũng đã mời cô ấy."
"Ồ?" Lão tướng quân tỏ ra hơi bất ngờ. "Lần trước ông nghe cô út con nói, cứ tưởng con không để mắt đến cô gái đó chứ."
Thấy trong mắt ông nội ánh lên vẻ hài lòng, Bùi Tương Thần biết rằng quyết định bổ sung tạm thời này của mình là đúng đắn.
"Sao con có thể không để mắt đến một cô gái ưu tú như vậy được?" Bùi Tương Thần mỉm cười. "Dạo gần đây con bận bịu nhiều chuyện nên chưa có thời gian. Nhưng bọn con vẫn giữ liên lạc, nói chuyện cũng rất hợp. Lần này nhân dịp đi nghỉ dưỡng, có thể dành thời gian tiếp xúc nhiều hơn một chút."
Bùi lão tướng quân gật đầu: "Con cũng lớn rồi, cũng nên có vài mối quan hệ với những cô gái xứng đáng. Nhưng đừng quá nặng tình, đừng để phụ nữ dắt mũi. Đàn ông phải làm anh hùng, phải làm bậc trượng phu, đừng biến mình thành kẻ si tình..."
Khó khăn lắm mới thoát khỏi màn giáo huấn của ông nội, Bùi Tương Thần liền ra lệnh cho Trương Lạc Thiên.
"Cậu liên lạc với tiểu thư Lương, nói rằng tôi muốn mời cô ấy đi nghỉ dưỡng... Thôi, để tôi tự gọi thì hơn. Cậu tìm số điện thoại của cô ấy cho tôi."
Tác giả có chuyện nói:
Thiếu gia Lương đang trên đường đến, chuẩn bị cho một màn drama kịch tính!
Đứa xếp chữ: Tui phải đọc đi đọc lại chương này ít nhất là 3 lần mà lần nào tui cũng cười vl:)))))
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com