Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 11: Khinh khí cầu.

Lộ Vị Dụ là người đầu tiên phản ứng: "Đây là.. thứ gì? Con mang về à?"

Trước khi đi, rõ ràng Lộ Hủ đã dặn Tư Miên phải ở im trong nhà, cơm nước cũng dọn lên bàn, đói khát gì đã có sẵn đồ ăn, không ngờ Tư Miên dám theo anh đến đây.

Anh không biết gì hết!

Tư Miên điên à!

Cô út lập tức nhảy dựng lên, chỉ vào Lộ Hủ truy hỏi: "Mày nuôi kumathoong đúng không?! Chỉ biết hại nhà tao! Tao biết ngay..."

Lộ Hủ lạnh lùng quét mắt, thành công khiến bà ta im bặt, anh đến bên cửa, bế Tư Miên lên. Tư Miên ôm ngón cái của đối phương, rũ đầu, hiển nhiên biết mình gây rắc rối.

"Chủ... Lộ Hủ, là bạn ấy động tay trước, định ném bé vào lọ màu nước. Bé muốn giãy, sau đó bất cẩn làm đổ màu lên đầu bạn ấy."

Chỉ là đổ lọ màu thôi? Thế đống trên đầu bà cô là gì?

Lộ Hủ lườm bé, không nói năng gì, chỉ đặt Tư Miên lên vai, nói với mọi người: "Đây là búp bê AI thông minh gần đây công ty con nghiên cứu, đang trong giai đoạn thử nghiệm, cần mang theo hàng ngày để lấy số liệu."

Tư Miên nắm vành tai Lộ Hủ, lí nhí chào: "??? Hi~"

Sau đó quay đầu rúc vào tóc Lộ Hủ.

Từng chuyển động của búp bê đều y chang người thật, cực kỳ tinh xảo đáng yêu, mắt to lúng liếng, vừa sáng vừa trong.

Lập tức khiến mọi người thích thú.

"Mẹ! Con muốn con búp bê đó! Mau bảo anh họ cho con!"

Tư Miên nghe thế, sợ đến mức túm chặt tóc Lộ Hủ: "Lộ Hủ! Bé không đi!"

Da đầu Lộ Hủ đau nhói, cả đời làm thiết kế không rụng tóc, lại sắp bị Tư Miên bứt trọc đến nơi, gân xanh bắt đầu nổi trên trán: "Nhẹ chút!"

Tư Miên bứt càng mạnh.

Lộ Hủ: "..."

"Mẹ! Con muốn! Con muốn! Con muốn cái đồ chơi kia! Mẹ bảo anh họ cho con nhanh lên!"

"Đòi gì mà đòi! Nhà bao nhiêu đồ chơi còn chưa đủ à?" Bà cô thiếu kiên nhẫn kéo tay Tiểu Vũ xuống, thì thầm: "Xúi quẩy chết đi được..."

"Con muốn! Con muốn! Mommy! Mẹ bắt anh họ đưa nhanh lên! Huhuhu!!!"

Quý phu nhân dức hết cả đầu, mồm nhanh hơn não: "Con thích cái thứ xúi quẩy đó làm gì?"

"Im mồm hết đi!" Lộ Vị Dụ bị giẫm phải đuôi, tức không thở được: "Mày..."

"Không phải!" Giọng nói từ bên tai Lộ Hủ vang lên, lọt vào tai mọi người.

Bé Tư Miên đứng trên vai Lộ Hủ, chỉ vào mặt thằng nhóc, tức giận mắng: "Bạn là bé hư! Tớ không muốn chơi với bạn! Mẹ bạn nói xấu Lộ Hủ, hai mẹ con bạn đều là người xấu!"

Nói rồi, bé bứt một sợi tóc của Lộ Hủ, gài vào hông rồi rút ra, chĩa vào nó: "Thánh kiếm! Người có thấy hai kẻ xấu này không!"

Lộ Hủ tự dưng bị giật tóc, đau đến mắt run run: "..."

"Thật... thật sự là kumathoong..." Người đàn bà bị hành động của Tư Miên doạ sợ, bà ta lập tức bế con lên, vòng qua Lộ Hủ chạy về phía cửa, cà lăm nói với Lộ Vị Dụ: "Bố... bố... lần sau con đến nhé..."

Lộ Vị Dụ: "..."

Những cái loa phóng thanh biến mất, trả lại căn biệt thự yên tĩnh.

Lộ Hủ túm Tư Miên trên vai mình xuống, nắm chặt trong tay, nói với ông nội: "Ông à, con phải về phòng lấy chút đồ, con đi trước."

Lộ Vị Dụ sống tới ngần này tuổi, chẳng còn gì khiến ông cụ khiếp vía nữa, kể cả Lộ Hủ có bảo mình đang nuôi kumathoong thật... Ầy, vẫn sẽ hơi hãi hùng xíu xíu.

"Đi đi." Lộ Vị Dụ nói.

Tư Miên nằm trong tay Lộ Hủ không thể cựa mình. Ngón cái của anh đè lên bụng khiến bé rất khó chịu, quẫy hai chân nhưng không thoát nổi: "Lộ Hủ, bé đau quá!"

Lộ Hủ không nới lỏng.

Tư Miên muốn bẻ ngón cái của Lộ Hủ ra, nhưng không có chỗ mượn lực: "Lộ Hủ, thả lỏng, đau quá..."

"Lộ Hủ..."

Lộ Hủ im bặt suốt một đường, đi thẳng về phòng, đóng cửa lại, ném Tư Miên lên giường.

Tư Miên nảy vài cái vì lực đàn hồi của nệm, cuối cùng chổng mông nằm bẹp trên giường, mặt nghệt ra.

Lưng áo vén lên, da đỏ bừng: "Lộ Hủ..."

"Im đi." Lộ Hủ lạnh lùng chặn họng bé.

Tư Miên bò dậy, có vẻ đã nhận thức được Lộ Hủ đang bực mình, chạy đến mép giường, định túm ống quần anh, nhưng anh lại tránh đi.

Lộ Hủ nhìn bé búp bê bối rối, im lặng một chốc rồi hỏi: "Tư Miên, cậu hiểu hậu quả khi tự tiện chạy ra ngoài không?"

Tư Miên ngẩn người không đáp, hiển nhiên chưa từng nghĩ đến cảnh tượng này.

Bé cúi xuống, muốn túm lấy anh lần nữa, Lộ Hủ lùi xuống một bước.

"Cậu có nghĩ đến trường hợp nếu bị bắt, sẽ bị coi là đồ chơi rồi bị nhúng vào màu nước không?" Dù Lộ Hủ cố gắng bình tĩnh đến đâu, giọng nói vẫn mang lửa giận: "Hoặc người ta nhầm tưởng cậu là búp bê ma rồi xé rách, hoặc bị coi là vật thể lạ, đưa thẳng đến phòng thí nghiệm mổ xẻ thì sao?"

"Bé có thể... có thể chạy trốn mà..."

"Vậy sao lúc tôi bắt được, cậu lại không trốn nổi?"

"..." Tư Miên im re.

Lộ Hủ đè nén lửa giận, nhẫn nại giảng giải: "Tư Miên, cậu là con người, không phải đồ chơi hay búp bê. Cậu là một con người hoàn chỉnh, dù bị thu nhỏ, cũng phải biết nên làm gì, hoặc chuyện gì có tính nguy hiểm."

"Bé chỉ muốn giúp anh..." Tư Miên ỉu xìu giải thích.

"Tôi không cần cậu giúp."

Tư Miên ngẩng lên, lông mi run run: "... Bọn họ mắng anh."

"Không sao."

Tư Miên luôn cho rằng mình là búp bê, mà đã là búp bê thì hẳn sẽ không có cảm xúc của con người, nhưng hiện tại lòng nghẹn ứ, nắm bàn tay chặt đến độ đỏ ửng.

Mãi đến khi ga giường có một chấm nhỏ ướt nhẹp, bé mới ý thức được, có lẽ mình thật sự không phải búp bê.

Bé dùng ngón trỏ chạm nhẹ vào chỗ đó vài cái, lòng bàn tay ươn ướt.

Bé chỉ muốn giúp thôi, muốn bênh vực chủ nhân, muốn trừng phạt người xấu.

Nhưng Lộ Hủ lại giận.

Lộ Hủ ném bé trong phòng, hậm hực bỏ đi.

Lộ Hủ không đi đâu cả, đứng ngoài cửa, dựa vào lan can hành lang, khẽ khàng thở dài.

Cho đến khi giọng quản gia vọng lên từ tầng dưới, gọi anh xuống ăn cơm. Lộ Hủ muốn vào phòng bảo búp bê đi ăn, nhưng lại nghĩ, nếu cho đồ chơi thông minh ăn uống thì sẽ càng dị hợm.

Anh rũ tay, xoay người xuống tầng.

"Nghe nói con mới chuyển công tác?" Lộ Vị Dụ hiếm khi được dùng bữa với cháu nội, bắt được cơ hội liền hỏi han mọi thứ.

Lộ Hủ bỏ riêng một ít đồ ăn vào đĩa, gật đầu.

"Bộ phận mới thế nào? Làm quen chưa?"

Lộ Hủ chọn xong đồ ăn, quay đầu bảo quản gia hâm nóng: "Cũng ổn ạ."

Mắt Lộ Vị Dụ lướt theo cái đĩa, tò mò hỏi: "Con lấy đồ ăn làm gì?"

Lộ Hủ đáp: "Để lát con ăn."

Lộ Vị Dụ càng thắc mắc: "Đói thì bảo người làm nấu món mới là được, hơn nữa ít thế sao đủ ăn?"

"Đủ ạ."

Lộ Hủ rõ ràng không có ý giải thích, Lộ Vị Dụ cũng không hỏi nhiều, ông cụ tò mò về con búp bê hơn: "Đồ chơi của công ty con thật sự rất giống con người."

Thế mà là giống ư? Cậu ta thật sự là người.

"Hiện tại AI đã có thể nhận dạng suy nghĩ của con người." Lộ Hủ nói.

Lộ Vị Dụ gật đầu, cảm thán: "Có tiềm năng hơn những phát minh quái gở của bố mẹ con đấy."

Đâu chỉ là tiềm năng hơn, con búp bê này còn biết bảo vệ anh nữa.

"Dạo này bố mẹ con lại nghiên cứu gì vậy?"

Lộ Hủ lắc đâu: "Con không biết."

"Hầy, thật là, chẳng biết ru rú phát minh cái gì, làm giáo sư vật lý mà không lo dạy học, suốt ngày sáng với chẳng chế." Lộ Vị Dụ liếc qua Lộ Hủ: "Con cái cũng không buồn chăm sóc."

Lộ Hủ ngán ngẩm: "Ông à, con lớn rồi."

Lộ Vị Dụ hừ một tiếng.

Nhắc đến chuyện này, Lộ Hủ đột nhiên nhớ đến góc làm việc hồi xưa của mình: "Ông nội, góc sáng tạo của con vẫn còn chứ?"

"Đương nhiên, ai dám động vào, lát bảo quản gia dẫn con đi."

Lúc Lộ Hủ bưng đĩa ăn vào phòng, Tư Miên vẫn ngồi ngây như phỗng, thậm chí góc đầu gục xuống cũng chẳng xê dịch.

Lộ Hủ lót giấy ăn lên drap giường, đặt đĩa thức ăn lên: "Ăn đi."

Tư Miên giật bắn mình, hiển nhiên là hoảng sợ, bé ngẩng lên nhìn Lộ Hủ, khoé mắt vẫn còn nước mắt chưa khô: "Chủ nhân... anh đừng giận mà, bé biết sai rồi."

Lộ Hủ ngồi xổm bên cạnh giường, nhìn thẳng bé: "Tư Miên, tôi biết cậu tốt tính, còn tôi xấu tính, ăn cơm đi."

Tư Miên vẫn còn sợ sệt, dù trong tim rất buồn, nhưng nỗi sợ cứ dai dẳng, không dám ăn cơm.

Lộ Hủ không nhiều lời, chỉ bảo: "Ăn đi", lại ra ngoài.

Sau khi tốt nghiệp đại học, Lộ Hủ sống riêng, góc sáng tạo đã bị dọn qua chỗ này, trong đó có rất nhiều đồ đạc ngày xưa của anh. Bật đèn lên mới biết, ở đây không chỉ chứa những đồ đã dùng, còn có cả những thứ chưa từng thấy.

Anh kiểm tra từng thứ, phát hiện rất nhiều sản phẩm công nghệ mới được thêm vào.

Ông nội không thích làm những cái này, hẳn là bố mẹ anh gửi ở đây.

Lộ Hủ lấy quyển sổ mình từng dùng, trong mỗi tờ là bản vẽ phác hoạ phát minh của anh.

Hồi bé thường đi theo sau hỗ trợ bố mẹ, lớn một chút mới bắt đầu tự sáng tạo.

Lộ Hủ ngồi xuống, lật đến trang giấy trắng, cầm bút cẩn thận phác thảo.

Anh vẽ rất giỏi, và tháo rời máy móc là thú vui.

Lộ Hủ đắm chìm vào bản thảo, chỉ trong buổi trưa đã vẽ ra mấy chục bản, ăn tối xong lại tiếp tục công việc.

Ban đầu Lộ Hủ chỉ dự kiến ở lại ăn một bữa rồi đi ngay, kết quả anh làm tổ những hai ngày.

Lộ Vị Dụ rất vui, nhưng trong sự vui mừng còn đi kèm chút lo lắng, vì Lộ Hủ đã không ngủ nghỉ hai ngày liền.

Quản gia nói hai hôm cuối tuần Lộ Hủ chỉ ngủ đúng 2 tiếng, thời gian còn lại đều ru rú trong góc sáng tạo.

Tư Miên cũng rất lo lắng, bé không biết liệu có phải vì Lộ Hủ vẫn còn giận mình hay sao. Dù biết rõ lòng tốt của mình đã gây ra rắc rối, nhưng nếu cho làm lại, bé vẫn sẽ mắng những người xấu kia, bé không thích người ta nói xấu Lộ Hủ.

Bé muốn xin lỗi Lộ Hủ, nhưng Lộ Hủ không cho bé cơ hội.

Tư Miên bị nhốt trong phòng, chẳng biết đi đâu, cũng chẳng thể đi đâu.

Cho đến tối chủ nhật, Lộ Hủ mới bước ra.

Khi anh ra ngoài, tay cầm thứ gì đó to hơn chiếc nhẫn, nhưng nhỏ hơn vòng tay. Nhìn bề ngoài, trông chúng giống một cặp vòng tròn bình thường, nhưng điểm khác biệt là có cái nút.

"Ấn vào đây." Lộ Hủ tròng hai vòng tay lên cổ tay nhỏ nõn nà của Tư Miên: "Thử đi."

Tư Miên chẳng hiểu đầu đuôi, cầm ngón cái của Lộ Hủ, trên đó có dấu vết gồ lên, bé muốn bẻ ra xem thử nhưng đối phương đã thu tay lại.

"Cậu thử đi."

"Đây là gì ạ?" Tư Miên xoay cổ tay.

"Khinh khí cầu."

"Hở?" Vừa nói, Tư Miên nhấn vào cái nút, vòng tay xoay tròn, ba lớp màng màu sắc khác nhau bật ra từ bên trong.

Màng bọc phồng lên trong chớp mắt, từ từ biến thành những quả bóng nhỏ. Ba quả bóng gộp lại sẽ gần bằng kích thước đầu của Tư Miên, mỗi bên ba quả, tổng cộng sáu quả, mỗi quả màu sắc khác nhau, rực rỡ bảy màu.

Chưa đợi Tư Miên kịp phản ứng, kinh khí cầu vươn lên, hai chân rời giường, là là bay lên, tốc độ không nhanh lắm.

Ban đầu bé sợ sệt, sau dần ngạc nhiên, cuối cùng là mừng rỡ.

"Lộ Hủ! Cái này là cho bé ạ?" Bé hỏi.

Lộ Hủ ngẩng lên nhìn: "Cậu có thể điều khiển bằng tay."

Tư Miên nghe lời, xoay cổ tay, sáu quả bóng quả nhiên đi theo hướng bé di chuyển.

"Nếu muốn hạ xuống thì từ từ nhả khí ra, đừng nhả toàn bộ, nếu không sẽ bị ngã."

Tư Miên lại nhấn nút, một quả bóng chậm rãi nhả khí, ấn cái nữa, một quả tiếp tục teo.

Cho đến khi mỗi bên chỉ còn một quả bóng, bé đứng trên vai Lộ Hủ, ôm anh, cực kỳ kích động, cũng rất cảm động.

Nhưng đồng thời bé cũng rất tủi thân, túm lấy cổ áo anh, cọ cọ nước mắt.

"Lộ Hủ, anh đừng mắng bé nha."

----

Zoe có điu mun nói:

Đại loại thì khinh khí cầu Lộ Hủ làm cho Miên Miên là như vầy. Thông cảm nha hoa tay của tui có hạn è ╮( ̄▽ ̄"")╭

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com