Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Quốc Thương

Tên Truyện : Quốc Thương (Hy sinh vì nước)

Tác Giả: Tinh Hà Công Tử.

Nguồn: Tấn Giang

Thể Loại: Đam mỹ đồng nhân, Kiếm võng 3, 1×1, HE (theo editor)

Cặp Đôi: Lý Thừa Ân - Diệp Anh.

Nguồn: https://hiroshimi.wordpress.com/

Video xem cùng nếu thích: Phong Hỏa Tây Thành

Bài hát nghe cùng nếu thích: Hà Xử Tự Tôn Tiền - Wikky Thi

______________________________

Thơ như họa, mưa bụi thấm ướt chiếc áo tơi, sương như sa lụa

Ráng chiều gợn, đôi miền vạn dặm, tâm nhung nhớ mà tóc hóa bạc.

Gió thổi nhành liễu, tà dương lặn,

Lòng này yếu mềm vì người mà vương vấn đến đau thương.

(Trích - Hà Xử Tự Tôn Tiền)

Thượng.

.

.

.

Kiếm Môn Quan.

Lang Nha giằng co với Thiên Sách.

Ba vạn đấu ba ngàn. Thiên Sách quân chỉ có lợi thế về trang bị. May mà Kiếm Môn Quan dễ thủ khó công, để Thiên Sách tranh thủ thời gian chống đỡ chờ viện quân đến.

Chỉ là. . . Viện quân thực sự sẽ đến sao? Từ lúc rời khỏi Lạc Dương đã gửi thư cầu viện đến tám đại môn phái khác, nhưng tới bây giờ vẫn chưa thấy một lời hồi âm. Miêu Cương xa xôi, lại dị tộc không thân; Minh Giáo bởi vì mấy năm trước kháng lệnh, luôn luôn đối phó triều đình; Thuần Dương ở đỉnh Hoa Sơn, không màng thế sự; Thiếu Lâm càng nhìn thấu hồng trần, hiểu rõ nhân thế chỉ là hư ảo, một lòng hướng phật; Thất Tú Phường đều là nữ tử, thực sự không thích hợp; Đường Môn không rõ tung tích, vừa chính vừa tà; Vạn Hoa. . . Vài ngày trước mật thám hồi báo Vạn Hoa phong cốc từ lâu, không thể liên lạc; còn có Tàng Kiếm, ở ven Tây Hồ, quân tử như phong. . . Hiện tại quân Thiên Sách đều mặc quân giáp do Tàng Kiếm làm ra, mới có thế khiến số quân vốn ít ỏi của Thiên Sách Phủ bây giờ còn đến hơn ba ngàn người. Lý Thừa Ân có chút nhức đầu.

Mà thôi , mà thôi.....

Ngón tay nhẹ xoa Thái Dương, lại theo thói quen vỗ về trường thương bên người .

Cảm giác lành lạnh từ trường thương khiến vẻ mặt của hắn nhu hòa lại, "Diệp Anh , Diệp Anh ." Miệng khẽ nỉ non, hắn nhớ người ấy.

Ngày thứ bảy kể từ khi An Lộc Sơn khởi binh, quân Thiên Sách còn lại không nhiều lắm. Hoàng đế rốt cục hạ lệnh ly khai quốc đô tiến về Thành Đô trước, lệnh Lý Thừa Ân trong vòng ba ngày xuất phát.

Ngày đầu tiên giờ tý Diệp Anh đã đến, cùng theo còn có La Phù Tiên và ba xe ngựa. .

Khi đó Lý Thừa Ân đang ở điện Tần vương an bày binh lực, nghe được thông báo vội vã đuổi ra ngoài liền thấy Diệp Anh đang dựa trên tường ngủ gà gật, trên đầu từng sợi, từng sợi tóc tựa tuyết trắng quẹt nhẹ qua bức tường đầy tro bụi.

"Tướng quân. . ." Nghe tiếng bước chân liền tỉnh, Diệp Anh mới vừa mở miệng gọi chưa hết câu đã rơi vào một vòng ôm ấm áp, cái ôm ấy rất chặt, tựa như sợ y biến mất, mặt của Diệp Anh chỉ đành tựa vào khôi giáp lạnh như băng.

"Ngươi. . . Ngươi sao lại tới đây?" Lý Thừa Ân buông lỏng lực tay, nhưng vẫn ôm y trong ngực. Trước đây Lý Thừa Ân thường hay chạy tới Dương Châu, hơn ai khác hắn biết rõ hai nơi nhìn có vẻ không xa nhưng cũng tốn nhiều thời gian, lại càng khỏi nói hôm nay bạo động khắp nơi, khói lửa lan tràn. Làm sao mà hắn không nhìn thấy vạt áo vàng ánh ngày nào giờ đây lấm lem bụi đất cho được? Sao không thấy được nét mỏi mệt chẳng thể che giấu trên gương mặt tinh xảo ấy. Trong lòng đau đớn không thôi, Lý Thừa Ân cúi đầu hôn thái dương y một cái. . .

Diệp Anh lại giãy thoát khỏi ngực hắn, kéo dài khoảng cách giữa hai người ra, nhìn hắn cười nói "Vội tới tặng lễ cho Tướng quân."

"Tặng lễ? Lễ gì?"

"Bảy ngàn quân giáp."

Lúc này Lý Thừa Ân mới chú ý tới La Phù Tiên và ba chiếc xe ngựa cách đó không xa.

La Phù Tiên kéo tấm màn trên xa ngựa ra, ánh sáng lành lạnh từ khôi giáp hiện lên trong mắt Lý Thừa Ân.

Địa vị Thiên Sách phủ xấu hổ khó nói, triều đình không chịu chi nhiều tiền, phủ xá cũng không có đường buôn bán sinh tài gì, vì thế sinh hoạt ở Thiên Sách Phủ vẫn có chút túng thiếu. Mà sản phẩm trang bị từ Tàng Kiếm sơn trang về chất lượng lẫn giá cả đều là tuyệt đối, tuy Lý Thừa Ân cực kỳ muốn, nhưng cũng không thể không công mà lấy. Đang chuẩn bị từ chối thì bị một câu của Diệp Anh "Quan hệ giữa ta và người cũng không phải chỉ là tiền và trang bị " chặn lại.

Quân địch sắp tới, Diệp Anh đưa tặng bảy ngàn quân giáp, thật sự là ban ơn lớn, rất nhiều người có thể dựa vào quân giáp này mà bảo toàn tính mệnh!

Thấy Lý Thừa Ân nửa ngày không nói lời nào, Diệp Anh hỏi hắn "Thế nào, Tướng quân không hài lòng với lễ vật này?"

"Hài lòng! Bản tướng quá mức vui mừng! Phần đại lễ này của Trang chủ thực sự quá lớn!" Tận lực dùng danh xưng chính thức ở những nơi có quan quân. Lý Thừa Ân để mấy tốp binh mã đem ba xe quân giáp đi, sáng mai huấn luyện liền phát cho mỗi người . Sau đó an bày chỗ nghỉ ngơi cho La Phù Tiên, "Tạm thời nghỉ ở đây, ngày kia chúng ta cùng nhau lên đường."

La Phù Tiên biết lòng chủ tử, đương nhiên sẽ không từ chối, cũng không hỏi tại sao chỉ chuẩn bị phòng cho một mình cô.

Lý Thừa Ân cười cười với cô, xoay người muốn dẫn Diệp Anh đi nghỉ trước. . .

Diệp Anh kéo tay áo của hắn, không đi.

"A Anh, sao vậy?"

Diệp Anh cười nhẹ, đôi mắt không còn tia sáng khẽ chớp "Tướng quân, vẫn còn đồ muốn đưa cho người."

"Vẫn còn? Bảy ngàn quân giáp đã tốt lắm rồi."

"Đó là Tàng Kiếm sơn trang đưa, ta mang tới thôi. Bây giờ mới là thứ mà ta muốn đưa cho người."

" Bảo vật gì thế?" Lý Thừa Ân bước lên trước ôm lấy eo y, động tác tự nhiên mà vô cùng thân mật.

Diệp Anh liếc hắn một cái, tới bên cạnh ngựa cầm lấy một thứ thật dài được vải bố bọc lại, đưa tới tay Lý Thừa Ân.

Lý Thừa Ân cầm trong tay liền biết nó là binh khí, lúc này mới tháo vải bố ra, để lộ một thanh trường thương, ánh sáng rực rỡ màu xanh lam lưu chuyển không ngừng, tựa như có linh hồn, phát ra thanh âm vù vù, nằm trong tay Lý Thừa Ân.

"Thương này tên Toái Hồn, dài khoảng hai trượng, đầu thương một thước tám, nặng mười bảy cân bốn lạng."

"Ha ha ha, Toái Hồn, hảo một cái Toái Hồn!" Lý Thừa Ân cầm Toái Hồn trong tay, vừa chuyển, đánh ra một tiếng vang dội như sấm, cười to "Sảng khoái".

Thương đặt trên lưng, hắn cúi người hôn Diệp Anh một cái. . .

" Thống lĩnh? Thống lĩnh!" Thanh âm Tào Tuyết Dương kéo Lý Thừa Ân ra khỏi hồi ức. .

Hắn theo bản năng nắm chặt Toái Hồn, đáp "Chuyện gì?"

"Thống lĩnh, Kiếm Môn Quan này. . . Sợ không thủ được!"

"Không thủ được? Cái gì gọi là không thủ được? !" Tay cầm thương của hắn dần dần siết chặt lại, đốt ngón tay trắng bệch, " Ngay cả giang sơn Đại Đường Thiên Sách ta không thủ được, ngươi trộng cậy vào ai tới thủ! Không thủ được cũng phải thủ, dù chỉ còn một người, cũng phải tử thủ Kiếm Môn Quan!"

"Thống lĩnh!" Tào Tuyết Dương quát một tiếng "Bảy ngàn quân sĩ ta từ Lạc Dương ra, chiến đấu cho tới bây giờ chỉ còn ba ngàn năm trăm hai mươi bốn người, có một nghìn tám trăm bốn mươi sáu bị thương, tướng sĩ khỏe mạnh không quá năm trăm, chiến mã thương vong hơn nửa, vật liệu quân đội cực kỳ thiếu thốn, có hơn phân nửa tướng sĩ không được chữa trị tốt, người cũng biết, hiện nay sức chiến đấu của quân ta ít hơn một ngàn năm trăm người!"

"Còn có thể chống đỡ được bao lâu?"

"Ba ngày. . ."

"..." Lý Thừa Ân buông thương trong tay ra, rồi lại nắm chặt, "Tuyết Dương , vậy cô nói cho ta biết, ta nên làm cái gì bây giờ? Đi tiếp chính là mạng ba ngàn huynh đệ, lui về chính là tính mạng của ngàn ngàn vạn vạn dân chúng. Lấy cái gì, bỏ cái gì cô cần phải hiểu rõ. Trong lúc loạn thế, cá nhân một người có tính là gì. Vì nhà vì nước mà hy sinh, từng tướng sĩ Thiên Sách đã sớm có chuẩn bị này."

"Nhưng mà Thống lĩnh!" Tào Tuyết Dương còn muốn tranh cãi, Lý Thừa Ân đã xua tay với cô, "Tuyết Dương , ta mệt rồi, cô quay về đi."

Tào Tuyết Dương chỉ đành giận dữ rời khỏi quân trướng.

Ban đêm.

Lý Thừa Ân mình mang nhuyễn giáp trằn trọc khó ngủ, cũng đúng thôi, dưới tình huống này có thể nào mà an tâm đi vào giấc ngủ chứ.

Tiếng bước chân.

Có tiếng bước chân dừng lại bên ngoài giường của hắn.

Lý Thừa Ân âm thầm giật mình, Thiên Sách quân trùng trùng điệp bao quanh, người nào có khả năng xâm nhập quân trướng của hắn, cũng may hắn phát hiện kịp lúc. Vén chăn lên, Toái Hồn trong tay Lý Thừa Ân đâm về hướng bóng người bên ngoài, chỉ cảm thấy đâm vào khoảng không!

Bóng người lẩn vào trong tối, không còn tung tích. .

Lý Thừa Ân lăn một vòng, trước mắt liền xuất hiện một đôi giày cũ nát. Giày dính đầy bùn đất, bên mặt giày bị rách nhiều lỗ nhỏ, có nhiều chỗ còn dính máu.

"Tướng quân." Trong đêm tối thanh âm của người nọ kiềm nén, khàn khàn lại mang theo chút yên lòng. .

"A Anh? !"

"Ừ." Đúng là cách người nọ trả lời. .

Lý Thừa Ân vội đứng lên ôm lấy y, đầu dúi xuống cổ y, tham lam hít lấy hương vị thuộc về người ấy . Còn sợ đây không phải là thật, một lần lại một lần gọi tên y "A Anh, a Anh, a Anh."

"Ừ." Diệp Anh giương tay ôm lại hắn , "Sợ chạy tới không tìm được người."

"Ngươi. . ." Lý Thừa Ân lần đầu tiên thấy người này thành thật như thế, dù mình giống như da trâu dính lên người y, y cũng không chịu tiết lột nửa điểm tâm ý, nếu không trải qua khoảng thời gian đồng giường, để cho hắn ôm y, Lý Thừa Ân có lẽ đã nghĩ mình yêu phải một tên đầu gỗ không có tình cảm.

Nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng y, Lý Thừa Ân xoay người đốt nến, không ngoài ý muốn thấy kim sam nhuốm máu và mái tóc bạc còn có. . . trọng kiếm đang tựa vào bàn bên cạnh. .

"A Anh, ngươi làm sao qua được?" Lý Thừa Ân vừa kéo Diệp Anh đến bên giường, vừa hỏi. Kiếm Môn đã sớm bị quân Lang Nha vây quanh, căn bản không có khả năng xông vào.

"Ta đi vòng qua Nam Bình Sơn." Diệp Anh ngồi trên giường vẫn không nhúc nhích, để cho Lý Thừa Ân cởi y phục và vớ của mình.

Lý Thừa Ân chỉ thở dài, sớm nên biết tính tình người này."Hiện tại chiến sự căng thẳng, không có nhiều nước để tắm, chỉ có thể lau người, nhẫn nại một chút!"

"Ừ." Từ lúc y rời khỏi Tàng Kiếm đã chuẩn bị tinh thần thật tốt rồi. .

Lý Thừa Ân vén tóc mái y lên, nhẹ nhàng hôn lên trên trán."Ta đi múc nước cho ngươi." .

Chỉ trong chốc lát Lý Thừa Ân trở về, hắn vắt khô khăn, nhẹ nhàng lau người cho Diệp Anh. Đau lòng khiến cho đầu ngón tay hắn cứ quanh quẩn bên những vết thương cũ mới không đồng nhất, nỗ lực không nghĩ đến y tới tìm hắn đã chịu qua bao nhiêu khổ. .

Diệp Anh vẫn không nhúc nhích bỗng trở tay nắm lấy lấy cái tay đang sờ loạn của hắn, "Đừng nhìn, đừng chạm." .

"Không sao cả, " hắn biết Diệp Anh đang lo lắng sợ hãi, "Ta cũng không ghen tị da ngươi tốt hơn da ta đâu!" Lau thân thể xong, Lý Thừa Ân xức kim sang dược tốt rồi mới để cho y nằm xuống, đắp kín đệm chăn. .

Môi Diệp Anh khẽ giật, lời muốn nói quanh quẩn trong họng cuối cùng vẫn nuốt xuống bụng. .

Lý Thừa Ân đứng trước bàn đợi một hồi, chắc chắn Diệp Anh đã ngủ, mới bò lên giường, để không chạm đến y, ngay cã nhuyễn giáp cũng cởi ra hết. Vừa mới nằm xuống, người nọ tựa như bạch tuột quấn lấy hắn, kéo hắn ôm thật chặt, thân thể hai người lúc đó một khe hở cũng không có.

Ngày thứ hai tỉnh lại, bên người Diệp Anh đã không còn vết tích của Lý Thừa Ân, ngay cả độ ấm trên giường cũng không có. Y bắt đầu hoài nghi quyết định của mình có đúng hay không, liệu mình có thể trở thành gánh nặng của hắn, có thể hại đến hắn hay không. .

Trên đường cũng thấy được thực lực phản quân, toàn quân Thiên Sách bị diệt bất quá chỉ là vấn đề thời gian. Nếu thật có thể ở trong thiên quân vạn mã bảo hộ hắn chu toàn, hắn. . . Người kia chắc cũng tuyệt không muốn như vậy? Nếu thế. . . Diệp Anh cười khẽ. . .

Không thể cùng sống, vậy thì cùng chết thôi. . .

HẠ

Diệp Anh lần mò xung quanh, không tìm thấy xiêm y Lý Thừa Ân cởi xuống tối qua, chỉ đơn giản dùng chăn quấn mình ngồi trên giường, suy nghĩ miên man. .

Lý Thừa Ân cùng với Tào Tuyết Dương , Chu Kiếm Thu, Từ Trường Hải thương nghị xong việc đi ra ngoài trướng mới phát hiện trời đã sáng bửng, nghĩ đến người trong lều kia luôn luôn thức sớm, hôm nay mình vội vội vàng vàng ra ngoài nghị sự không chuẩn bị cho y quần áo, không biết bây giờ tình cảnh của người nọ trong lều như thế nào. Nghĩ thế, Lý Thừa Ân không khỏi bước nhanh hơn.

Vén màn lên, hắn thấy Diệp Anh bọc chăn ngồi trên giường, vùng xung quanh lông mày vẫn nhíu chặt, chăn trên vai trượt xuống chút, lộ ra vai gầy trắng nõn.

Lý Thừa Ân gỡ song linh trên đầu và khôi giáp trên thân xuống, tiến lên ôm Diệp Anh vào ngực, khẽ hôn lên mày y, hỏi "A Anh, đang suy nghĩ gì?" .

Diệp Anh ngoài ý muốn thuận theo, tùy thế dựa vào người Lý Thừa Ân, cọ cọ, "Nhớ người." .

Nhớ người, nhớ về quá khứ cùng người, muốn cùng người trải qua hiện tại , muốn. . . rất muốn cùng người trải qua khoảng thời gian tiếp theo.

"Nhớ đến ta mà chau mày là sao? A Anh ghét ta lắm phải không?" Lý Thừa Ân đang giả bộ đáng thương. Tuy rằng hai mắt Diệp Anh đã mù, nhưng nhất định có thể hiểu. .

Quả nhiên, hắn vừa dứt lời, Diệp Anh liền nói "Tướng quân đừng giả vờ đáng thương, Diệp mỗ nhìn không thấy."

Lý Thừa Ân liếc mắt, lòng nói, người nhìn không thấy làm sao biết ta đang giả bộ thương cảm. Nhưng cũng không nói ra miệng, chỉ hỏi tới chính sự "A Anh, ngươi chuẩn bị lúc nào thì đi? Không bằng ngươi vào thành trước, đợi yên ổn rồi lại về Tàng Kiếm sơn trang."

". . ." Diệp Anh không nói lời nào, trong trướng một màn im lặng, bầu không khí quỷ dị. .

Lý Thừa Ân làm bộ không phát hiện, nói tiếp "Trời tối ta để quân sư phái người đưa ngươi vào thành."

". . . Tại sao?" Bất tri bất giác Diệp Anh dĩ rời khỏi ngực của hắn, chăn trượt xuống bên eo. .

"Cái gì tại sao?" Lý Thừa Ân tiếp tục giả ngu. .

"Vì sao đuổi ta đi?"

"Không có đuổi ngươi a, ngươi là quân quyến*, không thể kéo ngươi vào." .

*Người nhà quân nhân, ý anh Ân bảo, Diệp Anh là người nhà của ảnh

"Không thể kéo ta vào? ! Vậy ban đầu ngươi quấn lấy ta làm cái gì!" Diệp Anh nổi giận, y không tin Lý Thừa Ân không biết suy nghĩ của y, nhưng vẫn gạt y ra ngoài, đây gọi là gì? Cao thượng? .

"A Anh. . ." Lý Thừa Ân bước tới, cố gắng ôm Diệp Anh, lại bị đẩy ra."Đừng quấy nữa a Anh."

"Ai đang quấy? !" Diệp Anh càng nói càng nóng. .

"Ta là Lý Thừa Ân, là Thống lĩnh Thiên Sách. Nếu không còn Thiên Sách, vậy Thống lĩnh như ta có gì dùng nữa. Lúc gia nhập Thiên Sách đã chuẩn bị tâm lý rồi, tùy thời vì nước hiến thân, đây số mệnh tướng sĩ Thiên Sách ta. Thế nhưng còn ngươi? Thế gian độc nhất Tâm Kiếm Diệp Anh , Tàng Kiếm sơn trang Đại trang chủ, a Anh của ta, ngươi theo ta, Tàng Kiếm phải làm sao?" .

Giữa buổi loạn thế, nhi nữ tình trường đã định trước chỉ có thể nhường đường trước thù nhà hận nước. .

Diệp Anh nghe được hoảng sợ không thôi. Kéo chăn hướng về Lý Thừa Ân bước tới, chủ động giơ tay ôm hắn, mỗi chữ mỗi câu, thanh âm không lớn lại dị thường kiên định "Nếu người không còn, ta quyết không sống một mình."

Nhớ kỹ trước đây người oán giận ta bạc tình, nói ta lãnh đạm, ta chỉ là sợ, sợ chính mình không kiềm chế được rơi vào bể tình của người, không chịu được người đi, làm lỡ chính sự của người. Ta cũng biết người thân bất do kỷ, bị nhiều thứ trói buộc. Ta nhớ kỹ người đã nói ta luôn luôn tỉnh táo, quay về đây rồi, thì cứ để ta tùy hứng đi, chắc chắn đây là lần cuối cùng. .

"Người nói ta là độc nhất, sao không biết người cũng như vậy, là độc nhất trong lòng ta. Tướng quân!"

Sau khi trời tối tùy ý ăn chút gì đó, Lý Thừa Ân liền đi ra ngoài, nói là có việc, để Diệp Anh một người ngồi trong trướng buồn tẻ.

Diệp Anh mặc quần áo của Lý Thừa Ân, áo dài, quần dài, vai cũng rộng, chuyện này làm y có chút buồn bực, vóc người của mình sao nhỏ hơn hắn nhiều như vậy?

Muốn đi đến giường tĩnh tọa, tay áo sơ ý quét trúng vật gì đó đang dựng thẳng kế bên bàn. .

Đi tới nhặt lên, phát hiện đó là Toái Hồn y tặng cho Lý Thừa Ân, nhưng cầm trong tay cảm giác trơn trượt không giống như trước đây. Diệp Anh có chút nghi hoặc, ngồi xuống kỹ lưỡng cảm nhận cán của Toái Hồn. .

Càng sờ càng kinh ngạc. .

Toàn bộ cán thương Toái Hồn làm bằng kim loại giờ đây chằng chịt vết tích, ngang dọc không đồng nhất.

Đúng vậy, sao mình lại quên mất? Từ Tàng Kiếm đi ra, dọc theo đường Nam Bình Sơn, dọc đường dù là người chiến đấu hay chạy trốn đều bị thương, mà hắn và hoàng đế vốn chính là mục tiêu của phản quân, hắn hộ tống hoàng đế, vốn dĩ không thể chạy nhanh được...

Ngay cả cán thương bằng kim loại còn bị chém thành như vậy, thân thể máu thịt của người kia sẽ như thế nào?

Hiện tại Diệp Anh mới hiểu được vì sao tối hôm qua người nọ cố gắng tránh mình xa một chút. .

Ôm Toái Hồn ngồi ở chỗ kia, Diệp Anh lại bắt đầu suy nghĩ vẩn vơ, tay vô thức vuốt vuốt cán thương Toái Hồn chằng chịt vết tích, chau mày.

Chung quy im lặng không nói ra cũng chỉ vì không muốn người thương lo lắng không đâu. .

"A Anh, ta chuẩn bị nước nóng xong rồi, mau tới tắm rửa đi!"

Lý Thừa Ân vào đây lúc nào? Diệp Anh hoàn toàn không chú ý tới. .

"Được." Y vừa mới đứng dậy đã bị ôm khỏi mặt đất. .

"Ta ôm ngươi qua đó."

"Tướng quân. . ." Y thuận theo ôm cổ hắn, nhẹ giọng gọi. .

"Sao vậy?"

"Cùng nhau." Tuy rằng không nhìn thấy, Diệp Anh vẫn mở mắt, ngẩng đầu nhìn hắn. .

Thân thể Lý Thừa Ân rõ ràng cứng lại, nói "Không cần, thùng gỗ một người cũng đã nhiều, ngươi tắm xong rồi ta tắm."

"Cùng nhau." Diệp Anh lặp lại, tùy thế dúi đầu vào cổ của hắn ổ, nhẹ liếm.

Trên đầu truyền đến thanh âm hút khí, "A Anh, ngươi muốn làm gì?" .

"Để cho ta nhìn vết thương của người." Diệp Anh siết chặt cánh tay ôm lấy cổ hắn, nhắm mắt lại.

Lý Thừa Ân không hiểu vì sao y đột nhiên muốn xem vết thương của mình, cũng không nghĩ ra cử động gần giống nũng nịu vừa nãy g thật ra là biểu hiện yêu thương của y đối với mình. Không có lý do cự tuyệt, Lý Thừa Ân chỉ đành phải nói "Trước tiên để ta tắm cho ngươi, hồi nữa lên giường rồi sẽ cho ngươi nhìn, được không?"

"Ừ."
Lý Thừa Ân ôm Diệp Anh bước tới bên cạnh thùng gỗ đặt trên mặt đất, động tác cực kỳ dịu dàng cởi đi quần áo có chút rộng trên người y, tựa như Diệp Anh là bảo vật vô giá. .

Không một người nói chuyện, trong lều chỉ có tiếng nước ào ào đổ xuống. .

Diệp Anh đột nhiên nhớ tới cái gì, dặn dò Lý Thừa Ân "Tướng quân, ngày mai đừng bỏ lại ta." .

Lý Thừa Ân tự gội đầu cho Diệp Anh, "Ừ. Ta đáp ứng ngươi. - A Anh, ngươi nhúng đầu xuống nước một chút."

"A Anh, nếu như mắt nhìn được, ngươi muốn nhìn cái gì?" .

"Không có." Bởi vì không thể nào. .

Lý Thừa Ân cầm tóc hắn bỗng nhiên nở nụ cười, "Ngươi a, thật đúng là một chút cũng chưa từng thay đổi ."

Hắn cùng với y, quen biết đã rất lâu rồi phải không? May mắn vẫn cùng một chỗ. .

"Tướng quân cũng chẳng phải không thay đổi đó sao?" Thích giúp ta gội đầu, giúp ta mặc quần áo, như hạ nhân hầu hạ thiếu gia.

"... A Anh, ta rất yêu ngươi." Lý Thừa Ân từ phía sau vòng tay ôm y, hôn lấy tai y, trán y, môi y.

"Tướng. . . Tướng quân. . ." Diệp Anh giãy giụa né tránh, sau đó xoay người đẩy hắn, "Trước tiên ta phải xem vết thương của người!" Giọng nói cứng rắn.

"Trước tiên? Vậy có nghĩa là còn có sau đó?" Lý Thừa Ân cười như con hồ ly. .

Biết mình nói lỡ Diệp Anh cúi đầu, thế nhưng gương mặt lại đỏ lựng lên. .

Ngày cuối cùng. .

Diệp Anh tỉnh rất sớm, đại khái chưa đến canh tư. Y muốn tỉnh táo cảm nhận nhiệt độ từ cái ôm của người nọ. Thế nhưng bên người chỉ còn khoảng không, hóa ra chỗ người nọ ngủ có đặt một số đồ, tay y sờ qua, là một bộ nhuyễn giáp. .

Chỉ chốc lát, Lý Thừa Ân đã trở về, trên người mang theo mùi máu tươi. Y nghe được thanh âm Lý Thừa Ân nhẹ nhàng dỡ xuống khôi giáp, sau đó hắn chậm rãi tới gần giường. .

"A Anh, vẫn tốt chứ?" Lý Thừa Ân đưa tay vào trong chăn, khẽ xoa cái eo nhỏ nhắn của Diệp Anh. .

Diệp Anh gật đầu, tới gần hắn, " Đi đâu sớm như vậy?"

"Đi quét dọn." Tựa hồ nghe được giọng nói Lý Thừa Ân đầy vẻ bất đắc dĩ. Hắn quét dọn. . . Chỉ sợ là đi kết thúc trận chiến? Trên người hắn vẫn nồng nặc lệ khí còn chưa tán đi."A Anh, mang nhuyễn giáp mặc vào, khôi giáp quá nặng, sợ ngươi không thi triển được. Một hồi nữa sẽ chỉnh quân."

"Thừa dịp trời tối?"

"Không, Lang Nha sớm đã chặt đứt tiếp tế vật tư của chúng ta, bọn họ tính chúng ta chỉ có thể chống đỡ cho tới hôm nay, vì thế đêm qua chúng sợ bị ta tập kích, tất cả đều đề phòng cao độ, không dám nghỉ ngơi, bây giờ chính là lúc bọn chúng mệt mỏi nhất, mà ngày hôm qua ta chỉ để cho một tốp lính tuần tra, trạng thái tinh thần tướng sĩ của chúng ta so với bọn hắn tốt hơn rất nhiều." Lý Thừa Ân đứng bên Diệp Anh , tâm tình rất là nặng nề. Trong ngực còn có một câu chưa nói, nhưng mà... đó vẫn là trận chiến khó khăn, hơn nữa, còn không có phần thắng. ..

Tất cả mọi người đều ôm lòng chết, bao gồm cả Diệp Anh . Chuyện bọn họ có thể làm chỉ là giết địch, cho dù là giết nhiều hơn một tên cũng tốt.

Tiền phương là chém giết cùng một chỗ, khó có thể nhận ra tướng sĩ Thiên Sách hay Lang Nha, Lý Thừa Ân đứng bên người nắm chặt tay Diệp Anh.

"Tướng quân. . ."

"A Anh, đừng nói chuyện, ngươi nghe đi."

Kỳ thực không cần Lý Thừa Ân nói, y là tâm kiếm Diệp Anh, mất đi hai mắt, thính giác tất nhiên là linh mẫn dị thường. .

Lúc này quanh thân y, có lẽ là toàn bộ Kiếm Môn Quan đều đầy rẫy đao thương đâm vào thân thể và tướng sĩ hò hét.

"Trận này rất dễ khiến cho người ta tràn đầy nhiệt huyết, chỉ là. . . Ta lại mong muốn đời này phải chi đừng thấy. . . A Anh, nếu có kiếp sau, ngươi muốn làm gì? Ta hả, muốn sinh ra trong gia đình bình thường, sau đó đi tìm ngươi, dắt tay ngươi đi."

"Kiếp sau. . . Ta chờ người. . . Nếu như không thể cùng chết, vậy ta sẽ ở bên cầu chờ người. . . Không cần biết chờ bao lâu. . . nhưng ta vẫn sẽ chờ, ta nhìn không thấy, nếu như người nhìn thấy ta, phải gọi ta. . . Nhất định phải gọi, chúng ta cùng nhau đi. Đầu thai vào một gia đình tốt tốt nào đó, ở đó phải nhìn người cho thật kỹ. . ."

Lý Thừa Ân không biết tâm tình Diệp Anh như thế nào khi nói ra những lời này, nhưng lời y nói hoàn toàn không mạch lạc. Cũng may hắn vốn hiểu rõ tâm ý của y, vẫn luôn hiểu rõ. .

"A Anh, " Lý Thừa Ân tiến tới, hôn xuống ấn hoa mai bên thái dương y, dịu dàng nói "Đi thôi, ta nhất định sẽ gọi người."

Diệp Anh gật đầu, chân lập tức thúc ngựa lao ra ngoài, một Mộng Tuyền Hổ là quân Thiên Sách đi trước mở đường.

Lý Thừa Ân nhìn bóng lưng Diệp Anh, cười khẽ, sau đó trở tay rút ra Toái Hồn, cao giọng nói "Giết sạch bọn đạo chính là ý nghĩa tồn tại của Thiên Sách Phủ, trường thương độc thủ hồn Đại Đường! Chúng ta đánh cược trận này xong cùng nhau tiến về Đông Đô, thề tồn vong cùng giang sơn! Cầu hồn thương ta bất diệt!"

Nhiều năm về trước, là ai đã nói " Tướng sĩ Thiên Sách Ta đương nhiên chết trận sa trường, da ngựa bọc thây mới là kết cục tốt nhất!"

Là ai cười lớn ưng thuận hứa hẹn "Sẽ dẫn ngươi đi ngắm Đông Đô hoa vương mẫu đơn, đó mới là tuyệt sắc!"

Là ai ngay sau khi phản loạn ở Nam Chiếu bình định, trước tiên ôm tướng lĩnh trẻ tuổi cả người đầy máu tươi, chỉ nói một câu " Tướng quân cực khổ rồi."

Là ai ở mộ kiếm lạnh như băng mấy ngày không ngủ không nghỉ chỉ để tạo ra một thanh tuyệt thế thần binh giúp hắn. . .

Là ai lạnh mặt quở mắng "Chớ có vô lại như thế!", là ai hàm chứa cưng chìu và tiếu ý nói "Tướng quân đừng giả vờ đáng thương, Diệp mỗ nhìn không thấy."

Lý Thừa Ân thiêu đốt sinh mệnh cuối cùng của mình, đẩy từng cái thi thể, tìm kiếm thân ảnh minh hoàng của người nọ.

A, tìm được rồi! Lý Thừa Ân thở phào nhẹ nhõm, rồi ngã xuống, cầm lấy tay kia, nắm chặt. .

Tốt quá, tìm được người rồi. .

Thật tốt. . . thật tốt, có thể chết ở bên cạnh người. . .

Hoàn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com