Kí túc xá
Chương 2
"Làm sao lên?" Harry ngẩng đầu nhìn thấy sắc trời đang dần sáng tỏ, lại nhìn đến độ cao, âm thầm nuốt nước bọt, không phải là trèo lên đi a, cậu nhìn vách đá hai bên trơn ướt gật đầu nhận định, sẽ chết a~ trượt tay một cái là chết tươi.
Draco không nói, hắn nhướng mày tràn đầy vẻ thích thú phun ra một câu khiến Harry gần như đông cứng.
"Tất nhiên là leo lên" Draco quay lại nở nụ cười đặc trưng của nhà Malfoy, cười đến không thân thiện.
"Lạy Merlin" Harry đông cứng hồi lâu mới thốt ra được một câu.
Draco hồi lâu mới tỏ ra hiền lành, lấy ra cây bút lươn cài trên túi áo nhìn Harry cười.
"Lấy cây bút ra làm gì?" Harry nhìn cây bút hình thù kì quái, giống giống cái gì đó, nhất thời không nhớ rõ.
"Lên bằng cái này" Draco hảo tâm giải thích, tên nhóc tóc đen lại lần nữa trợn mắt nhìn hắn, giống như trong đời chưa từng trải qua điều gì bất ngờ hơn những chuyện tên tóc vàng này phun ra.
"Cậu... cậu có bị gì không vậy?... Hay cậu bị sốt rồi?" Harry run run tay sờ sờ trán Draco, , Draco không nói gì chỉ cười, nâng cậu ngang tầm của mình, hung hăn cắn lên môi cậu một cái.
"A, đau" Harry lấy tay che miệng mình, tên Malfoy này phát điên cái gì aaaaaa?
"Nhìn" Draco lẩm bẩm đọc thần chú, một tia ánh sáng xanh nhạt lóe lên.
"Chổi bay!" Harry thốt lên đầy bất ngờ, cậu công nhận là tên Malfoy này luôn đem lại nhiều điều bất ngờ, a khụ... không tính chuyện đêm qua nha a~
"Ôm chặt" Draco ôm Harry ngồi trên cán chổi, lòng tốt nhắc nhở tên nhóc tóc đen không biết đang suy nghĩ chuyện gì mà mặt đang hồng hồng lên.
"A!" theo phản xạ ôm lấy cổ Draco, cậu giận giữ mắng.
"Cậu muốn tôi ngã chết hay sao, mà lên không nói một tiếng hả hả hả!?" Harry trừng trừng nhìn Draco, tay vẫn ôm cứng lấy cổ hắn, không ôm để ngã chết sao? Hừ, cậu còn chưa muốn chết sớm vậy đâu nha!
"Có nói, nhưng cậu không nghe nga~" Draco hạ mi mắt nhìn cậu, bộ dáng giống như người đứng nơi cao nhìn kẻ đứng nơi thấp, kiêu ngạo, nhưng lại trầm tĩnh đến đáng sợ.
"..." Harry ngậm miệng không nói gì nữa, theo bản năng cậu biết tên nhóc tóc vàng này đang tức giận nha, mà cậu chính là nguyên nhân làm nên điều đó.
Vừa lên mặt đất, Harry liền vội vàng nhảy xuống khỏi cái ôm của Draco, cậu nhìn dáo dát xung quanh xác định không có ai thì mới thở phào nhẹ nhõm.
"Sợ?" Draco nhìn cậu như thế, cũng không làm thừa bất cứ động tác gì chỉ không lạnh không nhạt mở miệng hỏi.
"Cậu không nghĩ Sư tử Gryffindor cùng với Rắn Slytherin là một sự kết hợp kì quái?" Harry đưa tay vò vò mái tóc đen rối bù của mình, khó khăn nói.
"Sư tử? Potter, tôi nghĩ cậu là giống mèo hơn chứ?" Draco lạnh nhạt cười, cái cách cậu nói thật khiến hắn cảm thấy khó chịu.
"Sư tử nhà Gryffindor luôn dũng mãnh!" Harry phản bác nói, cậu không phải con mèo cho tên tóc vàng này nâng niu.
"Và lúc nào cũng ngốc như cậu?" Draco hỏi, kèm theo với nụ cười đặc trưng của hắn.
"Harry, cậu ở đâu?... Harry" vì quá lo lắng cho Harry, Ron cùng với Hermione quyết định vào rừng cấm tìm bạn.
"Ron!" Harry vui sướng kêu lên nhưng chưa được hồi đáp thì đã...
"Cậu..." Harry chưa kịp đáp trả thì đã bị Draco ấn mạnh lên thân cây, tay hắn chống lên thân cây, ánh mắt xám lạnh lùng nhìn cậu, nhưng có gì đó dịu nhẹ trong cái nhìn lạnh như băng tuyết ấy.
"Đừng để cho tôi nghe thấy chính cái miệng của em gọi tên thằng khác ngoại trừ tôi!" Draco lạnh lùng nhìn cậu, chuyện lúc nãy hắn còn chưa tính sổ đâu.
"Cậu...ưm" Draco hôn chặn Harry, dùng sức nhay cắn, Harry càng hoảng sợ cậu đã lên tiếng, thế nào Ron cùng Hermione sẽ nhanh chóng đến đây, cậu không nên để họ nhìn thấy...
Dùng sức đẩy Draco ra, nhưng chính sự kháng cự của cậu khiến hắn càng thêm tức giận, Draco làm cho nụ hôn càng lúc càng sâu, lưỡi cũng vói xâm nhập vào trong trêu đùa cái lưỡi ngọt ngào của Harry, nước bọt vì không kịp nuốt xuống cũng theo khóe môi Harry chảy xuống cằm... vì thiếu không khí hai gò má của cậu cũng đỏ bừng lên... khó chịu đấm đấm vai Draco...
Tách ra chưa đến ba giây, Draco lại cúi đầu hôn tiếp, hoàn toàn không quan tâm đến hai người khác đã đến từ lúc nào đang trợn mắt há mồn nhìn nhau rồi nhìn hai người đang dây dưa.
"Lạy Merlin, rốt cuộc đã xảy ra chuyện..." Ron hoảng sợ la lên nhưng Hermione đã nhanh chóng che miệng cậu ta lại.
"Cậu có thể nói nhỏ hơn một chút không?" Hermione nhỏ giọng nhắc nhở, nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của Draco quét qua hai người, đều nhanh chóng lùi hai bước xoay mặt đi.
Hai người đang nhỏ giọng nói chuyện, liền nghe âm thanh phía sau dần dần trở thành tiếng rên rỉ, không dám quay đầu lại, cũng không dám lên tiếng chỉ đứng đó, da mặt mỏng cũng vì thế mà đỏ lên.
"Khụ" Hermione không thể chịu đựng hơn nữa, nhanh chóng cắt ngang hai người kia, không biết đã tới đâu, mà quên còn có người a~.
"Her... Hermione" Harry nhanh chóng đẩy Draco đang vùi đầu trên cổ mình, cười ngượng ngùng a ngượng ngùng. Chết... Draco chết tiệt... làm cậu xấu hổ đến mức này a!
"Harry... Malfoy, mày..." mặt Ron nhăn nhó nhìn tên nhóc nhà Malfoy đang đứng sau lưng Harry, thái độ cũng bày tỏ sự chán ghét.
"Câm miệng đi, Weasley!" Draco không nhanh không chậm nói, hắn không muốn nhìn thấy tên nhóc tóc đỏ này, nhất là bây giờ.
A đậu má! Nghĩ coi! Vợ nhỏ bé của hắn! À khụ, mèo nhỏ của hắn vừa làm tình với hắn xong sáng dậy đã gọi tên thằng nhóc tóc đỏ mặt đầy tàn nhang này! Mịa nó, bây giờ còn gọi rõ to! Hắn muốn trọng chấn phu cương nha!
"Thôi nào các cậu, chúng ta nên về trường thôi" Hermione nhanh chóng tách mọi người ra trước khi có ai đó vào bệnh xá.
Draco không nói, chỉ lạnh lùng nhìn con trai út nhà Weasley rồi nhếch môi lên tặng một cái cười lạnh, xoay người đi khỏi rừng cấm.
"Harry bồ với Draco..." Hermione mặt vẫn còn đỏ, giật lấy áo choàng của Harry, liền nhận ra cái áo choàng này không phải là của học sinh nhà Gryffindor... là... là của nhà Slytherin nha!
"A?!..." Harry phản ứng liền nắm lấy áo choàng của Draco, cười ngây ngô với Hermione, nhưng thông minh như Hermione thì sao không nhận ra hai người này đã làm cái gì đó chứ.
"Về thôi, ở đây làm tớ lạnh cả người" Ron sờ sờ mũi nói, dù là buổi sáng nhưng cái không khí lạnh đến gai người này làm nó sợ.
"Ừm Harry vội vàng gật đầu, kéo tay Ron nhanh chóng chạy ra khỏi rừng cấm.
"Thầy Dumbledore", Harry gõ cửa, trên tay cậu là giỏ đựng Everlasting.
"Ồ Harry, vào đi" Dumbledore mỉm cười, tay cầm lấy kẹo chanh đưa tới cho Harry.
"Cái này, con cùng Draco tìm được trong rừng Cấm" Harry gật đầu nhận lấy kẹo chanh.
"Thầy cũng đã nghe đến hình phạt của giáo sư Snape, thật khó khăn cho con, Harry" Dumbledore từ tốn nói, cầm lấy giỏ đựng mà Harry đưa tới, ông còn nghĩ đó là một loại bánh ngọt nào đó...
"Cái này là... Harry, con đã tìm được?" Dumbledore vui mừng reo lên khi nhìn rõ thứ gì trong giỏ, lọai dược liệu quý hiếm này hầu như không còn xuất hiện ở rừng cấm nữa... dược liệu quý hiếm...
"Là Draco tìm ra thì đúng hơn ạ" Harry nói, thật ra thì nói tên đó tìm thấy cũng không sai, vì cậu chẳng biết Everlasting là cái gì cả, cậu còn nghĩ nó là cỏ dại nữa chứ...
"Con thật khiêm tốn Harry, dược liệu này chắc chắn sẽ làm giáo sư Snape hủy bỏ hình phạt" Dumbledore vui mừng cầm lấy giỏ.
"Vâng ạ" Harry vẫn còn rất mơ hồ, Snape thậm chí còn bắt cậu tìm dược liệu, nhưng chỉ với những cây cỏ như thế sẽ làm Snape nguôi giận thật sao?
"Buổi tối sẽ có thông báo chính thức, giờ hãy lên lớp đi, dừng lo lắng gì cả Harry" Dumbledore an ủi cậu, cụ tin chắc thứ này sẽ làm giáo sư Snape hủy bỏ hình phạt kinh khủng kia.
Buổi tối tại Đại sảnh.
Harry rùng mình, nhận ra ánh mắt của Draco đang nhìn cái tay mà cậu nắm lấy tay của Ron để đùa giỡn nha!
Harry vội buông tay ra, cười ngây ngô nhìn tên tóc vàng kia, nhưng người kia chỉ lẳng lặng nhìn, híp mắt, ánh mắt càng lúc càng trầm, đến màu xám trong mắt hắn cũng lộ ra sự tức giận, đáng sợ a!
Tên tóc đỏ đó dám chạm đến người của hắn!
Tiếng kim loại va chạm vào thủy tinh nghe thật thanh thúy, vang lên giữa đại sảnh, tiếng ồn ào lập tức bị xua đi thay thế bởi sự yên tĩnh nhưng trang trọng, những Gryffindor vốn nghịch ngợm cũng ngồi lại ngay ngắn nhìn hiệu trưởng Dumbledore sắp sửa thông báo.
"Những học sinh thân yêu của Hogwart, thầy muốn thông báo cho các con biết giữa chúng ta có những học sinh đã tìm ra những thứ lẽ ra không bao giờ đượ tìm thấy nữa, đó chính là thảo dược quý hiếm mà chúng ta hay gọi là ''Everlasting'" Dumbledore vỗ tay, nhất thời cả đại sảnh vốn tĩnh lặng cũng ồn ào lên, vỗ tay theo.
"50 điểm cho Draco Malfoy, 50 điểm cho Harry Potter vì hai con đã tìm ra thảo dược, và Harry giáo sư Snape đồng ý hủy bỏ hình phạt của em" Dumbledore cười hiền từ nhìn Harry.
"30 điểm cho nhà Slytherin và nhà Gryffindor vì đã đào tạo những học sinh dũng cảm này" Dumbledore ngồi xuống trong tiếng vui cười và huýt sáo của nhà Gryffindor, nhà Slytherin cũng vui cười, nhưng không khoa trương như hàng xóm của họ.
Draco ngẩng đầu nhìn trăng, ánh trăng tỏa ra ánh sáng màu bạc như hôm qua, làm hắn nhớ đến người kia, dọc theo hành lang, đặt chân vào ký túc xá của nhà Gryffindor.
Draco không nhanh không chậm mở cánh cửa phòng của Harry, nhận thấy tên nhóc tóc đen vẫn chưa ngủ, đang ngạc nhiên nhìn hắn.
"Cậu sao có thể vào được?" Harry lắp bắp nói.
"Làm sao không thể vào?" - "hừ đầu óc của Gryffindor quá đơn giản không cần nghĩ nhiều cũng có thể tìm ra mật khẩu nha!"
"Mày làm cái gì ở phòng tụi tao vậy Malfoy?" Ron bước ra khỏi phòng tắm nhìn thấy Draco thì bắt đầu muốn nổi điên lên.
"Biến ra ngoài đi Weasley" Draco lạnh lùng nói.
"Cái gì?" Ron tức giận giơ lên nắm tay, định đấm vào mặt Draco, nhưng hắn nhanh chóng di chuyển người đá cậu ra ngoài và sầm cửa phòng trước mặt cậu, nhưng không quên tặng cho cậu một nụ cười nhạo.
"Chết tiệt, Malfoy mở cửa phòng ra" Ron tức giận đá cửa phòng, nhưng bên trong không có động tĩnh... tức giận cùng thêm với lo lắng là Harry còn ở bên trong, Ron bèn nhỏ giọng gọi.
"Harry, Harry" Ron gọi mãi, cho đến khi bên trong truyền ra tiếng thở dốc cùng tiếng cười trầm thấp lần lượt vang lên, mặt nó đỏ lên và chạy xa khỏi cái phòng mà đã từng là phòng của nó a.
Trong phòng.
Ừm hoàn chương 2. :)))
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com