Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Bệnh viện số 1 (15-16)

Chương 15: Bệnh viện số 1 (15)

【Ồ QUAO Ồ QUAO!】

【Cậu Cậu... cậu Scao...】

【Thấy ghét quá à, ảnh giỏi quá, nhưng có thể đừng giỏi như vậy trước một thứ vài giây trước còn là quái vật được không.】

【Chồng ơi giết em đi.】

【cmn ống kính phòng phát trực tiếp có biết quay không vậy, toàn quay cận mặt chủ nhiệm Tôn lúc là ma quỷ không à, đi quay Scao đi quay Scao đi!】

【??? Không có ai chú ý đến bức ảnh cậu ta mở ra là Dương Bồi sao?】

【Ai quan tâm, tôi không rảnh tay.】

【Ai quan tâm, tôi không dùng tay.】

【Ai quan tâm, tôi sẽ mở miệng.】

【Mấy người...】

Chủ nhiệm Tôn suy nghĩ một lát, gọi y tá Hà vẫn đang đợi bên ngoài vào, trong một mảnh bình luận ầm ĩ, ống kính phòng phát trực tiếp lặng lẽ chuyển hướng ra ngoài hành lang.

.

.

"Cạch."

Đêm khuya thanh vắng, hành lang bệnh viện đặc biệt yên tĩnh, tiếng mở khóa cửa thanh thúy vang lên trên hành lang tĩnh mịch vừa rõ ràng vừa đột ngột, lập tức thu hút sự chú ý của mọi người.

Cửa phòng kiểm tra bị đẩy ra một khe hở, y tá Hà từ bên trong bước ra.

Các thành viên ngồi bên góc tường nhìn thấy y tá từ trong cửa bước ra, đều căng thẳng sống lưng, không khỏi chậm rãi thở ra.

Y tá Hà quét mắt nhìn một vòng những người bên ngoài hành lang, giọng điệu lạnh lùng: "Người tiếp theo."

"Sao nhanh vậy?!" Lữ Minh Thành không nhịn được kinh hô thành tiếng.

Cô ấy không phải vào cùng thành viên tên Scao kia sao, sao chưa đến mười phút, sao chỉ có một mình cô ấy ra gọi bệnh nhân tiếp theo, Scao đâu?

Chẳng lẽ là...

Ba người ngoại trừ Lỗ Trường Phong nhìn nhau vài giây, vẻ mặt đều mang theo tia kinh hoàng.

Trịnh Vân Vân run rẩy một cái, vô thức nhìn về phía Lưu Mai Tâm vừa bước ra khỏi cửa.

Cô ấy có lòng muốn nắm lấy vai Lưu Mai Tâm, hỏi rốt cuộc cô ấy đã gặp chuyện gì bên trong, nhưng Lưu Mai Tâm bây giờ đừng nói trả lời câu hỏi của cô, ngay cả yên tĩnh đứng tại chỗ mà không phát bệnh động kinh cũng khó khăn.

Bọn họ vốn trông mong Scao chủ động đi vào có thể mang thông tin bên trong ra, nhưng bây giờ xem ra, cậu ta e là lành ít dữ nhiều.

Cái gọi là hạng mục thăm dò này đã làm một Lưu Mai Tâm phát điên rồi, bây giờ Scao chủ động đi vào trong cũng bị kẹt lại, mà bọn họ ngay cả suy nghĩ bên trong sẽ xảy ra chuyện gì cũng không có, đây hoàn toàn là một ván cờ đã định sẵn sẽ thua cuộc!

Bọn họ đi vào... thật sự có thể sống sót ra ngoài sao?

"À, chị..." Hà, Trịnh Vân Vân lấy hết can đảm học theo dáng vẻ của Scao trước đó muốn lấy lòng, nhưng sau khi chạm phải ánh mắt lạnh lẽo của y tá thì ấp úng đổi cách xưng hô, "Hà, y tá Hà."

"Bệnh nhân vào trước đó sao không ra vậy?" Cô ấy cẩn thận hỏi.

"Hỏi nhiều vậy làm gì?" Y tá Hà liếc nhìn cô, "Tôi đến gọi số, cô có ý kiến gì về quy trình điều trị của bệnh viện à?"

Lần này Trịnh Vân Vân không dám lên tiếng nữa.

Tuân thủ lời dặn của bác sĩ là điều khoản được viết trong quy tắc, cô ấy sợ mình nói nhiều sai nhiều, vi phạm quy tắc ở đây thì chết không có chỗ chôn.

Cô nàng không dám nói chuyện nữa, những người khác cũng không dám nói, hành lang nhất thời rơi vào im lặng kỳ lạ.

Vẻ mặt của y tá Hà hoàn toàn không có vẻ hòa nhã vui vẻ như lúc đối mặt với Bạch Tẫn Thuật vài phút trước, ánh mắt lạnh băng của cô ấy quét qua mặt mọi người, sau khi nhận diện kỹ từng khuôn mặt, dừng lại trên người Dương Bồi: "Anh, bệnh nhân tiếp theo."

Những người khác lập tức thở phào nhẹ nhõm.

Tốt quá, không phải bọn họ là được.

Lấy hết can đảm, Trịnh Vân Vân mượn bóng dáng của Lưu Mai Tâm che chắn, nhìn về phía Dương Bồi.

Dương Bồi bị y tá Hà gọi tên nhíu chặt mày, vẻ mặt hung dữ muốn giết người, đang xem bảng nhiệm vụ trên đồng hồ tác chiến ở cổ tay trái.

Y tá Hà gọi người ngẫu nhiên, điều này không có gì đáng nghi, bị gọi đến hắn ta cũng chỉ có thể trách vận may tối nay không tốt. Đặt vào trước đây với kinh nghiệm của hắn, đối phó với những sinh vật không thể xác định này không có vấn đề gì, nhưng lần này lại không dễ đối phó.

Lịch trình điều tra kỳ này quá gấp gáp, vừa vào đã gặp quy tắc tử vong, sau khi tiến vào không gian chưa biết hắn mới giết được một người, vẫn là trong tình trạng cận kề cái chết, thuộc tính cố định của hắn còn chưa kịp phát triển.

Trong tình huống này, đối phó với chủ nhiệm Tôn trong phòng kiểm tra này rất khó khăn.

Dương Bồi trong lòng phiền não muốn chết, sự thoải mái dễ chịu vừa nãy ngồi chờ những kẻ ngu ngốc này chết rồi mình xử lý đám người tàn huyết đã sớm biến mất không còn, sắc mặt hắn ta méo mó trong chớp mắt, tay phải nhanh chóng làm mới trung tâm mua sắm trên bảng điều khiển, tìm kiếm kỳ tích phù hợp.

"Không nghe thấy hả?" Y tá Hà tiến lên mấy bước, khóe miệng nhếch lên một nụ cười lạnh lùng, "Nhanh lên, đừng lề mề, tôi còn phải tan làm."

Bị y tá nhắm vào trước mặt một đám người mới, Dương Bồi cảm thấy mất mặt, thầm nghiến chặt răng.

Đây là lần đầu tiên hắn ta bị ép đến bước đường này.

Chẳng phải nói là không gian cấp E hả? Sao quy tắc trí mạng lại được sắp xếp dày đặc như vậy?

Dương Bồi trong lòng chửi ầm lên, sớm đã chửi rủa mười tám đời tổ tông của tên đàn em đề cử không gian cấp E này cho hắn.

Gì mà anh Dương à, không gian này đánh giá thấp lắm, chắc chắn đều là người mới, anh cứ vào giết chơi thôi.

Gì mà người mới đều là đồ ngu ngốc, gặp anh Dương chắc chắn không dám đánh trả.

Còn có gì mà anh Dương đến không gian cấp E nhẹ nhàng thoải mái nha, coi như đi nghỉ dưỡng còn kiếm thêm chút điểm tích lũy.

Nghỉ dưỡng thoải mái cái quần què, nhẹ nhàng thoải mái cái cục c*c, bây giờ thì hay rồi, thăm dò cấp thấp nhất 200 điểm tích lũy mà còn phải bỏ thêm điểm thưởng mua kỳ tích.

Phòng phát sóng trực tiếp rất biết điều chuyển ống kính đến bảng nhiệm vụ của Dương Bồi, trong màn hình bình luận, nhà đầu tư kỳ cựu đang phổ cập kiến thức cho người mới:

【Vui quá, lần này Dương Bồi không phát triển được gì rồi.】

【Vui quá, thần kinh đao hại gã ta rồi.】

【Vui quá, lần đầu tiên thấy Dương Bồi trong buổi tối đầu tiên đã mua đạo cụ.】

【Vui quá, mọi người vui xong hết rồi tôi vui cái gì giờ.】

【Người mới lặng lẽ hỏi một câu, sao bảo Dương Bồi không phát triển được vậy ạ.】

【Vui quá, biết làm việc theo đội hình không hả.】

【Vui quá, thuộc tính cố định của Dương Bồi liên quan đến giết người, lực chiến của chính hắn không cao, thường chỉ hoạt động trong không gian trung và cấp thấp với các đội viên thăm dò có thực lực không mạnh, lúc đầu sẽ giết một đồng đội mềm yếu dễ chết nhất để tăng buff cho mình, tiện thể lập uy. Như vậy giai đoạn sau lúc thăm dò thì đồng đội toàn bộ bị hiến tế, hắn có thể hoành hành ngang ngược trong không gian chưa biết, sau đó khi kết thúc thăm dò mà không thèm đẩy một quy tắc nào, có thể gọi là lỗ đen của ngành tài chính, ung nhọt trong quá trình điều tra.】

【Vui quá, sau khi tiến vào không gian này gã chỉ kịp giết một người, nói cách khác chiến lực hiện tại của gã còn rất yếu.】

【Đương nhiên, so với người mới thuần túy thì vẫn mạnh hơn, chỉ là tương đối mà nói bây giờ đối đầu với sinh vật dị hóa thì yếu thật.】

Tìm thấy rồi.

Tay phải của Dương Bồi dừng lại, nhấp vào mua.

2500 điểm tích lũy, hắn cảm thấy tim mình đang rỉ máu, nhưng đây là kỳ tích hữu dụng nhất mà hắn ta có thể tìm thấy trong thời gian ngắn.

【Kỳ tích: Thương tiếc trong khoảng khắc】

【Thương tiếc trong khoảng khắc: Sau khi sử dụng, đối tượng sử dụng sẽ sinh ra cảm xúc thương hại trong một khoảng thời gian ngắn đối với người sử dụng, chỉ có thể có hiệu lực một lần.】

【Sử dụng ngay lập tức.】

Dương Bồi không chút do dự sử dụng kỳ tích này lên người y tá Hà.

Trong hành lang yên tĩnh của bệnh viện, ánh mắt ác độc lóe lên của y tá Hà đột nhiên dừng lại, biến thành vẻ thương hại không hợp thời đại.

Sự thương hại kỳ dị này kết hợp với vẻ mặt lạnh lùng và ngũ quan méo mó của cô ả, trông đặc biệt rùng rợn và quái dị.

Có hiệu quả rồi.

Dương Bồi trong lòng thở phào nhẹ nhõm, 【Thương tiếc trong khoảng khắc】 dù sao cũng là kỳ tích trị giá 2500 điểm thưởng, tuy đắt nhưng hiệu quả quả cực kỳ tốt.

Bây giờ y tá đã nảy sinh lòng thương hại với hắn, dưới sự thương hại này, cô ta chắc chắn sẽ từ bỏ việc chọn hắn mà chọn người khác vào kiểm tra.

Đợi đến tối nay lại làm vài người mới phát điên, mất đi năng lực phản kháng, ngày mai gã có thể đại khai sát giới rồi, đến lúc đó thuộc tính cố định của gã sẽ lại phát triển, những người còn lại cũng không đáng sợ, kỳ khám phá này cũng chỉ là không gian cấp E toàn bộ người mới mà thôi, tuy khởi đầu không thuận lợi, nhưng tối nay qua đi, những người này cũng sẽ giống như những người trước đây chết trong tay hắn...

"Sao còn chưa vào?" Giọng nói của y tá Hà u u vang lên.

Đúng vậy, kẻ xui xẻo bị gọi tên kia sao còn chưa...

Khoan đã, lưng Dương Bồi cứng đờ, y tá Hà còn chưa gọi người tiếp theo, cô ả đang nói với hắn.

Sao lại thế này?

Chẳng phải cô ta đã bắt đầu thương hại mình rồi sao?

Dương Bồi kinh ngạc ngẩng đầu: "Tôi?"

Trong mắt y tá Hà vẫn là sự thương hại, chỉ là biểu cảm trên mặt cô ấy đã méo mó, ngữ quan tán loạn, thương hại mà lại khao khát, từ bi mà lại tàn nhẫn, cả người cô ta bây giờ quái dị đến mức khiến người ta rợn tóc gáy.

"Là anh," giọng nói của cô ả vậy mà vẫn dịu dàng và từ bi, "Đừng trái lời bác sĩ."

Kỳ lạ quá rồi.

Dương Bồi luống cuống tay chân điều chỉnh giao diện sử dụng kỳ tích, ở góc trên bên phải, 【Thương tiếc trong khoảng khắc】 vẫn đang có hiệu lực, nhưng y tá Hà không hề thay đổi ý định của mình, sao lại thế này?

Lưng Dương Bồi bắt đầu đổ mồ hôi.

Tình huống này chỉ có một khả năng.

Y tá Hà ngay từ đầu đã nhắm vào hắn.

Đây căn bản không phải vì vận may của hắn không tốt nên tối nay bị gọi ngẫu nhiên.

Sao có thể, hắn rất cẩn thận khi thuộc tính cố định chưa phát triển, tại sao lại bị y tá chú ý?

Dương Bồi chậm rãi đứng dậy, bước vào phòng kiểm tra.

Hắn ta lặng lẽ tính toán trong lòng chiến lực mà mình có thể điều động bây giờ, lần trước bị ép đến tình cảnh này là lần đầu tiên hắn ta tiến vào hạng mục của Tổ Chức, đồng đội không hề phòng bị, hắn dùng máu tười từ đồng đội để tăng buff của mình lên mức cao nhất, từ máu đến thịt hắn đều tràn ngập sức mạnh và tự phụ chưa từng có.

Có nên giết Lưu Mai Tâm trước để chồng thêm một tầng chiến lực không...

Dương Bồi chậm rãi dùng ánh mắt quét qua người mới đã phát điên kia, chậc, hai kẻ ngu ngốc khoa ung bướu bên cạnh canh giữ cô ta quá chặt, còn có tên béo kia nữa, tỷ lệ thành công ra tay quá thấp.

Anh ta đột nhiên nghe thấy một giọng nói mang theo ý cười.

Scao.

Dương Bồi đột nhiên ngẩng đầu, trong phòng kiểm tra của phòng chờ, người đồng đội lấp chỗ trống mà hắn đã gắn mác tử vong trong lòng và bị quái vật xé thành mảnh vụn đang ngồi bên cạnh chủ nhiệm Tôn, mặc một chiếc áo khoác trắng, trên mặt treo một nụ cười nhạt.

Nơi nào có dáng vẻ đã gặp quái vật bên trong.

"Ồ? Bệnh nhân tiếp theo đến rồi," chàng trai tóc dài kia nhìn thấy hắn ta, quay đầu cười nói với chủ nhiệm Tôn, "Vậy em không làm phiền công việc của thầy nữa, em về trước nha. Thầy điều chỉnh thiết bị trước, em ra phòng chờ đợi."

Cậu ta không chết.

Thậm chí còn tìm được quy tắc sinh tồn an toàn.

Trời không tuyệt đường người, Dương Bồi nhìn thân hình ôn hòa yếu đuối kia dần dần tiến về phía mình, trong mắt lóe lên một tia vui mừng và bạo ngược nồng đậm.

"Scao," hắn nắm chặt tay Bạch Tẫn Thuật, "Cậu làm sao ra được?"

"Ừm?" Đột nhiên bị chặn lại bên ngoài phòng kiểm tra, chàng trai tóc dài khẽ ngẩn ra, "Anh đang hỏi tôi sao?"

"Quy tắc sinh tồn cậu phát hiện là gì? Không nói thì giết cậu." Dương Bồi nhìn chằm chằm cậu, sát ý trong mắt càng mãnh liệt.

"Thái độ này không phải là thái độ cầu xin người khác đâu nha." Bị hắn nhìn chằm chằm bằng ánh mắt này, chàng trai tóc dài vẫn giữ vẻ dịu dàng đó, giọng điệu không hề dao động, hòa nhã dễ mếm.

Thằng khốn.

Tên khốn này vừa lấy được quy tắc sinh tồn đã dám lên mặt với hắn.

Nhưng bây giờ hắn vẫn phải lấy được quy tắc này.

"Cậu nói quy tắc cho tôi biết," Dương Bồi chỉ dùng một giây đã thay đổi biểu cảm trên mặt, "Đợi tôi ra ngoài dẫn cậu cùng vào không gian khác, cậu đi điều tra quy tắc để tôi nộp, tôi đảm bảo cậu sống đến cuối cùng không bị sinh vật không xác định tấn công."

Dương Bồi trong lòng thầm đắc ý.

Trước đây hắn chưa từng nghe ai nói đến chàng trai tóc dài này bên ngoài không gian chưa biết, chắc hẳn cậu ta cũng chỉ là người mới nhỏ bé đã qua vài lần phó bản mà thôi, loại thành viên khám phá có chút đầu óc nhưng thực lực không đủ này sốt ruột nhất là tìm một lãnh đạo có thể đảm bảo họ sống sót rời khỏi cuộc thăm dò.

Tuy rằng hắn thì tiếng xấu đồn xa, nhưng hắn có thực lực, đối với đội viên thăm dò trung và thấp cấp, Dương Bồi chính là đại danh từ của thực lực.

Hắn ta chỉ cần không ngừng giết người sẽ trở nên mạnh hơn, đợi sau này hắn có thể tạm thời không giết Scao, nuôi trước đã, trong đám đàn em của hắn người có người nào có đầu óc, đợi lần này ra ngoài thanh lý một nhóm trước đã, như vậy không phải vừa khéo có thể nhường chỗ cho Scao à.

Dương Bồi nghĩ thật hay thật, đã lên kế hoạch sau khi rời khỏi đây cần thanh lý những kẻ ngu ngốc nào ra khỏi phạm vi che chở của hắn.

"Thật à?" Giọng nói do dự của chàng trai tóc dài vang lên, "Vậy tôi nói cho anh Dương biết rồi anh sẽ không ra ngoài thì vắt chanh bỏ vỏ chứ?"

"Không đâu." Dương Bồi nóng nảy nói, "Tại sao cậu gọi ông ta là thầy Tôn, có phải chủ nhiệm Tôn này có quá khứ không ai biết, hay là ban ngày cậu phát hiện manh mối gì về ông ta?"

Lời nói của hắn đều là mánh khóe thường thấy của những con quái vật trong không gian kiểu này, chỉ cần phát hiện những quy tắc này, suy tính ra chuyện xảy ra trong không gian chưa biết, là có thể sống sót khỏi quy tắc tử vong.

"Đúng vậy," chàng trai tóc dài nghiêm túc hồi tưởng, "Ban ngày tôi phát hiện..."

"Không cần nói những cái này," Dương Bồi cắt ngang lời cậu: "Cậu chỉ cần nói sau khi vào trong phải làm thế nào là được."

Bạch Tẫn Thuật ngẩn người, cậu chưa từng gặp người nào tự làm mình bớt phiền như vậy.

Đến cả công sức cần vận dụng để bịa chuyện cũng tiết kiệm cho cậu nữa.

Dương Bồi quá quan tâm đến cảm nhận của cậu ta rồi, hắn tốt quá, tôi khóc mất.

"Đầu tiên, anh Dương phải nói với ông ta anh là sinh viên ngành y." Trong phòng chờ, chàng trai tóc dài vẻ mặt nghiêm túc.

"Sau đó chủ nhiệm Tôn sẽ nói ông ta từng làm giáo sư ở trường y thuộc bệnh viện phụ thuộc, anh cứ nói anh cũng từng học ở bệnh viện phụ thuộc, vừa khéo là khóa của ông ta."

Dương Bồi nhíu mày nghiêm túc ghi nhớ.

"Sau đó chủ nhiệm Tôn thấy anh là người trong ngành sẽ thân thiết hơn, sẽ hỏi anh một số vấn đề y học, trả lời đúng là có thể rời đi."

"À đúng rồi," chàng trai tóc dài vui vẻ nói, "thầy Tôn còn bảo tôi ngày mai đến bệnh viện giúp đỡ nữa."

"Ra khỏi đây căn bản không khó, anh Dương chỉ cần cũng nói anh là sinh viên y khoa, trả lời được vấn đề của chủ nhiệm Tôn là được rồi." Cậu cười khẽ.

"Cậu đùa tôi à?" Dương Bồi đột nhiên nổi giận.

Làm sao hắn có thể trả lời được những vấn đề này? Hắn đâu phải sinh viên y khoa.

"Ể?" Nghe thấy lời này, chàng trai tóc dài vừa rồi còn vẻ mặt vui vẻ đánh giá hắn ta từ trên xuống dưới, lộ ra vẻ mặt khó tin.

Sau đó, cậu không nhịn được nghiêng đầu, cười kinh ngạc và mỉa mai: "Hehe, anh mà cũng phát hiện ra được luôn hả?"

Chương 16 : Bệnh viện số 1 (16)

Cười chết mất.】

【Miệng của Scao độc thiệt chứ, lúc nãy vòng vo chửi chủ nhiệm Tôn không biết xấu hổ, bây giờ vòng vo nói Dương Bồi thiểu năng.】

【《Dạy bạn cách chửi hai người mà không nói một câu tục tĩu nào》】

【Phản ứng từ kinh ngạc chuyển sang tức giận của Dương Bồi, lại vì chủ nhiệm Tôn đang nhìn nên không dám động tay động chân, đừng có làm tôi cười chết thế chứ.】

【Kỷ niệm một chút, đây là lần đầu tiên tôi cười vui vẻ như vậy trong dự án mà tôi lỡ tay đầu tư vào Dương Bồi.】

【Hối hận không quay màn hình, biểu cảm của Dương Bồi, trưa mai tôi có thể ăn thêm một bát cơm trắng với đoạn quay màn hình đó.】

【Tôi quay màn hình rồi, tôi thậm chí còn quay cả ánh mắt kinh hoàng không thể tin được của anh ta sau khi sử dụng kỳ tích thất bại trước đó, thật hả hê.】

【Đây là Scao, cậu ấy biết bạn vì đầu tư vào ung nhọt Dương Bồi mà thua lỗ, cho nên cậu ấy thay bạn chửi Dương Bồi ngu ngốc còn đá anh ta một vố, nói theo tôi: Cảm ơn Scao.】

【Cảm ơn Scao.】

【Cảm ơn Scao.】

【Cảm ơn Scao.】

【Nhưng ảnh bẫy Dương Bồi ở chỗ của chủ nhiệm Tôn, còn nhảy lên mặt đùa cợt... Dương Bồi nếu sống sót ra ngoài thì ảnh nguy hiểm rồi...】

【Tại sao lại nguy hiểm? Scao không phải thần kinh đao sao?】

【Nhỡ đâu siêu quỷ thì sao? Thần kinh đao lại không thể khống chế được.】

【Đừng lo lắng mấy thứ có cũng như không này nữa, Scao đã dám nhảy lên mặt giễu cợt thì chắc chắn có nắm chắc, cậu ta nhìn vào hành động trước đó cũng không giống người làm việc theo cảm tính, cứ cùng nhau ha ha ha là được, lùm xùm của Dương Bồi không dễ thấy đâu.】

【Đúng vậy.】

Khi chủ nhiệm Tôn xử lý xong thiết bị kiểm tra, ống kính phòng phát trực tiếp đi theo Dương Bồi vào phòng kiểm tra, Bạch Tẫn Thuật tâm trạng rất tốt chỉnh lại cổ áo bị Dương Bồi làm rối, rút một tờ giấy lau tay và cổ, đi về phía cửa.

.

.

Sau khi y tá Hà dẫn Dương Bồi đi, đội viên thăm dò trong hành lang chỉ còn lại năm người.

Lỗ Trường Phong đổi một tư thế ngồi khoanh chân trên mặt đất, nếu không phải gã biểu hiện quá thoải mái sẽ bị ba người khác chú ý đến sự khác thường, gã thậm chí có chút muốn cười.

Chiều nay Scao xác nhận với gã trong việc Dương Bồi hoàn toàn là vô duyên vô cớ giết người, thì trầm ngâm suy tư về phòng, gã vốn còn tưởng anh Scao chỉ hỏi một chút, ai ngờ mới qua một buổi chiều, đã trực tiếp cho Dương Bồi treo số trước mặt bác sĩ, y tá.

Tuy không biết anh Scao đã làm thế nào, nhưng lúc nãy y tá Hà đi ra mọi người đều tránh né ánh mắt không dám nhìn thẳng cô ả, chỉ có Lỗ Trường Phong có tầm nhìn, mượn ánh phản xạ của cửa sổ hành lang chú ý đến sự khác thường của y tá Hà.

Cô ta căn bản không phải gọi người ngẫu nhiên, cô ta đang tìm người.

Ánh mắt cô ta lướt qua mặt Lưu Mai Tâm và Trịnh Vân Vân, đặc biệt nhìn kỹ gã và hai thành viên khoa ung bướu kia, cuối cùng mới dừng lại trên người Dương Bồi, gọi tên hắn ta.

Trước đó người từng tiếp xúc với y tá Hà chỉ có một mình anh Scao, sau khi đóng cửa phòng kiểm tra, không ai biết hai người họ đã nói gì bên trong, tại sao cô ta lại nhắm vào Dương Bồi chỉ có thể là do anh Scao can thiệp vào.

Điều này cho thấy khi Dương Bồi còn chưa kịp ra tay với bọn họ, Scao đã ra tay trước rồi.

Lỗ Trường Phong cúi đầu trong đám đội viên, giả vờ vẻ mặt rất căng thẳng, trong lòng sớm đã quanh co chín khúc mười tám vòng.

Với thực lực và kinh nghiệm mà gã quan sát được ở chỗ Scao chiều nay, anh ấy hoàn toàn không cần thiết phải nói dối là người mới ngay từ đầu để trốn Dương Bồi. Hơn nữa trên đường đi cũng không hề có vẻ sợ hãi Dương Bồi, vừa nãy nhìn thấy Dương Bồi ra hiệu chặt đầu càng ghét bỏ lùi lại mấy bước, một chút cũng không có vẻ trốn hắn ta.

Vậy thì một thành viên kỳ cựu thực lực không tệ, thậm chí còn ra tay trước với Dương Bồi, tại sao lúc đầu lại phải giả vờ là người mới?

Chỉ có một lời giải thích, anh ấy giả vờ là người mới không phải để trốn Dương Bồi.

Anh ấy đang nhắm vào Dương Bồi.

Anh chỉ giả vờ là người mới thật ra là để giảm cảnh giác của Dương Bồi, anh đến vì Dương Bồi, anh ấy muốn giết chết Dương Bồi trong không gian cấp E này!

Xem ra, gã dường như đã ôm được một cái đùi rất ghê gớm...

Lỗ Trường Phong càng nghĩ càng chắc chắn, cảm thấy sau lưng không khỏi đổ mồ hôi, Dương Bồi chắc chắn chưa từng gặp anh Scao, nếu không anh Scao sẽ không thể giả vờ là người mới.

Vì chưa từng gặp, vậy thì không thể là thù riêng, nói cách khác, đằng sau hành động nhắm vào Dương Bồi của anh Scao chắc chắn còn có người khác, ví dụ như, anh đến để báo thù cho người khác.

Nhưng anh ấy nhìn cũng không giống hận Dương Bồi, ánh mắt lần đầu tiên đánh giá Dương Bồi có thể gọi là phán xét và trêu đùa, giống như một loại ánh mắt nhìn thấy đồng loại.

Xem ra... dựa theo suy đoán của gã về quan hệ cộng đồng của tđội viên thăm dò, sau lưng Scao có lẽ là một tổ chức có nhiều thành viên kỳ cựu thực lực rất ổn, bọn họ có quan hệ cạnh tranh với Dương Bồi, hoặc nói là bọn họ có quan hệ cạnh tranh với tổ chức sau lưng Dương Bồi, bọn họ đang nhắm vào thành viên của đối phương để giết chết, nhằm làm suy yếu thực lực của đối phương.

"Cạch" một tiếng, cửa phòng kiểm tra đột nhiên mở ra một khe nhỏ.

Những người mới trong hành lang giật mình, không khỏi rùng mình, cứng đờ người nhìn về phía cửa.

Dương Bồi không phải vừa mới vào sao? Y tá nhanh vậy đã đến gọi người tiếp theo rồi?!

Cửa phòng kiểm tra mở ra một khe nhỏ rồi dừng lại, lộ ra ánh đèn trắng lạnh trong phòng kiểm tra, dường như người mở cửa sau khi nhấn tay nắm cửa không vội vàng kéo cửa ra, mà duy trì tư thế này nhìn trộm con mồi tiếp theo bên ngoài hành lang qua khe cửa.

Lỗ Trường Phong đang khoanh chân ngồi trên mặt đất vội vàng bò dậy khỏi mặt đất, vỗ vỗ vạt áo, nhìn về phía cánh cửa đã mở ra một khe nhỏ.

Lúc các thành viên ra ngoài đều chỉ mặc đơn giản một chiếc áo bệnh nhân, áo khoác Trịnh Vân Vân mang ra bây giờ cũng khoác trên người Lưu Mai Tâm, đêm khuya sương nặng, hành lang vốn đã trống trải của bệnh viện còn thỉnh thoảng có gió lùa thổi qua, Trịnh Vân Vân bị gió thổi dựng lông tơ sau lưng, nhìn ánh đèn trắng sáng trong phòng kiểm tra, giọng nói vừa nhỏ vừa run: "Sao trong cửa không có ai ra vậy..."

Đúng vậy, sao trong cửa không có ai ra vậy.

Hai thành viên khác bên ngoài hành lang nghe thấy lời này của cô ấy cũng đổ mồ hôi lạnh, vô thức cùng Lỗ Trường Phong đứng dậy khỏi mặt đất, chần chừ do dự không dám tiến lại gần.

Dương Bồi là sát thần ra tay với thành viên không chớp mắt, y tá Hà cũng không phải người tốt lành gì, bây giờ hai người vào chưa đến vài phút cửa đã mở, người ra sẽ là Dương Bồi hay y tá Hà...

Ngay lúc này, cửa phòng kiểm tra đột nhiên động đậy.

Tất cả mọi người cứng đờ người, đã chuẩn bị sẵn sàng đón nhận một "Lưu Mai Tâm" tiếp theo, hoặc một con quái vật đại khai sát giới.

Cánh cửa từ từ bị đẩy ra, con quái vật trong tưởng tượng của họ từ trong cửa duỗi một bàn tay thon dài gầy guộc, ngón tay thon dài nhẹ nhàng ấn vào mép tay nắm cửa, cổ tay hạ xuống, lộ ra một đoạn cổ tay áo màu xanh lam trắng xen kẽ.

Bàn tay này nhẹ nhàng đẩy cửa ra, nửa người mặc áo khoác trắng lộ ra từ trong cửa, mọi người bên ngoài không chớp mắt nhìn chằm chằm cánh cửa không dám động đậy, lúc này mới từ từ thở phào nhẹ nhõm.

Người từ trong cửa bước ra là Scao, Scao hoàn chỉnh, không phát điên cũng không bị chém ngang lưng.

Lỗ Trường Phong dẫn đầu đứng dậy khỏi mặt đất lại ngồi xuống.

Gã đã nói anh Scao của gã sẽ không có chuyện gì mà.

Tuy rằng gã sau khi phân tích một hồi đã nhận định Scao là một cao thủ, nhưng lo lắng ít nhiều vẫn có chút lo lắng.

Đáng tiếc những người khác không bình tĩnh được như gã.

Sau chuyện của Lưu Mai Tâm, mấy người còn ở bên ngoài ít nhiều đều có chút sợ hãi đối với phòng kiểm tra này, Bạch Tẫn Thuật chủ động đi vào rồi an toàn đi ra, điều này cho thấy phòng kiểm tra này không phải là một ván cờ chết không thể phá giải.

Bọn họ có thể sống sót rời đi rồi.

Nhất thời, trong lòng tất cả người mới đều là kích động và may mắn.

Thế là đợi đến khi Bạch Tẫn Thuật đẩy cửa ra, liền nhìn thấy bốn người bên ngoài hành lang đều không chớp mắt nhìn chằm chằm cậu, vẻ mặt khác nhau, có người giống như nhìn thấy cứu tinh, có người mắt ngấn lệ, còn có người... trong mắt tràn đầy khâm phục và kính sợ?

Hả?

Người cuối cùng bị gì thế?

"Mọi người sao vậy? Sao đều dùng ánh mắt này nhìn tôi?" Giọng điệu của Bạch Tẫn Thuật khó hiểu.

"Anh Scao, anh ra rồi." Lỗ Trường Phong từ trên mặt đất bò dậy, trong mắt tràn đầy khâm phục và kính sợ chào đón cao thủ đỉnh cấp chiến thắng trở về, "Em biết ngay anh sẽ ra ngoài được mà!"

Bạch Tẫn Thuật: ?

Mí mắt chàng trai tóc dài giật giật, nghiêm mặt nói: "Lỗ Trường Phong, cậu đừng làm như tôi vừa ra khỏi tù vậy."

Làm nghề của bọn họ thích lấy hên, nói ra những lời xui xẻo này là muốn nguyền rủa ai thế hả.

"À haha" sự chào đón được ủ đến một nửa của Lỗ Trường Phong bị cậu cắt ngang một cách chính xác, kẹt ở chỗ không lên được không xuống được, chỉ có thể giải thích một cách khô khan, "Thuận miệng, thuận miệng thôi à."

"Bánh Cuốn" nghe thấy lời giải thích này, chàng trai tóc dài im lặng một giây, khó hiểu nói, "Trước khi cậu vào đây rốt cuộc làm gì vậy?"

Phải là nghề gì mới có thể tự nhiên thuận miệng tạo ra bầu không khí đón gió tẩy trần ra tù vừa hình sự vừa có thể bị còng tay như thế chứ.

Lỗ Trường Phong nhìn quanh một vòng những người mới khác, cười ha ha: "Vận động viên leo núi, vận động viên leo núi."

Bạch Tẫn Thuật: ... Có chó mới tin.

Nhưng Lỗ Trường Phong không dám nói thật trước mặt những người khác cũng có thể hiểu được, trong không gian chưa biết này, tám thành viên được Tổ Chức ghép lại vốn không cần thiết phải nói thật, cả người cậu từ tên đến chấp niệm đều là giả, cũng không có tư cách gì ở đây ghét bỏ Lỗ Trường Phong che che giấugiấu.

"À..Anh Scao ơi." Sau lưng Lỗ Trường Phong, đột nhiên vang lên một giọng nữ nhỏ xíu.

Là Trịnh Vân Vân.

Cô nàng căng thẳng học theo cách gọi của Lỗ Trường Phong, từ bên cạnh Lưu Mai Tâm thò đầu ra, cẩn thận hỏi: "Lúc anh ra có gặp Dương Bồi không?"

Cô ấy vốn không muốn ra mặt.

Nhưng Dương Bồi vừa vào trước khi Bạch Tẫn Thuật ra, người tiếp theo vào phòng kiểm tra còn không biết là ai, trong tình huống này, rõ ràng càng có nhiều thông tin thì càng có thể rời đi an toàn.

"Dương Bồi?" Nghe thấy lời này, chàng trai tóc dài nhếch mép, "Gặp rồi."

Trịnh Vân Vân ngẩn người, cảm thấy đây thật sự không phải là phản ứng nên có sau khi gặp Dương Bồi.

"Dương Bồi hỏi tôi làm sao ra được," chàng trai tóc dài nghiêng đầu nghĩ một chút, không nhịn được bật cười thành tiếng, "Tôi nói tôi với chủ nhiệm Tôn thảo luận một chút về đề tài y học, chủ nhiệm Tôn thấy tôi học giỏi nên cho tôi đi, hắn ta cũng có thể thảo luận đề tài y học một chút, sau đó hắn lại tức giận."

"Tôi nói không có một câu giả dối nào đâu nhé, tôi thật sự đi ra như vậy đấy, Dương Bồi..." Cậu khó hiểu lắc đầu, đem cái tên đáng sợ kia uốn éo trên đầu lưỡi, nửa thật nửa giả cảm thán, "Thật là nóng nảy."

Lời cậu ta vừa dứt, trong phòng kiểm tra sau lưng đột nhiên truyền ra một tiếng nổ cực lớn.

Mấy người mới còn đang nghi hoặc lập tức rối loạn thành một đoàn.

Tiếng nổ vang lên từng tiếng một, nghe như thể đang đốt pháo trong tòa nhà bệnh viện, mặt đất cũng rung chuyển không ngừng theo tiếng nổ, bụi trên trần nhà bị rung xuống rồi bay loạn trong không trung.

"Sao lại thế này!" Lữ Minh Thành khoa ung bướu không đứng vững suýt chút nữa ngã xuống, vội vàng nắm lấy khung cửa gần đó cố định thân thể, "Đây không phải là động đất đâu nhỉ?!"

"Mẹ nó chắc chắn không phải động đất rồi!" Người mới tên Từ Trạch của khoa ung bướu vội vàng kéo Lưu Mai Tâm không có năng lực tự bảo vệ mình dậy, bây giờ anh ta cũng không rảnh lo lắng có bị động kinh hay không, kéo cô ấy đến chỗ an toàn mới là quan trọng nhất.

Cả hành lang bệnh viện đều đang rung chuyển, kính vỡ vụn của phòng kiểm tra đột nhiên nổ tung, mảnh kính vỡ bay loạn khắp nơi, một mảnh kính hình tam giác sượt qua mặt anh ta, để lại một vết máu không tính là nông.

"Là phòng kiểm tra!" Trịnh Vân Vân rống cổ họng hét lên, "Phòng kiểm tra nổ tung rồi!"

Trong phòng kiểm tra... nổ tung rồi?

Từ Trạch trẹo chân, suýt chút nữa quỳ xuống đất.

Tình huống gì vậy, tại sao bệnh viện lại nổ? Còn là bệnh viện lúc hai giờ rưỡi sáng!

Tiếng nổ từng đợt từng đợt, sau khi kính vỡ sạch sẽ, cuối cùng mọi người trong hành lang không cần mở cửa cũng nhìn thấy tình trạng hiện tại trong phòng kiểm tra.

Trong khu kiểm tra của khu chờ, chỗ gần cửa lớn bị nổ tan thành một cái lỗ lớn, một vầng trăng sáng đang treo trên mép cái lỗ lớn này, Dương Bồi tay phải che cánh tay trái, mặt hung tợ và đầy thù hận.

Đối diện hắn, một thứ gì đó khó xác định đang đứng, thứ đó có răng nanh sắc nhọn và móng tay thon dài, da dẻ toàn thân xanh mét rách nát, phần lộ ra ngoài không ngừng rỉ ra dịch màu xám sền sệt và máu màu xanh lá cây, trong miệng còn không ngừng chảy nước dãi, phát ra tiếng rên rỉ thấp giống như thú hoang.

"Má ơi, đây là thứ quái quỷ gì vậy..." Lữ Minh Thành nói ra tiếng lòng của tất cả người mới.

Chẳng lẽ sau khi vào phòng kiểm tra sẽ phải đối mặt với thứ này sao?

Tiếng nổ vẫn tiếp tục vang lên không ngừng, Lỗ Trường Phong mắt tinh, người đầu tiên nhìn thấy chiếc điều khiển từ xa mà Dương Bồi đang nắm trong tay trái đã mềm nhũn.

"Anh Scao," Gã vội vàng kéo tay áo Bạch Tẫn Thuật, "Là Dương Bồi đang nổ bệnh viện!"

Tiếng nổ đinh tai nhức óc, Lỗ Trường Phong nói phải hét lên Bạch Tẫn Thuật mới nghe thấy, gã vừa nói ra, mấy người mới xung quanh tự nhiên cũng nghe thấy.

"Dương Bồi nổ bệnh viện?" Lữ Minh Thành không nhịn được lẩm bẩm lặp lại một lần, "Tình huống gì vậy?"

Đúng vậy, tình huống gì đang diễn ra vậy?

Tất cả mọi người có mặt đều không ngờ cuộc kiểm tra tối nay lại kết thúc bằng việc tòa nhà bệnh viện bị nổ tung một lỗ lớn.

Chỉ có Bạch Tẫn Thuật thong thả tự nhiên, cậu thậm chí còn tiếc nuối lắc đầu: "Tôi đã nói hắn ta thật nóng tính mà."

Đây không phải là việc nóng tính hay không có thể giải thích được đâu!

Lữ Minh Thành trợn mắt há hốc mồm, chưa bao giờ cảm thấy ham muốn cà khịa của mình mạnh mẽ như vậy.

Màn hình bình luận luôn theo dõi Dương Bồi lúc này quả thực đang điên cuồng:

【Má ơi ha ha ha ha ha ha.】

【Má nó tôi chưa bao giờ cười toe toét như vậy, má nó ha ha ha ha ha.】

【Dương Bồi vậy mà bị ép đến mức mua bom từ trung tâm mua sắm nổ bệnh viện chạy trốn ha ha ha ha ha, má nó tôi thật sự muốn ha ha ha ha ha, tối nay sảng khoái quá.】

【Hôm nay chúng ta tụ họp ở đây! Là để ăn mừng kẻ thù chung cùng lừa tiền của chúng ta, ung nhọt Dương Bồi! Vì trốn khỏi tay sinh vật chưa biết mà tiêu hết tất cả điểm tích lũy của mình! Tôi cũng từ tận đáy lòng chúc gã ta! Trong những ngày sau này! Thối rửa! Bốc mùi!】

【Thối rửa Bốc mùi!】

【Chuyên gia dọn sạch điểm tích lũy! Thành kính phục vụ quý khách!】

Trong bệnh viện, tiếng nổ vang vọng không dứt.

Dương Bồi che cánh tay trái đã mất đi cảm giác, đầy ác ýquay đầu nhìn Bạch Tẫn Thuật một cái.

【Pháo Tết hai nghìn tiếng】

【Thuyết minh: "Đồng chí à, phải nghĩ kỹ vào." "Hai nghìn tiếng đủ không?"】

Một trong những kỳ tích đắt nhất trong trung tâm mua sắm của Tổ Chức, sau khi sử dụng sẽ có hai nghìn tiếng nổ liên tục kích hoạt, trong tình huống chỉ có thủ đoạn bạo lực mới có thể phá cục, ra khỏi không thời gian ngưng đọng, hắn không còn lựa chọn nào khác ngoài kỳ tích này.

Nếu không phải tên Scao này...

Dương Bồi sắc mặt vặn vẹo, che cánh tay trái mất đi tri giác nhảy xuống từ lỗ hổng bị bom nổ, biến mất trong màn đêm của bệnh viện.

Chỉ để lại những đội viên vẫn còn trợn mắt há hốc mồm trong hành lang.

Chủ nhiệm Tôn mất đi mục tiêu tấn công, thở hổn hển mấy hơi thô ráp.

Người thứ ba rồi, người thứ ba trốn thoát tối nay rồi!

Tối nay làm sao vậy! Tại sao những thứ nhỏ bé như con kiến vừa bóp là chết lại xảo quyệt như vậy! Khó xử lý như vậy!

Đợt này còn bốn người.

Con ngươi màu vàng đục ngầu của ông ta dần dần khóa chặt mấy thành viên chưa kiểm tra trong hành lang.

Bạch Tẫn Thuật thấy vậy vội vàng đạp Lỗ Trường Phong một: "Mau nói cậu bị bệnh."

Lỗ Trường Phong: "Hả?"

Nhìn con quái vật đang không ngừng tiến lại gần, đầu óc gã cũng không kịp suy nghĩ nữa, anh Scao nói cái gì thì là cái đó, Lỗ Trường Phong buột miệng thốt ra: "Tôi bị bệnh."

Con quái vật lao về phía gã bỗng dừng lại.

Lỗ Trường Phong thấy có tác dụng, cũng không quan tâm mình đang nói gì nữa, vội vàng liên thanh la lớn: "Tôi bị bệnh! Tôi bị bệnh! Tôi bị bệnh!"

Những người mới bên cạnh ngẩn người một giây, nhìn con quái vật không đang giảm tốc độ, cũng vội vàng hô theo: "Tôi bị bệnh! Tôi bị bệnh! Tôi bị bệnh, tôi bị bệnh!"

"Tôi bị bệnh! Tôi bị bệnh!"

"Tôi cũng bị bệnh!!!"

Trong một mảnh hô to "tôi bị bệnh" vang lên liên tiếp, Bạch Tẫn Thuật lặng lẽ che nửa mặt dưới, cố gắng không để mình cười quá lớn.

Các nhà đầu tư nhưng không có muộn phiền này.

Các nhà đầu tư cười đến phát điên.

【Má ơi Scao cậu không ác ai ác!!!】

【Má ơi ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha】

【Scao cậu ác quá má nó ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha】

【Cứu tui ha ha ha ha ha ha tôi cười thở không nổi rồi!!!】

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com