Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 7

"Đúng rồi, ba ba, khối ngọc thạch này là ta trở về tìm cho ngươi dùng, dù sao ta là Tang thi Hoàng, cũng không cần phải có thứ này, hơn nữa ta còn có dị năng không gian, ngọc thạch này liền cho ngươi đi." Diệp Thiên Trạch - đang bật mode sát khí - đột nhiên phản ứng lại, lấy ngọc thạch từ trong không gian, đặt trước mắt Diệp Mộ Khanh nói.

Diệp Mộ Khanh cũng không làm ra vẻ, hắn biết hiện tại chính mình quá yếu, yêu cầu chính là mạnh lên mạnh lên lại mạnh lên! Hắn từ trong tay Diệp Thiên Trạch lấy ngọc thạch. Ngọc thạch này thoạt nhìn thường thường, nắm ở trong tay, xúc cảm lại là thực ôn nhuận, còn ẩn ẩn phát ra nhiệt lượng. Không hổ là bảo bối! Diệp Mộ Khanh nắm ngọc thạch, ở trong lòng âm thầm ngạc nhiên nói.

"Tiểu Trạch Trạch, ngọc thạch này yêu cầu đến thời điểm mạt thế tới mới có thể mở ra." 001 ở trong đầu Diệp Thiên Trạch đột nhiên ra tiếng, "Hiện tại không dùng được."

Diệp Thiên Trạch nghe thấy, hơi hơi nhíu mày, ở trong lòng hỏi: "Vậy có biện pháp nào có thể bây giờ liền sử dụng không?"

"Không có." 001 nói.

"Ta đã biết." Diệp Thiên Trạch hơi thất vọng nói. Không nghĩ tới thế nhưng còn muốn tới mạt thế mới có thể sử dụng, thật là tức chết người.

Chú ý tới biểu tình của Diệp Thiên Trạch không đúng, Diệp Mộ Khanh hỏi: "Làm sao vậy? Sắc mặt kém như vậy." Diệp Thiên Trạch lắc đầu, nói: "Không có gì, chỉ là đáng tiếc, cái ngọc thạch này chúng ta hiện tại không dùng được, phải là mạt thế tới mới có thể mở ra."

Diệp Mộ Khanh sửng sốt một chút, khuôn mặt lãnh ngạnh hơi hơi nhu hòa xuống, hắn xoa xoa đầu tóc Diệp Thiên Trạch nói: 

"Không sao. Cho dù không có ngọc thạch này, ngươi cũng nên tin tưởng ta. Thực lực của ta, ngươi cũng biết, ở kiếp trước còn không có người nào dám đụng chúng ta!"

Nhìn khuôn mặt Diệp Mộ Khanh tràn ngập khí phách, Diệp Thiên Trạch trong lòng bỗng chốc buông lỏng, đúng vậy, tại Z quốc, còn có ai tăng động đến mức đến thành phố B đối phó người Diệp gia đâu.

Thần kinh căng chặt của Diệp Thiên Trạch dần dần thả lỏng, mỉm cười nhẹ: 

"Ân!"

"Ha hả, tiểu ngốc tử......" Diệp Mộ Khanh nhìn bộ dáng Diệp Thiên Trạch vì chính mình lo lắng , trong lòng ấm áp, không khỏi bật cười.

Đêm, Diệp Thiên Trạch cầm ly rượu vang đỏ đứng ở bên cửa sổ nhìn bên ngoài, cho dù bên ngoài là một mảng đen nhánh, cũng không ngăn cản được thị lực tốt đến biến thái của Tang thi Hoàng là hắn. Có ánh đèn che dấu, hồng quang hiện lên trong mắt Diệp Thiên Trạch liền như vậy mà không thấy được. Diệp Thiên Trạch nhẹ nhàng đong đưa ly rượu, nhìn quản gia mới mấy năm bị vị kia lừa một hồi, tiểu thúc thúc Diệp Mạc Triết của hắn chậm rãi từ cửa hông trộm đi ra, lái xe chậm rãi ra khỏi đại môn. Diệp Thiên Trạch nhẹ nhàng nhấp một ngụm rượu vang đỏ, rượu vang đỏ màu sắc đem môi hắn vốn đỏ tươi nhiễm đến càng thêm sáng rọi đoạt người, đáng tiếc, chung quanh không lấy một người thưởng thức cảnh đẹp này.

'Không nghĩ tới, nhanh như vậy ngươi liền hành động. Chờ không được sao tiểu thúc thúc thân ái của ta?' Diệp Thiên Trạch gợi lên khóe miệng, trong lòng nhẹ nhàng nói.

Hắn biết, ngay tối nay Diệp Mạc Triết liền sẽ đi tới câu lạc bộ trứ danh của thành phố B —— Thiên Thượng Nhân Gian đi an bài nhân thủ, tùy thời dẫn người lẻn vào nhà cũ, tìm chìa khóa mật thất.

Không sai, Diệp gia trên thực tế là Tu chân thế gia, mà cái gọi là mật thất chính là địa phương Diệp gia huấn luyện người thừa kế, cơ hồ mỗi người thông qua khảo nghiệm sẽ kế thừa mật thất, thực lực đều sẽ được tăng lên chứ không chỉ dừng ở một cấp bậc, nghe nói ở trong mật thất, mỗi người đều sẽ tìm được cơ duyên của chính mình. Bất quá chính mình đời trước quá mức hỗn trướng, nghe nói mật thất kia thật khủng bố, liền ở trước mặt Diệp Mộ Khanh làm nũng lăn lộn nửa tháng, Diệp Mộ Khanh càng không có biện pháp đối phó với bộ dáng nũng nịu của hắn, liền hủy bỏ thí luyện của chính mình trong mật thất. Thế cho nên làm Diệp Mạc Triết tìm được sơ hở mà chui vào, có được bàn tay vàng thứ hai, là một linh sủng, Thiên thần thực mãng. (Thực ra gốc là "nuốt thiên thần mãng" mà lại thấy khá thô nên đổi lại xíu, bạn nào có tên hay hơn thì nói cho mình biết để đổi nha =33 )

Tại mạt thế, Diệp Mạc Triết là nhờ vào con linh sủng này đi đại sát tứ phương, người nào nghe tiếng gió thôi đều sợ vỡ mật. Cũng nhờ con linh sủng kia, đem đồng bọn duy nhất của hắn nuốt đến không còn một mẩu, làm hắn tại thời điểm ba ba rời đi, trở nên càng thêm bơ vơ không nơi nương tựa, không người có thể tin! Hiện giờ, cho dù chính mình không giết được con mãng xà chết tiệt đó, cũng sẽ không làm ngươi có cơ hội chiếm được nó! Diệp Mạc Triết, đời trước ngươi cho ta cùng ba ba bao nhiêu thống khổ và đau đớn, ta đây đều sẽ nhất nhất dâng trả cho ngươi!

Trọng Thích, Diệp Thiên Trạch ở trong lòng yên lặng niệm tên này, năm đó mình trở thành Tang thi Hoàng , cùng Diệp Mộ Khanh ở khu  D vô tình cứu một con Lang Vương. Lúc đó, hắn đã tu thành bộ dáng loài người. Đúng vậy, Trọng Thích là một con lang yêu. Hắn khi đó mới chân chính nhận rõ thế giới này thật phức tạp, không nghĩ tới tu chân thật sự tồn tại. Khi đó, cho dù hắn biết Diệp gia là Tu chân thế gia, nhưng  hắn chưa bao giờ thực sự tin.

Năm đó, đoạn thời gian Diệp Mộ Khanh không ở bên, Trọng Thích vẫn luôn là người ở bên bồi hắn. Trọng Thích không có những tâm tư phức tạp của con người, hắn chỉ biết ngây ngốc ở bên bảo hộ mình. Cho dù bản thân hoàn toàn đánh không lại con mãng xà kia, Trọng Thích vẫn không chút do dự vọt lên. Hắn khi đó lại chỉ có thể trơ mắt nhìn Trọng Thích bị con mãng xà đó dần dần siết chặt, cuối cùng bị cắn nuốt!

Mình khi đó thật là vô dụng a. Diệp Thiên Trạch hơi hơi nhắm mắt lại, trong lòng than ra một hơi thật dài. Đột nhiên, hắn ngửa đầu uống một hơi ly rượu vang. Hắn lấy di động từ túi bên hông ra, đối với người bên kia điện thoại nói: "Mục tiêu đã xuất phát, kế hoạch bắt đầu."

"Được." Đầu kia điện thoại truyền đến một giọng nói yêu mị.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com

Tags: #wality934