Chương 18: Meme
Quá thấp kém, đừng nói là Phó Thanh, ngay cả Tạ Nhan tâm địa sắt đá đều cũng không thể cự tuyệt.
Dương Tầm được cho phép, đắc ý ngồi xuống, hai con mắt nhìn chằm chằm nửa đĩa nộm dưa chuột còn sót lại.
Tạ Nhan nhìn dáng vẻ của Dương Tầm, đứng dậy lấy một đôi đũa, đưa đĩa dưa chuột qua, nhắc nhở một câu: "Đây là tôi vừa mới ăn xong."
Dương Tầm đói đến váng đầu, hơi đâu mà lo này lắng nọ, hai đũa đã giải quyết xong.
Phó Thanh vừa xào rau vừa hỏi Dương Tầm: "Cậu đói vậy à? Mấy món đó đều đã nấu xong, cậu và Tiểu Tạ cứ ăn trước đi."
Dương Tầm tuy hơi ngốc nhưng phép lịch sự cơ bản vẫn có, vội vàng nói: "Không cần không cần, tôi lót bụng trước một chút là được rồi, đợi Phó ca làm xong thì chúng ta cùng ăn."
Tạ Nhan nghe cách Dương Tầm gọi Phó Thanh liền ngơ ngác, cậu từng nghe Chu Ngọc gọi như vậy, cũng biết xưng hô này không chỉ có một mình cậu dùng, nhưng cũng rất là thân mật, bây giờ lại để cho người khác gọi.
Lúc nãy Phó Thanh chỉ gọi tên Dương Tầm thôi mà.
Tạ Nhan nhớ rõ ràng, lần đầu gặp Phó Thanh, sau khi biết tên của mình Phó Thanh liền gọi là Tiểu Tạ.
Đúng là không giống mà.
Dương Tầm ăn xong dưa chột lại cảm thấy không ổn lắm, hai người kia vất vả lắm mới gặp mặt nhau ăn bữa cơm, mình lại vì đói gần chết lại xen ngang vào, vì vậy bèn chủ động tìm việc làm, đề nghị với Tạ Nhan: "Chúng ta xem Phó ca có gì cần thì giúp đỡ đi."
Tạ Nhan đang thả hồn bay xa, lúc bị Dương Tầm nhắc nhở còn có chút mơ hồ, nghe đối phương lặp lại lần nữa mới có phản ứng.
Cậu vẫn còn đắm chìm trong logic vừa nãy của mình, rất nghiêm túc nói với Dương Tầm: "Cậu là khách, tôi giúp Phó ca là được rồi, không cần cậu đâu."
Đây là muốn dùng hành động của chính mình chứng minh một giọt máu đào hơn ao nước lã.
Sau đó lúc rửa rau, cậu mới bị nước lạnh dội cho thanh tỉnh, nhớ lại những gì trong suy nghĩ và hành động của mình vừa rồi, đôi tai giấu sau tóc ửng đỏ lên, tự đánh giá bản thân.
Thật là có bệnh.
Dương Tầm một mặt vô cùng nghi hoặc nghĩ, sao Tạ Nhan lại khách sáo như vậy. Hắn nghĩ nửa ngày mới tìm ra lý do thích hợp, hóa ra Tạ Nhan lãnh khốc vô tình trước mặt anh trai cũng phải làm một bé ngoan, không chạy thoát sức mạnh tình thân, bây giờ phải hạ mình chăm sóc vị khách như hắn.
Hiện tại hắn cảm thấy mình rất chi là cao quý, chưa bao giờ được cao quý như thế này trước mặt Tạ Nhan.
Vì vậy vị khách cao quý Dương Tầm, sau khi thử hết các món Phó Thanh nấu thì nhận được tin nhắn của anh mình.
Anh hắn hỏi: "Chết đói chưa?"
Dương Tầm trả lời: "Anh thật sự là anh ruột của em đấy hả? Sao lại luôn mắng em mình chết hay chưa thế!"
Hắn càng nói càng hưng phấn, lập tức gửi ảnh vừa chụp qua: "Hôm nay anh của Tạ Nhan tới thăm cậu ấy, người thì tốt lại còn nấu cơm cho cậu ấy ăn, nấu rất ngon đấy."
Nói đến đây, Dương Tầm cảm thấy một trận bi thương, nhớ đến hồi còn bé, hắn và anh cùng về nhà bà ngoại ở quê, anh hắn mỗi ngày đều lấy mì gói lừa gạt hắn, bắt hắn đi mua thì thôi đi, lại còn phải nấu cho anh hắn ăn, nếu không có mì thì phải nhịn đói.
Dương Tầm sâu sắc phê phán anh trai: "Anh xem lại bản thân đi, xưa nay anh chỉ biết kiếm tiền, không chịu bồi dưỡng tình cảm anh em gì cả, cũng chưa từng nấu gì cho em!"
Anh hắn trả lời bằng sự im lặng tuyệt đối, sau đó lại nhắn qua: "Được rồi, anh mày chỉ biết làm mấy chuyện dung tục như kiếm tiền, không có tình cảm gì hết. Cho nên tiền tiêu vặt tháng này của mày không có, ở bên ngoài ăn gió nằm sương cảm nhận chân thiện mỹ nhân gian đi, mày thấy vui là được."
Dương Tầm hét khàn cả giọng kêu anh trai cho mình tiền tiêu vặt. Hắn mặc dù là lưu lượng tiểu sinh, theo lý thuyết thì kiếm tiền rất nhanh, nhưng bởi vì luôn lựa chọn kịch bản nghiêm ngặt, tiền lương bình thường không phải rất cao, bây giờ quay ⟪ Bạch Kình ⟫ cũng không lấy thù lao, mấy tháng rồi không có thu nhập. Hắn lại thích tiêu tiền, cơ bản đều dựa vào tiền tiêu vặt của anh cho để sống qua ngày.
Mà anh trai lãnh khốc vô tình của hắn lúc này đang gọi cho quán ăn ở trấn nhỏ: "Không cần giao đồ ăn nữa, tiền cũng không cần trả lại."
Rồi quay sang nói với trợ lý: "Cậu đi tìm hiểu một chút xem Tạ Nhan là ai. Những chuyện gần đây liên quan đến cậu ta."
Dương Tầm gia nhập giải trí đã nhiều năm vẫn luôn là một ngốc bạch ngọt như vậy cũng có lý do. Có một người anh trai thay hắn dọn đường, những người có âm mưu bất chính với Dương Tầm đều không chút dấu vết mà biến mất trong tầm nhìn của hắn, Dương Tầm dù nghe nói trong giới rất loạn nhưng bản thân lại chưa gặp qua bao giờ, cứ ngốc thành như vậy.
Dương Tầm vì chuyện tiền tiêu vặt mà chán chường, niềm vui vì được ăn món ngon của Phó Thanh cũng bay sạch.
Phó Thanh làm cơm rất ngon, Dương Tầm đang đói bụng muốn chết, cảm động suýt rơi lệ, muốn thay Tạ Nhan đăng Weibo kéo lưu lượng. Hắn hiện tại ăn ké nhà người ta, cho nên loại chuyện cọ nhiệt độ này cũng không để ý nhiều như bình thường.
Hắn chọt chọt Tạ Nhan: "Đến đây tôi với cậu chụp chung một tấm bắn tim đi."
Tạ Nhan không thèm ngẩng đầu đã cự tuyệt.
Dương Tầm tận tình khuyên nhủ: "Tôi biết cậu diễn xuất tốt, diện mạo đẹp, cảm giác tự mình có thể kiếm được phim, đúng không? Tôi lúc mới vào giới cũng có giấc mộng thanh cao như vậy, dù cô đơn quay phim, cũng không bao giờ đi cọ nhiệt, đợi đạo diễn đến khai quật ra tôi. Nhưng hiện thực rất tàn khốc, không có danh tiếng, không ai biết đến căn bản sẽ không có phim nào đến tìm cậu. Sau khi anh tôi biết suy nghĩ của tôi, đánh tôi một trận nói chuyện đó không có khả năng, sau này quay mỗi bộ phim đều là anh ấy đầu tư, cho nên tôi nghĩ thông suốt rồi, cậu xem, giờ tôi không chỉ có thể diễn nam chính mà còn có nhiều phim để quay nè."
Hắn nói xong quá khứ bi thương của mình, lại tiếp tục dụ dỗ Tạ Nhan: "Chỉ là chụp một tấm hình liền có người yêu thích cậu, sau đó lại có phim để quay, không tốt sao!"
Tạ Nhan ý chí kiên định, không hề bị lay động.
Phó Thanh ở bên cạnh nghe bỗng nhiên chen vào một câu: "Tôi thấy Dương Tầm nói đúng đấy."
Vì vậy Tạ Nhan dao động.
Thực ra Phó Thanh chỉ là muốn thấy Tạ Nhan tạo dáng bắn tim thôi. Hắn đã từng thấy nhiều người chụp ảnh bắn tim, cũng không quan tâm, nhưng vừa nghĩ tới đó là Tạ Nhan, đột nhiên cảm thấy rất hứng thú.
Dương Tầm và Tạ Nhan cuối cùng cũng chụp ảnh bắn tim thành công, hăng hái bừng bừng đăng Weibo — "Hôm nay mưa to, dì làm cơm lại không đến, tui đói muốn chết, may nhờ có Tiểu Tạ làm cơm đã cứu lấy mạng chó của tui."
Kèm vài tấm ảnh chụp mấy món gia đình mà Phó Thanh đã làm, tuy không đẹp đẽ như nhà hàng, nhưng sắc hương vị đủ đầy, thoạt nhìn khiến người ta rất thèm ăn. Còn có hai tấm là Tạ Nhan và Dương Tầm làm tim, phối hợp thành trái tim hoàn chỉnh, Tạ Nhan trong hình cực kỳ lạnh nhạt, một nét cười sương sương thôi cũng không có.
Khoảng thời gian này Dương Tầm luôn bế quan bận rộn diễn xuất, trừ Weibo cá nhân, một chút tin tức cũng không lọt ra. Mà trong những vài bài đăng Weibo có không ít liên quan đến Tạ Nhan, cho nên fan của Dương Tầm đều rất quen thuộc với Tạ Nhan, đa số đều có chút hảo cảm.
Phó Thanh không tìm Dương Tầm xin ảnh chụp, mà tải Weibo, đăng ký tài khoản, rồi mới qua xem Weibo của Dương Tầm.
"Bắn tim mà sao lạnh lùng thế anh ơi..."
"Tiểu Dương sướng nhé, được anh trai nhỏ nấu cho ăn!!"
"Tiểu Dương đói đến gầy cả người rồi, mama khóc mất QAQ"
"Lớn lên đã đẹp dzai lại còn biết nấu ăn, Tiểu Tạ ca ca đúng là thiên sứ hạ phàm!!!"
"Uầy, tui sẽ tâng bốc tay nghề nấu ăn của anh dzai nhỏ này."
Còn có một người bình luận một meme vào hình của Tạ Nhan [ Chớ đụng vào lão tử. JPG ].
Phó Thanh nhíu nhíu mày, hắn thấy Tạ Nhan trong hình rất ngoan, những lời này rất không hợp.
Vì vậy liền vào trang web mà người nọ tạo meme, Phó Thanh rất nhanh làm ra meme mới [ Bé ngoan bắn tim. JPG ].
Phía dưới mọi người bình luận dồn dập.
"Kính lọc của em gái này cũng dày quá rồi."
"Ngoan chỗ nào, rõ là ngông luôn á!"
Phó Thanh nghĩ, rõ ràng rất hiểu chuyện, rất ngoan còn rất dễ thương.
Hắn lặng lẽ xem Weibo của Dương Tầm, lưu lại tấm ảnh có Tạ Nhan.
Dương Tầm rất hài lòng đối với hiệu quả của bài đăng này, lớn tiếng đọc những bình luận khen ngợi cho Tạ Nhan nghe.
Tạ Nhan tỉnh táo hỏi lại: "Sao lại thành tôi nấu cơm rồi?"
Bất tri bất giác, Dương Tầm đã tạo cho Tạ Nhan vố số tính cách giả trên Weibo.
Ví dụ như: Ngại ngùng, đáng yêu, ngọt, không lạnh lùng, đặc biệt kiên trì, bây giờ còn thêm kỹ năng nấu ăn cao siêu nữa.
Lúc nãy Dương Tầm đăng Weibo cũng không nghĩ gì nhiều, một lòng muốn giúp Tạ Nhan hút fan, hiện tại thấy không đúng lắm, âm lượng nói chuyện ngày càng nhỏ: "Tôi không phải cố ý đâu, sau này nếu như bại lộ, cậu liền đẩy lên người tôi là được..."
Nhìn hắn tự trách như thế Tạ Nhan hiếm khi nói một tiếng không sao. Cậu cũng không thèm để ý những thứ này.
Cơm nước xong, ba người cùng nhau dọn dẹp phòng bếp, tự trở về phòng của mình.
Bởi vì Tôn Hoài Quân rất tiết kiệm nên cũng không còn phòng trống nào, Phó Thanh ở tạm trong phòng Tạ Nhan.
Phó Thanh nghe điện thoại xong, nhất thời quyết định tới đây liền dứt khoát đi nhanh, không mang theo gì nhiều, cũng không có thú tiêu khiển gì, liền cùng Tạ Nhan ngồi một chỗ xem kịch bản.
Mới đầu Tạ Nhan có chút không quen có người bên cạnh, nhưng Phó Thanh rất an tĩnh, cậu cũng dần tiến vào trạng thái.
Lúc cậu đọc kịch bản rất nghiêm túc, còn có thể nhập vai, xem đến thỏa thích không tự chủ đứng lên diễn thử.
Khi đó Tạ Nhan cũng không còn là Tạ Nhan, mà trở thành một người khác.
Đối với Phó Thanh, Tiểu Tạ như vậy hấp dẫn hơn nhiều so với kịch bản.
Thẳng đến phần Lục Phùng Xuân bị cả thôn bài xích, lại có xích mích với Bùi Tiểu Thuyền, y một mình ngồi dưới ánh đèn viết nhật ký. Thanh niên trong thôn này từ khi sinh ra đã định sẵn sẽ kế thừa sản nghiệp của cha mẹ, sau khi lớn lên sẽ ra biển đánh cá, rất ít người nghiêm túc đọc sách, huống chi như Lục Phùng Xuân còn có thể viết nhật ký.
Y không tiếp tục viết lời cổ vũ mình, cũng không còn viết những bài thơ mình thích nữa, mà bình tĩnh thuật lại hiện thực tàng khốc.
Câu nói sau cùng trong nhật ký là — "Nhân sinh không có niềm vui trọn vẹn."
Tạ Nhan dùng bút viết xuống câu nói kia, ngón tay dùng sức như muốn xuyên rách giấy, trong chớp mắt sau khi viết xong, cậu như mất hết sức lực mà ném bút ra xa, nằm gục xuống bàn, bờ vai khẽ run.
Đây là trạng thái mệt nhọc sau khi diễn xong.
Phó Thanh ngừng thở, khom lưng nhặt bút lên, không nói gì, đến khi Tạ Nhan ngẩn đầu, mới vỗ vai cậu một chút, nói: "Trời sắp tối rồi, muốn ăn chút mì không?"
Tạ Nhan mắt khép hờ nhẹ nhàng chớp chớp, mới ừ một tiếng.
Nấu mình rất nhanh, Phó Thanh cũng không để Tạ Nhan theo đến phòng bếp mà nấu chín rồi mang về cho Tạ Nhan ăn.
Ăn xong mì, đi tắm rồi đi ngủ.
Chuyện này cuối cùng khiến Tạ Nhan thấy khốn đốn.
Trong phòng cậu là giường đôi, một mình cậu ngủ không tính là chật, nhưng nếu là hai người, đặc biệt còn là hai người đàn ông cao lớn thì có vẻ hơi khó.
Tạ Nhan từ nhỏ chưa từng ngủ cùng ai trên cùng một giường. Tuy để có giường ở viện mồ côi rất khó nhưng Tạ Nhan là một nhóc bướng bỉnh, cứng đầu, đứa nào đứa nấy đều sợ cậu, chỉ sợ ngủ chung với cậu mà lỡ động đậy gì sẽ bị đánh một trận, nhân viên công tác cũng sợ xảy ra chuyện gì đó. Nên từ nhỏ đến lớn, Tạ Nhan được hưởng đãi ngộ đặc biệt một mình một giường.
Hay là mình ngủ trên đất nhỉ?
Tạ Nhan vừa nghĩ đến chuyện này, thừa dịp Phó Thanh còn ở trong phòng tắm, lấy chăn nệm dự bị trong tủ quần áo ra.
Lúc Phó Thanh tắm xong ra ngoài, chăn đệm dưới đất đã trải xong phân nửa.
Hắn đi tới hỏi: "Trải cho tôi à?"
Tạ Nhan ngửa đầu nhìn Phó Thanh, hắn mặc áo thun rộng, không có bỏ áo vào quần, từ dưới nhìn lên có thể thấy rõ ràng tám múi cơ bụng.
Tạ Nhan không được tự nhiên dời tầm mắt: "Tôi ngủ trên đất."
Phó Thanh đè tay lại Tạ Nhan: "Tôi ngủ dưới đất mới đúng."
Hai người cứ như vậy giằng co một hồi. Tạ Nhan tính tình quật cường, chưa bao giờ chịu lùi bước, chỉ nhìn Phó Thanh, mím môi, đem chăn đệm dưới đất cuộn lại.
Cậu phát hiện mình đối mặt với Phó ca thật sự rất dễ làm ra những chuyện trước đây không bao giờ làm, tỷ như lúc này, cậu không còn cách nào khác phải nói: "Ai cũng không cần ngủ đất, cùng nhau ngủ trên giường đi."
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Kính lọc của Phó ca ngày càng dày rồi.
Ngày mai chung giường chung gối (sương mù dày đặc)
(*)"Nhân sinh không có chân chính lạc thú." Trích -《 Người tốt khó tìm ⟫.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com