Chương 31: Gội đầu
Tạ Nhan ngơ ngác, không khỏi co người vào trong chăn.
Ý nghĩ trong lòng của cậu bị nhìn thấu, nhưng ý nghĩ này lại rất khó nói ra, cậu vừa ngại vừa lúng túng, không thể làm gì khác hơn là yên lặng trầm mặc.
Lúc vừa bật đèn lên, tuy Tạ Nhan đã cố để tỏ ra không có chuyện gì cả, nhưng rõ ràng cả mặt mày cậu đều nhăn nhó lại, rồi cưỡng ép chính mình khôi phục bộ mặt lạnh lùng không cảm xúc thường ngày, trông cực kỳ biệt nữu.
Phó Thanh nhìn thấu tất cả những ý nghĩ ngổn ngang trong cậu, nhìn hai tai đỏ bừng của cậu mà nói chắc nịch: "Anh đoán đúng rồi nhỉ."
Hắn dừng một chút: "Lần trước Tiểu Tạ đã đồng ý sẽ trân trọng thân thể mình, sẽ không vì sợ phiền mà không đi bệnh viện đâu, đúng không?"
Trong đời Tạ Nhanh chưa có lúc nào cậu tuyệt vọng như lúc này.
Cậu làm như không nghe thấy Phó Thanh nói, trấn an bản thân vén chăn xuống giường, đặt chân trần xuống đất, không nhìn đến Phó Thanh mà đi thẳng đến chỗ tủ quần áo.
Quả thực giống như là chạy trối chết.
Lúc thay quần áo Tạ Nhan có chút quạo, lại không cẩn thận lại đúng trúng vết thương, mặc áo sơ mi xong cậu nhìn ra ngoài cửa sổ, khô khốc nói mội câu: "Em thay đồ tử tế rồi, đi bệnh viện thôi."
Phó Thanh cười cười, cầm theo áo khoác: "Buổi tối nhiều gió, em còn đang bị sốt, mặc thêm nhiều đồ vào."
Trên đường đến bệnh viện, Tạ Nhan không nhịn được mà nghĩ lại hành động của mình, đến cùng là mày giãy dụa làm gì chứ.
Bác sĩ trực ở bệnh viện là người đã khâu vết thương cho Tạ Nhan, ông trông thấy cậu cũng không ngạc nhiên, tỉ mỉ hỏi tình huống xong thì mở băng vải ra, vết thương đúng là bị nứt ra một chút, không có chuyện gì lớn, thay thuốc xong lại dặn dò Phó Thanh: "Tình hình vết thương không quá tệ, nhưng không thể lại dùng lực lớn. Phát sốt có thể là do mất máu quá nhiều, khả năng miễn dịch giảm, vấn đề không lớn, uống chút thuốc tiêu viêm là được rồi."
Vị bác sĩ này đã lớn tuổi, rất thích tán gẫu với người nhà bệnh nhân, lại nhắc đến chuyện ngày hôm qua: "Anh là anh trai của nhóc này à? Hôm qua nó đến một mình, không có ai bên cạnh, cứ như vậy mà khâu vết thương, trông đáng thương lắm. Bận thì bận nhưng người nhà bị thương thì vẫn phải chăm sóc thật tốt đấy."
Tạ Nhan nhíu nhíu mày, đang định cãi lời bác sĩ lại bị Phó Thanh đánh gãy, hắn gật đầu một cái nói: "Đúng là có chút việc bận, tối hôm qua mới đến đây, làm phiền ông rồi."
Lúc đi ra khỏi bệnh viện đã sắp đến mười giờ, huyện nhỏ được xây dựng không tốt lắm, đèn đường chập chờn lúc sáng lúc tối, Phó Thanh để Tạ Nhan đi theo sau mình.
Vóc người Tạ Nhan rất cao, lúc thường không khác nào hạc trong bầy gà, nhưng Phó Thanh còn cao hơn cậu nửa cái đầu, dáng người cũng lớn hơn cậu.
Bóng đêm bao phủ xung quanh một mảnh tối tăm, cậu đứng phía sau Phó Thanh hoàn toàn được che lại, như được đối phương cẩn thận mà bảo vệ.
Tạ Nhan chỉ lo nhìn chằm chằm lưng của Phó Thanh, quên mất việc nhìn đường, không cẩn thận bước hụt một bước, bất ngờ không kịp đề phòng suýt chút nữa đã té nhào.
Phó Thanh quay lại đỡ lấy cậu, để Tạ Nhanh đứng ngay ngắn mới thở dài, nhìn như bó tay chẳng biết làm sao, nắm lấy cổ tay phải của cậu: "Không thể lăn lộn thêm nữa đâu, cẩn thận cánh tay trái của em."
Tạ Nhan bị sốt nhẹ, hơi thở nóng bừng nhưng thân thể lại lạnh lẽo, nhiệt độ trên da rất thấp, lòng bàn tay Phó Thanh nóng ấm phủ lên cổ tay cậu khiến da cậu như bị thiêu đốt.
Cậu nghe Phó Thanh cười nói: "Sao mà giống như dắt theo một đứa nhỏ về nhà thế này? Đúng rồi, tay trái em còn đau không?"
Gió biển lạnh lẽo thổi tới, tay trai mơ hồ đau râm ran, Tạ Nhan suy nghĩ một lúc, mím mím môi, nhỏ giọng nói: "Có chút đau."
Cậu vừa nói, tiếng chuông điện thoại liền vang lên, tên người gọi hiển thị trên màn hình là Vương Chúc Duy.
Vương Chúc Duy gọi tới, hắng giọng một cái, ngữ khí vẫn tỏ vẻ hiền lành như trước: "Tạ Nhan này, hôm qua tôi nói có phần sai rồi, việc này à, cậu cứ mặc kệ là được, không cần nhận phỏng vấn gì đó đâu, nếu có phóng viên tìm tới cậu thì cậu cứ nói bọn họ đàm luận với tôi ha."
Tạ Nhan nhíu mày, thái độ của Vương Chúc Duy có hơi lạ.
Vương Chúc Duy thấy bên kia không nói gì, lại kiên nhẫn khuyên Tạ Nhan, làm như hắn đang suy nghĩ cho cậu: "Cậu muốn chuyên tâm đóng phim ấy mà, không nên dính vào những chuyện này, lúc này mà bị truyền thông nhìn chằm chằm thì làm sao có thể đóng phim cho tốt được?"
Lời nói này đến chính hắn cũng không thể tin được. Hôm qua hắn còn toàn tâm toàn ý bày kế cho Tạ Nhan bám vào chuyện này tạo nhiệt độ, hơn nữa Tạ Nhan bị thương vì Dương Tầm, chuyện này có thể nói được nhiều đề tài, còn có thể trói chặt với Dương Tầm, thừa dịp có chút danh tiếng thì nhận ít quảng cáo kiếm lời, trích phần trăm ra hắn cũng có thể lấy không ít, tuy vẫn có chút mất uy tín.
Có lẽ Tần Hạo Thành biết được dự định của Vương Chúc Duy, đại náo hắn một hồi lâu. Có thể Tần Hạo Thành biết được dự định của Vương Chúc Duy nên đến đại náo một hồi. Anh ta không cho phép Tạ Nhan nổi hơn mình, kể cả cọ nhiệt độ cũng không được, Vương Chúc Duy nhất định chỉ được toàn tâm toàn ý đem hết tinh lực đặt lên mình. Bộ phim thần tượng chất lượng tốt mà kim chủ đầu tư cho hắn sắp ra mắt, nguyên tác cũng là IP lớn, đạo diễn có kinh nghiệm, điểm trên mạng lên xuống thất thường nhưng tỉ lệ người xem rất tốt, đã đưa vài tiểu sinh tiểu hoa nổi lên như cồn.
Tần Hạo Thành đưa kịch bản cho Vương Chúc Duy tự chọn: "Hiện tại anh có thể nâng đỡ Tạ Nhan, chả có vấn đề gì. Tôi cũng có thể thay người đại diện khác, chỉ cần Huy Đạt vẫn còn đó thì cái gì cũng làm được."
So với Tạ Nhan chỉ có thể vài lần tát ao bắt cá cọ nhiệt độ, bồi dưỡng cây rụng tiền Tần Hạo Thành đương nhiên có lời hơn.
Vương Chúc Duy không định làm hỏng mối quan hệ với Tần Hạo Thành, thậm chí muốn đem nhiệt độ từ Tạ Nhan sang cho Tần Hạo Thành. Nhưng là một người đại diện, hắn cảm thấy có gì đó không đúng lắm, bằng sự hiểu biết của hắn về phương diện truyền thông, dư luận không thể yên bình, thống nhất một chiều như bây giờ được.
Nhưng hắn cũng biết hoàn cảnh của Tạ Nhan, đại khái cũng hiểu tính của cậu, không thể có người nâng đỡ phía sau được. Hơn nữa Tần Hạo Thành làm ầm ĩ cả lên như thế, Vương Chúc Duy cũng không rảnh tìm hiểu thêm.
Tạ Nhan cúi đầu, đôi môi cử động, lạnh nhạt nói một tiếng vào điện thoại.
Vương Chúc Duy còn chưa biết thế nào là đủ: "Đúng rồi, lần này cậu cứu Dương Tầm, bên kia ít nhiều gì cũng phải có báo đáp chứ nhỉ, không thì cậu hẹn Dương Tầm đi ăn một bữa đi."
Nếu không có chuyện này, Vương Chúc Duy còn không biết Dương Tầm vậy mà là vai phụ trong phim mà Tạ Nhan đang đóng, hơn nữa Dương Tầm cũng đã nhiều lần tương tác trên Weibo với Tạ Nhan, đây rõ ràng là kéo lưu lượng cho Tạ Nhan, chuyện này đối với Vương Chúc Duy mà nói đúng là lãng phí. Nếu có thể mượn cơ hội này để kết giao với Dương Tầm, để hắn kéo lưu lượng cho Tần Hạo Thành thì đúng là không thể tốt hơn.
Mặt mày Tạ Nhan đanh lại, dứt khoát cự tuyệt: "Tôi không hẹn."
Âm thanh điện thoại của cậu rất kém, Phó Thanh đứng bên cạnh cậu, mơ hồ nghe thấy tạp âm bên đối phương, có vẻ là đang lớn tiếng cãi vã gì đó.
Tạ Nhan dừng bước, đá mấy hòn đá nhỏ, nghe người đại diện nói xong, vẫn là câu lúc nãy: "Không hẹn, cúp đây."
Phó Thanh hỏi: "Sao vậy? Hắn chọc giận em à?"
Tạ Nhan không hề tức giận, chỉ là thiếu kiên nhẫn thôi: "Người đại diện muốn em hẹn Dương Tầm đi ăn, đồng thời gặp mặt hắn, chắc là hắn định kéo quan hệ cho Tần Hạo Thành. Em không muốn làm vậy."
Lúc này Phó Thanh mới nhớ hồi đầu năm cậu vừa ký với một công ty: "Người đại diện? Hắn không phải cũng nên chăm sóc em sao? Ít nhiều gì cũng nên giúp đỡ em, giờ em bị thương mà hắn cũng không thèm đến?"
Nếu là Tạ Nhan trước đây thì chuyện này cũng có thể hiểu được, Nhưng giờ cậu đã ký với công ty, nhưng họ lại mặc kệ nuôi thả cậu như vậy thì đúng là có vấn đề.
Tạ Nhan suy nghĩ chốc lát, không thèm để ý nói: "Bên hắn còn có một người mới nữa, chủ yếu là muốn bồi dưỡng cho người kia nên không coi trọng em."
Không chỉ là không coi trọng, mà đúng hơn là không quan tâm.
Tiểu Tạ của hắn bị thương, một mình đến bệnh viên khâu vết thương, một mình đối phó với phóng viên, đến một người chăm sóc cũng không có. Người đại diện lại muốn tính kế em ấy và bạn của em, muốn từ vết thương của em để lấy lòng người khác.
Phó Thanh chợt nhớ tới lúc hắn nhờ Mạc Phục điều tra về Huy Đạt, Mạc Phục đã nói lại với hắn. Hắn nói còn tưởng rằng mình sẽ mở phòng làm việc riêng cho Tạ Nhan chơi.
Khi đó Phó Thanh chỉ coi chuyện này là chuyện cười, nhưng bây giờ nghĩ lại, cũng không phải là không thể.
Nếu hắn mở phòng làm việc riêng cho Tạ Nhan, có thể mời người đại diện tốt nhất cho cậu, thuê trợ lý cho cậu để bất cứ lúc nào cậu cũng được hỗ trợ, sẽ không giống như lần này, để cậu tự mình bảo vệ cho Dương Tầm; mà hắn sẽ để Tiểu Tạ tùy ý chọn kịch bản em ấy thích rồi đầu tư vào, không để bất kỳ việc nhỏ nào quấy rầy đến em ấy, Tiểu Tạ cần làm những chuyện mình thích là được.
Vì vậy, Phó Thanh hỏi: "Người đại diện hiện tại quá không có trách nhiệm, em có muốn đổi công ty không?"
Tạ Nhan nghe vậy thì ngẩn ra, ngẩng đầu nhìn Phó Thanh, đối phương là nghiêm túc hỏi mình, cậu cũng nghiêm túc mà suy nghĩ một chút, nói: "Không cần thiết, hiện tại cũng không tính là quá tệ. Tuy Vương Chúc Duy không quá để ý đến em nhưng em đóng phim thì hắn cũng được trích phần trăm, ở Huy Đạt có rất nhiều kịch bản, một mình Tần Hạo Thành diễn không hết."
Cậu nói thêm một câu, ngẩng đầu cười với Phó Thanh, hai má được gió biển thổi cho đỏ bừng: "Không thể chuyện gì cũng suôn sẻ như ý được, Phó ca đừng lo lắng, em biết nên làm thế nào."
Phó Thanh có chút mềm lòng.
Tính tình Tạ Nhan không tốt lắm nhưng cậu lại rất kiêu căng quật cường, người ngoài nói cậu là ngạo mạn háo thắng, nhưng không không phải như vậy. Trong lòng Tạ Nhan biết rõ mình phải làm gì, cậu sẽ không thỏa hiệp trước khó khăn, sẽ không để chuyện bên ngoài ảnh hưởng đến mình, chuyện gì cũng có thể chấp nhận. Cũng không nuốt giận vào bụng, không để trong lòng, vì cảm thấy đó không phải là chuyện quan trọng gì, không cần quan tâm, dù có tức giận không vui thì một lúc sau sẽ lại như thường.
Ngây thơ, thông suốt, mạnh mẽ.
Phó Thanh buông xuống "chuyện cười" kia, vỗ nhẹ đầu Tạ Nhan: "Em không bị ủy khuất là được."
Lúc về lại căn nhà thuê đã là mười một giờ, cơm nước đã nguội lạnh, Phó Thanh hâm nóng lại một chút, hai người ăn uống đơn giản rồi đi ngủ.
Tạ Nhan tìm màng bọc thực phẩm trong bếp, quấn vài lớp lên cánh tay bị thương của mình, rồi quay người đi tới phòng tắm.
Cậu mở nước nóng, cẩn thận né vết thương, vò tóc gội đầu dưới làn nước, cậu mơ hồ nghe thấy tiếng gõ trên cửa liền đem một đầu đầy bọt ra mở cửa, phát hiện là Phó Thanh đứng ở ngoài, cậu chỉ cánh tay phải của mình giải thích: "Hai ngày rồi em chưa gội đầu, tay trái đã dùng màng bọc thực phẩm bọc kỹ rồi, sẽ không bị dính nước."
Phó Thanh lại không rời đi, tay phải chống lên cửa, hơi dùng sức đẩy ra. Hắn xăn ống tay áo lên, cầm cái chậu đi tới phòng tắm, lấy một chậu nước nóng xong, hắn vẫy vẫy tay với Tạ Nhan: "Lại đây, anh gội cho em, đừng cử động tay nhiều."
Tạ Nhan cảm thấy bản thân rất ổn, không khác gì người bị thương bình thường, nhưng có lẽ trong mắt Phó Thanh, cậu không khác gì một đứa tàn phế.
Da cậu rất trắng, lại được chưng khí nóng của nước, da dẻ nhuộm một tầng đỏ hồng, hơi ngơ ngác ngước đầu, không phản ứng gì, cứ vậy nhìn Phó Thanh.
Phó Thanh dùng ngón tay cái lau sạch bọt trắng bên khóe mắt Tạ Nhan, ngón tay hắn có chút thô ráp, dù động tác rất nhẹ nhàng nhưng khóe mắt cậu vẫn có chút tê, không tự chủ được mà mở to mắt nhìn.
Trong mắt cậu là ánh sáng ngập tràn và Phó Thanh.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com