Chương 36
Hơn hai trăm năm trước.
...
Cậu đã bao giờ thử, một ngày cậu trở thành tâm điểm của cả thế giới, đi đến đâu cũng sẽ có hàng loạt ánh mắt săn đón?
Cứ như trở thành động vật quý hiếm?
"Chưa từng."
Ram lắc đầu.
Evan - người hỏi câu hỏi này - cũng lắc đầu, sau đó hai người đưa mắt nhìn về phía cậu thiếu niên trước mặt.
"..."
Anker giả vờ như không nghe thấy, vùi đầu vào cuốn sách.
Anker vừa mới đạt được thành tích xuất sắc trong cuộc tổng tuyển cử sinh viên năm nhất do học viện tổ chức, năm 17 tuổi đã thi triển được ma pháp cao cấp, đánh bại học sinh mới Ma pháp sư quý tộc được kỳ vọng rất nhiều và cậu ngay lập tức trở thành tâm điểm bàn tán.
Ram và Evan là những người bạn tốt mà Anker quen biết từ khi mới vào học viện, một người là Thánh kỵ sĩ dự bị của Tòa thánh ánh sáng, còn người kia là học trò kiêu hãnh nhất của Kiếm thần đương thời trên thế giới, một nữ kiếm sĩ thiên tài được biết đến với cái tên "Thanh kiếm tường vi"
"Bọn em đang nói gì đó?"
Landis bước vào thư viện, đến chỗ ba người họ, kéo ghế ra, đôi chân dài tùy ý đặt xuống đất.
"Không có gì!" Anker vội vàng nói.
Ram và Evan nhìn nhau và im lặng ngậm miệng.
Landis hơn họ một tuổi nhưng anh đã là thiên tài ma pháp nổi tiếng ở đại lục, anh mạnh hơn rất nhiều đàn anh đã tốt nghiệp về ma pháp chân lý. Mặc dù Landis có vẻ là một người tốt tính nhưng cả Ram và Evan đều biết rằng sự dịu dàng này chỉ dành cho mỗi Anker.
Đối với những người khác, Landis nổi tiếng lạnh lùng, từ chối lời tỏ tình của một số đàn em hoa si, làm cho Ram - một kẻ đã sống độc thân nhiều năm và không ai đoái hoài đến suốt ngày than thở: "Thế giới này thật bất công!"
"Anh đã xem cuộc tổng tuyển cử sinh viên năm nhất ngày hôm qua." Landis xoa đầu Anker, "Giỏi lắm."
Anke cười thành tiếng, trông ngốc đến nỗi Ram và Evan không dám nhìn thẳng
"Ram của chúng ta cũng rất đẹp trai." Evan dang tay với Ram như thể giới thiệu món hàng: "Nhìn cậu ấy kìa, thế nào, thế nào..."
Ram nở một nụ cười tự tin.
"Thật...Ờ..." Evan suy nghĩ nửa ngày nhưng không nghĩ ra nỗi một tính từ phù hợp.
"Thật giống con người." Anker ân cần nói thêm vào cho cô ấy.
Evan chợt nhận ra: "Đúng vậy, thật là giống con người, chuyện này quả thực không dễ!"
"...Tôi nghĩ bọn mình nên đứng trên cùng một chiến tuyến mới đúng." Ram đen mặt, oán giận nói.
"Bây giờ chúng ta đừng nói chuyện này nữa." Evan xua tay và kết thúc chủ đề: "Tối nay học viện sẽ tổ chức tiệc, chẳng lẽ bọn mình lại dành một ngày trong thư viện vậy sao?"
"Tôi thấy thú vị á, bọn mình đi chung chứ?" Ram cực kỳ phấn khích. Hắn cảm giác cơ hội thoát ế sắp đến.
Evan nhìn Anker, cậu không có ý kiến gì.
Nếu Anker đi, tất nhiên Landis cũng sẽ có mặt.
"Vậy cùng nhau đi đi. Nhưng cậu nhớ buộc một thứ gì đó quanh cổ Ram, đây là mùa giao phối của nhóm động vật nhỏ đó." Anke nhìn Ram đầy ân cần.
"Ngạo mạn quá đó, Anker!" Ỷ mình cao hơn Anker, Ram bày ra dáng vẻ muốn quyết đấu. Đột nhiên như nghĩ ra được một ý kiến hay, hắn ta cười nham hiểm hai lần rồi nói ngay thẳng: "Cậu không nghĩ việc giễu cợt bạn tốt của mình để thỏa mãn sở thích xấu của bản thân là quá đáng lắm sao?"
"...Cuối cùng cậu muốn nói gì."
"Ý ta là..." Ram lộ ra đuôi cáo: "Chúng ta đánh cược đi?"
"Đánh cược?" Anker nhìn hắn một cái, "Cái người chơi kéo búa bao theo thứ tự như cậu lại chủ động đánh cược à? Ta nhớ rõ lần trước cậu thua tới cái quần cũng không còn rồi khóc lóc nói sẽ không bao giờ đánh cược với ta nữa mà? Ta có nhiều sự tích huy hoàng hơn để chia sẻ với cậu..."
"Lần này thì khác!" Ram vội vàng cắt ngang lời Anker, không muốn cậu tiếp tục vạch trần bê bối của bản thân: "Đánh cược tôn nghiêm của đàn ông, chúng ta đường đường chính chính đánh cược một phen!!"
Ram thân là một Thánh kỵ sĩ dự bị, khi nói chuyện với lời lẽ nghiêm túc nhìn qua khá là chính trực.
"Đánh cược gì?"
"Chỉ cá là cậu có thể chạm vào vai cô Anna hay không." Ram mỉm cười.
"Cô Anna?" Evan thấy có hứng thú: "Ý cậu là vị Đại Ma đạo sư mới tới học viện của chúng ta đó hả?"
"Là cổ đó." Ram nham hiểm cười nói: "Thế nào? Đơn giản mà, chỉ cần chạm vai thôi, trong bữa tiệc có nhiều người như vậy không thể tránh khỏi đụng chạm cơ thể đúng không? Vô tình chạm vai có sao đâu? Hơn nữa cậu vẫn còn là một đứa trẻ, chạm vào vai một chút thì cô Anna cũng sẽ không nói gì đâu, phải không?"
"..." Anker thật sự không chịu nổi bộ dáng kiêu ngạo của hắn: "Tiền đặt cược đâu?"
"...Tôi còn chưa nghĩ tới"
"Vậy để ta giúp cậu nghĩ" Anke ngắt lời: "Nếu như không chạm được trước khi kết thúc bữa tiệc, ta sẽ xin lỗi cậu trước mặt mọi người, ăn năn về hành vi trước giờ đã chế giễu cậu."
"Thật sao?!" Mắt Ram sáng lên tựa như nhìn thấy cảnh tượng khiến cả người cảm thấy thoải mái: "Cậu không được đổi ý!"
"Evan, cậu mua một miếng socola rồi quay lại đây." Anker nói với Evan.
"Socola? Trên người tôi còn mà." Evan - người thích đồ ngọt lấy ra một miếng socola từ chiếc nhẫn không gian của mình.
Ram đột nhiên có linh cảm xấu.
"Nếu cậu thua cuộc..."
Anker nở nụ cười ác ma, trong tay thả một quả cầu lửa nhỏ, socola dần dần chảy ra thành dạng chảy dính dưới nhiệt độ cao, cậu nhìn Ram đang dần tái nhợt: "Trong bữa tiệc cuối cùng của yến hội, lấy nó ra, đặt nó lên trước mũi, hít một hơi thật sâu và hét lên: "'Thơm quá, sao lại thơm như vậy...Cứ vậy đi."
"..." Ram kinh hãi lắc đầu: "Sao cậu thua thì chỉ làm những chuyện nhỏ nhặt thôi mà ta phải làm chuyện đáng xấu hổ như vậy!"
"Bởi vì cậu là người đòi đánh cược." Anke không ngốc, "Cậu nhất định phải nắm chắc phần thắng phải không? Ta cũng đâu có so đo, chỉ cần cậu đồng ý, ta lập tức chấp nhận tiền cược này."
"Ta..." Ram do dự hồi lâu, cảm thấy bản thân sẽ không thua, sau đó cứng rắn nhìn: "Được rồi!
Evan ở bên cạnh muốn cười lăn.
Landis nhịn cười: "Anh sẽ đến đúng giờ."
Anker khẽ meo meo liếc nhìn Landis.
Cậu cảm thấy gần đây Landis có hơi kỳ lạ, thường thì hai người như hình với bóng nhưng mấy ngày nay Landis luôn kiếm cớ tránh cậu, không biết đang lén lút làm gì.
Cậu luôn cảm thấy rằng Landis đang giấu cậu điều gì đó.
...Có thể là do mình nghĩ nhiều. Anker thầm nghĩ.
...
"Cô Anna là một Đại Ma đạo sư mới đến, là chuyên gia trong việc nghiên cứu nguồn gốc lịch sử cổ đại và một Ma pháp sư hệ băng nổi tiếng."
Evan cầm một chồng tài liệu và đọc.
"Nguồn gốc lịch sử cổ đại?" Anker nghi ngờ
Evan chỉ có cách hiểu chung chung về thuật ngữ này: "Người ta nói rằng đại lục Valsius được tạo ra bởi một vị thần Khởi nguồn — thần cách của các vị thần hiện tại trên Thần quốc cũng là mảnh vỡ được tách ra bởi vị thần Khởi nguồn. Nguồn gốc lịch sử cổ đại là manh mối do vị thần Khởi nguồn để lại...nó chỉ là một số truyền thuyết xa xưa, không ai biết thật hay giả."
Evan dừng lại, cũng không tập trung quá nhiều vào vấn đề này, "Đó không phải là trọng điểm. Tôi nghe bảo cô Anna mắc một căn bệnh kỳ lạ..."
"Căn bệnh kỳ lạ?"
Anke ngờ vực lặp lại. Một Đại Ma đạo sư gần như toàn năng lại còn mắc bệnh nan y?
"Cô Anna rất kỵ việc tiếp xúc da kề da với các sinh vật mang giới tính nam, bao gồm cả người, động vật và côn trùng... Một khi chạm vào sẽ mất kiểm soát, nghe nói cách đây không lâu có một nam nhân quý tộc nhân cơ hội chạm vào cánh tay của cô, hai tay ba chân trực tiếp bị đánh gãy. "
Lòng Anker lạnh đi.
"Vì vậy, tình hình có thể không được khả quan cho lắm..." Evan nhìn Anker một cách thương hại: "Không biết Ram nghe được tin này ở đâu nên mới đánh cược với cậu."
"Ram đâu?"
"Không biết đi đâu ăn mừng rồi... còn tuyên bố sẽ làm cậu bẽ mặt trước mặt mọi người đêm nay, lấy lại những gì đã mất." - Evan thở dài.
"Evan."
"Hả?"
"Nếu, cậu nói xem nếu Ram "không cẩn thận" chết trong ký túc xá thì người ta có nghi ngờ ta không?"
Anker nghiêm túc xem xét tính khả thi của vấn đề này.
"Không tốt lắm đâu" Evan suy tư một chút, nghiêm túc nói: "Khăn trải giường sẽ bị dơ."
Anker: "..."
"Nhưng nếu chỉ đụng vai, tôi có cách giải quyết nè." Evan lén lút nói.
Anker nghiêng người lắng nghe.
"Cậu chỉ cần..."
Sắc trời dần dần tối sầm xuống.
Còn chưa đầy nửa tiếng nữa là bữa tiệc bắt đầu.
Ram đang mặc một bộ quần áo chỉnh tề và đang đứng tập với cái cây đại thụ một chút ở bữa tiệc.
"Cái gì cơ? Muốn ta tha thứ cho cậu sao? Làm sao có thể được, cậu đã quên trước đây cậu làm nhục ta như thế nào sao?...Không được, sau này Anker sẽ trả thù mình mất."
"Tha lỗi cho cậu? Được thôi, ai bảo ta là đại nhân Ram độ lượng... Không được, nó nhẹ nhàng quá với không mang được hiệu quả như mong muốn".
"Vì cậu đã ăn nói khép nép cầu xin ta như vậy, ta sẽ..."
Ram đang tập luyện nhưng hắn nhìn thấy một bóng người vội vã: "Landis?"
Landis dừng lại, trông có vẻ lo lắng như thể anh đang gặp rắc rối vì điều gì đó.
Tuy nhiên, Landis chỉ liếc nhìn cậu, thản nhiên chào hỏi rồi vội vã đi về phía khu rừng phía tây của học viện.
Nơi đó rất hẻo lánh và thường sẽ không có ai lui đến. Landis làm gì ở đó?
Ý nghĩ đó vừa lóe lên trong đầu Ram rồi nhanh chóng bị hắn ném ra khỏi đầu.
Lúc này, hắn lại nhìn thấy Evan đi tới: "Evan! Chờ một chút, ta mới luyện tập lời thoại của mình nửa ngày trời, cậu nghe thử xem đoạn nào thích hợp hơn..."
"À, lần sau nha." Vẻ mặt của Evan hơi mất tự nhiên, trên tay cầm một cái bao lớn.
"Làm gì vậy? Sao hôm nay ai cũng lén lút, thật là lạ." Ram nghi ngờ: "Trong đó có gì thế?"
"Không có gì đâu..." Evan khẽ cười rồi nói, giấu cái bao ra sau lưng.
"Có hơi đáng nghi..." Ram ngờ vực nhìn cô, "Bỏ chuyện đó sang một bên đi, giúp ta chọn đoạn nào ổn hơn..."
"Thật ra tôi vẫn còn việc phải làm, lát tôi sẽ về xem màn trình diễn của cậu." Sau đó, Evan chừa lại cho Ram cái bóng rồi vội vã chạy đi.
Để lại một mình Ram hoang mang.
Khi màn đêm buông xuống, bữa tiệc sắp sửa bắt đầu.
Đám đông lần lượt đổ về chật kín hội trường rộng lớn này, không chỉ các tân sinh viên là chủ nhân chính của bữa tiệc mà còn có nhiều đàn anh và đàn chị đến chung vui.
Ram nhìn thấy cô Anna mới tới ở trong góc, mặc một chiếc váy mỏng màu đen được cắt may khéo léo, giống như một con thiên nga đen quyến rũ, đang ngồi lặng yên ở đó.
Nhiều người muốn đến gần bắt chuyện nhưng những học sinh mới không biết tình hình này đã nhanh chóng bị người khác ngăn cản, sau một lúc thì thầm, họ bỏ đi với khuôn mặt tái mét, ngay sau đó, xung quanh cô Anna xuất hiện một khoảng trống không ai dám tiếp cận.
"Bọn họ đã đi đâu hết rồi..."
Ram đã đợi rất lâu nhưng Anker, Evan và Landis, những người ban đầu nói rằng họ sẽ đến vẫn chưa xuất hiện, hắn cảm giác như bản thân bị cho leo cây.
"Hừm, đồ hèn nhát!" Ram nghiến răng.
Đột nhiên, toàn bộ hội trường vốn sôi động ban đầu bỗng trở nên yên tĩnh trong chốc lát, ánh mắt mọi người dường như bị thứ gì đó thu hút, đồng loạt nhìn về phía cửa.
Ram cũng dõi theo ánh nhìn của mọi người về phía cửa.
Sau đó ngây người ra.
Một cô gái trẻ mặc váy trắng xuất hiện ở cửa.
Cô có một vẻ đẹp khó tả, khuôn mặt tựa như thiên thần, ngay cả trong toàn bộ học viện cũng rất ít ai có thể sánh được với cô, mái tóc dài mềm mại, đường nét khuôn mặt thanh tú, huyễn hoặc như không thuộc trần gian, trong đôi đôi mắt đẹp như hoa đào dường như có thể khơi ra những thứ đẹp đẽ nhất trên đời, nhìn đến đâu cũng khiến người ta hít một hơi rồi bất giác gục ngã.
Cô gái trông rất ngượng ngùng, vẫn luôn cúi đầu xuống, bên cạnh Evan đứng chung, hai người dường như rất thân nhau.
"Evan?" Ram vốn thấy cô gái đó trông rất quen nhưng sau khi nhìn thấy Evan, hắn bước lên phía trước hỏi: "Cậu quen biết một cô gái xinh đẹp như vậy mà trước đây không thèm giới thiệu cho bọn tôi, quá đáng ghê!"
Ram liếc nhìn xung quanh: "Anker đâu? Nói mới nhớ, sao hôm nay mấy người ai cũng kỳ quái, Landis cũng không tới, ta chỉ thấy anh ta đi tới khu rừng phía tây..."
Landis?
Nghe đến cái tên này, thân hình cô gái xa lạ như hơi khựng lại.
Khóe miệng Evan giật giật, cô ngượng ngùng nói: "Hahaha...Hiện tại tôi rất bận, chúng ta nói chuyện sau đi."
Dứt lời, Evan mang cô gái đi vào trong hội trường
"Thái quá quá rồi, thật sự không ai nhận ra ta hả?"
Anker nhỏ giọng nói.
"Chà, bộ quần áo này khá hợp với cậu đó." Evan vuốt cằm, "Nếu tôi là con trai, tôi cũng thích cậu ở khoản này".
Anker: "..."
Cậu khó chịu giật mạnh góc váy, những ánh mắt kinh ngạc và nghi ngờ đổ dồn từ mọi hướng xung quanh, cậu chỉ cảm thấy khó chịu khắp người: "Tốc chiến tốc thắng."
"Tư thế bước đi của cậu không hề thục nữ!" Evan nhắc nhở cậu
"Quỷ mới biết thục nữ đi kiểu gì!" An Kha đã cách cô Anna rất gần rồi, "Kệ đi..."
Cậu nhắm mắt lại, tim đập mạnh, nhanh chóng chạy về phía cô Anna.
Bên kia, Ram còn đang thắc mắc Anker đã đi đâu thì bất ngờ nhìn thấy cô gái lạ mặt chạy về phía cô Anna, một tia chớp xẹt qua tâm trí hắn!
Đó là cảm giác quen thuộc không thể giải thích được, một cô gái lạ chưa từng gặp trước đây...
Chẳng lẽ là...
Ram chấn động, đồng tử co rút mạnh và vào lúc này, tất cả các tế bào não ít ỏi của hắn tập hợp lại với nhau, thường được gọi là "Cái khó ló cái khôn" mà nghĩ ra được một giải pháp.
Hắn hít một hơi thật sâu và hét lên về hướng đó: "Cô Anna! Cẩn thận!! Tên đó là... Anker !!"
Hắn hoảng sợ không lựa chọn từ ngữ mà trực tiếp gọi thẳng tên Anker.
Anker vừa mới gây tiếng vang lớn trong cuộc tổng tuyển cử học sinh mới, lúc này ánh đèn sân khấu đang sôi sục, rất nhiều người đều biết đến cậu.
Nghe vậy, ánh mắt trong toàn bộ bữa tiệc đều đổ dồn về phía Anker.
...Tên này, đừng lớn tiếng như vậy!
Anker đã ở trong lòng quất Ram hàng trăm nhát và thấy chiến thắng đã ở trước mắt, cậu nghiến răng chạm vào vai cô Anna với tốc độ nhanh hơn.
Khoảnh khắc cậu chạm vai cô Anna.
Dường như có một sức mạnh quen thuộc và xa lạ nào đó đang trỗi dậy, tuôn ra.
Cô giáo Anna đang đeo một sợi dây chuyền quanh cổ, hình dáng đơn giản không ăn nhập với bộ váy đen trên người, lúc Anker chạm vào vai, sợi dây chuyền khẽ rung lên.
Vẻ mặt hờ hững như tảng băng của cô Anna đột nhiên thay đổi.
"Thành công!"
Anker lập tức lùi lại, nữ Đại Ma đạo sư mới đến và nổi tiếng trước mặt dường như không hề lộ ra vẻ tức giận hay cáu kỉnh, điều này làm cho Anker thở phào nhẹ nhõm, sau đó cậu chạy với tốc độ nhanh nhất rời khỏi hội trường. Tốc độ của cậu quá nhanh và bước chân mãnh liệt đến mức suýt xé toạc chiếc váy trắng đang mặc trên người.
Ram: "..."
Hắn trợn mắt há hốc mồm mà đứng ở tại chỗ, cả người như hóa đá.
Những câu thoại đã được luyện tập và những cảnh trong tưởng tượng đều tan tành.
Không biết khi nào, Evan xuất hiện sau lưng hắn: "Cậu...Tự giải quyết cho tốt."
Ram: "..."
Tiêu diệt nó, nhanh lên.
Sự xuất hiện của Anker chỉ là một tiết mục nhỏ xen vào, sau khi cậu đến thì đụng phải cô Anna rồi bỏ chạy, đến rồi đi như gió.
Mà cô Anna không biết từ bao giờ cũng đã rời khỏi hội trường.
Bữa tiệc dần bắt đầu với tiếng nhạc tất cả mọi người dường như rất vui vẻ, đặc biệt là Evan. Đương nhiên cũng có người thực không vui, đặc biệt là Ram.
Mọi người đều mặc những bộ váy quý tộc sang trọng và tung tăng qua lại trong bữa tiệc tối. Ở giữa là một sàn nhảy xã giao, trên đó, con gái của Công tước đang nhảy múa, cô ấy là người Ram yêu thầm.
Evan thương hại thở dài, vỗ bả vai Ram: "Cố lên."
Cô không an ủi Ram.
Một lúc sau, Ram lén lút tạt vào góc và lấy một miếng socola từ trong túi ra như một tên trộm.
Miếng socola đó đã được nấu chảy từ trước bằng quả cầu lửa của Anker và nó đã đông đặc lại thành hình dạng của một chiếc bánh, giống như thật, so với bánh thật còn giống hơn.
Những giọt mồ hôi rỉ ra trên trán Ram, hắn run rẩy cầm viên socola lên, nhìn trái nhìn phải và cảm thấy nhẹ nhõm khi thấy không ai để ý đến mình.
Đúng lúc này, Evan xuất hiện sau lưng hắn như một bóng ma, trên tay cô cầm một chiếc trống từ sàn nhảy và đánh to:
"Mọi người, tới xem một tí! Xem một tí! Mau đến mau đến đừng bỏ lỡ!"
Ram: "..."
Evan tràn ngập áy náy nhìn hắn một cái: "Xin lỗi cậu, đây là những gì Anker bảo tôi phải làm."
Ram vô cùng bi phẫn.
Anker! Ta cùng cậu không đội trời chung!
Tim hắn lệch một nhịp, chỉ muốn nhanh chóng kết thúc đêm ác mộng này, run rẩy dưới ánh mắt tò mò của mọi người, hắn đặt viên sôcôla dưới mũi.
"Không nghe thấy nha, chưa dùng đủ sức." Evan vui sướng cười trên nỗi đau của người ta.
"..."
Ram nhắm mắt và hít thật mạnh, sau đó lộ ra vẻ say mê, vui tươi thoải mái nhắm mắt lại và hét lên:
"A ~ cái gì thế này?! Thơm quá! Làm sao có thể thơm như vậy! Đúng là hương thơm mê người, trong đời ta chưa từng ngửi thấy thứ gì thơm như vậy!!"
Ram lo đến mức quên luôn lời thoại của mình, tự thêm một câu thoại cho bản thân trong cơn hoảng loạn.
Ánh mắt tất cả mọi người đều nhìn Ram như thể thấy quỷ, vô cùng sợ hãi.
Evan mặt không đổi sắc lùi về sau từng bước.
Sau này có lẽ coi như bọn mình không biết hắn đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com