44.Nữ nhân này là ai?
Không nghi ngờ gì người đến đương nhiên chính là Nhiên Mặc Phong, một thân cẩm y màu đen huyền có hoa văn sẫm viền vàng, eo thắt đai ngọc, so với hỉ phục đỏ thẫm lần trước, càng lộ ra hiên ngang cùng tôn quý, cho dù trước khi đến đã có thu liễm, nhưng vẫn khiến người ta không thể nào không chú ý tới khí thế trời sinh của hắn.
Trước bàn, một đôi mắt đen sâu khóa chặt lấy Quý Tử Ương, tư thế từ trên cao nhìn xuống đem tất cả thu vào trong mắt, môi mỏng khẽ mở: "Ban ngày, Vương phi nói nhớ bổn vương, bổn vương đặc biệt tới xem xem."
"Ngươi… Ai nhớ ngươi chứ!" Quý Tử Ương sững sờ trong giây lát, huyết khí tràn lên hai má, càng đỏ bừng, y chỉ là đùa giỡn với Huyết Hà, nghĩ rằng Huyết Hà nhất định sẽ không thể nói ra, cho nên y nói nhảm một trận cũng không có gì nghiêm trọng.
Suy nghĩ một chút, y liền biết, khẳng định là A Lục báo cáo ở sau lưng, nhớ lại trận nói nhảm kia của y, liền hoảng sợ, nói mà không suy nghĩ: "Ngươi đừng qua đây! Hôm nay ta không uống nhầm thuốc!"
Cái gì gọi là xấu hổ, đây chính là xấu hổ, y hận không thể cho chính mình một vả vào mồm, thực sự là nói đến chuyện không nên nói.
Quý Tử Ương thất kinh, dáng vẻ như đối diện với cường địch, trong mắt Nhiên Mặc Phong lại biến thành một con mèo nhỏ với bộ lông xù, rất thú vị, trong mắt xẹt qua ý cười, cầm tờ giấy trên bàn lên, nói: "Bổn vương chỉ là đến xem xem, ngươi ở trong thư phòng vẽ cái gì."
"Nữ nhân?" Nhiên Mặc Phong cầm mấy bản vẽ, chỉ để ý tới giới tính của nhân vật trên đó, giọng nói đột nhiên chùng xuống.
"Nữ nhân nào, ta đang vẽ y phục! Ngươi, ngươi đừng có xuyên tạc!" Quý Tử Ương bật dậy phản bác, không cảm thấy mình đang giải thích nhiều hơn.
"Vậy sao..." Nữ tử với dáng vẻ yểu điệu trong bộ phục sức lộng lẫy, duy diệu duy tiếu¹, hơn nữa đều có khuôn mặt giống nhau, nói thực thì bức tranh Quý Tử Ương vẽ thực sự rất đẹp.
(¹惟妙惟肖 : thể hiện việc mô tả hoặc bắt chước một hình ảnh nào đó vô cùng thực tế và sinh động)
"Sao không phải!"
"Vậy nữ tử này là ai?" Nhiên Mặc Phong hỏi, từng bước đến gần đối phương.
Quý Tử Ương có chút hoảng hốt, lùi lại thì đụng phải tay vịn của ghế, bị nam nhân cao lớn trước mặt kéo lại, va vào lồng ngực ấm áp và rắn chắc, miệng vẫn không quên giải thích: "Tùy tiện vẽ, không có người như vậy, chẳng lẽ ta vẽ một kiện phục sức cũng phải đổi khuôn mặt sao?"
"Thật?"
"Thật, thật hơn cả vàng." Một bàn tay đã ôm chặt lấy y, không cách nào rút lui.
Nói xong, một cái xoay người, còn chưa kịp kêu lên, đã bị ôm ngồi vào cái ghế ban nãy, chỉ là không phải y ngồi vào ghế, mà y ngồi ở trên đùi của Nhiên Mặc Phong.
Hơi thở từ miệng và mũi, toàn là khí tức của đối phương, vừa rồi sợ ngã, hai tay nắm chặt y phục của đối phương, bây giờ đã trở thành tư thế ngả vào lòng đối phương.
Quý Tử Ương ở trong lòng lại bắt đầu lớn tiếng mắng Nhiên Mặc Phong là đồ khốn vô sỉ, nhưng không khống chế được nhịp đập mãnh liệt trong ngực, loại cảm giác đó không phải là sợ hãi, y đây là làm sao vậy?
Loan Nhi vừa vặn mang thức ăn vào, vừa ngẩng đầu lên lại lập tức lúng túng cúi xuống, động tác nhanh nhẹn xếp đặt xong bát đũa rồi lại lui ra ngoài, đóng chặt cửa thư phòng.
Trong lòng lập tức xấu hổ, một màn ám muội như vậy lại bị người khác trông thấy, lập tức sắc mặt đỏ ửng, nhưng cằm bị nâng lên, buộc y phải nhìn thẳng.
"Ương Nhi xấu hổ?" Khoé miệng Nhiên Mặc Phong mang ý cười, dường như có chút ranh mãnh.
Quý Tử Ương ngã vào trong lòng của hắn, lại bị giam cầm, bị trêu chọc như vậy, càng tức giận, trợn tròn mắt hận không thể cắn đối phương một cái, nhưng đôi mắt Nhiên Mặc Phong lại như một hồ nước sâu thẳm, phản chiếu bộ dáng và biểu cảm của y vào lúc này.
Từ trước đến nay y chưa từng thấy dáng vẻ này của mình, như một đại cô nương, đây.... vẫn là y sao? Mở miệng muốn biện bạch cho mình vài câu, nhưng không nói được gì.
"Dùng bữa trước." Nhiên Mặc Phong không trêu chọc y nữa.
"Ta còn chưa vẽ xong đâu." Quý Tử Ương kháng nghị, bức tranh vẽ được một nửa bị cắt ngang, đợi một lát nói không chừng sẽ không còn cảm hứng, y muốn nhất cổ tác khí², nhanh chóng hoàn thành.
(²Nhất cổ tác khí : 一鼓作气 : một tiếng trống làm tinh thần hăng hái thêm (“Tả Truyện” Trang Công thập niên: 'phu chiến, dũng khí dã. Nhất cổ tác khí, tái nhi suy, tam nhi kiệt'. Khi đánh trận dựa vào dũng khí, đánh một tiếng trống, dũng khí tăng lên, đánh hai tiếng trống, dũng khí suy giảm, đánh ba tiếng trống, dũng khí không còn. Sau này ví với nhân lúc đang hăng hái làm một mạch cho xong việc.))
"Nếu ngươi không ăn, đừng hòng dùng thư phòng của bổn vương." Giọng nói chắc chắn, chân thật đáng tin, thân thể nhỏ bé trong lòng hắn không có mấy lạng thịt, ngồi trên đùi hắn rất nhẹ, điểm này hắn rất không vừa lòng.
Quý Tử Ương vẫn có chút không muốn, nhưng một cái bát sứ tinh xảo đã được đưa tới trước mặt y, y đây là có phúc mà không biết hưởng, có thể khiến một thế hệ Vương gia đích thân bưng bát và gắp thức ăn cho mình, y là người đầu tiên.
Một màn như vậy, nếu như thuộc hạ của Trấn Bắc vương trông thấy, đoán chừng sẽ rớt hàm, Vương gia cao cao tại thượng của bọn họ, một người bình thường khi phát ra âm thanh cũng có thể khiến người khác khiếp sợ, vậy mà lại đi dỗ dành một nam tử dùng bữa, lời nói ôn nhu như vậy.
Đúng thật là làm cho người ta không tưởng tượng nổi.
"Vương gia, như thế này bảo ta làm sao ăn?" Quý Tử Ương nhận lấy một bát cơm đầy, trên bề mặt đầy thức ăn, chất thành ngọn núi nhỏ, lập tức xấu hổ: "Vương gia buông ta ra trước được không?"
Đối phương nhướng mày, hiển nhiên là từ chối: "Ăn hết, mới có thể làm."
Quý Tử Ương bực bội, sao lại có người không phân rõ phải trái như vậy, đành phải cầm đôi đũa ở một bên lên ăn như hổ đói, chỉ muốn ăn thật nhanh, để đối phương buông y ra, thế nên trong chốc lát miệng đã chất đầy, căng phồng, dáng vẻ rất đáng yêu.
"Đừng vội, từ từ ăn." Mắt Nhiên Mặc Phong mang theo ôn nhu, ngón tay nhẹ nhàng lướt qua khóe miệng của đối phương, lau đi chút thức ăn còn xót, lại nói: "Bình thường thích ăn cái gì, nói cho Lý quản gia bảo phòng bếp chuẩn bị cho ngươi, ngày thường ăn nhiều chút, nam tử quá gầy yếu cũng không tốt."
Quý Tử Ương ngẩn người, quay đầu nhìn nam nhân bên cạnh, đôi mắt tròn xoe có chút ngỡ ngàng và cảm xúc không rõ đang dâng trào.
Đây là đang quan tâm y?
Khi y còn rất nhỏ, cha mẹ ly dị đường ai nấy đi, thế là y bị ném cho những người họ hàng đó, tất cả đều đối xử lạnh nhạt với y, sau này có lần đi ra phố, cũng không biết là cố tình hay vô tình, chú bác đã tách khỏi y.
Lúc này mới lưu lạc bị người nhặt đi huấn luyện thành sát thủ.
Mà trong khoảng thời gian đó, ai quan tâm y ăn no hay không, ăn ngon hay không, chỉ biết mỗi ngày phải hoàn thành khóa huấn luyện máu lạnh cường độ cao đúng giờ, một cái mạng ngày ngày đều quanh quẩn trên bờ vực sinh tử, chống đỡ được là phúc, không chống được là mệnh.
Cho đến sau này khi y nổi tiếng, có nhà riêng của mình, lại kiếm tiền, cho dù mỗi ngày trở về ngôi nhà lạnh tanh cũng không sao cả , đã thành thói quen, càng sẽ không để ý có người quan tâm mình hay không.
"Làm sao vậy? Không hợp khẩu vị?" Thấy y ngậm đồ ăn trong miệng, cũng không nuốt xuống, liền hỏi.
Nghe được câu hỏi, lúc này mới hoàn hồn, cắt đứt những mạch suy nghĩ đó, nói: "Không có, thức ăn của vương phủ tinh tế vừa miệng, rất ngon."
"Như vậy thì tốt." Nhiên Mặc Phong lại nói: "Sau này không được tỉ thí với Huyết Hà nữa." Dường như có cảnh báo.
"Vì sao?" Quý Tử Ương khó hiểu.
"Bổn vương sợ hắn sẽ lỡ tay làm tổn thương ngươi." Hắn sao có thể không biết Huyết Hà có bao nhiêu bản lĩnh, ở Thụy Thiên triều chỉ có lác đác vài người có thể đối phó với hắn: "Hôm đó, ngươi chỉ là may mắn mà thôi." Hắn phải bảo vệ mèo con của mình thật tốt.
Quý Tử Ương không cho là đúng, trong lòng thực ra lại ấm áp.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com