Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

36. Kết cục đen tối nếu Hải Đường không não động

Nếu nhân thiết của Hải Đường là một ông chú cao lãnh lí trí - không não động thì sẽ thế nào?

......

Tay Hạ Chí đầy máu thò vào lỗ thủng trên cửa pha lê, nhẹ nhàng mở cửa ra, một đôi mắt thâm thúy nhìn chằm chằm tôi, bước từng bước một đi vào, mở đôi tay ôm tôi - người hai chân đã nặng như chì vào lòng nói: "Bảo bối, có bị thương không? Xin lỗi, em không tìm thấy chìa khóa......"

Tôi nhìn đôi mắt đen nhánh của Hạ Chí, không nói nên lời, cảm giác lạnh lẽo từ lòng bàn chân lên đến ngực, Hạ Chí cũng không giải thích, tôi theo bản năng muốn tránh thoát, lại phát hiện sắc mặt Hạ Chí trầm xuống, một cái tay khác che miệng mũi tôi, tôi bỗng không còn biết được gì nữa.

Lại lần nữa tỉnh lại phát hiện mình đang ở một nơi đen nhánh, tay chân trầm trọng nằm trên giường, muốn giãy giụa ngồi dậy, lại khiến xích sắt ' leng keng ' vang lên trong căn phòng trống trải, tôi gọi tên Hạ Chí, nhưng trong nháy mắt lại nhớ tới dáng vẻ này của mình là do Hạ Chí làm, tức khắc da đầu tê dại.

Tôi trực giác Hạ Chí đang nhìn tôi.

"Hạ Chí......"

Tôi có chút sợ, cảm giác Hạ Chí bây giờ hoàn toàn không giống với Hạ Chí mà tôi biết, thật khủng bố, nếu một người ở bên cạnh tôi ngụy trang 5, 6 năm, nếu không phải bị người khác tố giác thì sẽ vẫn tiếp tục ngụy trang, mỗi ngày tôi ngủ, người thân mật nhất nằm ở bên cạnh kỳ thật có những tâm tư bí mật mà tôi không biết, chỉ nghĩ đến thôi tôi đã cảm thấy sợ hãi......

Huống chi hiện tại tình cảnh của tôi cũng không tốt lắm, nhưng tôi cảm thấy Hạ Chí sẽ không làm gì tôi, cuối cùng, tôi bị sự thật hung hăng tát một cái.

"Hạ Chí, em ở đâu?" Tuy rằng tôi rất ít khi đáp lại lời âu yếm của Hạ Chí, nhưng tôi thiệt tình thích Hạ Chí, một Hạ Chí ôn nhu, đối xử với tôi rất tốt, luôn săn sóc tôi, cẩn thận tỉ mỉ, "Hạ Chí......"

Bị Hạ Chí khóa ở nơi này, tôi vẫn như cũ chỉ gọi tên Hạ Chí, thật kỳ lạ, cứ như tôi chỉ có thể dựa vào em ấy, ỷ lại em ấy, là tôi nhịn không được đi tìm em ấy, tôi bỗng nhiên nhớ tới Giang Kiệt nói,..... Có lẽ tôi thật là vì bị thôi miên ám chỉ mới có thể thích Hạ Chí.

"Hạ Chí, đừng như vậy, chúng ta cần nói chuyện."

Hạ Chí chắc chắn đang nhìn tôi.

"Em cứ thế này thì có phải đang chứng minh rằng lời Giang Kiệt nói đều là thật?"

Giang Kiệt có lẽ không lừa tôi......

"Hạ Chí, em vẫn luôn lừa anh sao?"

"Ba anh bị bệnh là do em làm?"

"Hạ Chí, để anh ra ngoài đi......"

Tôi bắt đầu cảm thấy sợ hãi, bị giam đến ngủ rồi lại tỉnh, tỉnh rồi tôi vẫn không thấy Hạ Chí, lại phát hiện căn phòng tối tăm nay lại bỗng sáng lên, toàn bộ căn phòng như cái tầng hầm bị phong bế, tôi nhớ lúc trước 009 bảo tôi xem ' bí mật ' dưới thảm, làm tôi sởn tóc gáy chính là căn phòng này dán đầy ảnh tôi!

Từ lúc tôi học trung học phổ thông, đến bây giờ......

Có ảnh tôi ở bên bạn bè, có ảnh tôi ở nhà một mình, có ảnh tôi đang tắm rửa, có ảnh tôi ở phòng vẽ tranh, dán hết bốn bức tường, trông rất rậm rạp.

Điều này thật lạ, bởi vì tôi hơn 20 tuổi mới gặp được Hạ Chí, lúc tôi học trung học phổ thông, Hạ Chí mới chỉ là học sinh tiểu học, tôi hoàn toàn không biết đến em ấy.

Tôi im lặng hồi lâu, nhìn tứ chi bị khóa dây xích, không dám tin là Hạ Chí làm, nhưng lại không thể không tin, tôi cảm thấy mấy năm nay tôi đều sống dưới sự dối trá do người khác chế tạo, thật ngốc.

Tôi vô cùng muốn có người tới nói chuyện với tôi, tôi thừa nhận một mình ở nơi này, tôi rất sợ, nhưng Hạ Chí không tới, cũng không nói chuyện với tôi, tôi cảm thấy chính mình sắp hỏng mất.

Ngay lúc tôi đang nghĩ có phải mình sẽ bị giam cả đời hay không, thì có tiếng cửa mở, tôi nhìn qua, nhìn thấy là Hạ Chí, vẫn mặc bộ đồ hôm đó, vết thương trên tay cũng chưa băng bó lại, em ấy nhìn tôi cười rất là ôn nhu, nói: "Bảo bối, có nhớ em không?"

Trước tiên tôi muốn bảo cái tên khốn Hạ Chí này lại đây ôm tôi, nhưng lý trí lại nói cho tôi không nên làm vậy, vì thế tôi im lặng.

Em ấy như lại biến thành Hạ Chí ôn nhu trước kia, em ấy không gì làm không được, biết hết mọi suy nghĩ của tôi, biết hết mọi chuyện của tôi, biết hết mọi tâm tình của tôi.

Hạ Chí nói: "Bảo bối đừng sợ em, sao em có thế làm tổn thương anh được, em yêu anh."

Tôi tức khắc cảm thấy khổ sở: "Nhưng anh không biết anh có yêu em không nữa." Tôi nghiêm túc nói, Hạ Chí nhất định cũng biết tôi đang nói gì, tôi đang nói chuyện tôi bị thôi miên.

Ai ngờ sau khi nghe xong lời tôi nói, em ấy lạnh mặt, đè tôi xuống dưới người, một bên cắn cổ tôi, cắn tới chảy máu, sau đó nói: "Bảo bối, anh đương nhiên yêu em, vĩnh viễn yêu em, chúng ta yêu nhau."

Tôi thế mới biết Hạ Chí cố chấp thế nào, không phải bướng bỉnh bình thường, em ấy cứ ở bên tai tôi nói tôi và em ấy yêu nhau, trong không gian bịt kín, trên tường đều là ảnh chụp tôi, trong nháy mắt khiến tôi tin là thật.

Nhưng tôi không có.

Sự thôi miên của Hạ Chí đã không còn hữu dụng sau khi 009 tới gặp tôi, Hạ Chí cũng phát hiện không thể thôi miên tôi, nháy mắt trở mặt!

Em ấy không dám tin tưởng, một bên hôn môi tôi, một bên nói ' không sao, lại đến một lần ', bảo bối, anh mau nói ' anh yêu em ', một bên ánh mắt hiện tơ máu, xé quần áo tôi muốn ôm.

Đông tác của Hạ Chí vẫn như trước đây, rất quan tâm tôi, nhưng tôi vẫn biết nó đã không giống lúc trước, tôi khổ sở nói: "Hạ Chí, đừng như vậy...... Chúng ta đừng như vậy......"

Hạ Chí không nghe được lời tôi nói.

"Hạ Chí, chúng ta nên tách ra một thời gian......"

Hạ Chí nghe được những lời này, đột nhiên dừng lại, trong mắt một mảnh đen nhánh, thanh âm thấp thấp, nói: "Bảo bối, anh đừng nghĩ."

Sau đó tôi bị Hạ Chí nhốt ở đây, mỗi ngày đều bị Hạ Chí ôm, vừa hồi ức những kỉ niệm đẹp của chúng tôi mấy năm nay, nhưng lại im bặt không nhắc tới những chuyện khiến tôi nghi ngờ, cả người tôi bị làm rất đau, cúc hoa cũng rất thảm, tôi không thích như vậy......

Tôi muốn Hạ Chí trước đây trở lại.

Tôi cũng muốn chính mình trước đây trở lại.

Tôi lo lắng Giang Kiệt, lo lắng người nhà, còn lo lắng Phù Tử không thấy tôi sẽ đi báo án, lo lắng quá nhiều, nhưng thật đáng tiếc, tôi đợi đã lâu, vẫn không có ai tìm được tôi, Hạ Chí cũng cả ngày không ra, ở bên cạnh tôi, tôi còn bị khóa.

Đây là điều không bình thường, rốt cuộc có một ngày, tôi cầu Hạ Chí buông tha tôi, tôi không muốn tiếp tục như vậy, tôi đã thật lâu không được ngủ ngon, mỗi lần muốn đi ngủ đều phải uống thuốc ngủ, nhìn tường đầy ảnh chụp khiến tôi như bị bóng đè, tôi có thể cảm giác được tôi gầy rất nhiều, không ăn được món gì, loại bệnh trạng này có lẽ gọi là bệnh kén ăn.

Hạ Chí vẫn nói với tôi là không sao, khi tôi không thể ăn vào nữa, em ấy liền nhai nát đồ ăn rồi đút cho tôi, buộc tôi nuốt vào.

Em ấy thậm chí thích như vậy, nhưng tôi không hề thích thế.

"Hạ Chí, anh rốt cuộc có thích em không?"

Hạ Chí nói: "Khẳng định có thích."

Lúc tôi hỏi chuyện này, tôi đã vô cùng suy yếu, cảm thấy mình sắp điên rồi, nước mắt không chịu khống chế trào ra, bị Hạ Chí liếm đi: "Em lừa anh....."

Hạ Chí nói: "Bảo bối, sao anh cứ thích nghĩ nhiều, trước đây chúng ta vẫn luôn rất tốt không phải sao? Chúng ta đều không có sai, là người khác sai, bất quá anh không cần lo lắng, bọn họ về sau đều sẽ không ảnh hưởng đến chúng ta."

"Không giống nhau......" Tôi không biết nói thế nào với Hạ Chí, nói rằng bị người khống chế tư tưởng là sai rồi.

"Giống nhau." Hạ Chí nói.

Đây cũng là lần cuối cùng tôi nói chuyện với Hạ Chí, tôi cảm thấy em ấy đã có chút điên rồi, nghe không được lời tôi nói, không cho phép tôi nghĩ đến những người khác, hận không thể muốn tôi đến chết ở trên giường, xong việc lại rất ôn nhu giúp tôi rửa sạch, mê muội nói lên trước kia em ấy lấy hết can đảm muốn nói chuyện với tôi, tôi lại không hề nhìn thấy em ấy......

Hạ Chí nói: "Bảo bối, như vậy cũng khá tốt, anh vĩnh viễn đều chỉ thuộc về em."

Lúc này tôi đã thật lâu không có bình thường ăn cơm, đồ ăn ăn vào sẽ nhổ ra, cả người không có sức lực, cảm giác toàn thân tôi chỉ còn lại có xương cốt.

"Bảo bối, anh thật đẹp."

Tôi lại rất ủy khuất, không biết vì sao lại biến thành như vậy.

"Bảo bối, anh hôn em đi......"

Tôi không có động, Hạ Chú cười sủng nịch còn có chút bất đắc dĩ, tự cúi đầu hôn tôi.

Khi sự sống trong tôi biến mất từng chút một, tôi cũng cảm giác được, nếu tôi ngủ, có lẽ sẽ không còn tỉnh lại, Hạ Chí không tìm bác sĩ cho tôi, em ấy như đã biết điều gì, làm kiểm tra cho tôi, sau đó trầm khuôn mặt ôm tôi về lại tầng hầm.

Giống như chỉ có tầng hầm mới là nơi an toàn nhất.

Tôi chưa từng nghĩ tới mình sẽ chết như vậy, tôi có chút khổ sở, nhưng tôi biết nếu tôi còn tiếp tục như vậy, thật sự sẽ mất mạng, nhưng Hạ Chí lại an ủi tôi nói: "Không sao bảo bối, mặc kệ thế nào, chúng ta đều ở bên nhau."

Hắn nói xong, cắn cổ tôi một cái, đầu lưỡi liếm láp, cánh môi nhẹ nhàng mút vào, khiến cho tôi run rẩy.

Tôi hoảng hốt hiểu ra cái gì, muốn nói chính mình sợ đau, lại hơi há mồm, không thể phát ra âm thanh.

Trước khi thế giới hoàn toàn lâm vào hắc ám, tôi không cam lòng kéo giọng nói nghẹn ngào nói: "Hạ Chí, nếu có thể trở lại lúc ban đầu thì tốt rồi, anh rất nhớ em....." Tôi cuối cùng vẫn hoài niệm cuộc sống trước kia.

Tôi không biết rốt cuộc có phát ra âm thanh hay không, không biết Hạ Chí có nghe thấy không, cái gì cũng không biết, sau đó thời gian, yên lặng.

......

Tôi tên Kều Hải Đường, ông chú 30 tuổi, hiện tại là một họa sĩ không quá nổi danh, gửi bài ở trên mạng, nuôi sống chính mình, mồ côi từ nhỏ, không có bạn bè, mối quan hệ tốt duy nhất là một họa sĩ nổi tiếng tôi quen biết một khoảng thời gian trước, gọi là Triệu Tuân, còn có Phù Tử, người chuyên môn thúc giục bản thảo của tôi.

Tôi cơ bản không ra khỏi cửa, thích trạch ở nhà, xem manga anime, buổi tối lên mạng dạo chơi, Phù Tử vẫn luôn nói tôi gả không ra, tôi không có cảm giác gì, một mình cũng khá tốt......

Thôi được, tôi nói dối, một mình rất cô đơn, ăn tết cũng không có người ăn cùng, tôi cũng không có người thân, ngày sinh nhật cũng không có ai sẽ lại mua bánh kem cho tôi.

A?

Sao tôi lại nói là ' lại '?

Tóm lại, tôi là một trạch nam lớn tuổi không người nhớ thương.

Nhưng có một ngày, cuộc sống suy sút nhàm chán này đột nhiên đã bị đánh vỡ!

Bên cạnh có một người hàng xóm mới chuyển đến, cậu ta siêu cấp đẹp trai, cậu ta nói, tên cậu ta là Hạ Chí.

P.s: công cho thụ thành mồ côi luôn =)))

....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com