Chương 30
Ngày hôm đó, vẫn phải để Bích Lạc gọi ta mới tỉnh lại. Vừa ngồi xuống, ta liền hỏi nàng:
"Hiện tại là giờ gì rồi?"
"Thiếu quân, sắp đến giờ rồi."
Bích Ngọc hầu hạ ta rửa mặt, nói:
"Thiếu quân, sáng nay nô tỳ vừa đi vào, Đại thiếu gia liền bảo mọi người làm việc nhẹ nhàng chút, sợ ngài thức giấc. Đại thiếu gia đối xử với ngài thật đúng là săn sóc tỉ mỉ."
Ta nghĩ hiện tại Từ Trường Phong đã đi nha môn từ lâu. Lẽ ra ta nên dậy tiễn hắn mới phải, nghĩ nghĩ liền nói với bọn họ:
"Sau này, không quản Đại thiếu gia nói cái gì, các ngươi cho dù lén lút cũng phải kêu ta dậy, biết chưa?"
Bích Ngọc tinh nghịch mà cười cười: "Biết rồi."
Ta đi ra ngoài, hôm nay nắng nhẹ vàng tươi, chiếu đến trước mắt, ta liền hơi chao đảo một cái, thiếu chút nữa bước hụt chân, cũng may có hạ nhân nhanh nhẹn đỡ ta lại.
"Thiếu quân, cẩn thận." Bích Lạc nhìn lên mặt ta, nói, "Thiếu quân hôm nay sắc mặt không được tốt, nô tỳ đi kêu hạ nhân chuẩn bị kiệu lớn."
"Không sao, chỉ là một đoạn đường ngắn thôi."
Ta ngồi vào kiệu nhỏ, nhấc ống tay áo, xoa xoa mồ hôi trán. Thời tiết lúc này rõ ràng đã vào thu, nhưng sáng nay lúc tỉnh lại, cả người đều ra mồ hôi, cả áo lót cũng ướt đẫm, miệng khô lưỡi khô. Mãi cho đến khi tới Nhị phòng, ta đỡ lấy tay thị nữ đi xuống. Thấy hạ nhân của Nhị phòng ra nghênh đón cũng chỉ nói chuyện vài câu liền vào phòng.
"Thiếu quân thoạt nhìn có chút không thoải mái, nô tỳ đã phái người đi nấu bát đường phèn ngó sen, để Thiếu quân giải nhiệt. Nhị thiếu gia trong thời gian ngắn sẽ không trở về, Thiếu quân bây giờ nên vào phòng nghỉ ngơi một chút."
Bích Lạc làm việc xưa nay tỉ mỉ thoả đáng, ta quả thật cũng cảm thấy hôm nay thân thể không ổn, dưới chân như đi trên mây thì không nói, đến cả ngồi cũng cảm thấy vánh đầu hoa mắt, sợ là thật sự nóng trong người. Hiện tại còn sớm, Từ Yến Khanh... Ta không đề cập tới cũng được. Liền nói một tiếng "Cũng được", rồi đi vào nội thất nằm xuống. Nhưng nằm xuống hồi lâu, không những không có khởi sắc, mà lại càng trằn trọc bất an. Trong một canh giờ cũng bị tỉnh mấy lần, mồ hôi tuôn ra như mưa, áo choàng trên người cởi ra thay hai cái, không bao lâu lại bị mồ hôi thẩm ướt. Trong lúc nửa tỉnh nửa mê, ta nghe thấy hạ nhân bên ngoài cùng nhau hô "Nhị thiếu gia". Nhưng hắn còn chưa đi tới, Bích Lạc đầu tiên là ngăn cản lại. Nàng cúi thân thể, cẩn thận nói:
"Nhị thiếu gia, thân thể Thiếu quân hôm nay không thoải mái, bây giờ còn đang nghỉ ngơi trong phòng..."
"—— không thoải mái?" Một thanh âm trong trẻo truyền vào, "Ở bên Từ Trường Phong và lão tam không phải còn khoẻ sao, thế nào, bây giờ mới chỉ là ngày thứ nhất đến chỗ ta, rốt cuộc là thân thể không thoải mái, hay là tâm không thoải mái?"
Bích Lạc nhất thời nghẹn lời. Bức rèm che bị nhấc lên, tiếng bước chân từ xa đến gần, ta mênh mông mà mở mắt ra, màn che liền bị người đột nhiên vạch lên.
Quan phục trên người Từ Yến Khanh còn chưa thay, thời điểm nhìn thấy ta trên giường, hắn tựa hồ ngừng lại một chút.
"Nhị..." Ta mấp máy môi, lại phát hiện cuống họng khàn đến lợi hại, cả người hôn hôn trầm trầm. Từ Yến Khanh bỗng dưng phục hồi tinh thần, quay đầu nhìn bọn hạ nhân giận dữ nói:
"Các ngươi làm ăn kiểu gì vậy, người đã bệnh đến mức này còn không mau đi mời đại phu!"
Sắc mặt của ta cực kỳ khó coi, hạ nhân cũng không dám trì hoãn, đáp cũng không kịp đáp một tiếng, cuống quít mà chạy ra ngoài. Từ Yến Khanh nhìn ta, cũng không biết có phải ta hoa mắt hay không, thần sắc của hắn lại có mấy phần căng thẳng:
"Kính Đình, ngươi, ngươi còn ——" bàn tay kia đụng vào ta, ta giống như là bị bỏng, rụt tay lại vào trong. Chỗ bị hắn chạm qua cực nóng, thân thể ta cũng mềm nhũn, trong miệng tràn ra một tiếng ưm yếu ớt. Từ Yến Khanh ngẩn ra, trong mắt lập tức toát ra một tia tức giận không cam lòng, nhưng cũng chỉ thu tay lại. Thấy hắn đột nhiên đứng lên, như đang định rời đi, đầu óc ta còn chưa kịp suy nghĩ, thân thể đã hành động trước một bước, vội vã nắm lấy tay áo hắn:
"Đừng... Đừng đi..."
Từ khi hắn đi vào, ngọn lửa trong thân thể ta càng bùng cháy lên, lúc hắn chạm vào ta, bụng dưới liền đột nhiên xuất hiện một dòng nhiệt lưu, ép ta ra một đầu đầy mồ hôi. Bây giờ hắn muốn đi, thân thể dĩ nhiên là không chịu. Từ Yến Khanh đột nhiên dừng lại, nhìn ta chăm chăm, trong con ngươi lấp loé ánh sáng, dường như cảm thấy được hắn đang tức giận, hầu kết cùng khẽ động.
"Đừng, đừng đi..." Nắm lấy tay áo của hắn, ngổn ngang vươn người ra khỏi giường, không để ý bất cứ thứ gì mà dựa lên người hắn, "Đừng bỏ ta lại..."
Càng thân cận với hắn, càng cảm thấy khô nóng khó nhịn, ta ôm lấy cánh tay của hắn, khó kìm lòng nổi mà dùng thân thể cọ xát lên.
"Ngươi..." Từ Yến Khanh muốn nói lại thôi, thái dương cũng có một tích mồ hôi nóng rớt xuống, tùy theo bị ta đẩy ngồi lên giường. Hắn hơi khinh suyễn, tuấn dung nổi lên một vệt hồng hồng, ta lại vội vàng chui vào thân thể hắn, Từ Yến Khanh chậm rãi ôm lấy ta, bàn tay lại từ dưới luồn vào quần áo.
"A..." Ta ghé vào lỗ tai hắn chẳng biết xấu hổ mà rên rỉ. Cái này gọi là âm thanh trên giường của khào, cho dù là câu lan trong viện quan, chỉ sợ cũng làm không được. Ta chôn mặt ở cần cổ hắn tham lam hít vào mấy hơi, tay của Từ Yến Khanh vẫn vuốt nhẹ trên đùi ta. Đương nhiên thân thể ta sẽ không an phận, cứ như rắn mà tuột xuống từ trong lồng ngực hắn, run run quỳ xuống. Từ Yến Khanh cũng không lên tiếng, chỉ ngồi ở trên giường, ngực chập trùng. Ta ôm lấy chân của hắn, dùng thân thể nóng bỏng cọ xát mấy lần, liền hướng đến bộ vị tản ra xạ hương của nam nhân kia, cách quần áo như đói như khát mà dùng hai má cọ xát.
"Ngươi đây là..." Từ Yến Khanh mặt ửng hồng, như thế nào cũng không ngờ ta sẽ khát khao như vậy, thân thể thành thật hơn ngày thường hơn nhiều. Ta chỉ dùng mặt cọ chốc lát, vật kia liền cứng lên mấy phần, chút nữa là đẩy lớp quan bào lên cao. Ta chạm môi qua mấy lần, hai tay liền run rẩy mà vội vàng mở thắt lưng của hắn ra.
"A..." Ta ngậm lấy hắn, Từ Yến Khanh liền sảng khoái mà thở trầm một tiếng.
"A ân... A..." Mấy thứ trước kia được dạy, lúc này tất cả đều bị ta quên hết đi. Ta chỉ ngậm chặt lấy vật nóng bỏng kia, trong phòng lập tức vang lên âm thanh dâm mỹ. Từ Yến Khanh nắm lấy tóc của ta, môi mỏng tràn ra từng tiếng thở dốc thoải mái. Ta ra sức phun ra nuốt vào mười mấy lần, khiến cho vật kia thô cứng như cái chày gỗ, đầu của nó che kín cái miệng nhỏ, thời khắc tinh dịch phun trào, tựa như đói khát lắm mà liếm hết. Trong miệng tràn đầy vị tanh nồng, lông mao đâm vào mặt, thân thể cũng dâm đãng mà dán vào chân của hắn giãy dụa, quần đã sớm ẩm ướt một mảnh.
"Đại phu đến ——" lúc này, bên ngoài truyền đến thanh âm của hạ nhân. Từ Yến Khanh đang cao hứng lại bị người khác đến chen vào, liền phẫn nộ mà rống lên:
"Toàn bộ cút ra ngoài cho ta!"
Tiếp đó liền kéo cả người ta một cái, nhấc lên thô lỗ ném tới trên giường. Hắn thả màn giường xuống, người nằm đè lên ta. Ta liền mềm mại mà kêu một tiếng, nằm dưới thân hắn ngắt uốn một cái quay về phía khác, Từ Yến Khanh túm lấy vai ta, vặn người ta lại, nắm lấy mặt của ta tàn bạo mà hỏi:
"Nhìn cho rõ, ta là ai!"
Ta cầm lấy tay hắn yếu ớt tìm cách giãy giụa, hai mắt rưng rưng muốn khóc mà nhìn hắn, nghẹn ngào mà gọi:
"Nhị... Nhị gia..."
Từ Yến Khanh lập tức nở nụ cười, hắn vốn có diện mạo đẹp như Phan An, bụ cười này còn đẹp hơn cả nữ tử. Hắn đã phát hiện thân thể ta có tình huống khác thường, trước mắt không biết là vui vô cùng hay là như thế nào, hai mắt như có một đoàn tà hỏa đang thiêu đốt, mu bàn tay êm ái mơn trớn mặt của ta nói:
"Lần này, là chính ngươi đưa tới cửa, không thể trách ta được..."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com