Chương 3. Tìm hiểu
Bởi vì quang não không ngừng nhắc nhở Mộ Tranh bị thiếu điểm tin dụng, cho dù đã tắt đi nhưng thanh âm vẫn cứ đúng khắc lại báo, vô cảm lặp lại nội dung duy nhất, quả thực so đồng hồ báo thức còn chuẩn hơn, Mộ Tranh không thể không trước kết thúc kỳ phong bế huấn luyện, đen mặt hướng về khu ký túc xá đi đến.
Thời điểm trở lại ký túc xá, Áo Nhĩ Lam Tạp đang cầm quang não di động cùng người nào đó nói chuyện phiếm, Mộ Tranh nhìn lướt qua, quả nhiên lại đổi cô mới, chẳng qua lần này không phải đại ~ đại mỹ nữ, mà là một thiếu niên thanh mục tú.
Mộ Tranh có chút ngoài ý muốn, "Đổi khẩu vị?"
Áo Nhĩ Lam Tạp liếc mắt trừng Mộ Tranh một cái, rồi quay sang nhìn nam hài tử bởi vì Mộ Tranh nói có điểm khác thường mà nhíu mày, vội vàng trấn an vài câu, lúc này mới dập máy, quay đầu nhìn Mộ Tranh, "Ngươi không phải đi phong bế huấn luyện sao? Như thế nào đã trở lại rồi? Còn làm hư chuyện của ta."
Mộ Tranh không có trả lời hai vấn đề trước, tránh nặng tìm nhẹ cười nhạo nói, "Thích, còn không phải chỉ là tán gái, có cái gì lớn chứ?"
Áo Nhĩ Lam Tạp hừ một tiếng, phong soái vuốt ngược mái tóc vàng ra sau, "Ngươi có thể vũ nhục nhân cách của ta, nhưng không thể vũ nhục sự nghiệp của ta, ta chính là muốn ngủ với mọi mỹ nhân với mỹ nam trên thế giới này!"
Mộ Tranh giật giật khóe miệng, mặc kệ cái miệng ba hoa của tên đại thiếu gia này, chỉ là nghĩ đến mục đích chính mình trở về...... Cầm lòng không đậu đau đầu, cho dù bọn họ từ nhỏ đã ở cùng một ký túc xá, đối lẫn nhau so đối chính mình còn quen thân hơn, nhưng hắn vẫn cứ không nhấc được cái miệng.
Định mệnh, quá mất mặt!
Chính là hắn không mở miệng, Áo Nhĩ Lam Tạp lại nhớ tới vấn đề vừa rồi, "Ngươi một khi phong bế huấn luyện nếu chưa hoàn thành sẽ không xuất môn, hơn nữa lần bế này còn vì quân đoàn sắp có cuộc tranh đấu, ngươi không vì cái kia làm chuẩn bị, chạy về đây làm gì?"
Mộ Tranh do dự một chút, nhưng là Áo Nhĩ Lam Tạp đã mở miệng dò hỏi, Mộ Tranh đơn giản bất chấp tất cả, "Ta là trở về vay tiền."
"Vay tiền?" Áo Nhĩ Lam Tạp trợn tròn đôi mắt, "Nói giỡn sao?"
Đúng vào lúc này, đúng giờ xác định, giọng nói lạnh lẽo quen thuộc lại lần nữa vang lên, 【 ngài hảo, ngài trước mắt ngạch trống đã không đủ, thỉnh đúng lúc bổ sung điểm tín dụng bị thiếu, nếu quá hạn còn chưa đủ, tín dụng của ngài cấp bậc giảm xuống linh cấp, thỉnh mau chóng bổ sung, thỉnh mau chóng bổ sung. 】
Áo Nhĩ Lam Tạp nhìn thông báo trên màn ảnh ảo của Mộ Tranh, lại liên tưởng đến việc đối phương vay tiền, nháy mắt liền hiểu, ôm bụng cười phá lên, "Ha ha ha ha ha ha ha! Mộ Tranh! Ngươi cư nhiên ngạch trống không đủ! Ha ha ha! Còn bị tài khoản thúc nợ! Ta sắp không được rồi! Haha... bụng ta... haha đau đẻ quá!!! ..."
Hắn một tay xoa bụng, một cái tay gạt nước mắt, "Không được, ta muốn đem một màn này lưu lại, đây chính là thứ có thể làm ta cười cả đời!"
Mộ Tranh thẹn quá thành giận, trực tiếp túm cổ áo Áo Nhĩ Lam Tạp, "Ngươi rốt cuộc có cho mượn hay không? Không cho ta mượn ta liền cho ngươi biết cách làm chuẩn bị trước khi đẻ."
Áo Nhĩ Lam Tạp nhìn Mộ Tranh nổi giận cũng không dám trêu chọc quá mức, dù sao Mộ Tranh cũng không phải kẻ nói rồi mà không làm được , hắn khi còn nhỏ không nhỏ hơn một lần lĩnh giáo qua, đành phải cười đủ rồi thì thống khoái cấp cho Mộ Tranh một khoản.
Tài khoản nãy giờ không ngừng vênh mỏ đòi nợ rốt cuộc dừng lại, nhìn tài khoản ngạch trống rốt cuộc đã đủ, Mộ Tranh lặng lẽ nhẹ nhàng thở ra.
Chỉ là khi nhìn thấy bộ mặt Áo Nhĩ Lam Tạp muốn cười nhạo nhưng vẫn cố kìm nén, vẫn là nhịn không được nổi hỏa, sắc mặt khó coi lại lần nữa thăng lên một bậc.
Hắn thề, hắn trở về nhất định phải hảo hảo giáo huấn Mộ Lê một đốn, bởi vì cậu, mà đời này hắn lần đầu được nếm trải mùi vị thiếu tiền.
Mùi vị này, thật là ! Hảo! Cực!!
Hắn nhất định sẽ hảo hảo làm cho thứ bại gia tử kia cũng nếm thử hương vị không giống người thường này!
_____
Bên này Mộ Lê cùng quản gia còn không biết bọn họ đã cấp cho Mộ Tranh một bữa phiền toái, bản thân rất hưởng thụ mà xếp hàng ngồi xem phim hoạt hình, phim hoạt hình bên trong nói về một người cùng một đám tiểu động vật tạo thành một cái thôn trang nhỏ, nhưng đáng giận là có một đám sâu luôn tìm mọi cách để bắt lấy người cùng tiểu động vật làm thức ăn, đương nhiên, những con sâu đó cuối cùng vẫn đều thất bại, nhân loại cùng tiểu động vật đạt được thắng lợi.
Bộ phim hoạt hình này được đầu tư chế tác bởi liên minh tinh cầu, thịnh hành toàn tinh cầu, có ý nghĩa giáo dục cao, chủ yếu phản ánh đương kim liên minh hiện tại, nhân loại cùng dị thú tạo thành liên minh, cộng đồng đối kháng Trùng tộc xâm lược, mà trận chiến luôn kết thúc bằng thắng lợi của khối liên minh.
Bất quá Mộc Lê lại không thấy được ý nghĩa của nó, cậu với lịch sử của tinh cầu này cũng chưa có tìm hiểu nhiều, đương kim hiện trạng cũng hoàn toàn không biết, cậu chỉ là ngăn không được đối với màn hình chảy nước miếng, liên minh chế tác phi thường có tâm, dù là minh họa bằng phong cách hoạt hình hội họa, nhưng đều là hình 3d thực tế ảo, Mộc Lê vừa rồi còn chưa có ăn no, lúc này nhìn những tiểu động vật kia chỉ hận không thể giống nhau những tên Trùng tộc kia đem chúng nó bắt lại, sau đó tiểu rùa đen thì đem đi hầm thành canh, thỏ con có thể thái ra xào ngũ vị, tiểu gà trống có thể ướp cay rồi rang lên, tiểu sơn dương thì nướng là thích hợp nhất, cùng với heo con......
Mộc Lê nhìn nhìn liền chịu không nổi, nước miếng ngăn không được thành lũ chảy xuống, ngao! Thật đói bụng a, có thể xem không thể ăn, cậu lúc này đặc biệt lý giải tâm tình của đám Trùng tộc, thật sự, những tiểu động vật đó thật sự ăn rất ngon nha, cậu trước kia thích nhất nấu ăn, chính là đến dị thế đến nay cư nhiên chưa có một bữa nào no miệng, quả thực người nghe thương tâm người nghe rơi lệ.
Đặc biệt là thân thể này sức ăn đặc biệt lớn, đói lại thực mau, trước ở bệnh viện xa lạ còn đỡ, lúc này cùng lão quản gia quen thuộc, bên cạnh có người quan tâm chăm sóc, Mộc Lê liền cảm giác thực ủy khuất.
Cậu trước kia chưa bao giờ phải chịu đói thế này a!
Trong khi Mộc Lê một bên xem phim hoạt hình một bên chảy nước miếng, chuyển phát nhanh rốt cuộc đã tới.
Bởi vì hàng hóa quá nhiều, nên trông đoàn xe vận chuyển quả thực rất hoành tráng, kéo thành hàng thật dài, cũng may diện tích trong nhà rất lớn, người máy bận bịu dỡ hàng rồi vận chuyển vào kho lạnh, quản gia nghe được tin tức, liền ra ngoài nhận hàng cùng kiểm kê, Mộc Lê tự nhiên cũng đi theo.
Mà vừa đến bên ngoài, Mộc Lê liền nhìn thấy những nguyên liệu mình mua còn tươi mới cất cẩn thận trong những chiếc thùng trong suốt, có hoa quả chín bóng bẩy, có rau dưa xanh nọn ngon từng cọng, có dược thảo đã bào chế tốt, cũng có nhiều loại thịt tươi phong phú...... đôi mắt Mộc Lê một đường rọi thẳng, lôi kéo tay áo của lão quản gia," Lão quản gia, ta muốn nhìn một chút có thể chứ?"
"Đương nhiên có thể." Quản gia hiện tại đối tiểu thiếu gia lòng tràn đầy trìu mến, chẳng qua, "Kho lạnh độ ấm quá thấp, để tôi giúp cậu đem nguyên liệu nấu ăn vào trong phòng được chứ?"
"Hảo." Mộc Lê lộ ra một nụ cười thật tươi, có thể ở trong phòng đương nhiên càng tốt, còn có thể một bên nếm hương vị một bên xem phim truyền hình, phim hoạt hình tuy rằng rất đẹp, nhưng thật sự là quá tra tấn người, cậu thử tưởng tượng bản thân đứng trên lập trường của nhân vật phản diện đi ăn những tiểu động vật đó... ( =. = ), vẫn là xem phim truyền hình đi, còn có thể học tập một chút phong tục nhân sinh ở đây.
Bởi vì trong nhà không gian cũng không phải đặc biệt lớn, quản gia chỉ đem một trăm loại mang vào nhà, Mộc Lê hứng thú bừng bừng một bên bẻ tiếp đồ ăn ăn, một bên cùng đồ ăn ở Tu Chân giới so sánh.
Tuy rằng có một ít đồ ăn hương vị có điều bất đồng, trước kia chưa bao giờ thưởng qua, nhưng đại đa số đều có thể ở Tu Chân giới tìm được đồ ăn có hương vị cực kỳ tương tự, Mộc Lê đem tên, hương vị cùng đặc thù tương đồng này nhớ kỹ, chuẩn bị chờ lúc nấu làm thử xem xem.
Mà quản gia tựa hồ cũng rất ủng hộ Mộc Lê, không chỉ không ngăn cản, mà còn phát một bộ phim truyền hình đang rất thịnh hành--《 Băng Hỏa Ma Trù 》, nghe nói bộ này được dựng nên dựa vào lịch sử nhân loại trước khi chuyển đến tinh cầu Hope sinh sống, bộ này do một tác gia nổi tương lúc đương thời sáng tác, nhân vật chính trong phim không chỉ có song hệ thiên phú, mà còn có thể bắt chước các năng lực của hệ khác, chính yếu là, vai chính là một đầu bếp đẳng cấp cao, làm được đồ ăn không chỉ thịnh hành toàn bộ tinh cầu, còn có được tù binh là một loài chủng tộc đỉnh cao nhất tinh cầu-- cự long, cuối cùng cùng cự long tương thân tương ái, trở thành đồng bài trùng ( nôm na là đồng chí gắn kết keo sơn ).
Nghe nói ban đầu bản gốc không phải như thế, nhưng bởi vì hiện tại người cùng dị thú sống với nhau , liên minh luật công bố nhân loại không được kỳ thị dị thú, cũng không cho dị thú thương tổn nhân loại, cho nên nguyên bản kết cục liền cải biên thành như vậy, bất quá phiên bản này quả thực không được nhiều người vừa ý, rất nhiều người đã tự chế kết cục, nam chính độc bước lên đường sát phong thiên hạ (?).
Bất quá thứ Mộc Lê chú ý lại không phải điểm này, mà là ẩm thực được đề cập trong đó.
Đủ loại phương pháp nấu nướng, đến cách xử lý nguyên liệu nấu ăn, cho đến phối gia vị, bởi vì là phim truyền hình thực tế ảo, những thứ đó đều có thể áp dùng được, Mộc Lê lúc đầu chỉ nhìn sơ, sau cũng dần dần lâm vào si mê.
Tuy rằng quản gia nói mấy cái này đều là hư cấu, nhưng đối với Mộc Lê thì ngược lại, chúng với cậu như một quyển sách hướng dẫn, đối với người nơi đây thì nó có thể rất hoang đường, nhưng với Mộc Lê xem ra lại có thể thực hiện được.
Nhìn đến hứng khởi, vừa vặn đồ ăn đã nhấm nháp không sai biệt lắm, một trăm phân đồ ăn đã hoàn toàn thu nhận sử dụng ở nhũ đầu trung, chỉ là nơi này vẫn còn có rất nhiều hương vị bị lặp, Mộc Lê nghĩ, bên ngoài còn thừa mấy trăm phân đồ ăn, xem ra gom đủ một trăm loại hương vị vẫn là dư dả, cậu nhất định phải tạo được đệ nhất hương vị!
Bất quá hiện tại...... Mộc Lê cúi đầu sờ sờ bụng bởi vì giả thuyết hương khí mà lần nữa kêu lên chứng minh việc nó đáng thương thế nào, vẫn là trước tiên uy nó no quan trọng hơn.
____
Lúc Mộ Tranh trở về, trời đã là chạng vạng, chân trời một mảng đỏ rực, như ánh lửa nhảy mua đua nhau lan rộng, trong sân,người máy vận chuyển sớm đã đem món đồ cuối cùng vận chuyển đến kho lạnh hảo, toàn bộ sân một mảnh yên lặng.
Mộ Tranh tâm tình lúc này đã bình phục tám chín phần, hắn nghĩ đến lại có chút cười khổ, kỳ thật có cái gì tức giận đâu? Mộ Lê gây hoạ không phải một ngày hai ngày, dĩ vãng mấy trăm vạn tiền cũng không phải không bồi quá, chỉ là lúc này đây đại khái là thẹn quá hóa giận, hoặc là nhẫn nại đã tới đỉnh điểm, không nghĩ tới Mộ Lê mới vừa gần chết từ bệnh viện ra, vẫn không có ý thức được trách nhiệm.
Nói trắng ra là, thất vọng.
Cho dù Mộ Lê không biết cố gắng sửa đổi bản thân, nhưng chung quy vẫn là đệ đệ của hắn, hắn không thể ở thời điểm then chốt bảo hộ cho cậu, hiện tại hết thảy, cũng xem như một sự bồi thường.
Mộ Tranh hít sâu, nghĩ một hồi hẳn là nên cũng Mộ Lê nói chuyện, giáo huấn thì vẫn phải giáo huấn, chính là Mộ Lê hiện tại tâm tình chắc còn khổ sở, cậu mới mười bảy tuổi, liền thành phế nhân, mua sắm phát tiết cũng là hợp lý, dĩ vãng bởi vì cái này phí hoài bản thân mình cũng không phải không có, anh hẳn là nên trấn an cậu một chút, mà không phải là nghiêm khắc trách móc nặng nề.
Mộ Tranh chuẩn bị tâm lý thật tốt rồi đẩy cửa, nhưng mà anh làm tốt bất luận cái gì chuẩn bị, lại hoàn toàn không nghĩ tới loại cảnh tượng này.
Một mùi thơm tràn ngập ma lực trực tiếp xông thẳng vào cánh mũi, thấm vào lục phủ ngũ tạng, Mộ Tranh trong tích tắc đó cơ hồ quên mất phải làm sap để hô hấp, những hương vị tiếp đó liên tục tấn công, anh chỉ cảm thấy chính mình phảng phất như nhuyễn ra, vô pháp chống cự, trầm mê vào hương thơm không ngừng tăng sức công phá.
Anh có chút mê mang nhìn một lượt quanh nhà, trong miệng lẩm bẩm nói, "Đây là cái hương vị gì?"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com