Chương 24: Ngủ ngon
Editor: SoleilNguyen
Wattpad: WinnyChan275
Trước lúc mặt trời lặn
Tác giả: Tưởng Đâu Đâu
Chương 24: Ngủ ngon
======***======
Yến Dương không ngờ sẽ gặp Từ Triều.
Sau khi chia tay Từ Triều ở dưới lầu, hắn định trực tiếp về nhà, nhưng đột nhiên nhận được điện thoại của Chu Thành, người này vừa khóc vừa tố cáo hắn quên đi tình cũ, tuyên bố nếu Yến Dương không đồng ý đi ăn với hắn, thì sẽ nhảy xuống sông Dung Thành.
Yến Dương tất nhiên không tin, nhưng hắn và Chu Thành quả thật đã lâu không gặp, nên đồng ý lời mời này. Hai người ăn xong, Chu Thành lại nói muốn kéo thêm Lộ Lãng và cả đám đi lên mạng, Yến Dương vốn ghét những nơi như vậy, Chu Thành cũng không dám ép, chỉ bảo Yến Dương đồng ý dẫn họ lên điểm, rồi tự mình chạy đến quán net.
Gặp Từ Triều thực sự là một sự tình cờ. Người kia ngồi trên ghế dài giống như lần trước Yến Dương ngồi, ngay giữa hai tòa nhà A và C, Yến Dương gần như vừa đến tòa C đã thấy Từ Triều ngồi trên ghế dài chơi với mèo.
Hắn hơi lo lắng về chứng quáng gà của đối phương, nên định hỏi Từ Triều sao lại ra ngoài vào ban đêm, không ngờ vừa lại gần đã nghe thấy người kia đang tự nói một mình.
Những lời nói đó chứa đựng thông tin quá lớn, đến khi Yến Dương hồi phục lại tinh thần, đã nghe được một phần lớn.
Mẹ, uống thuốc, bố không về nữa...... Những từ này đan xen trong đầu Yến Dương, hắn mở miệng vài lần, nhưng không phát ra bất kỳ âm thanh nào, cho đến khi Từ Triều lại hỏi một câu có muốn đổi nhà không, phản ứng cơ thể vô thức phá vỡ sự kiềm chế của não, hắn nghe thấy giọng nói của mình vang lên trong màn đêm tĩnh lặng.
"Từ Triều, đến nhà tôi ở nhé."
Người ngồi trên ghế dài quay đầu lại, có vẻ hoảng hốt nhìn hắn, Yến Dương nhận ra mình đã làm người ta sợ, vội vàng bước nhanh vài bước, nửa quỳ trước mặt Từ Triều, "Từ Triều, là tôi, đừng sợ."
Dừng lại một chút, hắn lại tiếp tục nói: "Chuyển nhà đi, nhà tôi rất lớn, tầng hai hoàn toàn cho cậu, được không?"
Từ Triều ngay khi Yến Dương quỳ xuống trước mặt đã nhận ra người này. Những lời đối phương nói cậu đều nghe rõ từng chữ, nhưng không trả lời, im lặng một hồi lâu, mới mở miệng nói: "Cậu đã nghe thấy, đúng không?"
Yến Dương ngẩn ra, hắn không rõ Từ Triều quan tâm những chuyện này đến mức nào, không dám trả lời bừa, do dự một lúc lâu, mới cẩn thận mở miệng, "Tôi nên...... Nghe thấy chứ?"
Sự im lặng nhanh chóng lan tỏa giữa hai người, đúng lúc Yến Dương chuẩn bị nói gì đó để phá vỡ bầu không khí căng thẳng này, mèo vàng nằm trên chân Từ Triều đột nhiên "Meo" một tiếng. Tiếng mèo kêu như ấn xuống một cái công tắc nào đó trên người Từ Triều, cậu đột nhiên ôm mèo vàng cười lên.
"Yến Dương, nhìn cậu như vậy trông có chút ngốc." Từ Triều dừng cười, nắm lấy bàn chân mèo vàng chỉ vào Yến Dương gật gật, "Béo tròn vừa nói, cậu có thể nghe thấy."
Cậu giơ một tay ra, kéo một chút vào người Yến Dương, ra hiệu cho hắn ngồi bên cạnh mình, lại mở miệng nói: "Nhưng không thể để người khác nghe thấy."
"Ừm." Yến Dương theo lực kéo ngồi xuống, "Chỉ có Yến Dương hôm nay mới có thể nghe thấy, Yến Dương ngày mai sẽ quên mất."
Từ Triều lại cười lên, Yến Dương ngồi bên cạnh lặng lẽ nhìn cậu, cho đến khi nụ cười trên mặt đối phương tắt hẳn, hắn mới lên tiếng, "Vậy, có muốn đến chỗ tôi ở không?"
"Yến Dương, cậu biết tôi không thuê nổi mà."
"Tiền thuê chúng ta có thể......"
"Không cần." Từ Triều cúi đầu nhìn béo tròn trên đùi, ngón tay chạm vào bụng nó, "Cậu đã giúp tôi rất nhiều lần rồi, nhưng nhà...... Nhà thì khác, không thể tùy tiện để người khác vào."
Cậu không phải là người khác.
Câu này xuất hiện trong đầu Yến Dương vào khoảnh khắc đó, khiến hắn có chút ngẩn ngơ, Từ Triều không phải là người khác, tại sao cậu không phải là người khác? Nếu không phải người khác, vậy cậu là người nào?
Hắn vẫn đang suy nghĩ, bên cạnh Từ Triều không hề phát hiện ra sự khác thường của hắn, tiếp tục nói: "Hơn nữa Yến Dương, tôi thật sự không thuê nổi. Mẹ không thể làm việc, học bổng và tiền làm thêm, hơn một nửa đều đưa cho bà, số còn lại phải trả tiền thuê nhà, phải ăn uống, phải sinh hoạt."
"Nhà của La Tưởng cũng là vì anh ấy nói không cần đặt cọc, cũng có thể trả theo tháng, nên mới quyết định thuê." Có lẽ vì Yến Dương đã nghe được bí mật lớn nhất của cậu, nên Từ Triều không còn e dè nữa, "Tôi không thể tiếp tục ở đó được, nhưng có lẽ cũng sẽ không chuyển đến chỗ cậu."
Cuối cùng, cậu mỉm cười với Yến Dương, "Nhưng vẫn cảm ơn cậu."
Yến Dương nhìn cậu lại bắt đầu cúi đầu trêu mèo, im lặng một lúc lâu, nhưng không khuyên thêm, chỉ xoa xoa tóc đen của cậu, nói: "Bây giờ đã muộn rồi, chuyện khác để mai nói, tối nay trước tiên đến nhà tôi ở, được không?"
Từ Triều không trả lời, đặt béo tròn xuống đất, vỗ vỗ mông nó, lại vẫy tay chào tạm biệt. Sau đó quay người lại, lần đầu tiên chủ động kéo tay áo của Yến Dương.
"Đưa tôi về nhà nhé, tôi không nhìn rõ."
Người đối diện cười mắt cong cong nhìn hắn, Yến Dương nhìn thẳng vào mắt người nọ một lúc, cuối cùng cũng chịu thua, tay trái nắm lấy cổ tay của Từ Triều.
Hắn như mọi khi, đưa người đến cửa thang máy, cho đến khi nhìn thấy đèn chỉ thị dừng ở tầng 16, mới quay người rời đi. Vấn đề "Người khác" bây giờ không quan trọng, quan trọng là, làm thế nào để Từ Triều xóa bỏ lo lắng, chuyển đến nhà hắn ở.
Nếu Từ Triều không muốn ở nhà của La Tưởng thì không ở thôi, điều duy nhất hắn quan tâm là cảm giác bị theo dõi mà Từ Triều nói. Rõ ràng không có ai, nhưng luôn cảm thấy có người đang nhìn mình...... Tay Yến Dương dừng lại khi đóng cửa, trong đầu đột nhiên lóe lên điều gì đó.
Để xác định ý nghĩ thoáng qua ấy, hắn lấy điện thoại từ túi ra, lục lọi một lúc trên WeChat, gửi tin nhắn cho một người.
—— Quả Cam, các anh làm cảnh sát, bị người khác quan sát qua camera thì có cảm giác gì không?
Không phải Yến Dương đặt biệt danh cho người ta, mà người này tên thật là Trình Quả Cam, là con trai của dì họ hắn, lớn hơn hắn vài tuổi, từ nhỏ đã có ước mơ làm cảnh sát, ra trường cũng thật sự trở thành một cảnh sát.
(Truyện được dịch bởi editor SoleilNguyen và chỉ được đăng trên áp cam WinnyChan275, truyenhdt.com, soleilnguyennovelcom.wordpress.com, những nơi khác đều là ăn cắp trắng trợn!!!)
Người đối diện không trả lời, Yến Dương cũng biết có thể người đang bận, nên trước tiên đi tắm, khi hắn ra khỏi phòng tắm, màn hình điện thoại vừa sáng lên.
Là tin nhắn của Trình Quả Cam.
—— có chứ, phải có chút nhạy cảm nghề nghiệp mà, em hỏi cái này làm gì?
—— còn người bình thường thì sao?
—— cái này tùy trường hợp, có người nhạy cảm hơn, có người lại không nhạy cảm lắm.
—— em hỏi cái này làm gì? Em cảm thấy bị người ta theo dõi à? Vậy nhanh chóng báo cảnh sát đi!
"Không sao, em chỉ hỏi thôi." Câu nói chưa nói xong, trong đầu Yến Dương lại đột nhiên lóe lên hình ảnh của La Tưởng, ánh mắt dính chặt vào mặt Từ Triều, những lời nói giả tạo, còn cả lần đột nhập vào nhà Từ Triều...... Hắn xóa đi nửa câu trong ô nhập, đánh lại một câu khác.
—— em xác định lại, có việc lập tức liên lạc với anh.
—— được, đúng lúc hai hôm nay anh nghỉ, có thể liên lạc bất cứ lúc nào.
Yến Dương xóa khung trò chuyện với Trình Quả Cam, cầm điện thoại ngồi trên ghế sofa một lúc lâu. Hắn tuyệt đối không thể để Từ Triều ở lại nhà La Tưởng, cũng không an tâm để Từ Triều ở nơi khác.
Nhưng, làm thế nào để dụ người về nhà đây?
Hắn suy nghĩ một lúc lâu, đột nhiên mở lại WeChat, vào nhóm "Đội nuôi chó nhỏ", nghĩ một chút, lại kéo Hạ Nhuế vào. Lúc này đã là nửa đêm, nhưng khi thông báo "Yến Dương" mời "Một cốc nước đá" vừa hiện lên, cả nhóm lập tức sôi sục.
Chu Thành thành thành: @Yến Dương, anh Yến bảo dẫn tụi này leo rank mà!
Một con sói hoang: Tên lừa đảo.
Bùn đi được không: +1.
Một cốc nước đá: Kéo tôi làm gì?
Bùn đi được không: @ một cốc nước đá, lớp trưởng, sao cậu vẫn chưa ngủ?!
Một cốc nước đá: Sao cậu cũng không ngủ? Thức khuya chơi game hại sức khỏe.
Yến Dương: Có việc.
Một vài người thực sự không ngờ rằng, có một ngày lại nghe thấy Yến Dương nói với họ có việc, trong nhóm ngay lập tức im lặng, chờ đợi hắn nói. Yến Dương nhanh chóng gõ một loạt tin nhắn, ẩn đi nhiều thông tin, chỉ nói về vấn đề mà Từ Triều đang gặp phải, và vì vậy muốn để Từ Triều thuê nhà của hắn, nhưng đối phương không muốn vì lý do tiền bạc.
Yến Dương: Vậy, có cách nào không?
Một cốc nước đá: Cái ông La Tưởng này nghe đúng kiểu biến thái.
Một con sói hoang: Tớ cũng thấy vậy...... Cảm giác như rất nguy hiểm khi ở gần hắn.
Bùn đi được không: Hay là cho tiền luôn? Tao còn khá nhiều tiền tiêu vặt.
Yến Dương: Vậy tao còn cần hỏi tụi mày ở đây làm gì?
Bùn đi được không: Không dám nói JPG.
Một cốc nước đá: @ Yến Dương, tớ bỗng nhớ ra ở Dung Thành có một cách kiếm tiền rất tốt, lại đặc biệt hợp với Từ Triều và cậu, một người học giỏi một người học kém.
Một cốc nước đá: Dạy thêm.
Một con sói hoang: Trời má, đúng rồi! Mẹ tao trước đây nói sẽ tìm cho tao một gia sư, tao nhớ lúc đó đã nhìn qua, 300 một giờ, giờ nghe nói những người hơi tốt chút cũng đã 500 rồi.
Một cốc nước đá: Cậu có thể tìm Từ Triều dạy thêm, rồi nói dùng phí dạy thêm để trừ tiền thuê nhà.
Bùn đi được không: @ một cốc nước đá, lớp trưởng thật giỏi!
Một cốc nước đá: Hôn hôn JPG.
"Một cốc nước đá đã thu hồi một tin nhắn."
Một cốc nước đá: Đắc ý JPG.
Một con sói hoang: YUE JPG.
Yến Dương: @ một cốc nước đá cậu đáng tin hơn, cậu đi nói, chỉ cần nói cậu giúp cậu ấy tìm một công việc làm thêm, nhanh lên, tôi không yên tâm để cậu ấy ở đó thêm nữa.
Một cốc nước đá: Không vấn đề gì.
Hắn nhìn chằm chằm vào cuộc trò chuyện nhóm, vài người lại bắt đầu thảo luận xem nên nói thế nào để khiến Từ Triều tin tưởng hơn, nhưng Yến Dương lại không còn hứng thú nói chuyện nữa, vừa định tắt điện thoại thì Chu Thành, người im lặng nãy giờ, bỗng gửi cho hắn một tin nhắn riêng.
—— anh Yến, mày có phải quá quan tâm đến Từ Triều rồi không?
Yến Dương còn chưa kịp trả lời, Chu Thành đã nhanh chóng gửi tin thứ hai.
—— Tao không có ý gì khác, chỉ là tao biết, nếu là Lộ Lãng, bất kỳ ai trong chúng ta gặp phải chuyện này, mày chắc chắn cũng sẽ giúp tụi tao tìm nhà, nhưng mày sẽ không để tụi tao ở nhà mày, không phải mày là người ghét ở chung với người khác sao?
Yến Dương nhìn những câu này, trong đầu như lóe lên nhiều lý do, nhưng lại như không có lý do nào. Ngón tay hắn lướt qua bàn phím, cuối cùng chỉ nhập vào vài chữ ngắn ngủi.
—— Cậu ấy đẹp trai.
——......
—— Được rồi, coi như tao không hỏi.
Yến Dương không trả lời, xóa từng cuộc trò chuyện, chỉ để lại cái cuối cùng.
Là của Từ Triều.
Hai người hôm đó đã thêm WeChat, nhưng chưa nói câu nào, thông tin mới nhất vẫn dừng lại ở tin nhắn chào hỏi tự động. Những ngày này hắn đã nói chuyện với nhiều người, cũng đã xóa nhiều cuộc trò chuyện, nhưng chỉ có cái này, hắn vẫn chưa động đến.
Tên WeChat của đối phương chỉ là Từ Triều, hai chữ đơn giản đó, treo trên giao diện trò chuyện gần như trống rỗng, nhưng lại nổi bật một cách kỳ lạ. Ngón tay Yến Dương lướt qua khung trò chuyện một hồi lâu, nhẹ nhàng chạm vào.
Tốc độ mạng 5G nhanh đến mức đáng kinh ngạc, chỉ trong chớp mắt, hai chữ đen trên nền xanh đã hiện lên dưới tin nhắn tự động đó.
01:00
Ngủ ngon.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com