Chương 102: Hồ tiên
“Chi chi, chi chi, chi chi!” Con trai, con trai, con trai!
Chuột béo được Dư Đồng phủng ở trong lòng bàn tay, cọ cọ đầu mình vào tay con trai, thân mật vô cùng. Dư Đồng nằm mơ cũng không nghĩ mẹ mình sẽ biến thành một con chuột lớn, hắn một bên cẩn thận phủng mẹ một bên hỏi Đông Sinh:
“Đông Sinh, đây là có chuyện gì? Mẹ tôi có thể biến trở về không?”
Đông Sinh dùng ngón tay nhéo nhéo cái cổ của chuột béo, cẩn thận kiểm tra, thần sắc ngưng trọng nói:
“Con chuột này sắp chết, hồn Thai Quang và Sảng Linh của dì đúng lúc bám vào, dưới cơ duyên xảo hợp làm con chuột sống lại. Hai hồn của dì cùng hồn của con chuột hình thành trạng thái cộng sinh, nếu mạnh mẽ tróc hồn không chỉ sẽ làm tổn thương đến hồn thể của dì mà còn có khả năng làm hồn của con chuột ký sinh vào cơ thể của dì. Vô luận là tình huống nào cũng sẽ tạo rất nhiều phiền toái đối với cuộc sống sinh hoạt của dì sau này. Hiện tại biện pháp tốt nhất chính là tìm được vía Trừ Uế của dì, lấy hoàn chỉnh bảy vía và hồn U Tinh, triệu hoán hồn Thai Quang cùng Sảng Linh, như vậy liền có thể tránh làm hồn thể bị tổn thương. Ba hồn bảy phách của dì hợp thành nhất thể liền có thể không cần lo lắng hồn của con chuột kia ký sinh nữa.”
Hiện tại hai hồn Thai Quang Sảng Linh quan trọng nhất đã tìm được rồi, hai vía Thi Cẩu Thôn Tặc cũng đã trở lại trong cơ thể Viên Xuân Hoa, liền tính thiếu một vía Trừ Uế thì trong thời gian ngắn cũng không ảnh hưởng nhiều đến tính mạng của Viên Xuân Hoa. Nhưng về lâu dài, vô luận như thế nào cũng phải tìm được một vía này về, nếu không không chỉ thọ mệnh đời này của Viên Xuân Hoa bị giảm mà tương lai khi luân hồi chuyển thế sẽ chịu ảnh hưởng nghiêm trọng.
Trong đó lợi hại ra sao Đông Sinh đã sớm nói với Dư Đồng.
Mà hiện tại hai hồn Thai Quang Sảng Linh của Viên Xuân Hoa đã cùng hồn con chuột hình thành mối quan hệ cộng sinh, nếu còn không tìm được vía Trừ Uế thì tình huống của Viên Xuân Hoa sẽ không còn đơn giản là thiếu một vía nữa.
Dư Đồng từ trong tay Đông Sinh tiếp nhận mẹ mình, có chút sốt ruột nói:
“Đông Sinh, hiện tại la bàn có phản ứng không?”
Đông Sinh lắc đầu, không chỉ la bàn không có phản ứng, lúc trước khi tìm được hai hồn Thai Quang Sảng Linh cậu còn có thể bặc tính đại khái vị trí của hồn phách còn lại, hiện tại cái gì cũng không bặc tính được, giống như vía Trừ Uế của Viên Xuân Hoa đã hoàn toàn biến mất. Bất quá, Đông Sinh đã dùng thuật bói toán Dịch Kinh vì Viên Xuân Hoa bặc tính, tình huống hiện tại của nàng tuy rằng không tốt nhưng ẩn trong đó có một tia sinh cơ, có bỉ cực thái lai chi thế, vía Trừ Uế hẳn là bị giấu ở chỗ nào đó, còn chưa bị cắn nuốt.
(https://hangminiecom.wordpress.com/)
“Dì có nhớ bản thân đã đi qua chỗ nào không?” Đông Sinh hỏi chuột béo.
Ký ức của Viên Xuân Hoa bị thiếu hụt nên đã sớm quên Đông Sinh là ai, bất quá, có thể là trực giác của tiểu động vật làm nàng có điểm sợ hãi Đông Sinh. Chuột béo ôm ngón trỏ của nhi tử, thấp thỏm nói:
“Chi chi chi, chi chi chi, chi chi chi.” Ả hồ ly tinh kia đã hại chết con của người ta.
Hiện tại trạng thái của Viên Xuân Hoa đại khái có thể mở ra linh trí của con chuột, giống như A Hoàng, người thường chỉ nghe thấy tiếng động vật kêu nhưng qua tai của Đông Sinh, lão quỷ và Tần Lạc thì chỉ là ngôn ngữ của nhân loại bình thường.
Tần Lạc kích động đến toàn thân trào ra oán khí đen nhánh:
“Là ả, chính là ả! Tôi muốn giết ả, tôi muốn giết ả!”
Đông Sinh không để ý đến Tần Lạc mà hỏi chuột béo:
“Dì có nhớ dì đã gặp ả ở chỗ nào không?”
Chuột béo vội gật đầu: “Nhớ rõ, nhớ rõ, tôi cùng một nhóm mèo nhìn chằm chằm ả ta.”
Độc nhãn miêu không biết vào từ khi nào, nó thấy lão đại được thú hai chân thật cẩn thận phủng ở lòng bàn tay, lão đại còn nói chuyện với thú hai chân, tuy nó nghe không hiểu nhưng vẫn cảm thấy lão đại thật lợi hại.
Viên Xuân Hoa nhớ tiểu khu đặc thù kia nhưng lại không nhớ ra tên của nó, bất quá nàng miêu tả trùng hợp với lúc Tần Lạc bám theo Dư Thiên Phúc đi qua tiểu khu kia, Tần Lạc nói tên cùng địa chỉ của tiểu khu kia cho Đông Sinh, rồi Đông Sinh nói lại với Dư Đồng.
Mọi người trở lại xe, trước đó A Hoàng lấy cớ trông xe nên oa ở trong xe ngủ ngon lành. Nghe thấy tiếng mở cửa, mèo béo chậm rãi mở mắt, chuột béo vừa lúc cùng nó bốn mắt nhìn nhau.
“Chi ——”
Sau đó,... không có sau đó.
Chuột béo bị con mèo béo thành tinh doạ sợ đến mức trốn ở trong áo khoác của con trai không dám ló đầu ra, một giây trước làm đại ca của người ta, một giây sau đã biến thành tiểu đệ của người khác.
(https://hangminiecom.wordpress.com/)
Thực mau Dư Đồng đã lái xe đi vào tiểu khu mà Tần Lạc nói, A Hoàng thuận lợi tiếp quản đám mèo chuột dưới trướng của Viên Xuân Hoa, các tiểu đệ ngươi một câu ta một câu báo cáo, biết trước khi bọn họ tới một lúc thì nữ nhân kia đã vội vội vàng vàng bắt xe đi rồi.
A Hoàng thuật lại báo cáo của các tiểu đệ với Đông Sinh:
“…… Đông Tể, hiện tại chúng ta nên làm sao bây giờ?”
Đông Sinh nói với Dư Đồng:
“Ông lập tức gọi cho ba ông, nếu tôi đoán không sai, ả ta hẳn là đi tìm ba ông.”
Dư Đồng lập tức gọi điện cho Dư Thiên Phúc, Dư Thiên Phúc thực mau nhận điện thoại, hắn đại khái ở bên ngoài xã giao, thanh âm thập phần ồn ào, sau khi ấn nghe hắn lập tức quát mắng không cần lý do.
Dư Đồng đánh gãy hắn nói: “Ba đang ở đâu, chúng ta gặp mặt rồi hảo hảo nói chuyện.”
“Chúng ta không có gì để nói!”
Dư Đồng từ nhỏ đã tranh đua, thông minh, thành tích tốt, trước kia khi nhắc tới con trai, Dư Thiên Phúc cảm thấy vô cùng tự hào, Dư Thiên Phúc xác thật rất đau Dư Đồng, cũng có ý giao lại gia sản cho hắn nhưng hiện tại Dư Thiên Phúc hoàn toàn không nghĩ như vậy, đối với Dư Đồng luôn được Viên Xuân Hoa nơi chốn che chở thập phần không thuận mắt, thậm chí có chút chán ghét.
“Không phải ba muốn ly hôn với mẹ sao? Gặp mặt, chúng ta hảo hảo nói chuyện này. Nếu ba không muốn ly hôn với mẹ thì coi như con chưa nói gì.”
Hai chữ ly hôn trực tiếp chọc trúng tử huyệt của Dư Thiên Phúc, hắn nhịn xuống tức giận nói:
“Gặp ở đâu?”
Dư Đồng hẹn gặp ở một nhà hàng chuyên về ẩm thực Trung Hoa rất có tiếng:
“Hiện tại là 8 giờ 15 phút, nếu trước 9 giờ mà ba chưa tới thì con coi như ba không muốn ly hôn với mẹ.”
Nói xong không đợi Dư Thiên Phúc trả lời thì Dư Đồng đã trực tiếp cúp điện thoại.
“Hữu dụng sao?” Đông Sinh hỏi.
Khoé miệng Dư Đồng gợi lên một tia cười trào phúng:
“Yên tâm đi, ông ta nhất định sẽ đến.”
Nhà hàng này ở gần tiểu khu xa hoa kia, Dư Đồng lái xe tới đó chỉ mất hai mươi phút, nhà hàng này có quy định không được mang thú cưng vào, A Hoàng chỉ có thể tức giận cùng độc nhãn miêu ở lại trong xe.
Thừa dịp Đông Sinh không ở, A Hoàng lấy di động giấu ở trong xe dùng weibo: quan xúc phân cùng người khác đi nhà hàng ăn sung mặc sướng, cư nhiên không mang theo ta, ha hả. Up cùng status là bức ảnh chụp một con mèo với tư thế ghé vào cửa sổ xe nét mặt u buồn nhưng ... mapdit.
Ngô hoàng vạn tuế: Bệ hạ có muốn đổi quan xúc phân không a? Sẽ học làm nũng sẽ làm ấm giường a!
Miêu nô: Vì cái gì ta ngửi thấy mùi gato vì bị cho ăn cẩu lương thế, người khác là người nào?
……
Đến từ miêu tinh: Nói thật, bệ hạ, người cũng không thể lại tiếp tục ăn sung mặc sướng được nữa.
Đám tiểu yêu tinh đáng ghét! A Hoàng tức giận đến đau răng, mà ở thủ đô đồng chí lão Trịnh nhìn thấy status của A Hoàng thì bình giấm trong lòng cũng nghiêng đổ.
Trịnh Vân Diệu lập tức gửi wechat cho Đông Sinh: Em đã ăn cơm chưa? Sự tình có tiến triển thuận lợi không?
Đông Sinh liền kể lại từ đầu đến cuối sự tình mình về quê Dư Đồng cùng chuyện của Viên Xuân Hoa cho Trịnh Vân Diệu biết.
Nếu không phải chuyện ở thủ đô nhiều đến mức không thể thoát thân thì Trịnh Vân Diệu đã sớm về với Đông Sinh rồi.
Đông Sinh nhìn tin nhắn rồi rep lại: Sao anh biết em chưa ăn cơm?
Trịnh Vân Diệu: A Hoàng nói em đi ăn ngon mà không mang nó theo.
Đông Sinh: ……
Trịnh Vân Diệu: Ăn cái gì đó? Chụp cho anh xem đi, bận rộn cả ngày anh còn chưa ăn cơm đâu *icon khóc lớn + icon cắn khăn tay*
Đông Sinh: Đồ ăn còn chưa được đem lên.
Trịnh Vân Diệu: Vậy em chụp em đi, không phải đều nói tú sắc khả xan sao?
Trên gương mặt Đông Sinh không có biểu tình gì nhưng lỗ tai lại lặng lẽ biến đỏ. Lão quỷ cùng Tần Lạc ở bên ngoài canh chừng, Dư Đồng đi WC, trong phòng cũng chỉ có một mình cậu, ma xui quỷ khiến thế nào mà Đông Sinh cầm di động chụp một tấm gửi qua cho Trịnh Vân Diệu thật.
Trịnh Vân Diệu ngoài ý muốn nhận được ảnh chụp, nhìn Đông Sinh quàng khăn không chút nào rụt rè lộ ra cái răng trắng, cười đến không khép miệng được.
Trịnh Vân Diệu bật đèn trên bàn làm việc lên, tăng độ sáng, nhanh chóng tự chụp một cái rồi gửi cho Đông Sinh.
Trịnh Vân Diệu: Tới, trước lót dạ đã.
Đông Sinh:……Da mặt anh còn dày hơn A Hoàng.
Hai người nói chuyện phiếm trong chốc lát thì Dư Đồng đã quay lại, sau đó Dư Thiên Phúc cũng đến.
Dư Đồng đã hơn nửa năm không gặp ba, thiếu chút nữa không nhận ra ba mình. Mới hơn mấy tháng mà Dư Thiên Phúc dường như đã thay đổi thành một người khác, nếu đi trên đường thì Dư Đồng cũng không dám nhận người thân. Dư Đồng không hiểu cách nhìn tướng mạo nhưng xem sắc mặt của Dư Thiên Phúc thì hắn cũng cảm thấy thập phần không ổn.
Dư Thiên Phúc vừa tiến vào, không thấy Viên Xuân Hoa đâu thì lập tức nổi giận:
“Mẹ mày đâu? Chúng mày lại muốn giở trò gì, mày về nói với Viên Xuân Hoa, đừng tưởng giả ngây giả dại thì tao không có biện pháp, nàng điên cũng ly hôn, không điên cũng ly hôn!”
Đông Sinh lạnh giọng nói:
“Ly hôn sao? Hiện tại lấy tình huống thân thể của ông thì căn bản không sống được đến ngày ra toà ly hôn với dì Viên. "
“Mày là ai? Tết nhất mày trù tao chết là có ý gì a?!”
Trên trán Dư Thiên Phúc nổi gân xanh, một bộ muốn tính sổ với Đông Sinh. Trước giờ tính tình của hắn luôn không tốt, gần đây đặc biệt không khống chế được cảm xúc, một chút việc lông gà vỏ tỏi đều sẽ làm hắn tức giận.
Đông Sinh mặt vô biểu tình nói:
“Trù ông? Vận mệnh của ông sắp tận rồi, tinh huyết, sinh khí không còn bao nhiêu, như bây giờ thì không đến đêm giao thừa nhà ông sẽ phải chuẩn bị tang lễ.”
Từ giờ đến đêm trừ tịch chỉ còn lại năm ngày.
Đông Sinh vừa nói chuyện vừa vẽ một phù chú mắt thường không thấy được ở trong không trung, nhẹ vung tay, phù chú liền dán ở trên trán Dư Thiên Phúc, một lát sau phù chú đã biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.
Đầu óc Dư Thiên Phúc gần đây có hơi không được tỉnh táo đột nhiên thanh tỉnh lại, trong cơ thể lại tràn ra một cổ cảm giác suy yếu vô cùng mãnh liệt làm hắn lảo đảo, suýt nữa không đứng được. Tóc bạc trên đầu cùng nếp nhăn trên mặt trên tay lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được xuất hiện ngày càng nhiều, lưng đã hơi còng nay còn còng lợi hại hơn, cả người thoạt nhìn như già hơn mười tuổi.
Dư Thiên Phúc nhìn bàn tay mình, kinh hãi lẩm bẩm nói:
“Tại sao lại như vậy? Tại sao lại như vậy? Mày, có phải do mày không?”
Dư Thiên Phúc vừa kinh vừa sợ, không ngừng lui về sau nên không cẩn thận mà bị vấp ngã, hắn vô cùng chật vật mới bò dậy được.
Đông Sinh đi đến trước mặt Dư Thiên Phúc, từ trên cao nhìn hắn:
“Hiện giờ ông nên hảo hảo suy nghĩ một chút, rốt cuộc là tôi hay người bên gối ông quấy phá.”
Trong đầu Dư Thiên Phúc bắt đầu xuất hiện rất nhiều kí ức bị hắn quên đi hoặc căn bản không nhớ kỹ ——
Nửa đêm tỉnh lại, người bên gối chợt lóe một gương mặt xấu xí...
Người bên gối xịt rất nhiều loại nước hoa thơm nồng nhưng vô pháp che giấu xú vị cổ quái...
Bóng đuôi to đong đưa...
……
Nữ nhân cắn chết gà sống, bọn họ cùng nhau uống máu gà....
Nghĩ đến đây, Dư Thiên Phúc rốt cuộc nhịn không được mà ‘nôn’ một tiếng phun ra uế vật sền sệt đen sì như mực. Mà đúng lúc này, di động trong túi hắn bỗng nhiên vang lên...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com