Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 63. Mâu thuẫn giữa tiểu hài tử

Lời editor: có ai biết 无头骑士 là cái gì không? ỌvO??

_____________________________________

Edit: Cá Rô


Ngày thứ hai về đến nhà, Tiêu Cảnh Đình cùng Tiêu Kình Phong cùng nhau đi thị sát ruộng đất.

Ruộng đất dưới danh nghĩa Tiêu gia có chừng hơn vạn mẫu, dưới danh nghĩa Tiêu phụ, Tiêu mẫu sở hữu trên dưới một ngàn mẫu, trong đó có một trăm mẫu là ruộng thượng đẳng.

Xung quanh đồng ruộng có một đội hộ vệ Luyện Khí tầng ba tuần tra, người của đội hộ vệ gặp được Tiêu Cảnh Đình cùng Tiêu Kình Phong liền sôi nổi khom người vấn an.

Hiện tại tên tuổi của Tiêu Cảnh Đình cùng Tiêu Kình Phong rất lớn, một đám hộ vệ đều đối với hai người vô cùng tôn kính.

Cảnh tượng Tiêu Cảnh Đình nhìn thấy ở Tiêu gia hoàn toàn kông giống với trong thôn, hàng trăm linh thực sư ở trong ruộng bận rộn, con giun xới đất kim sắc ở trong ruộng chui tới chui lui.

Mấy chục mẫu ruộng thượng đẳng nối liền thành một mảnh, trong mỗi thửa ruộng đều chỉ gieo trồng thưa thớt vài gốc linh thực.

"Linh thực ngũ cấp cùng ngũ cấp trở lên chỉ có thể trồng trong ruộng thượng đẳng, linh thực cấp bậc này yêu cầu linh khí cao, hơn nữa có ý thức địa bàn rất mạnh, khoảng cách gieo trồng giữa gốc này với gốc kia không thể quá gần nhau." Tiêu Kình Phong nói.

Tiêu Cảnh Đình lý giải gật gật đầu, linh thực ngũ cấp trở lên giá cả cực cao, bởi vì rất khó trưởng thành, linh thực ngũ cấp gieo trồng trong ruộng chỉ cần không cẩn thận liền sẽ chết héo, thời tiết xuất hiện một chút vấn đề thì linh thực cũng có thể xảy ra vấn đề theo.

"Linh thực cao cấp có thể trồng được rất ít, phần lớn linh thực cao cấp đều có yêu cầu đặc thù đối với điều kiện sinh trưởng, trồng trong ruộng sẽ khô héo." Tiêu Kình Phong nói.

Tiêu Cảnh Đình tràn đầy cảm thán nói: "Tiêu gia nhiều ruộng đất thật đấy!"

Tiêu Kình Phong cười cười, nói: "Tiêu gia dù sao cũng là một trong bốn đại gia tộc ở Mạc Thành mà."

Tiêu Mộc Hồng mang theo Tôn Miểu Miểu đi tới, "Hai vị đường đệ tới thị sát ruộng đất trong nhà đấy à?"

"Đến tùy tiện nhìn xem thôi." Tiêu Cảnh Đình nhàn nhạt liếc qua Tôn Miểu Miểu một cái, không chút nào che dấu chán ghét trong mắt.

Tôn Miểu Miểu đối diện với ánh mắt của Tiêu Cảnh Đình, trong lòng nặng nề.

Tiêu Cảnh Đình cùng Tiêu Mộc Hồng hàn huyên vài câu liền rời đi.

Tiêu Mộc Hồng tràn đầy kinh ngạc nhìn bóng lưng Tiêu Cảnh Đình, hắn vốn cho rằng Tiêu Cảnh Đình sau khi trở về sẽ chạy tới kỹ viện, kết quả tên kia vừa về vậy mà cùng Tiêu Kình Phong đi thị sát ruộng đất trong nhà, thật sự kỳ quái.

"Miểu Miểu, nàng không sao chứ?" Tiêu Mộc Hồng hỏi.

Tôn Miểu Miểu lắc đầu: "Không sao."

Trước kia Tiêu Cảnh Đình gặp được nàng liền một bộ dáng Trư Bát Giới thèm thuồng nước dãi chảy dài ba thước, vừa rồi khi Tiêu Cảnh Đình nhìn nàng, lại giống như nhìn thấy đồ vật gì đó dơ bẩn.

Tôn Miểu Miểu vốn có chút lo lắng Tiêu Cảnh Đình trở về gặp được nàng sẽ liều mạng dây dưa không rõ, lại không nghĩ rằng, sau khi Tiêu Cảnh Đình trở về, giống như tránh né con gián mà trốn tránh nàng.

Thoát khỏi Tiêu Mộc Hồng cùng Tôn Miểu Miểu, sắc mặt Tiêu Kình Phong cổ quái nhìn Tiêu Cảnh Đình, Tiêu Cảnh Đình nhìn Tiêu Kình Phong hỏi: "Nhị ca, huynh cứ nhìn đệ như vậy làm gì?"

"Ta chỉ là có chút ngoài ý muốn, đệ nhìn thấy Tôn Miểu Miểu vậy mà lại thờ ơ." Tiêu Kình Phong nói.

"Đúng là một mỹ nữ, có điều là tẩu tử của đệ, đệ tất nhiên muốn phân rõ giới hạn cùng nàng ta." Tiêu Cảnh Đình nói.

Tiêu Kình Phong cười cười: "Đệ có thể nghĩ như vậy là được rồi."

Tiêu Kình Phong cùng Tiêu Cảnh Đình vừa nói vừa cười đi về phía trong ruộng, một hộ vệ vội vội vàng vàng chạy đến báo tin cho Tiêu Cảnh Đình: "Cảnh Đình thiếu gia, không xong rồi, trong nhà đã xảy ra chuyện!"

"Xảy ra chuyện gì?" Tiêu Cảnh Đình hỏi.

"Tiểu Phàm tiểu thiếu gia cùng Nhạc Vinh tiểu thiếu gia đánh nhau rồi, Hứa Mộc An phu nhân bảo tới thông báo cho ngài một tiếng." Hộ vệ nói.

"Ai thắng?" Tiêu Cảnh Đình vừa thốt lên xong, lập tức phát hiện hình như có chút không quá thỏa đáng, "Có ai bị thương không?"

"Tiểu Phàm thiếu gia dùng gạch đập bể đầu Nhạc Vinh thiếu gia."

Tiêu Cảnh Đình nhất thời trấn định vài phần, thầm nghĩ: Nhi tử không chịu thiệt thì tốt, Tiêu Nhạc Vinh béo như vậy, vừa thấy chính là thằng nhóc da dày, đoán chừng bị thương cũng không nặng.

Tiêu Kình Phong cau mày, nói: "Chúng ta mau chóng trở về đi, phụ thân, mẫu thân thương nhất đứa tôn tử Tiêu Nhạc Vinh này, Tiểu Phàm đập bể đầu người ta, việc này không dễ giải quyết."

Tiêu Cảnh Đình cảm thấy có lý, Tiêu phụ Tiêu mẫu không coi trọng Tiểu Phàm, lại xem Tiêu Nhạc Vinh như cục cưng bảo bối, việc này nháo đến trước mặt bọn họ, Tiểu Phàm không nghi ngờ là phải chịu thiệt.

Tiêu Cảnh Đình thả Hỏa Vân Điểu trong Ngự Thú phù ra, cùng Tiêu Kình Phong ngồi trên lưng nó, hoả tốc bay về Tiêu gia.


__________

Trong sảnh đường Tiêu gia, Tiêu Tiểu Phàm nghiêm khuôn mặt nhỏ, tràn đầy không cam lòng mà quỳ trên mặt đất.

Hứa Mộc An cau mày, vẻ mặt lo lắng nhìn Tiêu Tiểu Phàm.

Trịnh Bội Nhi vặn chiếc khăn trong tay, một hồi thút tha thút thít, một hồi tràn đầy oán hận mà nhìn Tiêu Tiểu Phàm.

"Sao lại thế này?" Tiêu Lâm Phong hỏi.

"Tiểu Phàm lấy gạch đập Vinh Vinh! Vinh Vinh còn nhỏ như vậy, bị nó đập cho cả đầu đều là máu." Trịnh Bội Nhi đầy mặt hưng sư vấn tội nói.

"Là nó đáng đời, con đã nói không muốn chơi cùng nó, nó một hai đòi con làm ngựa cho nó cưỡi, con mới không thèm làm ngựa cho nó." Tiêu Tiểu Phàm tức giận nói.

Trịnh Bội Nhi tràn đầy cừu hận nhìn Hứa Mộc An, nói: "Hứa Mộc An, ngươi dạy dỗ hài tử kiểu gì vậy, lại dạy nó thành ngang ngược vô lễ như vậy, mới bây lớn đã biết bắt nạt người khác."

"Đại tẩu cũng không thể nói như vậy, Tiểu Phàm mới bốn tuổi, Nhạc Vinh đã hơn năm tuổi rồi, nhìn khổ người hai đứa, có đánh nhau cũng là Nhạc Vinh chiếm ưu thế mới đúng." Mộc Thư Vũ nói.

"Ngươi tính là thứ gì, không đứng đắn thông đồng Tiêu Kình Phong liền đắc ý đến quên mình, ngươi cho rằng chưa kết hôn đã có thai, sinh hạ nhi tử cho Tiêu Kình Phong thì địa vị liền ổn định vững chắc à, ngươi nằm mơ." Trịnh Bội Nhi xuất thân Trịnh gia, cũng là tứ đại gia tộc ở Mạc Thành, từ trước đến nay không đặt người xuất thân thấp hèn trong gia tộc vào mắt. Mộc Thư Vũ xuất thân bần hàn, lại tình cờ có duyên thăng cấp Luyện Khí tầng năm, Trịnh Bội Nhi trong lòng thập phần không thoải mái.

"Nhà lão đại, con lỗ mãng rồi." Tiêu Lâm Phong nói.

Tiêu Lâm Phong vẫn thực xem trọng Mộc Thư Vũ, Tôn gia từ hôn làm mất mặt Tiêu gia, Tiêu Kình Phong ôm hài tử, mang lão bà trở về tuy rằng chọc người chỉ trích, nhưng Tiêu Lâm Phong vẫn cảm thấy tìm về mặt mũi. Thuộc tính cùng thực lực Mộc Thư Vũ đều không tồi, Tiêu Lâm Phong vẫn là rất hài lòng.

"Phụ thân, Nhạc Vinh bị người ta đập bể đầu, con chỉ là đau lòng nó!" Trịnh Bội Nhi nghẹn ngào nói.

"Đệ đệ là tự vệ, là Tiêu Nhạc Vinh nắm tóc đệ đệ trước, một hai bắt đệ đệ làm ngựa cho nó, nó béo như vậy, đệ đệ lại gầy như vậy, đệ đệ làm ngựa cho nó còn không phải bị đè dẹp lép sao." Tiêu Tiểu Đông nói.

Tiêu Tiểu Phàm cùng Tiêu Nhạc Vinh đánh nhau, Tiêu Tiểu Đông cùng Tiêu Nhạc Phong cũng giao thủ, có điều bị phát hiện sớm, được người khác kéo ra.

"Đại nhân nói chuyện, tiểu hài tử chen miệng cái gì, không có giáo dưỡng." Tiêu Thanh Nham tràn đầy tức giận nói. Trong ấn tượng của Tiêu Thanh Nham, Tiêu Tiểu Phàm cùng Tiêu Tiểu Đông đều là vô thanh vô tức, vâng vâng dạ dạ, kết quả lần này trở về, hai thằng nhóc thối này lại dám động thủ với nhi tử mình.

"Đại nhân các người ỷ lớn hiếp nhỏ, ta mới xen mồm." Tiêu Tiểu Đông không cam lòng yếu thế nói.

Trong sảnh mọi người giằng co không dứt, Tiêu Cảnh Đình cùng Tiêu Kình Phong đi đến, Tiêu Tiểu Phàm nhìn thấy Tiêu Cảnh Đình tiến vào như là tìm được chỗ dựa, từ trên mặt đất bò dậy, nhào vào lồng ngực Tiêu Cảnh Đình hô một tiếng, "Phụ thân."

Trịnh Bội Nhi thấy Tiêu Tiểu Phàm phạm lỗi lớn còn không quỳ đàng hoàng, sắc mặt càng khó nhìn.

"Tam đệ đã trở lại!" Trịnh Bội Nhi không nóng không lạnh nói.

Tiêu Cảnh Đình gật gật đầu: "Đã trở lại."

"Tiện chủng đệ nuôi ra đem đường huynh của nó đánh thành như vậy, nó đây là muốn mưu sát à!" Trịnh Bội Nhi nói.

Tiêu Cảnh Đình cười cười, nói: "Đại tẩu, tẩu đang nói mê sảng cái gì đấy, tiểu hài tử với nhau va va đập đập cũng là chuyện bình thường, cái gì mà chết với không chết. Tiểu Phàm vỡ lòng muộn, tu vi thấp, hơn nữa trước kia thân thể thiếu hụt, sức lực rất nhỏ, coi như nó đập Nhạc Vinh lại có thể đập ra chuyện gì chứ. Đại tẩu, tẩu đem đầu Nhạc Vinh bọc băng vải dày như vậy, coi chừng băng đến hỏng đầu nó đấy!"

Sắc mặt Trịnh Bội Nhi nhăn nhó thành một đoàn, "Tam đệ, đệ đây là có ý gì, ý của đệ là ta chuyện bé xé ra to hay sao?"

Tiêu Cảnh Đình cười cười, không đáp lời Trịnh Bội Nhi, quay qua hỏi Tiêu Tiểu Phàm: "Nhi tử, chuyện gì đã xảy ra?"

"Đại mập mạp muốn con làm ngựa cho nó cưỡi, con không muốn nó liền nắm tóc con, đá con, con liền nhặt cục gạch đập qua, không cẩn thận đập nó bị thương. Đại mập mạp liền vừa nháo vừa khóc, vừa tru vừa gào..." Tiêu Tiểu Phàm một bên nói, một bên còn khoa trương bắt chước Tiêu Nhạc Vinh lại khóc lại gào...

Trong lòng Tiêu Cảnh Đình cảm thấy buồn cười, cưỡng chế nhịn xuống, Tiêu Cảnh Đình trừng mắt nhìn Tiêu Tiểu Phàm một cái, tức giận nói: "Cái gì mà đại mập mạp! Đó là đường ca của con."

Tiêu Cảnh Đình nhìn sang Trịnh Bội Nhi, nói: "Đại tẩu à! Tẩu sao lại nuôi nhi tử thành béo như vậy! Nó đã béo như vậy rồi còn muốn nhi tử gầy như vậy của ta làm ngựa cho nó cưỡi à."

Trịnh Bội Nhi đen mặt, Tiêu Nhạc Vinh từ nhỏ đã được nuông chiều, đúng là có chút mập giả*, nhưng mà cũng không có béo đến nỗi nào. Tiêu Tiểu Phàm trước kia đúng là gầy, hiện tại thịt hô hô, không nhìn ra chỗ nào gầy.

虚胖 [hư bàn]: mập giả tạo, mập giả, bên mình hay gọi là mập lông, mập nhờ lông chứ không nhờ thịt

"Tam đệ, đệ đây là có ý gì, muốn trốn tránh trách nhiệm sao?" Tiêu Thanh Nham nói.

"Chẳng qua là chút chuyện cãi nhau ầm ĩ giữa tiểu hài tử, đại ca huynh làm cứ như tam đường hội thẩm không bằng, không dưng khiến người chê cười." Tiêu Cảnh Đình không cam lòng yếu thế nói.

"Nhi tử của ta thiếu chút nữa đã bị nhi tử của ngươi đánh chết." Tiêu Thanh Nham nói.

"Đại ca, Tiểu Phàm còn nhỏ hơn nhi tử nhà ngươi một tuổi đấy, ngay cả Tiểu Phàm cũng đánh không lại, còn muốn ngươi ra mặt cho nó..." Tiêu Cảnh Đình tràn đầy châm chọc nói.

Vương Lộ khẽ thở dài một hơi, nói: "Cảnh Đình, nhi tử con xuống tay quá độc ác, đường huynh đệ mà còn ra tay tàn nhẫn như vậy, trưởng thành không dễ quản giáo đâu."

"Mẫu thân, lời này không thể nói như vậy nha! Nhi tử nhà ta rất ngoan, vào ngày mùa còn ở nhà nhóm lửa nấu cơm. Lúc ta còn ở thôn Thổ Khâu, mỗi lần bận rộn đều là bọn chúng hai đứa nhỏ nhóm lửa nấu cơm đưa thức ăn. Tụi nhỏ cùng mấy hài tử trong thôn chơi đùa rất vui vẻ, chưa bao giờ đánh nhau gây chuyện đâu." Tiêu Cảnh Đình nói.

Nghe Tiêu Cảnh Đình nhắc tới thôn Thổ Khâu, trên mặt Vương Lộ lập tức hiện lên vài phần áy náy.

Trịnh Bội Nhi xụ mặt: "Ý của Tam đệ là vấn đề nằm trên người nhi tử ta?"

Tiêu Cảnh Đình nhún vai: "Đại tẩu, dưa hái xanh không ngọt, nhi tử ta đã nói không muốn cùng nhi tử tẩu chơi rồi, nó còn một hai phải lôi kéo nhi tử ta chơi cho bằng được, bây giờ xảy ra chuyện đều đổ hết lên đầu nhi tử ta, vậy coi sao được?"

Tiêu Kình Phong đứng ở một bên, nói: "Đại tẩu, nhi tử tẩu có cái thói quen xấu như vậy từ chỗ nào đấy, bảo người khác làm ngựa cho nó cưỡi, ngựa trong gia tộc cũng không thiếu, nó tìm đường huynh đệ làm gì?"

Tiêu Thanh Nham thấy Tiêu Kình Phong ra mặt nói giúp Tiêu Cảnh Đình, nghiến răng nghiến lợi nói: "Nhị đệ, hiện tại đệ muốn cùng Tam đệ liên hợp lại nhằm vào ta sao?"

Tiêu Kình Phong liếc Tiêu Thanh Nham một cái, nói: "Đại ca nói quá lời rồi, ta chẳng qua là việc nào ra việc đó mà thôi."

Trịnh Bội Nhi nhìn Vương Lộ, nói: "Mẫu thân, Nhạc Vinh chính là thân tôn tử của người, kết quả lại bị người ta đánh thành như vậy."

Tiêu Cảnh Đình cười nhạo một tiếng, nói: "Đại tẩu nói giống như nhi tử của ta thì không phải mẫu thân thân tôn tử ấy."

"Không phải đệ thường nói nhi tử của đệ là con hoang do Hứa Mộc An cùng người khác thông dâm sinh ra hay sao?" Trịnh Bội Nhi châm chọc nói.

Tiêu Cảnh Đình cười cười, nói: "Ta tùy tiện nói mà thôi, đại tẩu như thế nào lại tưởng thật, Tiểu Phàm lớn lên giống ta sao lại không phải là nhi tử của ta được."

"Đủ rồi, các ngươi đều câm miệng cho ta, vừa mới trở về một ngày liền đấu tranh nội bộ, các ngươi đều trở về đóng cửa sám hối cho ta." Tiêu Lâm Phong tràn đầy tức giận nói.

Tiêu Cảnh Đình ôm Tiêu Tiểu Phàm, nói: "Nếu đã như vậy, phụ thân, mẫu thân ta dẫn hai tên nhóc thối này trở về đóng cửa suy nghĩ đây."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com