Chương 8. Hứa Mộc An tìm tới
Edit: Cá Rô
Tiêu Tiểu Đông cầm ống trúc Đinh Hồng đưa, hưng phấn đi tới chỗ ruộng đất.
Tiêu Cảnh Đình nhìn biểu tình hưng phấn của Tiêu Tiểu Đông, thầm nghĩ: Rốt cuộc vẫn là tiểu hài tử, tâm nhãn nhiều hơn nữa cũng vẫn là ham chơi.
Tiêu Tiểu Đông mở ống trúc, một con giun màu vàng* bay ra, con giun đón gió phồng to lên đến hơn một mét, chui vào bên trong linh điền, lật từng lớp đất lên lên xuống xuống.
* Lời editor: vậy là cái "xới đất con giun" ở chương trước là con giun theo nghĩa đen chứ không phải lỗi dịch thuật... vcl thiệt ỌvỌ
Tiêu Cảnh Đình nhìn một màn thần kỳ này, trên mặt không có biểu hiện gì nhưng trong lòng lại chậc chậc mấy tiếng lấy làm lạ kỳ.
Con giun hiệu suất cực cao, không qua bao lâu liền đã xới tốt hai mẫu đất, Tiêu Tiểu Đông giúp đỡ Tiêu Cảnh Đình cùng đem hạt giống trồng xuống, hai người bận việc quên cả thời gian.
Thời điểm Tiêu Cảnh Đình ra cửa có mang theo mấy cái bánh bao, nhìn đến Tiêu Tiểu Đông ở một bên vội túi bụi liền cho Tiêu Tiểu Đông cùng Tiêu Tiểu Phàm năm cái.
Lúc Hứa Mộc An tìm tới, Tiêu Cảnh Đình cùng Tiêu Tiểu Đông vừa vặn sắp kết thúc công việc.
Ánh mắt Hứa Mộc An nhìn Tiêu Cảnh Đình lạnh lạnh, Tiêu Cảnh Đình bỗng nhiên chú ý tới hắn vậy mà sử dụng lao động trẻ em mới bốn tuổi, thật sự có chút quá mức.
"Mẫu phụ." Tiêu Tiểu Phàm nhào vào lòng ngực Hứa Mộc An.
Hứa Mộc An ôm Tiêu Tiểu Phàm, tâm tình căng thẳng đột nhiên buông lỏng xuống.
Dạo gần đây Hứa Mộc An vẫn luôn lo lắng Tiêu Cảnh Đình sẽ đem hai đứa nhỏ đi bán, về nhà lại phát hiện không thấy hai đứa nhỏ, y thiếu chút nữa phát điên.
Tiêu Cảnh Đình đi theo Hứa Mộc An trở về nhà, hắn trộm quan sát sắc mặt khó coi của y, cũng không biết làm sao để mở miệng.
Tiêu Cảnh Đình vốn định về nhà nói chuyện với Hứa Mộc An, kết quả, y vừa về tới đã chui vào phòng đóng cửa lại.
"Đệ đệ ngươi không hiểu chuyện, ngươi như thế nào cũng cùng hắn lăn lộn cùng một chỗ." Hứa Mộc An nhìn Tiêu Tiểu Đông, có chút bất an nói.
Tiêu Tiểu Đông xoa xoa tay, nói: "Ta thấy hắn thay đổi rất nhiều, hơn nữa, ta chỉ là cùng hắn làm giao dịch, ta giúp hắn làm việc, hắn sẽ cho ta cùng đệ đệ bánh bao ăn."
Hứa Mộc An nhịn không được có chút tự trách, đồ vật xa xỉ như bánh bao, hai nhi tử của y đã rất lâu chưa được ăn.
"Hắn không có làm gì khác chứ?" Hứa Mộc An hỏi.
Tiêu Tiểu Đông lắc lắc đầu, nói: "Không có, ta thấy hắn dường như đã thay đổi rất nhiều."
"Đừng mất cảnh giác, giang sơn dễ đổi bản tính khó dời, ai biết hắn đang có cái chủ ý gì!" Hứa Mộc An nói.
Tiêu Tiểu Đông trịnh trọng gật gật đầu.
"Ta thấy rau trong vườn đều đã mọc lên một đoạn." Hứa Mộc An nói, rau trong vườn là do Tiêu Tiểu Đông trồng, lớn lên rất chậm, có điều hơn một tháng cũng có thể trưởng thành một đợt, đợt trước đã sắp ăn sạch, đợt này còn chưa mọc ra.
"Là hắn làm." Tiêu Tiểu Đông nói.
"Hắn làm, vì cái gì?"
Tiêu Tiểu Đông thè lưỡi, nói: "Đại khái là tiêu hết tiền, cho nên muốn tự mình kiếm thêm đi."
Hứa Mộc An mím môi, thầm nghĩ: Nếu Tiêu Cảnh Đình thật là bởi vì không đủ tiền tiêu, cho nên bắt đầu nghĩ cách kiếm tiền thì tốt, nếu như Tiêu Cảnh Đình tiếp tục làm xằng làm bậy, bán hết đồng ruộng, bán nhà cửa liền phiền toái.
"Mẫu phụ, chỗ này còn hai cái bánh bao, ngươi ăn." Tiêu Tiểu Đông đem hai cái bánh bao bọc kín mít lấy ra, Hứa Mộc An nhìn đôi mắt đang phát sáng của Tiêu Tiểu Đông rầu rĩ, "Ngươi ăn đi."
"Ta đã ăn rồi." Tiêu Tiểu Đông nói.
Hứa Mộc An xoa đầu Tiêu Tiểu Đông, nói: "Ngươi giữ lại ngày mai ăn đi."
Tiêu Tiểu Đông lôi kéo tay Hứa Mộc An không buông, cuối cùng mỗi người một cái đem bánh bao ăn.
Tiêu Tiểu Đông cùng Tiêu Tiểu Phàm mệt mỏi một ngày, không đợi đến tối liền đi ngủ, Hứa Mộc An ra ngoài nấu chút đồ ăn, bánh bao tuy rằng ăn ngon, nhưng mà một cái rốt cuộc vẫn không thể no bụng.
Nghe được động tĩnh của Hứa Mộc An, Tiêu Cảnh Đình đi ra, Hứa Mộc An vừa nhìn đến Tiêu Cảnh Đình liền không khỏi cảnh giác.
"Có việc?" Hứa Mộc An hỏi.
"Ta gần đây có chút túng thiếu." Tiêu Cảnh Đình nói.
Hứa Mộc An cúi đầu, nói: "Ta không có bạc."
"Ta nghe nói, ngươi sẽ đi vào núi tìm một ít con mồi." Tiêu Cảnh Đình nói.
Hứa Mộc An tràn đầy đề phòng ngẩng đầu, Tiêu Cảnh Đình vội nói: "Ta có thể đi cùng ngươi không?"
Hứa Mộc An chần chờ hồi lâu rồi gật gật đầu, đáp: "Được."
Được Hứa Mộc An đáp ứng, Tiêu Cảnh Đình nhịn không được thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Tiêu Cảnh Đình đi vào phòng lấy ra một cái hộp, trong hộp có mười tám lượng bạc, còn có mấy tờ biên lai cầm đồ, Tiêu Cảnh Đình vui mừng phát hiện, ruộng mà hắn đem cầm thế mà là cầm sống, cầm sống so với cầm chết đổi được bạc ít hơn nhiều, trong vòng hai tháng chỉ cần giao thêm hai phần lãi là có thể thu hồi khế đất lại.
Nguyên chủ là dân cờ bạc, lúc đem ruộng đất đi cầm, gã cảm thấy đánh cược một phen là có thể thắng trở về, cho nên khi đó gã chọn cầm sống.
Tiêu Cảnh Đình cất hộp vào, thầm nghĩ: Hiện tại việc cấp bách là nhanh chóng kiếm tiền, sau đó nhanh chóng đem đồng ruộng chuộc trở về.
Ngày hôm sau, Hứa Mộc An dặn dò Tiêu Tiểu Đông chăm sóc đệ đệ cho tốt, liền cùng Tiêu Cảnh Đình đi vào rừng.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com