Phiên Ngoại
Nhìn qua sổ sách trên bàn cơ hồ có thể xếp thành một ngọn núi, trên khuôn mặt xinh đẹp của Nam Cung Giác lộ ra thần tình chán ghét. Bất quá chỉ là xuất môn vài ngày thôi, mà rõ ràng đã chồng chất thành nhiều như vậy, ôi chao, sản nghiệp nhiều quá cũng không nên.
Bất đắc dĩ bắt đầu xử lý sản nghiệp công vụ Chỉ Thủy Cung, trong lòng Nam Cung Giác lại nhớ đến chuyện ngày hôm qua hắn từ bên ngoài phong trần mệt mỏi trở về, lại đúng lúc kịp thời ngăn chặn Đằng Hoàn lần thứ 539 đào tẩu thất bại. Biết rất rõ ràng chính mình căn bản không có khả năng chạy thoát khỏi Chỉ Thủy Cung, nhưng vẫn nhất quyết một lần lại một lần tái diễn, Nam Cung Giác thật không biết nên nói thế nào về tinh thần này của Đặng Hoàn.
Đương nhiên, mỗi lần bị bắt trở lại, Đặng Hoàn đều bị Nam Cung Giác nặng nề “trừng phạt “, thậm chí làm cho hắn vài ngày đều không thể xuống giường được. Chỉ khi nào Đặng Hoàn có thể chạy, có thể động, an ổn không được vài ngày, tất nhiên lại tiếp tục chạy trốn lần nữa, 3 năm trôi qua , cơ hồ đã thành quy luật.
Đôi khi Nam Cung Giác thật sự rất buồn bực, biết rõ căn bản chạy không thoát, hơn nữa bị bắt lại còn có thể bị trừng phát, vì cái gì hắn hết lần này tới lần khác muốn chạy, chẳng lẽ —— Hoàn Nhi bảo bối cho rằng đó là một loại tình thú?
Tự nhận đây là một đáp án chính xác, Nam Cung Giác tâm tình phi thường tốt, bắt đầu nghiêm túc xử lý hết tất cả công vụ. Tâm tình tốt lên tất nhiên hiệu suất rất nhanh, thẳng đến hoàng hôn mặt trời ngả dần về Tây, hơn phân nửa sổ sách trên mặt bàn đã xử lý xong, chỉ cần thêm ngày mai đã có thể hoàn thành toàn bộ. Tâm tâm niệm niệm lại hồi tưởng đêm qua được ăn bảo bối của mình đến no bụng, thời điểm buổi sáng phải rời đi, bảo bối tựa hồ còn chưa có tỉnh.
Vội vàng quay trở về gian phòng, phát hiện Đặng Hoàn vẫn còn làm ổ trên giường chưa thức dậy, phía dưới hàng lông mi dài là một vòng quằng mắt vàng nhạt, ngày hôm qua thật sự là đem hắn làm đến tưởng muốn chết luôn rồi. Ngay cả mình cũng đều không nhớ rõ rốt cuộc đã làm đến bao nhiêu lần, chỉ biết vội vàng ôm thân hình kiện mỹ, liều chết triền miên. Tuy vẫn còn có chút cưỡng bách, nhưng hắn cũng nhìn ra được, Đặng Hoàn không phải như vậy thực chất chống cự. Nghĩ đến đây, trong lòng lại nóng lên, vội vàng thoát ngoại y, nhấc lên góc chăn lập tức chui vào ôm chặt lấy thân thể nam nhân, dần dần tiến vào mộng đẹp.
Nam Cung Giác bị thanh âm tiếng nước rõ ràng làm bừng tỉnh, dưới ánh trăng mờ ảo phảng phất nghe thấy tiếng tắm rửa của ai đó, vừa sờ bên cạnh, quả nhiên trống không. Tiểu lâu của hắn gian trong chính là ôn tuyền, tắm rửa bình thường vô cùng thuận tiện, nhưng Đặng Hoàn chưa bao giờ tại trước mặt hắn tự động thủ, mỗi lần đều là hắn ôm thân thể nam nhân bị làm tới bủn rủn đi tẩy trừ. Khó có được hôm nay chứng kiến cảnh Đặng Hoàn chính mình tắm rửa, Nam Cung Giác không khỏi nổi lên tâm tư rình coi.
Nghĩ đến liền làm, lập tức xoay người xuống giường, nhẹ nhàng đi tới cửa, ghé vào trên khe cửa ngó vào trong xem. Qua lớp giấy mỏng xuyên thấu Có thể nhìn thấy, Đặng Hoàn cực kỳ hưởng thụ thả mình ở giữa ôn tuyền, quay mặt về phía cửa môn, mờ mịt hơi nước, làm cho mặt hắn khổng có chút mơ hồ không rõ. Mai sắc trên làn da lấp lánh thủy châu, không ngừng dọc theo thân thể trượt xuống dưới. Nhãn thần bình thường khẽ bán mở, như có như không hướng Nam Cung Giác quăng một cái mị nhãn.
Đặng Hoàn tùy ý thả mình tư thái nhẹ nhàng trong ôn tuyền, nhưng càng làm hắn kinh ngạc chính là, Đặng Hoàn rõ ràng đã hưng phấn, tựa ở bên cạnh khối sơn giả, thân thủ nghịch thượng xoa lấy nhũ châu trước ngực của mình.
“Ừ..” Một tay đùa bỡn nhũ hạt rất nhanh đứng thẳng, một tay thăm dò xuống thân dưới, cầm phân thân hồng phấn bắt đầu khuấy động.
Đặng Hoàn tư thái lúc này thập phần câu chọc người, mai sắc da thịt dưới kích thích của dục vọng càng thêm ửng đỏ, nhũ hạt trước ngực cũng bắt đầu sung huyết, sưng tấy lên, hai chân thon dài mở rộng ra, huyệt động bí mật như ẩn như hiện, phân thân cương cứng dưới sự an ủi trêu đùa của đầu ngón tay không ngừng tràn ra bạch sắc chất lỏng.
“Ngô..”
Có chút khó nhịn cắn môi dưới, Đặng Hoàn hai mắt mê ly vô ý thức phẳng phất liếc qua hướng Nam Cung Giác. Có chút bất mãn vì lực đạo không đủ độ mạnh yếu, bị khoái cảm kích thích Đặng Hoàn không ngừng phát ra tiếng rên rỉ:
“Cáp a… Ừ… ” Tựa hồ kích thích trước người không cách nào thỏa mãn hắn, Đặng Hoàn xoay người nằm sấp trên mặt đất, cái mông cao cao nhếch lên, huyệt động nâu nhạt đối diện ngay mặt Nam Cung Giác. Cửa huyệt nho nhỏ không ngừng co rút lại, phảng phất ý câu dẫn người. Mấy ngón tay thăm dò đặt trong miệng, không ngừng mút, khẽ rút ra, còn mang theo vài sợi tơ bạc.
Lúc này Nam Cung Giác sớm đã khí tức không ổn, hai mắt đỏ lên, phân thân dưới bụng đã nhô cao. Mắt nhìn trộm bảo bối nhà mình tự an ủi, cảm giác rình coi người khác tư ẩn càng làm hắn hưng phấn. Chứng kiến Đặng Hoàn mút ngón tay trong miệng, nhu luyện liếm pháp, phảng phất giống như có một sợi lông cọ cọ dục vọng chính mình, tuy rất muốn lập tức xông vào vùi thân vào trong huyệt động mềm mại kia, nhưng cũng không muốn bỏ qua cảnh sắc tuyệt mỹ không phải lúc nào cũng được thưởng thức. Không cách nào khống chế, ngón tay trắng nõn bắt lấy thịt hành chính mình, đại lực xoa nắn.
Mà Đặng Hoàn bên kia đã luồn mấy ngón tay thấm ướt thóa dịch chui xuống dưới, thăm dò cửa huyệt sau mông, đầu tiên không ngừng vuốt ve, nhu ấn, sau đó liền đâm vào trong huyệt mật.
” A… ” Một tiếng rên rỉ triền miên bật ra, một ngón tay rất nhanh bắt đầu để trên hậu đình đút vào.
“Cáp a… Thật thoải mái… ”
“Ừ… Hảo bổng… ”
“Ừ a… Còn muốn… Giác! ” Sau tếng gọi kia, bình địa phảng phất rung chuyển vạn hồi tiếng sấm, lý trí Nam Cung Giác bị tạc một cái bay mất sạch. Hoàn Nhi bảo bối ở đó kêu gọi chính tên mình, loại sự tình này mà nhịn được chắc chắn không phải nam nhân. Một tay vội đẩy cửa vọt vào như bay, Đặng Hoàn trông thấy Nam Cung Giác xông tới cũng không có biểu hiện gì kinh ngạc, ngược lại bỏ thêm một tay bắt đầu khuấy động dục vọng vừa rồi mới lãng quên. Đồng thời liếm liếm khóe miệng khô khốc, mỹ nhãn vứt một cái mị hoặc.
“Ngươi, yêu tinh… ” một tay xé nát y phục, Nam Cung Giác vội vàng phi thân đến bên cạnh Đặng Hoàn, đem hắn đẩy ngã lên mặt đất, cuồng loạn áp môi hôn lên. Mà Đặng Hoàn cũng mười phần phối hợp mở ra hai chân, kẹp lấy phần eo của hắn, phân thân thô to đỉnh trên cửa huyệt non mềm, Đặng Hoàn nhấc một chân, tiểu huyệt đã chuẩn bị từ trước rất dễ dàng nuốt trọn cực đại dục vọng.
Phân thân đột ngột bị bao vây bởi tường vách mịn màng như tơ lụa, non mềm địa phương, nửa thân dưới cũng dị thường mềm mại, phối hợp động tác của hắn. Nam Cung Giác không cách nào kiềm chế đã bắt đầu cúi xuống trừu sáp đẩy vào.
“Bảo bối… Ngươi thật giỏi… ” Nam Cung Giác mút lấy nhũ hạt trước ngực nam nhân.
“Cáp a… Giác… “Đặng Hoàn thanh âm trầm thấp hô hoán tên hắn.
“Ta ở đây, bảo bối… Rất thoải mái sao?”
“Thoải mái… Còn muốn… ”
“Ngoan… Vi phu đều cho ngươi… ”
“A a… Chỗ đó… Dùng sức… A… ”
“Là chỗ này đi , bảo bối, rất thoải mái a… ”
“Hô… Hô… Nhanh một chút, lại nhanh một chút… ”
“Hảo… Bảo bối muốn, ta đều cho ngươi… ” Rất nhanh đong đưa eo, đồng thời thân thủ luồn xuống phía dưới khuấy động phân thân nam nhân.
“A.. A… Không được… Ta chịu không được…” Hai mắt mê loạn, Đặng Hoàn vô lực lắc lắc đầu. Mật huyệt bị khống chế không kìm được run rẩy.
“Ngô… Hoàn Nhi bảo bối, ngươi kẹp quá chặt, ta cũng thật chịu không được.” Cảm giác vô cùng thoải mái, cùng với người dưới thân khác hoàn toàn thường ngày luôn tỏ thái độ không phối hợp, làm cho Nam Cung Giác hôm nay đột ngột bộc phát sức mạnh dị thường.
“A!” Thân hình căng thẳng, sau vài cái đẩy vào phía dưới, một cỗ bạch trọc đều toàn bộ phun vào trong dũng đạo. Mà Đặng Hoàn dưới sự kích thích của Nam Cung Giác, mạnh mẽ bắn đi ra.
Ôm thân thể tinh tráng của Đặng Hoàn không bao giờ muốn buông tay, Nam Cung Giác không ngừng dùng mặt cọ lên ngực hắn.
“Hoàn Nhi bảo bối… ”
****************************************
“Pằng ~~” Trên mặt đột ngột một hồi đau đớn, mở mắt ra, chính mình nằm ở trên giường, bên cạnh Đặng Hoàn dùng ánh mắt chán ghét nhìn xem hắn.
“Mẹ, đã nói ngươi bao lần , đừng có kêu lão tử bảo bối gì. Ngươi nghe không hiểu tiếng người a.”
Nam Cung Giác sững sờ nhìn khuôn mặt anh tuấn của Đặng Hoàn, không khỏi hồi tưởng lại bộ dạng hắn tận lực câu dẫn mình trong mộng, hạ thân bắt đầu nóng lên.
“Con mẹ ngươi đừng dùng ánh mắt ghê tởm đấy nhìn ta.” Đặng Hoàn tức giận hướng một quyền về phía Nam Cung Giác đánh tới. Nhưng bị hắn rất thoải mái nhẹ nhàng hóa giải, lại bị đặt xuống giường.
“Hoàn Nhi bảo bối… ” Nam Cung giác thâm tình nhìn qua Đặng hoàn. Đặng hoàn bị áp dưới thân người kia, có thể rõ ràng cảm nhận được độ cứng dán trên đùi. Không khỏi có chút thẹn quá hoá giận.
“Con mẹ nó ngươi có phải cầm thú không, ngày hôm qua làm cả đêm còn chưa đủ, cút ra xa một chút, lão tử eo còn đau.”
Bên này người đã bị mộng xuân một trận kích thích, không cần đối phương có đồng ý vẫn trực tiếp nhào tới. Đồng thời còn không khỏi trong lòng thì thầm: ‘Không biết đến khi nào Hoàn Nhi bảo bối của ta có thể chủ động như trong mộng thì tốt rồi…’
“Hỗn đản… Ngô… ”
Tình yêu ngọt ngào còn đang triển khai trong giai đoạn đơm bông.
Toàn văn hoàn.
Cuối cùng – PS: Cái gì? Ngươi muốn hỏi Đặng Hoàn vì cái gì vẫn tận lực chạy trốn dù biết sẽ thất bại? Để ta hỏi thử hắn một chút:
Diệp : Tiểu Hoàn a, biết rõ chạy cũng không thoát vì cái gì còn muốn chạy a.
Hoàn: (khinh thường nhìn ta) Lão tử là nam nhân, đương nhiên cũng có thời điểm dục cầu bất mãn. Chạy trốn bị bắt rồi có thể làm a.
Diệp : =. = Vậy tại sao không trực tiếp nói với Nam Cung.
Hoàn: (Lại càng khinh bỉ) Ngươi ngốc a, lão tử phải hướng hắn cầu hoan?
Diệp : =. = Hiện tại còn không phải như vậy.
Hoàn: Đương nhiên không giống, chạy trốn bị bắt lại, lão tử chính là bị ép!
Diệp: Kỳ thật ngươi căn bản cũng đã thích Nam Cung đi…
Hoàn: (Bóp cổ Yên Diệp) Ngươi muốn chết sao! Đừng nói lung tung, cẩn thận ta độc chết ngươi.
Tổng kết: Tiểu Hoàn là không chịu thừa nhận tình cảm trong lòng thực chất đã không còn tự nhiên.
———-oOo———-
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com