Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 24: Võ Mồm

Chính Tường cuối cùng cũng thoát khỏi nơi u uất kia mà ra ngoài hít thở không khí trong lành

Bây giờ đã quá giờ trưa, người trong viện đều đi dùng thực. Phía sau hoa viên đều không còn quân sĩ canh gác, có thể thoải mái chiêm hoa hưởng ngọc không bị người khác chú ý. Trước đây mỗi khi Chính Tường ra khỏi ngưỡng cửa đều có từng tia mắt chiếu đến người mình, không cần nói cũng biết đó chính là những kẻ mà Cao Lục Ngạn phân phó giám sát nhất cử nhất động của y

Nơi này rộng lớn đi mãi như một mê cung không có điểm dừng, tên nhãi phía sau luôn lẽo đẽo cung kính hầu hạ chẳng bằng sợ Chính Tường bốc hơi khỏi tầm mắt vậy

Thiếu niên dừng lại trước một dàn hoa mân côi đỏ rực nở rộ dưới ánh dương, từng cánh lá run nhẹ trong đợt gió ấm phía nam thổi về. Dưới khí trời nóng khắc nghiệt của mùa hạ, sắc đẹp kém phai tàn của hoa làm mất đi vẻ sức sống vốn có. Trong lòng Thanh Chính Tường dâng lên một xúc khó tả, từ khi bại trận đến nay đã được hơn hai ngày y bị kẹt lại hang ổ của Huyền Kiêu giáo, có thể lời hẹn gặp ở sông Hàn với Thanh Đình Triết không thể giữ được nữa. Như vậy Chính Tường chỉ đành cầm cự tìm thời gian thích hợp lẻn ra ngoài hoặc là đứng im chịu chết đến khi quân mã kéo đến đây dọn sạch cái chỗ khốn kiếp này cùng với tên Lục Ngạn kia

Mãi mê suy nghĩ bất cẩn đụng tay vào gai góc của cành hoa, y thở dài thu lại tay nhìn chằm chằm vào vết thương đang rỉ máu. Niên Niên thấy chủ công bị thương liền hối hả lấy ra một chiếc khăn lụa thêu màu trắng ướm chặt cầm vết rách nhỏ

"Ta không sao" Chính Tường kéo tiểu lang đầu ra, hằn giọng vài cái lấy lại phong độ rồi rút chặt hai tay vào vạt áo

Tiểu lang đầu nhìn vào vết thương, bất giác cắn môi: "Nhưng mà...."

Ở phía xa cách chỗ y khoảng mấy thước, hai thân ảnh nam nhân cùng nữ tử tay xách kiếm vắt sau lưng dần tiến đến phá vỡ bầu không khí yên bình ở chỗ Chính Tường. Không ai khác đó chính là tiện nhân Dung Liên và đại ca của ả - Dung Cổ Trạch. Phải nói đến Dung Cổ Trạch, kẻ này mặt mũi âm u, quầng thâm trên mắt thấy rõ còn có chất giọng chua chát đến khó nghe, gã thấy y liền mở lời trêu ghẹo

"Ây dô, không phải đây là Thanh đại nhân, Thanh quốc sư hay sao? Có dịp nhàn rỗi đến nơi này hưởng lạc?"

"À...Thì ra là khổng tước đực đến thăm. Chẳng thấy mùi hương từ trước cửa đã sớm lan vào tận mũi"

Y không quan tâm gã là ai, Thanh Chính Tường ngồi xổm xuống chiết từng lá khô còn đọng trên cây cảnh, tay vén áo vung đất, Dung Cổ Trạch bị lời kia kích động, không nói gì nhiều liền nhào đến ý muốn động thủ ngay phúc chốc Chính Tường được Niên Niên can hộ, gã bực tức ra mặt

"Ngươi nói ai là khổng tước đực, khôn hồn mà giữ chặt cái miệng cẩu của ngươi lại, đừng tưởng có giáo chủ bảo hộ thì bọn ta liền không dám làm gì người" gã nam nhân hầm hừ đẩy tiểu lang đầu té ập xuống đất, bất cẩn khuỷa tay chạm vào mạnh nền đá làm trầy một mảng da, nét mặt Niên Niên nhăn lại đến độ khó coi bò lồm cồm đứng dậy. Bộ dạng cực kì thảm hại, rõ ràng Niên Niên đang sợ sệt nhưng vẫn cố ở cạnh bảo vệ cho y

"Tiểu, tiểu nhân không sao..." Niên Niên bị té đau đến đỏ bừng hai mắt

Thấy tình cảnh này không khỏi khiến Chính Tường cảm thấy bất bình, y kéo tay Niên Niên vòng ra phía sau lưng, người dõng dạc bước lên một bước, gương mặt tràn ngập khí thế đến áp bức người khác: "Trẻ con cũng dám động, các ngươi có còn lương tâm hay không? Bổn đại nhân đứng ngay đây có giỏi thì tung kiếm, trước giờ ta không ngán bất kì kẻ nào"

Dung Cổ Trạch khoanh hai tay lại châm biếm liếc nhìn, gã biết tên này được giáo chủ dành chút tâm tư, nhưng thân phận vẫn là một tên tù nhân không hơn không kém, xem cách ăn nói hàm hồ, mà gã biết Cao Lục Ngạn rất ghét những kẻ hàm hồ. Tên quốc sư kia sống đến lúc này xem ra cũng không phải dạng tầm thường

Dung Cổ Trạch cười khẩy, gã chế giễu: "Tiểu nam nô thấp hèn cùng với ngươi quả là trời sinh một cặp không thể tách rời...hắc hắc"

"Hừm! Bổn đại nhân trước giờ luận bằng miệng chưa thua ai cả. Nếu như ngươi cần thì ta đây hảo dạy dỗ ngươi biết thế nào là lễ độ" Mặt y vẫn bình thản như không có chuyện gì, vươn tay phủi đất cát dơ bẩn dính trên quần áo đứa trẻ. Niên Niên ở phía sau bấu chặt áo của Chính Tường không buông

"Đúng là miệng lưỡi bọn quan văn khốn kiếp, ỷ trong bụng có vài chữ liền ngông nghênh không xem ai ra gì!"

"Đúng! Bổn quan đây biết bản thân có cái miệng tài ba, nói lời nào thì hay thì đó, nói đến mức có kẻ tức đến thở không ra hơi. Như vậy đã vừa lòng khổng tước đực như ngươi chưa?"

"Ngươi.... Nhìn mặt đoán tám phần là tính nết của nữ nhân, bụng dạ xấu xa không đáng mặt quân tử" gã nghiến chặt răng thốt lên vài từ

"Ta mà là quân tử thì ngươi không còn là khổng tước đực nữa, mà là khổng tước cái đó ha ha" Chính Tường hăm hở cười, hai tay khoanh lại nhìn gã kia

Trước giờ người người tiếp xúc với y đều bằng mặt không bằng lòng, vạn người nói y là chính nhân quân tử. Nhưng bản thân Thanh Chính Tường biết, bọn chúng đều xảo trá. Rõ ràng ở sau lưng bàn tán đủ điều về y, bàn tán nhiều đến nỗi đặt cho y cái danh hiệu Thanh tiểu nhân cao quý

Thanh Chính Tường ở trong quan trường nhiều năm, cái miệng của y tuy không xuất chúng nhưng cãi lý với đám lão thần thì chưa dám nhận thua bao giờ. Chính Tường còn nhớ hội triều hai năm trước có mấy lão già châm chọc y, mấy lão đó nói dám chê bai y vô năng lực, rõ ràng nói qua nói lại một hồi thì mấy lão đó lên cơn ngưng tim gục ngay tại điện Kim Loan, lúc đó y cũng bị hoàng thượng quở trách rất nặng nề. Nhưng đến bây giờ y mới biết có một kẻ còn cao thâm hơn y, kẻ đó nói lời nào thì lời đó dâm tiện còn hơn mười cuốn cung xuân đồ hợp lại. Duy nhất tên đó khiến Chính Tường thua tâm phục khẩu phục

Dung Cổ Trạch tức tối đến á khẩu, tay nắm chặt trường kiếm chỉ hận không thể làm tổn thương tên trước mặt, bởi vì y là sủng vật của giáo chủ, động đến chẳng khác nào kháng lệnh của giáo chủ

Thấy Dung Cổ Trạch thất thế, Dung Liên không kiêng nể liền đáp trả: "Dù sao ngươi cũng chỉ là khách nhân lưu lại nơi này, đừng hàm hồ giở giọng cuồng nộ. Đừng trách ta không khách khí"

Dung Liên rút thanh kiếm sắc bén treo vất vưởng bên hông ra ra, ánh bạc hắt bóng lên mặt, lưỡi kiếm chĩa thẳng vào người của Thanh Chính Tường. Con ngươi của y khẽ động, chưa nói lời nào liền giơ chân tung một cước đánh bay vũ khí văng xa. Cả hai huynh muội họ Dung biết Chính Tường có công phu, nhưng công phu của y vẫn chưa rèn luyện được đến nơi đến chốn, rõ ràng chỉ là viên ngọc thô chưa được mài giũa cũng có lực không thể xem thường

Đối với hai tên nhãi này y có thể dùng hết sức lực để chống chọi nhưng so với tên giáo chủ thì chẳng khác nào châu chấu đá xe. Chuyện này y cũng không thể hiểu nổi, biết rõ bản thân như thế nào nhưng khi đối diện hắn đều mềm nhũn người sợ sệt mất hết khí lực

"Các ngươi đừng ỷ đông ăn hiếp quan viên không tất sắt trên tay như vậy là anh hùng. Chẳng qua chỉ là hai tên rơm cỏ đừng để bổn đại nhân không kiêng nể" y trừng mắt liếc nhìn ả tiện nhân cùng tên chanh chua kia, dung mạo vô cảm đến đáng sợ

Dung Liên xông đến định chưởng vào người, ngay lập tức bị Cổ Trạch chặn lại. Ả khó hiểu quay sang nhìn, tay vẫn còn tích tụ âm khí dồn nén thành một áng vân đen

Dung Cổ Trạch bắt đầu trầm giọng xuống: "Muội muội giáo chủ đang đợi, cứ để tên này cho giáo chủ xử lý, chúng ta không cần tốn sức để ra tay"

"Nhưng..." thu lại ma lực, Dung Liên vẫn giữ nguyên ánh mắt sắc bén nhìn về người đắc ý rung chân trước mặt, lòng nghẹn không nói nên lời

Hai người không nói gì nữa liền quay lưng đi nhanh, không bao lâu thì đã mất tích để lại đây một Thanh Chính Tường cùng tiểu lang đầu khoái chí cười lớn: "Ha ha ha cười chết ta rồi ha ha ha...Niên Niên ngươi thấy nét mặt của bọn chúng không" Chính Tường ôm bụng lăn lóc, hai tay đẩy khóe mắt lên cao, miệng lè lưỡi ra làm bộ dạng tức tối khi nãy của nữ nhân Dung Liên

"Đại nhân thật lợi hại!" tiểu lang đầu cổ xúy hành động, giơ đốt tay cái lên tán dương. Cả đời hắn bị xem là nô tài vô dụng ở Hậu Tự vắng lặng quanh năm làm bạn với cỏ cây chưa bao giờ được người khác tận tâm bảo hộ lần nào. Trong lòng không kiềm nổi nước mắt nhưng cố nghẹn lại không thể tuôn trào

Bụng kêu to ngại ngùng, y thu lại dáng vẻ hàm hồ liền trưng ra bộ mặt đơ lạnh. Cũng đã đến giờ cơm rồi, lôi tên nhóc hầu hạ về lầu dọn cơm bày tiệc, mỗi khắc dùng cơm cũng có quy tắc, mà quy tắc chính là không được dùng bữa chậm trễ, vì dùng chậm trễ thì cơm tại nhã gian sẽ bị người khác ăn bớt

Cao Lục Ngạn đối xử với y cực kì lạnh nhạt đến cơm cũng không bố thí nhiều, đồ ăn đã ít đến cơm còn ít hơn. Vì vậy, da thịt trên người của y ngày càng vơi đi rất nhiều

Cứ quấn quýt như vậy đến tối, một ngày nhàm chán cứ trôi qua nhanh. Thanh Chính Tường sửa soạn thay bạch y mỏng mát nằm chống cằm trên giường mặc cho Niên Niên hầu hạ xoa bóp chân tay, bởi vì tay chân của y ngày nào cũng đau nhức như một ông già mà Chính Tường rất lười đi tập thể lực, sức khỏe càng hao mòn, xương cốt trong cơ thể cũng nhão ra

Thấm chóc đã buồn ngủ, vươn vai ngáp dài một cái rồi cho tiểu lang đầu lui về. Bản thân kéo chân đến ngực nằm ngủ

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com