Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 26: Hái Hoa Tặc

Bốn ngày nay Thanh Chính Tường yếu ớt nằm trên giường không đi ra ngoài thưởng ngoạn như lúc trước nữa. Hầu hết sinh hoạt ăn uống, tắm rửa đều do một tay tiểu lang đầu tỉ mỉ hậu hạ

Sắc mặt kém sắc nhiều phần, mất ngủ mấy hôm nên cũng có phần thâm quầng bên hai phần mắt. Cũng chỉ vì tên Lục Ngạn, đêm nào cũng có cớ để đến tìm y mà lộng đến sáng, mỗi ngày ngủ chỉ được mấy canh giờ. Ngoài thanh sắc kém tươi thì xương cốt trong người như muốn vỡ vụn ra, phần hông luôn luôn đau nhức, hai chân không thể đi đứng được như bình thường, đi lại đều do Niên Niên dìu đỡ

Giọng nói lạc đi vài phần, y chán nản chỉ quanh quẩn tại viện. Theo thám thính bên ngoài thì nghe nói tên giáo chủ đó đã đi ngự sát khỏi thành rồi, chuyện này khiến Chính Tường vô cùng hào hứng hăm hở ngồi trên bàn nhìn ra bậu cửa sổ, trong đầu nghĩ ra hàng loạt ý tưởng để trốn thoát khỏi cái động bàn tơ Huyền Kiêu giáo

Niên Niên thấy chủ công tâm tình tốt lên không khỏi mừng rỡ đặt chén canh tẩm bổ xuống trước mặt của y sau đó bước ra sau lưng đấm bóp vai như thường lệ

Kĩ thuật xoa bóp của tiểu lang đầu luôn là số một, đạo lực không nhẹ cũng không mạnh xoa đúng ngay vị trí đau nhức. Quyết định lưu lại tên này đúng thật là không tồi. Thiếu niên xì xụp húp cạn bát canh sau đó cầm một chiếc bánh tim đèn bỏ vào miệng, Chính Tường chép môi rồi nói: "Này, ngươi biết đọc sách viết chữ hay không?"

Tiểu lang đầu chăm chú suy nghĩ, tay dừng một hồi lâu rồi mới đưa ra câu trả lời: "Tiểu nhân lớn lên ở đây, đến cả mùi vị bên ngoài như thế nào cũng chưa được biết..." tiểu hài tử ngập ngừng, ánh mắt đượm buồn nhìn xa xăm về phía trước

"Vậy bổn đại nhân thu ngươi! Sau này ra ngoài ta sẽ cho ngươi ăn học thành tài rồi giữ ngươi làm quan dưới quyền giúp đỡ cho ta. Ngươi thấy thế nào?" y nhồm nhoàm miếng bánh ngọt, tay chỉ loạn lung tung rồi quay sang phía sau. Bất chợt thấy được gương mặt cảm động đến rơi nước mắt của hắn không khỏi khiến y phì cười. Tiểu tử này chỉ nghe được mấy lời như này thôi lại có xúc cảm mãnh liệt thế rồi. Ắt hẳn sau này cũng là người có ít đáng để tin tưởng

"Sao lại khóc?" Chính Tường nhét bánh ăn dở vào miệng hắn, tiểu lang đầu cảm nhận được vị ngọt liền sụt sùi lau đi nước mắt, miệng luôn đa tạ

"Người làm tiểu nhân cảm động quá... Trước giờ chưa ai đối xử tốt với tiểu nhân như vậy bao giờ! Nói chi là học chữ viết thơ... hức"

Lời nói ngây ngô của đứa trẻ không khỏi khiến y xao động, dù gì cũng là một thiếu niên vẫn chưa trải nhân tình thế thái vẫn còn ngây dại, Chính Tường nhíu mày liễu khẽ thở dài: "Kêu ta là Phúc Văn hay đại nhân gì cũng được! Đừng gọi là công tử nữa, hiểu chưa?"

"Niên Niên đã hiểu"

Thời tiết hôm nay khá đẹp trời, nếu còn tự giam bản thân ở đây nữa chẳng khác nào tự hủy. Nơi này rộng lớn đến như vậy không tìm hiểu hết thì quả thật bất công. Còn nữa hôm nay chắc chắn tên kia sẽ không có ở đây, tha hồ mà tung hoành không lo không nghĩ nữa rồi

Miệng run rẫy cười, phủi phủi vạt áo đẩy cửa ra ngoài

Lúc trước thì y không nhầm thì có lần đi lạc nơi này có băng qua một đầm nước nhỏ cách nơi đây không xa lắm. Chỗ này khá yên tĩnh vắng lặng tiếng người nên ra đó thưởng mát quả là ý kiến không tồi nha. Nhìn tên phía sau cứ lù đù chậm chạp vụng về không khỏi khiến y bực tức lôi hắn đi nhanh

Thanh Chính Tường khàn giọng: "E hèm! Tiểu lang đầu ta hỏi ngươi"

Kéo sát Niên Niên về phía mình nhỏ giọng vào tai tên nhóc, y lấm lét xung quanh rồi mới hỏi: "Ở đây có nữ nhân không?"

"Nữ nhân? Ngài tìm nữ nhân để làm gì?"

Tên ngốc này, vấn đề này còn hỏi. Tìm nữ nhân để tán gẫu chứ còn làm gì. Đã lâu lắm rồi chưa chạm vào phụ nữ không khỏi khiến Thanh Chính Tường ngứa ngáy khắp người. Tối đêm nào cũng đối mặt với tên dâm cuồng đó càng ngày khiến y không lên nổi. Hậu duệ Thanh gia đều nằm trong người nên không thể để tổ tiên dưới đất không có con cháu thắp hương duy trì giống tự được

Thanh Chính Tường gõ vào đầu hắn một cái cốc, y hầm hầm tìm một gốc cổ thụ cao to ngồi phịch xuống hưởng thụ ánh nắng thuần khiết chiếu vào người. Tên kia không hiểu chuyện gì đang xảy ra liền ngây ngốc đứng một chỗ xoa xoa đầu nhỏ rồi hớt hải chạy theo

"Phúc Văn đại nhân! Tại sao đánh đầu Niên Niên vậy?"

Người vẫn thả lỏng dáng bộ tiêu sái chống tay nằm xuống lớp cỏ. Không để ý lời tên kia vừa hỏi, miệng ngâm nga một khúc hát

"Thiên binh vạn mã, ta cô độc
Ngựa chiến hao mòn, sức quân bay
Lưỡng cực vô phân đang tranh bại
Cất tiếng than dài thế nhân ai~"

Thanh âm trong trẻo mang chút hoạt bát vang lớn khắp bốn bề thanh tĩnh. Chính Tường chống tay nghiên đầu quay sang Niên Niên đang ngồi đùa nghịch kia, giọng thích thú: "Tiểu lang, ngươi có biết chuyện nam nữ không?"

Hắn không biết ý của Thanh Chính Tường là gì, tay gại đầu mắt đầy niềm nghi hoặc hỏi lại: "Nam nữ? Ý người là sao?"

"Ta đoán chừng ngươi cũng độ tuổi thành niên rồi, sắp lấy được thê tử rồi đừng nói với bổn đại nhân đây là chưa biết gì hết a"

"Tiểu nhân thật sự không hiểu" Niên Niên khúm núm một góc, tay vo chặt vạt áo vải thô không dám ngẩng đầu

"Thì, thì là chuyện đó đó! Ngươi thực sự không hiểu?" y buồn miệng nói ra

Tiểu lang đầu mở to hai mắt ngập tràn hồn nhiên nhìn Chính Tường, y xem qua xem lại thì hắn trông chẳng khác đứa trẻ lên ba là mấy, Niên Niên thực sự không hiểu việc y đang nói đến là gì cả: "Chuyện đó là chuyện gì?"

Thanh Chính Tường ngao ngán đặt tay lên trán lắc đầu, rõ ràng tên này vẫn còn là một tấm giấy trắng tinh khiến y không nỡ tiêm nhiễm mấy thứ vớ vẫn vào trí não non nớt kia

"Thôi không có chuyện gì" xua tay ra vẻ bỏ qua việc này rồi đứng dậy tiếp tục đi dạo

Mãi mê đến quên bén đường về, y và Niên Niên đi lạc vào một cốc nhỏ. Dò dẫm xung quanh thấy được một lối đi hiểm trở đủ chen lọt một người. Thanh Chính Tường dừng lại xem xét bên ngoài. Khu này vắng lặng không có ngoại vật hiểm trở, nhìn vào bên trong dẫn ra một con đường mới. Không ngần ngại đẩy tiểu lang đầu vào trước rồi mới đến lượt mình

Bước ra chỗ chật hẹp khung cảnh thơ mộng như bồng lai tiên cảnh hiện lên rõ ràng trước mặt hai nam tử. Từng dàn đào nở rộ dọc hai bên đổ dài đến một thác nước lớn dưới sườn đồi không cao. Cảnh vật thiên nhiên yên bình đầm ấm rõ lên so với bên ngoài. Không khỏi háo hức đi xem xung quanh, trên từng thân cây đều trĩu nặng quả đào căng mọng, khiến cả hai đều nhỏ dãi thèm thuồng

Thuở còn ở quê nhà, Chính Tường  vẫn thích nhất là ăn đào a. Mùi vị vừa chua vừa ngọt khó thể nào mà quên được

Không kiềm lại sức cuốn hút của mấy cái thứ quả bồng bềnh trên cây kia, y lệnh cho Niên Niên trèo lên cây hái từng trái xuống. Thân thủ hắn nhỏ con lại dẻo dai ngay phút chốc liền leo tọt lên cao, Niên Niên lựa chọn gõ gõ vào từng quả ngon nhất ném vào vạt áo đã giơ sẵn dưới đất của Thanh Chính Tường. Qua một lúc sau, dưới đất đều là đào tươi nguyên chất

Chính Tường nhặt một quả rồi phủi phủi đất bụi sau đó cắn một ngụm, trong lòng dậy nên một cỗ hương vị ngọt dịu khác với loại bình thường, y chia cho tên kia mấy trái. Chẳng mấy chóc cả đống đào khổng lồ kia đã hoàn toàn sạch bách chui rúc vào chiếc bụng căng tròn

Ăn uống no nê liền không kiêng nể nằm phịch xuống đất mặt kệ cát bụi dơ bẩn. Nếu sống thanh thản mãi như này cũng không quá buồn chán a

Nghe đâu đó tiếng dưới thác cách chỗ hai kẻ không xa thì có râm ran nô đùa của nữ nhân, thính giác siêu phàm của nam nhân trong người Chính Tường liền bừng tĩnh. Thiếu niên kéo tay Niên Niên nấp sau một cục đá lẳng lặng theo dõi động tĩnh bên dưới

Quả nhiên lần này là nữ nhân thật

Thanh Chính Tường bày ra bộ điệu háo sắc thầm cười, phía dưới hàng chục nữ nhân bán lõa phía trên nô đùa dưới dòng nước mát lạnh trên thác đổ xuống.  Từng nước da trắng nõn lấp ló phía làn sương mờ của bọt nước như những tiên nhân hạ phàm cứu vớt cuộc đời của Thanh Chính Tường. Đôi mắt lia mồi như chim ưng của y đánh giá từng người một, đa số đều có một vết xăm mạn đà la trên người y hệt như cái của Lục Ngạn. Vậy rõ ra toàn bộ người ở đây đều là thuộc hạ dưới quyền của hắn

"Chậc một mình hắn hưởng thụ biết bao nhiêu mỹ nữ như này đúng thật là quá phô trương rồi!" Thanh Chính Tường xoa xoa cái cằm nhếch miệng cười khả ố

Niên Niên lần đầu trải qua chuyện xấu như này liền luống cuống che hai mắt lại, mũi nhỏ chảy máu. Rút gọn vào góc không dám nhìn nữa

"Phi, phi lễ, đại nhân chớ nhìn nữ nhân tắm như vậy!" mặt tiểu lang đầu căng như dây đàn, hai má đỏ thẫm

Đối với chuyện phong hoa tuyết nguyệt như này đối với Thanh Chính Tường đã luyện thành thói quen rồi, nên hoàn toàn vô cảm với từng lời nói của hắn

Chính Tường tiếp tục chậc lưỡi: "Xì… Ta bảo ngươi đúng ngốc thật mà! Chúng ta đều là nam nhân, chuyện như này sớm muộn cũng sẽ trải qua hết. Hì hì chưa kể cảnh đẹp như này không nhìn sẽ rất uổng đó!"

Cố gắng lôi tên tiểu tử ra ngoài. Nhưng tiểu lang đầu vẫn một lòng một dạ không làm chuyện xấu xa kia, nhất quyết ôm chặt gốc cây không buông tay. Thấy hắn hoàn toàn không nhiệt tình, y chỉ còn cách thở dài tiếp tục chú tâm vào công việc đại sự của bản thân

"Ta không thèm quan tâm ngươi nữa" ánh mắt Chính Tường như có luồng sáng rực,  láo lia khắp nơi tựa đèn lồng đánh giá từng mỹ nhân ở dưới

"Đại nhân! Chuyện này không tốt đâu, hay là..." ngay lập tức tiểu lang đầu bị Thanh Chính Tường chặn ngay miệng

"Suỵt... nhỏ tiếng, ngươi không làm thì để bổn đại nhân làm"

Dàn nữ nhân phía dưới đều là người của ma giáo nên thân thủ không thể thua người bình thường, ngay lập tức phát giác được ở trên có người rình lén liền hô to vội vã vận lại y phục

"Là ai ở trên"

Thanh Chính Tường hoảng hồn bạc phách: "Chết tiệt! Bị phát hiện rồi"

Chưa kịp định thần trốn bay đi thì ngay tức khắc gần mười nữ nhân đã nhanh sửa lại xiêm y phóng lên bao vây tám hướng, từng nữ tử đều cầm kiếm chỉ thẳng vào hai nam nhân

"Xem ra ở đây có hai tên biến thái dám rình mò tỷ muội chúng ta!"

Bị vây quanh không có đường lui, y tái mét mặt mày ngã xuống chảy mồ hôi lạnh nhìn đám nữ tử xung quanh

Không phải y đánh không lại. Chỉ là vì trước giờ Chính Tường không có thói quen đánh nhau với nữ nhân, lại chưa kể, y chính là vị quốc sư đáng kính trong mắt người đời, tuyệt đối không thể để người khác biết được y vì ham mê sắc đẹp mà đi rình rập cho được

Thanh Chính Tường nở ra một nụ cười hiền hòa, thanh âm chậm rãi giải thích: "Các cô nương bình tĩnh nghe tại hạ giải bày, đừng động đao kiếm, thủ hạ lưu tình!!"

"Dám nhìn trộm chúng tỷ muội bọn ta thì đừng mong sống sót ra khỏi đây"

"Đúng đó Trang tỷ!"

"Giết hai tên này rồi treo xác hắn lên"

"Muội thấy trực tiếp thiến bọn chúng rồi đem quăng ngoài bìa rừng là cách tốt nhất!!"

Niên Niên nghe những lời này lập tức không chịu nổi liền ngất xỉu ngã nhào về phía của y không khỏi khiến tình hình trở nên ngày càng hoảng loạn

"Tại hạ chỉ là khách vãng lai thôi, không rành địa thế nơi này nên có phần thất lễ với các vị cô nương ở đây. Mong mọi người hiểu cho ta" Chính Tường cuối đầu chắp tay cáo tạ liền bị một nhát kiếm chém ngang, y nhanh nhạy né được. Thấy không thể ở đây nữa thì ba chân bốn cẳng vác Niên Niên lên vai vận nội công bỏ trốn

Trước khi đi, Chính Tường quay mặt ra sau đáp: "Tại hạ thật sự cáo lỗi mà! Có dịp thì hẹn gặp lại sau a..."

Tung một chưởng đánh bay hai người mở đường tiến đến lối thoát. Những người còn lại trố mắt chạy đến đỡ người bị thương, quay sang hai tên kia thì đã không thấy đâu

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com