Chương 28: Thách Đấu
Tháng ngày bình yên của Thanh Chính Tường như vậy cứ chầm chậm trôi qua, gió chuyển hạ thổi nhẹ qua tai làm lay động bức màn tre buông rũ cản từng đợt nắng hồng chiếu xuống vườn. Sáng luyện võ tập công, tối hưởng rượu ngắm hoa chẳng màn đến thế sự nhân gian nữa
Nhớ lại hồi còn ở kinh thành đều bận rộn đến rối đầu, không làm việc này thì cũng xử lý chính vụ nơi khác, đến nỗi y muốn nghỉ ngơi thong dong phiêu bạc cũng không được. Tuy không được tự do nhưng vẫn được bù lại sự êm đềm rãnh rỗi, chính sự thiên hạ đều gạc sang một bên
Càng không có sự làm phiền của Cao Lục Ngạn, tu dưỡng hơn mười ngày thì cuối cùng thần sắc càng ngày trở nên hồng hào tươi mát. Nam nhân tay nâng chén trà xanh nóng hổi, miệng cười dài, phất quạt nằm trên chiếc ghế trúc thô sơ sưởi nắng
Mấy hôm trước, y cùng tên nô tài Niên Niên đã phát hiện ra một rừng trúc nhỏ trong tận sâu trong khuôn viên Huyền Kiêu, tiện thế rãnh rỗi không chuyện gì làm nên y đã vác dao chặt hết đám trúc đóng thành một chiếc ghế dài đặt trước viện. Chưa kể rừng trúc yên tĩnh không ai làm phiền, Chính Tường như vậy rèn luyện nội công, luyện lâu thì sức khỏe cũng đã dần hồi phục
"Trúc xanh đã sớm tàn khô, ngô đồng lá biếc cũng đã ngả màu, thế mà tại sao một tin tức từ bên ngoài cũng chưa truyền đến. Đã quên ta thật rồi sao?"
Thanh Chính Tường buồn rầu suy nghĩ, đã lâu lắm rồi mà tin tức của đệ đệ vẫn không thấy tăm hơi, sớm biết thế cục đơn giản như vậy thì đã dặn dò hắn kéo quân đánh sớm được rồi
Niên Niên đang giặt giũ quần áo bẩn bên ngoài xông xả chạy vào, tiểu lang đầu thở hồng hộc thần trí hốt hoảng chưa kịp nói thì đám người của Cao Lục Ngạn đã xông tới trước cửa
Thấy người vẫn dửng dưng không quan tâm sự đời, tay phe phẩy quạt, hai mắt cứ nhắm nghiền như thế đều không liên quan đến chính mình
"Đại, đại nhân, giáo chủ tìm người" tiểu lang đầu sợ sệt đến bên cạnh ghế lay lay tay áo của Thanh Chính Tường
"Đừng phiền ta" y trách móc, kéo vạt áo ra xoay người qua một bên tránh mặt
Lục Ngạn không kiêng nể đi đến chỗ xốc thẳng cổ áo lôi xuống đất, đám thuộc hạ đã giải tán toàn bộ. Hắn liếc Niên Niên đang núp một cục ở bên bệ cửa, nhận được ánh mắt sắc lạnh liền hiểu được ý tất tả chạy ra bên ngoài. Trong vườn bây giờ chỉ còn y và hắn
Chính Tường hất tay tên kia ra khỏi người, y từ tốn sửa sang lại y phục nhăn nheo rồi ngồi dậy chống hai mắt nhìn: "Làm sao đây? Vừa về ngươi đã như con thú thiếu dục rồi à?!" y bĩu môi trách móc
"Chỉ mới xa ta một chút thì cả giáo đều bị ngươi làm loạn lên!" Lục Ngạn gằn giọng bắt lấy cánh tay mảnh mai của y níu chặt
Chính Tường đau đến nhăn mặt, sau đó bình tĩnh lại dùng lực kéo tay hắn ra. Xoay người vận công bay đến nơi khác cách Cao Lục Ngạn hơn ba thước
"Ta làm loạn đó thì sao? Ngươi nghĩ có thể chỉnh ta một lần thì cả đời oai phong lẫm liệt của Thanh Chính Tường đều bị ngươi chỉnh ư? Nằm mơ"
"…"
"Với lại lần trước ta đánh có thua ngươi lúc đó tạm thời không tính, lần này ta ở đây quyết đấu với ma đầu nhà ngươi!"
Chính Tường hùng hồn chỉ thẳng tay vào gương mặt đang tối sầm lại của hắn, y đắc chí cười to. Lần trước thắng thua không tính, nhưng nhất định lần này phải dạy cho hắn một bài học
"Ngươi nghĩ có thể đánh bại ta!? Được, hảo khẩu khí. Ta chấp ngươi trước ba chiêu, nếu không làm ta bị thương thì đừng trách sao ta không hạ thủ lưu tình"
Thực lực thật sự của Cao Lục Ngạn ra sao thì y không rõ, chỉ biết được tên này từng luyện chiêu thức Thất Bát gì đó do chính miệng bằng hữu kể ra thêm với lời phụ thân từng nhắc. Thuở sinh thời, cha của Chính Tường cũng từng là tứ đại võ nhân sánh vai trong giang hồ không thua bất kì ai, tuổi cao sức yếu tránh việc ân oán thị phi nơi loạn lạc mà lui về quê trồng rau cuốc đất sinh sống qua ngày, tuy bình dị nhưng vẫn đủ nuôi hai hài tử thành tài, còn truyền bí kiếp võ công Băng Phách chưởng. Nhất định không thể để người dưới suối vàng thất vọng được
Chính Tường dụng toàn lực trong cơ thể tập trung vào hai bàn tay, chân bước lên phía trước nhập thế: "Vậy ta xin phép!"
Tung một đòn vào chính diện, hắn hoàn toàn né được hai tay chắp phía sau bình thản đoán trước thế sự. Một chưởng tung ra lướt sát mặt đất, dùng chân cố định, người vận công tiến lên sau đó xoay ra phía sau thành công đánh được vào lưng Lục Ngạn
Chính Tường bình tĩnh xoay chuyển cục diện, vậy mà tên khốn kia vẫn trưng ra bộ mặt mấy phần khinh bỉ y càng khiến y ghét thêm. Đã qua hai chiêu, còn một chiêu cuối cùng. Nếu lần này không thể tiêu diệt gọn hắn thì chỉ có nước đấu tay đôi một sống một còn
Cao Lục Ngạn dính thương nhưng vẫn điềm nhiên không có chuyện gì, đầu gật gật tán thưởng công phu của Thanh Chính Tường: "Không tồi nha! Nhưng lực vẫn còn yếu quá, ngươi cần mạnh tay hơn mới có thể làm bổn tọa thoải mái" hắn nở một nụ cười khiêu khích
Y tức giận không kiềm chế nữa, nội công thiếu hụt do sử dụng trong hai lần vừa rồi. Còn lại chiêu cuối cùng, nhắm mắt buông thả thân thể nghiệm một hồi lâu, chẩn lại từng đòn né của tên kia. Đúng là theo một quỹ đạo riêng
Trái, phải, ngang, dọc thân thể như gió, hồn khí như mây. Chỉ có thể dùng chiêu cuối cùng trong điển tịch của phụ thân để lại
Tam Lục Quyền trong nhu có cương, trong cương có nhu. Biến ảo từ một chiêu lớn sang ba mươi sáu chiêu nhỏ. Quyền phổ lại đòi hỏi một thân thể cứng chắc nhưng so với yếu trạng của Thanh Chính Tường vẫn chưa lĩnh hội hết ý nghĩa này. Y khai phong toàn bộ huyệt đạo trong người đề phát tẩu hỏa bắt đầu thu tâm tiến đến đánh nhanh gọn vào người Cao Lục Ngạn
Chiêu thức này giang hồ chỉ có mỗi lão độc tôn mang danh La Mạn đã ẩn danh lâu đời luyện thành, mâu quang Lục Ngạn không khỏi run lên một cái. Hắn bất ngờ không phản kháng được chiêu thức bí truyền kia trúng hết thảy mười hai chưởng vào người. Lục Ngạn có phần nương tay cho tên tiểu tử trước mặt nên không dụng lực, hắn chỉ né thân tránh từng đòn của Chính Tường
Tên tù nhân mà hắn đang giữ là hậu duệ của La Mạn. Càng nghĩ càng khiến hắn hưng phấn
Mắt hiện lên ánh huyết đỏ rực liếc y lạnh lẽo, Chính Tường bỗng cảm thấy sởn da gà đánh hết chiêu cuối cùng liền thu người bay lên cành cây cổ thụ ở gần xem xét lại tình hình. Tên kia bị trúng chưởng đa số vào nhưng nơi không hiểm yếu. Tuy xét đạo lực nhẹ nhưng khí chất ngũ hành, âm dương bên trong đều có phần hao tổn. Đó chính là sức mạnh thật sự của Tam Lục quyền
Nếu trúng hơn hai mươi lăm chiêu thì đảm bảo rằng hắn sẽ chết không kịp nhắm mắt
"Đã xong? Đến lượt ta"
Chưa kịp định thần chuyện gì đang xảy ra thì hàng trăm kim châm phóng ra hướng về Thanh Chính Tường
Khó khăn lắm y mới né được làn ám khí tung đến, chưa kịp hồi phục thì ngay lập tức ở dưới hắn dùng lực áp sát cả người Chính Tường, tay vận công ra một nguồn khí đỏ tiến thẳng về người đang mơ hồ chưởng mạnh, may thay thân thủ Chính Tường tạm thời được tính là lanh lẹ kịp thời né đường tấn công của nam nhân kia
Thân uốn dẻo lượn trên mặt đất, xoay người tránh chưởng của Lục Ngạn. Những chiêu hắn tung ra hầu như giống việc mèo vờn chuột. Từ từ làm say con mồi rồi một lực đánh gục
Chính xác Chính Tường là con chuột tội nghiệp bị Lục Ngạn vờn chơi đến thấm mệt. Thân thể không có điểm trụ liền sơ sẩy lộ ra điểm yếu. Không từ bỏ cơ hội, hắn liền tiến tới đánh mạnh vào ngực làm y văng xa ra hơn chục thước
Lưng đập mạnh vào gốc cây lớn, máu từ trong yết hầu phun ra đầy miệng. Tay Chính Tường ôm chặt bụng gắn gượng ngồi dậy, y lê lết thân lùi lại đến khi vào đường cùng
Thanh Chính Tường không còn tỉnh táo được nữa liền ba phần gần như ngất đi, Lục Ngạn cười lớn, tiếng cười ghê rợn như tiếng khóc than của đám quỷ dữ ở địa ngục nhìn xuống chăm chọc
"Ta thật không ngờ, ngươi lại là hậu duệ của La Mạn..." nam nhân cúi người xuống bóp chặt cằm nhét vào miệng một viên đan. Lúc đầu Chính Tường kiêng quyết nhả ra nhưng tên kia đã cố định lưỡi của y lại, tay còn lại thì đẩy viên đan chui tọt xuống cổ họng
"Khụ khụ khụ"
Chính Tường khó khăn trả lời: "La Mạn nào!? Ta thật sự không biết! Khụ khụ!!" y chống tay dưới nền đất yếu đuối trưng mắt mờ đục nhìn nam nhân
Phụ thân của y chính là Thanh Ngọc Hùng từng nổi danh xưng bá một thời hoàng kim trong giang hồ lấy danh là La Mạn. Đại quân tử ai ai cũng biết, kể cả ma giáo lúc trước cũng có phần kiêng nể
"Hừ! Cứng miệng?" hắn gầm gừ bóp chặt cổ của y giơ lên cao
"Kẻ thắng muốn làm gì thì làm!"
"Làm ư? Đúng rồi, bổn tọa rất muốn làm ngươi ngay lập tức"
"Cái đầu cẩu thối tha của ngươi ngoài chuyện dâm dục đó ra thì còn suy nghĩ đến thứ gì? Tên đoạn tụ dơ bẩn, tên đoạn tụ không có tiền đồ Hự... Ư" Lục Ngạn siết mạnh tay đến trên cổ của y lưu lại vết đỏ thẫm, Chính Tường mất sức thiếp dần
"Ta đoạn tụ, ta dơ bẩn, ta dâm dục ha ha ha.... Ngươi lăn lộn cùng với ta thì chẳng lẽ ngươi cũng là thể loại người giống ta sao? Thanh đại nhân cao quý của bổn tọa"
Cao Lục Ngạn nhả tay quăng y té ập xuống đất, Chính Tường thở hồng hộc đến xây xẩm mặt mày. Y gắng gượng ngồi thẳng lưng dưới nền đất dơ bẩn rồi khinh bỉ đáp trả:
"Ta không giống với loại thối tha như ngươi, là ta bị ép buộc ở chung một giường với đống phân bẩn thỉu là ngươi! Là ta bị ép!" Chính Tường quá sức chịu đựng, y dùng hết lực gào lớn
"Ngươi thật sự rất mạnh miệng!"
"Phi... Cút ra" y phun nước bọt vào người Lục Ngạn, cả thân thể gật gụ đến ngồi cũng không vững nữa. Ở phía trước mặt mờ nhạt dần dần, lồng ngực đau muốn khóc
"Ngươi... Được lắm! Sắp chết đến nơi còn không sợ" nam nhân lau sạch vết bẩn dính dưới vạt áo của bản thân rồi bắn ra cái nhìn lạnh lẽo cho Chính Tường, hắn chậm chạp tiến về phía y
Thanh Chính Tường không nói gì, chỉ lẳng lặng hướng về xa xăm nơi khoảng lặng mà thơ thẫn nhìn. Đến khi Lục Ngạn bắt lấy tay phải của y kéo lên, Chính Tường ra sức rụt lại nhưng lực đạo của hắn kìm hãm rất chặt, bất lực y gập mày nhăn nhó
Nam nhân bất ngờ đánh vào huyệt đạo sau gáy khiến y bất tỉnh, Cao Lục Ngạn bế người lên đem về phòng của mình
Mở ra lối mật thất bí mật sâu tận trong căn phòng tráng lệ, đặt người xuống giường. Chăm chú nhìn hình cụ đã chuẩn bị sẵn mà lấy ra một số món. Quay sang tên thừa sống thiếu chết kia nở một nụ cười ma mị. Hắn sai thuộc hạ chuẩn bị sẵn dược liệu cầm máu cùng mấy viên đơn chữa trị đặt sẵn trên bàn, trong tay cầm lấy một roi da quất mạnh vào người đang bất tỉnh kia, mặt đáng sợ đến kinh hồn
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com