Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 34: Đấu Rượu

Thanh Chính Tường phi thẳng về hướng Bắc, mắt nhìn thấy một túp lều nhỏ xung quanh đều chật kín người, y chen chân đẩy người thành công lọt tót vào bên trong. Trước mặt Chính Tường là một tên lái buôn tuổi tầm trung niên, đầu đội mũ vải cầm theo một chiếc gậy nhỏ quơ loạn trong không trung giữa đám nam nhân bu kín

Lão lái buôn hô lớn: "Lại đây, lại đây... Rượu Thiên Hồng trứ danh từ nghệ nhân Sơn Bá đây"

Cao Lục Ngạn đuổi theo cuối cùng cũng bắt được vạt áo của y túm cổ lôi ra ngoài, thì ra không phải chạy trốn mà chính là vào đây để uống rượu. Chính Tường lập tức sáng to hai mắt, nắm lấy y phục của Lục Ngạn lay lay

"Lục Ngạn đại ca! Cho ta vay tạm hai mươi lượng bạc được không? Ta hứa sẽ trả gấp mười lần cho ngươi"

Hai người còn lại hồng hộc chạy đến, không ngờ được tên nhỏ con này đúng thật nhanh chân, nhanh tay. Thoáng cái đã bay đến đây rồi

Cao Lục Ngạn nhíu mày nhìn vào đống nam nhân đang vây kín chỗ kia liền liếc tên đần trước mặt. Hắn lắc đầu ngán ngẩm rồi lấy ra từ vạt áo một bao tiền lớn dúi vào tay của Thanh Chính Tường sau đó ho vài cái: "Hai mươi lượng bạc. Ngươi sẽ trả lại cho ta gấp một trăm lần số này! Như thế nào suy nghĩ đi"

Không cần suy nghĩ gì hết, y liền hất hàm giật lấy túi bạc đếm ra đủ số lượng mình cần rồi nhét vào cổ áo Lục Ngạn. Dù có là hai trăm vạn lượng, Chính Tường cũng đủ sức để trả huống chi chút bạc lẻ kia. Hắn ta quả thực đang khinh thường với gia sản to lớn ở kinh thành của y

Thanh Chính Tường quăng mấy lượng bạc trên tay, y dò hỏi: "Ngươi biết thứ đó đáng giá như nào hay không!"

"Chỉ là mấy bình rượu, có gì quý?"

"Đúng là phàm phu tục tử không hiểu sự đời" Thanh Chính Tường định choàng vào vai hắn để giải thích nhưng xét lại chiều cao cần lệch nên không thực hiện nữa. Dù gì mỹ vị phía trước nhất định không thể bỏ lỡ

Chính Tường chỉ tay về hướng đông đúc kia, miệng thao thao bất tuyệt: "Đó chính là rượu Thiên Hồng nổi tiếng đó! Trong đời ta chỉ uống được có hai lần thôi, muốn mua không dễ đâu nha. Loại này ủ men hết sáu tháng rồi chôn dưới đất gần mười năm mới kết tinh ra thành quả thơm lừng như thế này. Tính ra bắt gặp ở đây đương nhiên không dễ, nếu không hưởng thức ắt rằng rất đáng hối tiếc"

Mặt người kia vẫn giữ nguyên hiện trạng bất động, không nói gì chỉ lẳng lặng đứng nhìn. Không nói nhiều với hắn nữa liền cầm lấy tay Cao Lục Ngạn chen vào đám người bên trong, cả hai nam tử đối diện với lão thương nhân

Thanh Chính Tường đã mở lời trước: "Ông chủ. Rượu này bán thế nào?"

Lão chủ quán nhìn dáng vẻ sang trọng của Cao Lục Ngạn vừa đến thì liền cúi đầu chào hàng điệu bộ luyên thuyên, rõ ràng không xem y vào mắt: "Chỗ ta không bán"

Thanh Chính Tường khó hiểu nhìn, không bán thì trưng ra làm gì? Lại còn nói ánh mắt của lão đều nhắm vào Cao Lục Ngạn, vốn dĩ đang khinh thường y

"Ý ông là sao?"

"Rượu Thiên Hồng không phải là thức uống tốt cho tiểu hài tử như ngươi! Ta chỉ bán cho đại trượng phu nam tử"

Thanh Chính Tường bốc hỏa ra mặt, tiến người nắm chặt cổ áo của lão gằn giọng lớn: "Ông dám nói một lần nữa, ta liền cắt lưỡi của ông!"

Người xung quanh đều tản ra dần, Cao Lục Ngạn cười nhẹ rồi vỗ vào vai của Chính Tường, chính ý bảo nên gìn giữ điệu bộ: "Ông ta nói rất đúng, ngươi hoảng cái gì?"

"Ngươi còn dám nói nữa? Ta cũng sẽ cắt luôn lưỡi của ngươi" Chính Tường liếc qua nhìn hắn ta

Lão chủ quán gỡ tay ra khỏi áo, vì bị hành vi của Chính Tường dọa nạt nên ngữ điệu đã có chút tôn trọng hơn lúc đầu: "Bình tĩnh... Ta nói sai rồi! Ở chỗ ta chỉ có quy định là uống hết hai mươi bát lớn rượu này thì mới được lĩnh hai vò đó miễn phí. Còn nếu như không hết ngươi phải trả cho ta năm trăm lượng bạc"

Chính Tường nghe thấy số tiền phải trả thì lập tức mở rộng hai mắt, người chòm về phía trước: "Năm trăm lượng? Ông định bòn rút tiền của người khác à?"

"Rượu này thuộc dạng hiếm có. Đến cả quan liêu trong triều chưa chắc được nghiệm qua đâu..." lão già ghé miệng nói nhỏ vào tai của y

Hai mươi bát lớn cũng là lượng rượu không nhỏ, Chính Tường đắn đo suy nghĩ, suy nghĩ xong thì đập bàn quát lớn, khí thế cực kì hùng hồn: "Bổn công tử uống!"

Cả đám xung quanh nghe lời này một phen hú vía kinh hồn, người dồn về chỗ này ngày càng nhiều. Một số nam nhân giở giọng hù dọa, còn có kẻ vỗ vai y khuyên ngăn: "Tiểu tử thúi, nghe lão tử nói đây... Cái thứ rượu kia không thích hợp cho ngươi đâu, ngoan ngoãn ở nhà uống sữa mẹ thì tốt hơn ha ha"

"Mấy huynh xem, rượu đó người thường ngửi một phát đã lăn ra rồi! Huống chi tên tiểu hài tử chưa dứt sữa này"

"…"

"..."

Cao Lục Ngạn cùng hai người kia khoanh tay lại mở to mắt ra xem trò vui trên đài. Cả đám người ở đây xôn xao bàn tán về chuyện đấu rượu, lão thương nhân đã cho người chuẩn bị hai mươi bát rượu lớn bắt đầu khui bình đổ vào. Quả nhiên mùi của Thiên Hồng tửu thơm đậm tới mực một số nữ tử ở gần không chịu được liền rời đi chỗ khác

Thanh Chính Tường thở mạnh đập vào bàn, thẳng thừng mạnh miệng: "Các vị! Cần đặt cược hay không?! Nếu ta uống không hết đảm bảo trả đủ tiền cho ông chủ ở đây cùng tiền cược cho các vị... Nếu ta uống hết thì không cần bàn cãi, rượu và tiền đều thuộc về ta"  y vỗ mạnh vào ngực hướng về phía dưới

"Ta đặt cược ván này nha!"

"Đúng đó! Cược đi! Ta cam đoan hắn không uống hết..."

Cả đám liền nhanh chóng đặt tiền lên bàn. Đa số đều là dân thôn dã muốn nhân cơ hội này đổi đời thoáng chốc người bu lại càng đông, ngân lượng càng ngày càng chất dày, nhìn đống tiền trên bàn hai mắt Chính Tường bỗng chốc sáng rực

Dung Cổ Trạch bĩu môi đặt vào ô mười quan tiền, cười khẩy hỏi to: "Thanh Chính Tường nếu ngươi thua không có tiền trả thì sao?!"

"Chủ nhân của các ngươi bao ta!"

Chính Tường cười tươi rồi nhìn Cao Lục Ngạn âm u ở phía bên kia. Dung Liên cũng tham gia cuộc vui bỏ vào hai lượng bạc lớn

"Tiểu tử không uống nổi thì đừng cố! Nếu có bất trắc gì thì không liên quan đến ta đâu, lão phu đã dặn trước rồi" Ông chủ dặn dò Thanh Chính Tường, tay thoăn thoắt đổ tràn từng bát rượu lớn bằng bàn tay

Rượu đã sẵn sàng, y từ tốn ngồi xuống ghé, tay nâng vạt áo che miệng rồi nóc hết chén chén đầu

Mùi vị cay nồng xuyên qua làm bừng dậy vị giác khô khan của Chính Tường, vừa cay vừa đắng đan xen chút ngọt ngào. Chén thứ tư rồi đến chén thứ năm thuận lợi chui vào dạ dày, cả người y bắt đầu ửng đỏ

Đám người ở dưới nhiệt tình reo hò cổ vũ, vài lão già cũng đến xem không ngừng tán dương tên trên đài

Đến chén thứ mười thì một số kẻ bắt đầu chột dạ tiếc đống tiền lớn ở trên bàn kia, ông chủ rượu lo lắng ngồi cứng một chỗ cắn ngón tay run rẩy quan sát. Chính Tường vẫn chậm rãi uống rượu, không có dấu hiệu say xỉn

Chậm rãi nốc đến chén mười bảy thì bỗng nhiên người ngừng lại ho sặc sụa. Cao Lục Ngạn nhíu mày định lên đài lôi người xuống thì đột nhiên Dung Liên chặn tay lại. Nữ tử thì thầm: "Giáo chủ đừng manh động"

Cao Lục Ngạn rút tay lại một cách mạnh bạo, nghe qua thì lời Dung Liên cũng rất có lý, Thanh Chính Tường vốn dĩ đối với hắn vẫn là một tên tù nhân không danh không phận, hắn sốt ruột để làm gì? Lục Ngạn bình tâm đứng yên quan sát người

Dung Cổ Trạch bắt đầu hô hào chế giễu: "Thế nào? Uống được nữa không?! Không thì mau bồi tiền cho lão tử đi"

Hai mắt Thanh Chính Tường bắt đầu mờ, tay chân không còn lanh lẹ như ban đầu. Ở phía dưới tầm nhìn của y đều tán loạn không chút trật tự, đầu óc mơ mơ hồ hồ khó thể tả được. Chính Tường quơ loạn tay nắm lấy chén rượu, nhưng quơ đến cỡ nào cũng không bắt trúng được, y ngã người ra phía sau rồi té ập ra phía trước cuối cùng ngồi phịch xuống ghé, dáng đi lảo đảo

Chén rượu rơi vào tay, y đổ đến bát cuối vào miệng không sót giọt nào, Thanh Chính Tường rạng rỡ cười lớn như một đứa trẻ con, răng khểnh tinh nghịch trắng trẻo nhô ra, hai đồng tiền nở rộ bên má hồng, đôi mắt cong lên đến khả ái. Chính Tường cười rất giòn, thanh điệu ngập tràn sự trong trẻo

Cao Lục Ngạn nhìn đến đứng nguyên hình, mắt không chớp lấy một chút

Cả vùng hoan hô kịch liệt, từng tràng vỗ tay lớn tiếng như pháo nổ vang lên. Lão chủ rượu ngồi ở trong lều thấy tất cả rượu đều bị Chính Tường uống sạch bách, lão hô hấp khó khăn rồi trợn mắt trắng, ngất xỉu

Thanh Chính Tường hí hửng bước xuống gom đống tiền nhét vào tay áo rồi xách theo hai bình rượu lớn giơ thẳng lên trời, y nói lớn: "Các vị huynh đệ, đã thất lễ rồi hì hì"

Thoát khỏi nơi ồn ào, y bước đến chỗ của ba người kia, mặt phừng phừng khí nóng, trên người nồng nặc mùi rượu mạnh khiến Dung Liên phải bịt lại mũi xua tay: "Thối chết đi được!"

Chân nam đá chân xiêu, thiếu niên tiến lại trước mặt Cao Lục Ngạn vỗ vỗ vào ngực hắn vài cái rồi đem vò rượu bọc kĩ nắp đặt vào trong lòng kẻ kia. Miệng luyên thuyên: "Cho ngươi, bổn đại nhân cho ngươi!"

Lục Ngạn nhận rượu, y nói thêm: "Sao này... Nhất định phải chiếu cố ta"

Chính Tường cảm thấy bản thân cực kì nóng nực, cả người bốc hỏa như đang đứng gần lò than, mồ hồi đã tươm ra đầy mặt, y phập phồng cổ áo rồi than vãn: "Thời tiết thực sự rất nóng a"

Lục Ngạn cầm lấy bình rượu đưa cho Dung Cổ Trạch, sau đó nam nhân kéo cả người con sâu rượu vào lòng dìu đến chỗ xe ngựa đang đậu, nhưng Chính Tường hoàn toàn năm phần mất trí liền làm loạn lên

"Buông ra... Đừng động bản quan! Bây giờ rất nóng, đừng lại gần" tay đẩy hắn ra, bắt đầu lục lọi y phục của bản thân ra vứt áo ngoài giữa đường, thiếu niên chuẩn bị tháo thắt lưng ra liền bị Cao Lục Ngạn bế cả thân lên không trung, y chưa kịp vùng vẫy thì hắn đã đi thẳng vào một nơi vắng bóng người

Cao Lục Ngạn đặt y xuống đất, giọng hằn học: "Ngươi tỉnh lại cho ta. Biết bản thân đang làm gì không?" nam nhân vỗ vỗ vào gương mặt tái đỏ như con tôm của Chính Tường

Trong ngực tràn lên một cỗ khó chịu, y quay sang gốc cây nôn hết những gì đang sôi sục trong bụng ra ngoài, nhưng quái lạ không thể khống chế bản thân trào ra hết, cứ như trong bụng bị dồn nén đến bức bách. Cao Lục Ngạn đi đến vươn tay vỗ nhẹ vào lưng của thiếu niên, một hồi sau cơn khó chịu bớt hẳn, Chính Tường không ý tứ ngồi bệt xuống đất lảm nhảm một mình

"Tên khốn này! Đừng có lảng vảng trước mặt bổn đại nhân nữa, ta kêu người chặt đứt chân ngươi bây giờ"

Thần trí rối loạn hoàn toàn, bây giờ trong mắt của Thanh Chính Tường, một Lục Ngạn đứng nghiêm nghị ở trên nhìn xuống một lúc thành ba người liên tục nhảy múa trước mặt của y. Đâu là giả, đâu là thật, Chính Tường không đủ năng lực phán đoán nữa rồi

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com