Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 50: Một chút yêu thương

Bước lên bờ nhìn ngắm cảnh vật Tô Châu, cuối cùng cũng đến nơi chốn này. Y không biết tiếp theo Cao Lục Ngạn sẽ dẫn mình đi đâu nữa, cứ theo sau hắn băng qua một khu chợ tấp nập thương nhân mua bán, không khí cực kì nào nhiệt

Lúc trước nhà của y ở ngoài cánh đồng ít khi được tiếp xúc chỗ xa hoa như thế này nên mỗi lần phụ thân đem gỗ đổi lấy thức ăn thì y đều xin xỏ đi theo để xem mấy gánh hát rong ven đường. Giờ thì khác rồi, ở kinh thành nhiều nên cũng không lạ lắm gì nơi đây nữa...

Con đường tấp nập người qua lại, Cao Lục Ngạn lại giở chứng nắm chặt vạt áo của y lôi đi cứ như sợ người bốc hơi vậy, Thanh Chính Tường ngán ngẫm than ngắn thở dài thu lại tà áo, mất đi điểm cầm thì liền chuyển qua bàn tay y hệt đôi phu thê mới cưới vô cùng thân mật

Hai bên đường nhiều gian hàng bày bán vật phẩm bố trí khắp nơi, từ quầy màn thầu nghi ngút khói đến chốn Trường Tiên Lâu nhiều nam nhân qua lại thường xuyên. Âm thanh ồn ào của một phiên chợ sáng sầm uất ríu rít tiếng người

Nhưng sự chú y của Thanh Chính Tường luôn va vào quán ăn ở gần đó thôi, mùi thơm thức ăn bốc lên ngào ngạt kích thích vị giác người. Mà tên Cao Lục Ngạn lại cứng đầu lôi y lại một quầy bài bán nhiều món trang sức kim quan lấp lánh phía bên đường.

Hắn dò xét một chút thì lấy lên một cây trâm bạc nam giới điêu khắc tinh xảo đính một số hạt ngọc lục bảo vô cùng bắt mắt đưa cho một nữ tử bày bán ở đây lên giọng hỏi giá:

"Bao tiền?"

Nữ tử hân hoan hai mắt tròn xoe giới thiệu: "Khách quan thật có mắt nhìn! Cây trâm này được tinh luyện bằng bạc trắng đính thêm đá quý được nghệ nhân chỗ chúng tôi chế tạo đặc biệt, giá thành không rẻ! Chỉ ba lượng bạc thôi"

Thanh Chính Tường sững người, không tin được tên quái thai này lại thích mấy món đồ này như vậy

Chen chân vào cuộc trò chuyện, y trả giá món này: "Hai lượng sáu mươi quan! Được thì ta mua"

Cao Lục Ngạn khoanh tay cao hứng nhìn dáng vẻ tần tiện này của y không khỏi thấy vô cùng thú vị

Nữ tử nhún vai ý muốn không cho xuống giá: "Không được đâu khách quan, món này không thể giảm.."

"Hai lượng bốn mươi quan!" y chống tay xuống bàn nhìn thẳng vào nữ nhân kia kiên cường không khuất phục

"Được rồi, được rồi! Hai lượng năm mươi quan!" nàng cúi đầu thở dài trước người này. Tay gói cây trâm vào một chiếc hộp gỗ cung kính đưa cho Cao Lục Ngạn sau đó nhận đủ lượng tiền hắn lấy ra trong bao gấm treo bên hông

Thanh Chính Tường khoái chí chuẩn bị rời đi thì bị hắn kéo người lại, đưa tay lên đầu rút cây trâm gỗ cũ kỉ trên búi tóc cao quăng vào một xó ở gần rồi chỉnh ngay ngắn trâm bạc đẹp đẽ yên vị lên đầu. Mắt ngắm nhìn, trầm trồ khen lấy khen để: "Rất đẹp!"

Thanh Chính Tường chép miệng không muốn nói đến hành động lố lăng của hắn, nữa muốn quăng đồ xuống, nữa không nỡ lòng. Mặt hơi cáu gắt ghìm giọng mắng hắn:

"Mấy thứ này ở Đại Phủ của ta đầy! Quý giá đến mức giá trị liên thành bán ngươi đi cũng chưa mua nổi"

Cao Lục Ngạn nheo mắt bỏ tên ba hoa nói chuyện một mình, sải bước dài đến một tiểu phu bán kẹo hồ lô tươi ngon đỏ mẫn bên kia sau đó mua lấy hay xâu kèm theo vài cái màn thầu nóng hổi đi đến bên y dúi đồ vào tay ra lệnh

"Ăn!"

Nhìn thức ăn ngon lành dâng tận miệng không thể kìm được nước dãi, ngay lập tức nhận lấy đồ nhăm nhỡ bước từ từ trên phố treo đầy lồng đèn hưởng thức. Dù có giận hắn nhưng không thể giận cái bụng của mình được!

Chính Tường đẩy xâu hồ lô ra đưa trước mặt hắn nói: "Ta không thích ăn đồ ngọt, còn một xâu ngươi ăn đi!"

Đưa cây kẹo cho Lục Ngạn, phần của mình chốc lát đã giải quyết hết bốn cái màn thầu lớn. Cảm thấy vô cùng no nê nên xoa nhẹ bụng lớn, tinh thần lạc quan nhiều phần

Khẽ liếc mắt sang nhìn trộm Cao Lục Ngạn, y cảm thấy người này đối với mình cũng không tệ cho lắm! Trừ cái khoản chó chết kia thôi.

Bắt gặp ánh mắt lén lút của người kia, hắn dừng lại đột ngột khiến Thanh Chính Tường ngoài sau không kịp né tránh liền đập mặt vào lưng của Cao Lục Ngạn.

Y kêu lên một tiếng lớn, thân thể không thể chống chế ngã nhào ra phía sau. Bắt đầu nóng giận xoa xoa đầu rồi chỉ vào mặt hắn chửi

"Đi đứng không nhìn đường hả!"

Cao Lục Ngạn xoay người lại, cúi thân đến sát mặt người kia sau đó dùng tay búng thêm một phát ngay giữa trán in lên dấu đỏ rõ ràng.

"A ui!" Ôm lấy đầu liếc mắt nhìn hắn, trong ngực hiện tại toàn là nộ hỏa làm y vô cùng giận dữ đá mạnh một phát vào chân

Nhưng mà! Tên quỷ này vạm vỡ thật, không làm hắn xi nhê chút nào lại còn làm chân ta đau điếng nữa..

Cao Lục Ngạn thâm trầm nhìn người khổ sở bên dưới nói nhỏ: "Ngoan ngoãn đi theo sau bổn tọa... Nếu ngươi dám lợi dụng đám đông mà trốn thì ta không khách khí đâu"

Thanh âm tuy bình thản nhưng lộ rõ sát khí nhiều phần

Thanh Chính Tường ôm cục tức nhét sâu vào lòng, vừa đi vừa lẩm bẩm một mình

Ỷ lại trong người có một chút võ công cao cường hơn ta thì làm phách sao?! Nếu bổn đại nhân đây không bị ốm yếu thể lực thì nhất định chỉnh người ra trò rồi. Đúng là hổ không gầm cẩu con tưởng rừng vô chủ!!!

Cứ đi mãi một hồi thì cũng thoát khỏi chợ lớn, nếu thêm một chút nữa sẽ đến thành Tây nơi đó có Tự Uyên tướng quân canh giữ nghiêm ngặt chắn chắn sẽ nhận ra y. Lúc đó có thể nhờ binh lực bắt gọn tên này rồi!

Hì hì thời của ta đến rồi!

Nhưng mà tên quỷ này lại không đi đường đó, dẫn y băng qua một cánh đồng lúa mênh mang vô tận. Dưới ánh nắng gắt của mặt trời trên đỉnh đầu. Thanh Chính Tường sắp muốn điên lên rồi, nếu thật sự còn ở chỗ này thêm một giây phút nào nữa thì nhất định sẽ biến thành một cục thịt khô treo trên gác bếp mất thôi

Vừa phập phồng cổ áo để khí mát tràn lên người, vừa kêu hắn

"Đã đến Tô Châu rồi ngươi còn muốn hành xác đến khi nào nữa, da ta sắp bị cháy khét hết rồi!" y càu nhàu

Cao Lục Ngạn ngừng lại một chút đáp: "chịu khó một chút đi, ngươi tự nhận bản thân là nam tử hán đại trượng phu mà? Tại sao lại thiếu kiên nhẫn đến vậy?!"

Rút khăn xoan ra ngồi bẹp xuống đất lau đi mồ hôi nhễ nhại trên trán, xoa bóp hai chân sắp gãy đến nơi của mình

"Ta không phải là ngươi có thể một thân phi từ nơi này sang nơi khác một cách nhanh chóng! Mà ta chính là người đó! Chân muốn liệt đến nơi rồi"

Cao Lục Ngạn kiên nhẫn ngồi xuống bên cạnh xoa nhẹ hai chân của y rồi thở dài nói:

"Một chút nữa thôi, đừng có lãi nhãi nữa!"

Thanh Chính Tường hưởng thụ đạo lực dịu dàng từ người kia, mặt hiện rõ chữ sung sướng. Nhắm mắt lại thư giản vô cùng rồi chép miệng

"Lục Ngạn à~ chân ta đi sắp không nổi rồi! Trời lại nắng nữa... Hay là ngươi cho ta mượn cái nón đi!"

Y bĩu môi bày ra vẻ dễ thương nhất để câu hồn hắn

Cứ như bị trúng liều mê dược nặng, Cao Lục Ngạn răm rắp thành thục cởi nón trúc đeo lên đầu Thanh Chính Tường. Điều này khiến y vô cùng khoái chí, tên này chính là thích mềm mỏng. Lần sau nhất định phải dỗ ngọt hắn mới được...

"Leo lên ta cõng ngươi đi!"

Ô... Có phải ta nghe nhầm hay không?! Hắn muốn cõng ta? Tên này bị ấm đầu nặng rồi... Hay là rơi vào bể tình của bổn đại nhân đây?

Nhìn Cao Lục Ngạn đã đứng sẵn thế cúi người, y mở mắt to đến mức muốn rụng ra bên ngoài chứng kiến chuyện ngàn năm mới xảy ra như này. Không lo nghĩ gì nhiều liền phi thân bay thẳng lên lưng nam nhân ngự trị

Ôm lấy cổ, dựa mặt vào bờ lưng ấm áp khiến y có cảm giác không muốn rời người này một chút nào. Cứ như bản thân và hắn như hòa thành một thể vậy!

Mùi hương nam tính lại xộc thẳng vào mũi, mái tóc Cao Lục Ngạn tuy dài nhưng lại không cứng, xúc cảm chạm vào rất tuyệt. Nhưng kẻ thù vẫn là kẻ thù! Cho dù đối tốt với y như thế nào, tuyệt đối không thể quên được thân phận của bản thân mình với hắn được!!

"Ngươi nhẹ quá..."

"Tất cả đều do ngươi hết, đừng có mà lên giọng trách móc!"

Người trên thân của Cao Lục Ngạn cứ như cục bông mềm vậy...

Tay hư hỏng lại giở trò bậy bạ, luồn lách đến hai bờ mông của y bóp mạnh không khỏi làm Thanh Chính Tường la to đánh mạnh vào vai

"Vương bát đản không được làm bậy!"

Cao Lục Ngạn dường như không nghe thấy lời nói, một bước làm tới càng xoa mạnh hơn lúc ban đầu

Hắn cười nhẹ châm chọc: "Ngươi quá mê người... Làm bổn tọa không nhịn được liền muốn đè ngươi ra tại đây"

Mặt bất giác đỏ như gấc, y quá sai lầm khi giao cả người cho tên này rồi

Đi hết một cánh đồng dài vô tận, một lúc sau cũng đến được một chỗ nho nhỏ có người. Cao Lục Ngạn từ từ đặt người xuống đất, lôi ra một tấm địa đồ trầm ngâm một chút thì lại cất vào quay sang kêu y đi tiếp

"Ngày mai chúng ta sẽ gặp lại Dung Liên và Dung Cổ Trạch!"

"Hừ! Lại là hai người đó! Nhìn qua nhìn lại thì ta chẳng ưa bọn chúng một tí nào."

Bỗng nhiên hắn đè chặt thân của y vào một góc cây ở gần, mắt bắt đầu ánh lên sự hoang dã đáng sợ. Dùng tay chặn hai lối ra tả hữu nhất định ép y vào đường cùng. Mặt đằng đằng sát khí nặng nề, nói:

"Nhất định ngươi phải ở ngay bên cạnh ta, không được rời một bước hiểu chưa!"

Thanh Chính Tường run người một cái không biết hắn có bị vấn đề thần kinh gì hay không, nói trở mặt là trở mặt làm y sợ muốn chết. Cúi người co ro vỗ ngực cứng của Cao Lục Ngạn mà trấn an

"Ấy Cao đại ca bình tĩnh, chuyện gì thì từ từ giải quyết chứ đừng nóng giận như vậy! Rất hại thể lực a... Để tiểu đệ đây quạt cho ngươi" y cười trừ luồn phía khoảng trốn ở dưới chạy ra rồi lấy vạt áo dưới thân kéo lên quạt cho hắn...

Nhìn dáng vẻ đần độn này không khỏi khiến Cao Lục Ngạn muốn đè xuống đâm cho vài phát

Phủi tay áo kéo thẳng người vào lòng sau đó lôi đi tiếp

Một khoảng sau thì y bất chợt dừng lại trước một gian nhà tranh không lớn cũng không nhỏ. Trầm tư một lúc thì thất thần kêu lớn mặc cho Cao Lục Ngạn khó hiểu nhìn

"Dương thúc thúc!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com