Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chapter 16

Chapter 16

Thêm lần nữa Du và Long phải vào viện nhưng lần này người nằm trong phòng bệnh kia là Long. Du thật sự tò mò tại sao Long lại đổ bệnh như thế hay cả đêm hôm qua anh ngồi đó hứng sương? Hàng tá suy nghĩ ẩn hiện trong đầu càng khiến Du thấy lo cho Long hơn, một lát sau bác sỹ thông báo rằng Long đã tỉnh lại và bớt sốt nó mới an tâm phần nào.

Du vừa bước vào chỗ Long nằm anh đã lạnh nhạt với nó, anh quay mặt chỗ khác và nói.

  - Đi đi!

Du vờ như không nghe Long nói gì nên nó ngồi xuống ghế cạnh giường, miệng cười toe toét nói.

  - Long đói bụng chưa để Du mua gì đó cho Long ăn nha.

  - Tôi nói là em đi đi.

Long nạt ngang làm cho những người xung quanh chú ý, họ nhìn về phía Long và Du một cách tò mò, Du cười gượng phớt lờ thái độ khó chịu đó của Long.

  - Vậy Du gọt trái cây cho Long ăn lót dạ, táo mới mua tươi ngon lắm nha.

  - Tôi không cần.

Long gạt phăng trái táo trên tay Du khi nó mới gọt được một lớp vỏ, trái táo rớt phịch xuống đất và con dao lướt ngang qua ngón tay Du khiến nó kêu lên một tiếng, máu chảy nhỏ giọt dính lên người của Du. Thấy thế Long hoảng hốt cố ngồi dậy cầm lấy tay Du và rối rít xin lỗi.

  - Em có sao không? Tôi xin lỗi, tôi không cố ý làm em bị thương đâu.

Du đau lắm nhưng nó không khóc, nó rút tay ra khỏi tay Long và cố nở một nụ cười miễn cưỡng.

  - Thôi để Du dọn chỗ này, không sao đâu, Long nằm nghỉ đi.

Nó không nhìn vào mắt Long mà cắm cúi lượm mấy thứ rớt dưới sàn, ngón tay của nó vẫn còn chảy máu điều đó càng làm cho Long cảm thấy mình thật điên rồ khi đã hành xử như thế, anh níu tay Du lại lúc nó vừa định bước đi, anh khẩn cầu nó lần nữa.

  - Em đừng đi mà, có được không?

  - Du sẽ gọi bé Linh vào chăm sóc Long còn giờ Du phải về nhà nếu không anh Quân lại la nữa.

Du cố gắng không biểu lộ cảm xúc trong giọng nói, nó trả lời như thể là nó chẳng buồn chẳng giận gì Long, nó đẩy tay anh ra và vội vã rời khỏi căn phòng đó, Long bất lực nhìn theo dáng Du khuất tầm mắt mà không làm gì khác được nữa.

Trên đường về nhà ngồi trên taxi mà lòng Du cứ rối như tơ vò, ừ thì rõ ràng nó biết Long luôn quan tâm đến nó nhưng người nó yêu lại là Quân, còn Linh nữa, cô bé chắc đau lòng đến chết mất nếu vô tình thấy Long tỏ ra quan tâm Du đặc biệt hơn mức anh em như thế. Những suy nghĩ đó cứ lỡn vỡn mãi cho đến khi xe dừng lại trước cửa nhà, Du vừa bước ra ngoài thì đã thấy Quân ngồi đợi trên chiếc xe của mình, trông anh khá là khó chịu, lần này không xong nữa rồi.

  - Em đi đâu giờ này mới về? 

  - Dạ lúc nãy Long bị ngất nên em đã đưa vào bệnh viện.

Du lí nhí trả lời trong khi cố tra chìa khóa vào ổ để mở cửa. Quân dắt xe vào nhà nhưng vẫn giữ thái độ hậm hực đó.

  - Anh quên mang chìa khóa, ngoại thì đi đâu không có nhà  nên đứng ở ngoài đợi em gần hai tiếng, sao em không bao giờ chịu đem điện thoại theo bên mình vậy hả?

  - Em xin lỗi, tại em đi gấp quá.

Du cứ một câu xin lỗi hai câu xin lỗi dẫu vậy Quân cũng chẳng thèm nghe mà tiếp tục tra khảo nó.

  - Em với thằng Long thân lắm hả, nhỏ Linh đâu không đưa nó vô viện mà phải là em. Anh đã cấm em không được qua lại với nó nhưng em vẫn cãi lời là sao?

Du thật sự chịu hết nỗi rồi, nó bặm môi để ngăn không cho mình nổi giận nhưng Quân thì không biết điều đó, anh lớn giọng khi thấy Du đi thẳng vào nhà.

  - Anh đang nói chuyện với em mà em tỏ thái độ gì vậy hả, quay lại mau.

Du ngừng bước, nó nắm chặt bàn tay của mình đến nỗi vết thương lúc nãy rách toạc chảy máu, nó đanh giọng đáp.

  - Anh trở nên ích kỷ từ khi nào, em không còn nhận ra anh nữa. Em mệt, để em ngủ.

Dứt lời Du vào phòng đóng cửa một cách mạnh bạo, tiếng cửa đập tạo thành tiếng vang lớn, Quân ngơ người vì thấy Du như vậy...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com