Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 144+145 - Chernobyl

Chương 144: Chernobyl E1

Ánh đèn vàng mờ nhạt hắt tới, bước chân của Lê Tiệm Xuyên hơi khựng lại, tay siết chặt gậy trekking, khẽ nheo mắt cười: "Trùng hợp thật."

Người đàn ông ở lối vào sân trong mặc đồ leo núi màu xanh xám đậm, dáng người mảnh khảnh của người nọ có hơi cồng kềnh. Có lẽ do sợ lạnh nên búi lông màu cam mềm mại trên tay người nọ cũng được quấn một chiếc áo nhỏ cùng màu lông, đôi mắt tròn long lanh đang mở to trong bóng đêm sáng tối đan xen.

Thật trùng hợp, người xuất hiện ở nơi này chính là người vừa gặp qua trước đó không lâu, Tạ Trường Sinh.

Đây có thể nói là một nhân vật hoàn toàn không nằm ngoài dự đoán của Lê Tiệm Xuyên.

Trên thực tế, sau khi rời khỏi nước Mỹ, Lê Tiệm Xuyên từng thu thập thông tin về Tạ Trường Sinh nhưng không được bao nhiêu, ngoại trừ xác minh toàn diện rằng Tạ Trường Sinh là đạo sĩ bất lương nô lệ mèo thuần chủng thích đồ cổ thì không còn gì nữa.

Tuy nhiên, những người vốn tưởng rằng sẽ hiếm gặp lại nhau trong tương lai lại xuất hiện trong phòng thí nghiệm GOD, xuất hiện ở Ai Cập, nay lại tình cờ xuất hiện tại đài thiên táng của Kailash, điều này buộc Lê Tiệm Xuyên phải đặt câu hỏi.

Nếu Tạ Trường Sinh không nói dối thì theo hành trình và thời gian, Tạ Trường Sinh hẳn khởi hành cùng lúc hắn và Ninh Chuẩn vừa rời khỏi Ai Cập, sau đó gấp rút đến Kailash, bằng không thì sẽ không thể tới trước bọn họ khi đi bằng tuyến đường thông thường dài hơn một chút.

Như thể nghe thấy sự đề phòng và nghi vấn trong lời nói của Lê Tiệm Xuyên, đuôi mày trên khuôn mặt lạnh lùng và đẹp trai của Tạ Trường Sinh khẽ nhúc nhích, giọng điệu thờ ơ nói: "Tôi nhận được cuộc gọi của bà Bành ở Ai Cập, bà ấy nói bà ấy tìm thấy một món đồ có thể liên quan đến Ghost nên bảo tôi đến đây một chuyến."

"Đến đây nào, A Hoàng."

Ninh Chuẩn cởi nút khóa kim loại của mũ, hơi thở phả ra trong không khí lạnh, vừa đi về phía cổng sân, vừa vẫy tay với con chó vàng kia: "Ghost... Xem ra tà tâm đối với trò chơi Hộp Ma của bà đồng kia vẫn chưa chết."

Lê Tiệm Xuyên nhướng mày: "Vị bà Bành này không phải người chơi Hộp Ma sao?"

Biết Ninh Chuẩn và Tạ Trường Sinh, còn biết cả Ghost, nhưng không phải là người chơi Hộp Ma thì có hơi lạ.

"Không phải, nhưng bà ta hi vọng là phải."

Ninh Chuẩn lấy trong túi ra một cục giăm bông, bẻ ra và đút cho con chó vàng.

Con chó vàng dường như biết Ninh Chuẩn, lúc nghe thấy tiếng thì chần chờ, nhưng khi Ninh Chuẩn bước tới nó đã vẫy đuôi, dụi cái mũi ẩm ướt vào chân Ninh Chuẩn.

Đúng lúc này, cánh cửa gỗ của ngôi nhà đất trong sân đột nhiên kêu cọt kẹt mở ra một nửa, trong cửa xuất hiện một bóng người gầy gò, rồi chợt có một giọng nữ mang phong thái giáo viên khá nghiêm túc và đoan trang truyền ra: "A Hoàng, bữa tối con ăn nhiều lắm rồi..."

Giọng nói dừng lại một chút, Lê Tiệm Xuyên cảm thấy một ánh mắt sắc bén quét qua bọn họ: "Vào trong hết đi, thích đứng ngoài cửa nói chuyện dưới trời lạnh thế này à?"

Lướt qua vai Ninh Chuẩn, Lê Tiệm Xuyên liếc nhìn về phía cánh cửa nhà cũ kỹ, thị lực xuyên qua bóng tối mờ ảo, thấy rõ bóng người đang đứng bên trong cửa.

Thành thật mà nói, bà Bành có hơi khác với tưởng tượng của Lê Tiệm Xuyên.

Các đặc điểm trên khuôn mặt của bà ta tương đối bình thường, vì có chút dòng máu lai Châu Á nên đồng tử mang màu vàng sẫm hiếm thấy, lóe lên một tia yêu dị như mèo.

Nhưng dù rằng như vậy, so với biệt danh bà đồng, Lê Tiệm Xuyên vẫn cảm thấy bà ta giống một giáo sư pháp thuật lớn tuổi và nghiêm túc hơn. Chiếc áo choàng đen dày quấn quanh người che bớt lớp khí chất của người trí thức, hai má hơi chùng xuống khiến đường rãnh mũi má hằn sâu, cả người toát ra cảm giác cứng nhắc khó gần và khó hòa hợp.

"Khụt khịt!"

Con chó nhà ngậm lấy chân giò hun khói rồi không chút do dự vứt bỏ Ninh Chuẩn đang cho nó ăn qua một bên, vọt vào trong nhà, cọ vào cạnh cửa như làm nũng rồi cắn chân giò hun khói chạy đi.

Chủ nhà đã lên tiếng, khách không tiện đứng trước cửa nữa.

Lê Tiệm Xuyên đi theo Ninh Chuẩn và Tạ Trường Sinh vào trong, vẫn cảnh giác liếc nhìn khoảng sân này vài lần.

Sân không lớn, chung quanh có tường cao, trống không, ngoại trừ một chuồng ngựa đơn sơ thì không có gì khác. Trong chuồng có một con ngựa đen già, nằm yên tĩnh trong chuồng như một bóng đen dày đặc.

Trong sân không có chái nhà, chỉ có một căn nhà bằng đất, tường rất dày, dưới mái hiên treo thịt xông khói và xúc xích khô, còn có hai xâu ớt đỏ tươi, có chút xung đột với phong cách Tây Tạng xung quanh.

Bước vào căn nhà đất, không gian bỗng trở nên chật hẹp, mái nhà lợp tranh lụp xụp gây cảm giác ngột ngạt khó hiểu.

Vài món đồ nội thất cũ bằng gỗ gụ ngâm mình trong ánh đèn mờ ảo, mông lung ảm đạm. Tấm thảm hoa văn tinh xảo và lộng lẫy được đặt ở trung tâm căn nhà, hương trầm Tây Tạng tỏa ra từ chiếc lư hương nhỏ ở giữa tấm thảm, thấm vào ngóc ngách nhà đất, có hơi ngạt mũi.

Bà Bành ngồi xếp bằng trên thảm ra hiệu cho ba người ngồi xuống, tay cầm phích nước nóng và ba cái ca tráng men lớn, vừa rót nước nóng vừa nói: "Tôi không ngờ cậu sẽ đến đây đấy, GOD."

Giọng điệu này khá quen thuộc.

Lê Tiệm Xuyên ngồi xuống bên cạnh Ninh Chuẩn, vừa thầm nghĩ bà Bành gọi Ninh Chuẩn là GOD, dễ nhận thấy cái tên của Ninh Chuẩn mà tư liệu của Xử Lý đưa ra cũng gần với tên thật của cậu ở một số lĩnh vực khác.

"Thật ra tôi cũng không ngờ bà vẫn chưa từ bỏ." Ninh Chuẩn cởi găng tay, cầm lấy ca men làm ấm hai tay, giọng điệu trầm lạnh lười biếng.

Bà Bành đưa hai ca nước nóng còn lại cho Lê Tiệm Xuyên và Tạ Trường Sinh, đôi mắt vàng sẫm của bà ta liếc nhìn Lê Tiệm Xuyên, đột nhiên nói: "Đây là cậu trai mà cậu đang tìm kiếm sao? Tế bào cơ thể của cậu ta hẳn đang phát sinh dị biến ở mức độ nào đó, có thể sẽ kéo dài, tôi thấy cậu cuối cùng cũng có thể chăm chút cho cuộc sống ban đêm nhàm chán của cậu rồi..."

Lê Tiệm Xuyên miễn cưỡng cầm lấy ca nước nóng, gần như hoài nghi mọi người đều biết nhu cầu của tiến sĩ Ninh.

"Anh ấy là người yêu của tôi."

Ninh Chuẩn cắt ngang lời nói của bà Bành, mái tóc hơi ẩm dính vào một bên gò má trắng lạnh, hơi nóng trong ca bốc lên, đôi mắt hoa đào tiết ra một tia sáng tĩnh mịch: "Anh ấy cũng là người chơi hộp ma."

Động tác của bà Bành dừng lại, liếc nhìn Ninh Chuẩn.

Ninh Chuẩn trầm giọng nói: "Bà là nhà sinh vật học, không phải bà đồng thực sự. Bà hẳn biết rõ là ngay cả Thượng đế, trong phạm trù sinh học, cũng không thể thực hiện hồi sinh từ cõi chết chân thật. Hộp ma không phải là Đấng toàn năng, đó là tiến hành thỏa thuận với quỷ dữ."

Hồi sinh từ cõi chết?

Trong lòng Lê Tiệm Xuyên khẽ rộn rạo.

Ý mà Ninh Chuẩn tiết lộ vừa rồi là bà Bành luôn muốn trở thành người chơi hộp ma, nhưng lần này Ninh Chuẩn hình như không đồng ý. Lẽ nào lý do mà bà Bành muốn trở thành người chơi hộp ma là vì tìm kiếm bí ẩn hồi sinh ư?

Đúng là khó tin.

Mặc dù đã trải qua quá nhiều chuyện nằm ngoài lý giải của khoa học, nhưng Lê Tiệm Xuyên chưa bao giờ nghĩ đến tình huống người chết sống lại.

Hắn quan sát phản ứng của bà Bành, nhưng thấy rằng đối mặt với những lời có thể gọi là lạnh lùng và cứng rắn của Ninh Chuẩn, bà Bành dường như không có bất kỳ phản ứng đặc biệt nào, chẳng qua là gương mặt hơi ngăm đen lộ ra chút trắng xanh âm trầm, hai mắt rũ xuống, rơi vào con mèo quất đang ngủ yên trong vòng tay của Tạ Trường Sinh.

"Tôi biết rõ chứ, tôi chưa bao giờ nghĩ đến chuyện thăm dò cảnh giới của thần linh. Tôi tìm đến Trường Sinh, muốn thuyết phục cậu ấy trốn cậu để mang tôi vào trò chơi hộp ma. Tôi không phủ nhận điều đó, nhưng trùng hợp làm sao, cậu gần như bị cầm tù ở California lại đến đây vào lúc này, điều này khiến tôi băn khoăn rằng dù cho có thần thánh trên đời, tất cũng sẽ thiên vị."

Lê Tiệm Xuyên đã phải thừa nhận rằng cho dù bà Bành này trông hệt một nhà khoa học, nhưng nói tới nói lui vẫn thực sự đầy bí ẩn.

"Nhưng đó chỉ là một nhân tố, còn một điều nữa tôi luôn muốn nói với cậu, đó cũng là mục đích tôi tìm tới Trường Sinh."

"Tôi không nghĩ tôi đã đề cập với cậu lý do tại sao tôi chọn sống ở đây..."

Nói xong, bà Bành khẽ nhấc người lên, kéo mở một ngăn tủ gỗ gụ dựa vào tường, lấy ra một túi đựng tài liệu dày cộm không biết dính phải dầu mỡ gì đó.

Bà ta mở túi hồ sơ ra, giũ toàn bộ đồ vật bên trong ra trên thảm, từng trang giấy chi chít chữ kẹp theo tranh ảnh rơi xuống lả tả.

Lê Tiệm Xuyên đưa mắt nhìn qua, liền thấy phía trên cùng là một bản báo cáo thực nghiệm, đồng tử đột nhiên co rút lại: "Dao động năng lượng bất thường và ghi chép dữ liệu đột biến tế bào sinh học..."

Lông mi hơi rũ xuống, Ninh Chuẩn cầm lên vài tờ, cúi đầu đọc. Tạ Trường Sinh cũng dành ra một tay nựng mèo để nhặt lên một tấm hình.

Trong không gian yên tĩnh ngập tràn ánh sáng mờ ảo, giọng bà Bành hơi khàn, thấp giọng nói: "Thực ra, lúc rời khỏi Viện nghiên cứu ở Bắc Băng Dương, tôi đã nghe theo lời khuyên can của các cậu và vứt bỏ mấy ý tưởng thử nghiệm điên rồ đó, muốn tìm một nơi có thể để tâm hồn yên nghỉ, hoài niệm các con của tôi."

"Nhưng vào đêm trước khi tôi rời viện, tôi thấy được một mẩu thông tin liên quan đến núi Kailash và hang động Shambala trong phòng thí nghiệm của viện trưởng."

Ninh Chuẩn xem giấy, miệng thản nhiên nói: "Trên đó viết cái gì?"

Bà Bành lắc đầu: "Trên đó không viết gì cả, nhưng việc nó xuất hiện trong phòng thí nghiệm đã cho thấy tự bản thân nó không bình thường. Sau đó, tôi đã tìm đọc rất nhiều thông tin về núi Kailash, thậm chí còn đi đến Đức để mua tin tình báo của đội Himmler từ một số tổ chức bí mật. Tôi ôm ấp chút hi vọng hão huyền mà đi đến ẩn cư ở Kailash."

"Lực lượng quân sự xung quanh Kailash cũng như nhiều dấu hiệu khác cho thấy nó không phải chỉ là một ngọn núi thiêng theo ý nghĩa biểu tượng mặt ngoài... Sau đó, xuất phát từ nhiều lí do, tôi đã xây dựng một phòng thí nghiệm thuộc về tôi dưới mặt đất của ngôi nhà này, liên tục theo dõi mọi thứ của Kailash."

"Vào sáng sớm năm 2037, sau khi làm vệ sinh cá nhân, tôi theo lệ cũ vào phòng thí nghiệm để quan sát dữ liệu, nhưng bất ngờ là chỉ qua một đêm, tôi phát hiện thiết bị của tôi đã bị hỏng."

"Tôi chữa gấp dữ liệu của nó, sau đó lấy được một phần báo cáo giám sát về biến động năng lượng bất thường... Tôi tin rằng đây không phải là lần duy nhất xảy ra những biến động bí ẩn như vậy. Tôi đã ngồi chờ trước thiết bị gần như cả ngày lẫn đêm, mãi đến một ngày mùa hè năm 2050..."

Lê Tiệm Xuyên biết bà Bành đang nói đến ngày nào.

Trùng khớp với tư liệu mà Xử Lý cho ra và báo cáo kim tự tháp mà "Cấm Kỵ" lấy được, sự biến động năng lượng bất thường gần đây nhất của Kailash chính là ngày trò chơi Hộp ma Pandora tuyên bố giáng xuống toàn thế giới.

Những chuyện này không làm hắn bất ngờ, lý do khiến hắn hơi kinh ngạc là vì báo cáo thí nghiệm về đột biến tế bào sinh học sau khi theo dõi năng lượng kia kìa, nén lại kích động chau mày, Lê Tiệm Xuyên nói: "Báo cáo thí nghiệm này của bà... sau sự biến động năng lượng bất thường ngày hôm đó, bà đã lên Kailash à?"

Động tác lật xem giấy Ninh Chuẩn và Tạ Trường Sinh cùng lúc dừng lại, cùng nhìn về phía bà Bành.

"Đúng vậy."

Một nụ cười nở trên khóe miệng bà Bành: "Tôi đã chuẩn bị xong mọi thứ, gần như lên đến đỉnh núi. Tôi đã thực hiện thí nghiệm này ở đó."

"Nhiệt độ thấp thông thường giúp bảo quản tế bào, nhưng nhiệt độ cực thấp có thể gây ra một số tổn thương không thể phục hồi đối với tế bào sinh học. Trong thí nghiệm đó, cá nhân tôi thấy mình cũng giống như những tế bào trong cuộc thí nghiệm ở nơi đó, gần như đã chết, nhưng sau đó... đã lấy lại sức sống từ trong tuyệt vọng một cách kỳ lạ."

"Việc kiểm tra đo lường sau đó không tìm thấy bất kỳ bất thường nào, nhưng tôi tin có một bức xạ đặc biệt chưa được phát hiện, nó tương đương với ánh sáng của thần linh và lời nguyền của quỷ dữ."

Lê Tiệm Xuyên nghe thấy tiếng tim đập nhanh hơn.

Hắn đọc lướt qua nội dung báo cáo hỗn hợp tiếng Trung và tiếng Anh, trong lòng lờ mờ cảm nhận được thứ gì đó, như bị một lớp vải mỏng che phủ, không rõ ràng lắm, nhưng lại có thể nhìn ra đường nét mơ hồ.

"Ngoài ra, tôi còn tìm thấy một thứ ở đó."

Bà Bành cho tay vào một ngăn kéo khác, lấy ra một bảng tên bằng kim loại được bọc trong túi nhựa, tháo túi nhựa ra, dòng chữ khắc trên bảng tên được phơi ra ngoài ánh sáng, là một từ đơn viết tay rất đơn giản, Ghost.

Hóa ra bà Bành không nói dối Tạ Trường Sinh, thực sự có vật liên quan đến Ghost, chỉ là chuyện phát hiện ra vào mùa hè lại được đề cập vào lúc này? Ngoài ra, từ đơn viết tay này cho Lê Tiệm Xuyên một cảm giác quen thuộc không thể giải thích được, như thể đã nhìn thấy ở nơi nào đó không chỉ một lần.

Sau một lúc suy nghĩ, Lê Tiệm Xuyên đột nhiên bừng tỉnh __

Đây là chữ viết tay của hắn.

Hắn chưa bao giờ viết qua từ Ghost, nhưng nếu viết nó trong đầu theo thói quen nét chữ của mình thì nó sẽ giống hệt như nét chữ ở trên bảng tên.

Điều này nói rõ cái gì?

Sắc mặt Lê Tiệm Xuyên hơi tối lại, trầm mặc không nói.

"Bà cho rằng cái này không thoát khỏi liên quan tới trò chơi Hộp Ma, cho nên vẫn muốn vào trò chơi Hộp Ma." Ninh Chuẩn liếc nhìn bảng tên, thả tờ giấy trong tay xuống, nhìn thẳng về phía bà Bành, lạnh nhạt nhếch khóe môi, "Nếu tôi vẫn từ chối thì sao?"

Đột nhiên, một cảnh giác nguy hiểm tràn ngập trong lòng Lê Tiệm Xuyên.

Hắn nâng mắt lên, vừa lúc đối diện với họng súng đen ngòm âm thầm giơ lên.

Bà Bành ngồi đối diện, tay cầm khẩu súng đen kịt, bình tĩnh nhìn Ninh Chuẩn: "Chuyện liên quan đến con cái, bất kỳ người mẹ nào cũng có thể trở thành một kẻ mất trí. Đây là chuyện không cần phải nghi ngờ."

Lưỡi dao cạo trượt vào kẽ ngón tay, cơ thể kéo căng lập tức điều chỉnh sang trạng thái chiến đấu. Ánh mắt của Lê Tiệm Xuyên tìm kiếm sơ hở trên người bà Bành, đồng thời hơi điều chỉnh tư thế ngồi để có thể trong chớp mắt đối phương nổ súng, hắn sẽ kéo Ninh Chuẩn tránh khỏi viên đạn gần trong gang tấc.

Con mèo màu quất Khanh Khanh dường như cũng cảm nhận được sát khí đột ngột.

Bộ lông mềm mại và bồng bềnh trên cơ thể nó dựng lên, móng vuốt sắc nhọn đâm ra, lưng cong lên trên đùi Tạ Trường Sinh.

"Điều khiển thời gian, hồi sinh cơ thể khiếm khuyết, hoạt tính tế bào..." Ninh Chuẩn nhẹ giọng liệt kê những truyền thuyết sức mạnh thần bí của Kailash, cổ họng phát ra một tiếng cười khẽ không rõ, "Chứng kiến những chuyện này, đừng nói chỉ mỗi bà, chính tôi cũng thấy rất thích thú và tò mò."

"Tò mò là đặc điểm mà mọi nhà nghiên cứu khoa học không bao giờ đánh mất được. Nhưng tôi cũng tin rằng, con người không thể chạm tới cảnh giới của thần thánh, trong đó nhất định có những lý do khác."

Cậu nhìn chằm chằm vào họng súng ẩn chứa nguy hiểm chết người, nói: "Tôi từ chối bà ngay từ đầu là vì thí nghiệm của bà sắp gây nguy hiểm cho người vô tội, chúng nó phải được ngừng lại. Phỏng đoán của bà hoàn toàn dựa trên tưởng tượng, không có khả năng cho ra kết quả thực tế."

"Nhưng bây giờ bà đã cho tôi thấy một số dị thường đáng chú ý và sự tỉnh táo của bà."

Lê Tiệm Xuyên nhìn thân hình gầy gò đang run rẩy và quai hàm cứng đờ của bà Bành, có lẽ đã hiểu Ninh Chuẩn đang nói gì.

Ngoài Ninh Chuẩn, bà Bành biết rất nhiều người có thể có chìa khóa hộp ma và có thể đưa bà ta vào trò chơi sau khi lấy được hộp ma, ở trước mắt bà ta còn vô số cơ hội khác để bà ta đạt được mục đích của mình, nhưng ngoại trừ Ninh Chuẩn và Tạ Trường Sinh, bà ta từ đầu đến cuối chưa từng chọn con đường lựa chọn người khác.

Có lẽ bà ta cũng mong đợi một chút giúp đỡ và khắc chế, còn có một chút tín nhiệm.

"Tôi có thể hứa với bà là sẽ đưa bà vào trò chơi Hộp Ma."

Ninh Chuẩn dừng lại một chút rồi tiếp tục: "Nhưng bà nên biết tỷ lệ tử vong của nó rất cao. Cho dù là tôi và Trường Sinh cũng sẽ có khả năng bỏ mạng trong ván tiếp theo, mời bà đến dự đám tang."

Tạ Trường Sinh vẫn trầm mặc như người vô hình đột nhiên nói: "Là một người bạn, tôi sẽ không ủng hộ cậu. Tôi không thích dự đám tang."

Ninh Chuẩn như vừa nghe được một câu chuyện cười, khẽ cười một tiếng rồi hơi ngả người ra sau, tựa vào vai Lê Tiệm Xuyên.

Khuôn mặt cứng đờ của bà Bành cũng lộ ra một chút thư thái.

Bà ta từ từ bỏ khẩu súng trong tay xuống, đưa tay lên sờ đầu con chó to màu vàng đang sà tới, thấp giọng nói: "Cảm ơn."

Lê Tiệm Xuyên không có bạn bè, cũng nhìn không ra bầu không khí kỳ quái giữa ba người bạn già kia, nhưng sau cuộc nói chuyện này, ba người vốn dĩ vẫn còn có chút đề phòng hình như đã cởi bỏ được thứ gì đó mà trở nên thả lỏng.

Nhưng dù Lê Tiệm Xuyên hiểu rõ nguyên nhân vì sao Ninh Chuẩn đồng ý với bà Bành, song theo tính cách của Ninh Chuẩn, cậu không thể thay đổi sự khăng khăng ở mấy tháng trước chỉ vì một phần nội dung thí nghiệm này được.

Hơn nữa, Ninh Chuẩn từ chối mang theo bà Bành vào trò chơi Hộp Ma có lẽ không phải chỉ vì sợ bà Bành sẽ sử dụng hộp ma để tham cứu thí nghiệm hồi sinh từ cõi chết gì đó.

Lê Tiệm Xuyên mơ hồ cảm thấy trong này còn có những lý do khác.

Nghĩ như vậy, Lê Tiệm Xuyên không khỏi liếc nhìn Ninh Chuẩn.

Đôi mắt hoa đào sâu tối kia vẫn không để lộ bất kỳ cảm xúc gì, mơ hồ như bị băng sương bao phủ, che dấu một tia suy tư ứ đọng.

Bà Bành sắp xếp các tài liệu rải rác này lại và nói: "Đưa tôi vào trò chơi ngay bây giờ đi."

Bà ta nghiêng đầu qua chỗ khác, nhìn về một hướng qua bức tường dày, đó là vị trí của Kailash.

"Nơi gần thần linh nhất có lẽ sẽ nhận được một gợi ý khác biệt."

Sau hai ván, Lê Tiệm Xuyên lại đeo nhẫn hoa gai vào tay.

Theo câu "Bắt đầu đi" của Ninh Chuẩn, Lê Tiệm Xuyên cảm nhận được cơn chóng mặt mãnh liệt quen thuộc, song song đó là một tiếng cạch nhỏ đến mực không thể nghe thấy truyền vào tai.

"Hộp ma đã đóng, trò chơi bắt đầu."

"Chào mừng các người chơi!"

Cơ thể đột ngột hạ xuống, cảm giác thực truyền đến lưng và hai chân.

Lê Tiệm Xuyên tìm được cảm giác tay chân, thận trọng mở mắt ra. Ba ngọn nến trắng sáng rực rọi vào trong tầm nhìn, chiếu sáng bàn thí nghiệm lạnh giá và trắng tinh.

Đưa mắt nhìn ra bên ngoài, Lê Tiệm Xuyên phát hiện đây là một phòng thí nghiệm khá nhỏ, bốn mặt tường xung quanh sơn màu trắng, có hơi ố vàng loang lổ, mang lại cảm giác cổ xưa.

Ngoài ba ngọn nến trắng trên bàn thí nghiệm trước mặt ra thì còn có hai ống đèn phát ra ánh sáng ảm đạm trên đầu.

Phòng thí nghiệm trống hoác, không có đồ đạc gì khác ngoại trừ một bàn thí nghiệm và bảy chiếc ghế kim loại đặt xung quanh bàn thí nghiệm.

Bao gồm cả Lê Tiệm Xuyên, có tổng cộng mười ba người mặc áo choàng chia ra hai bên ngồi xung quanh bàn thí nghiệm này.

Tất cả người chơi thận trọng hạn chế động tác thừa thãi, kín đáo đánh giá những người khác, từ đó có thể thấy ván này hẳn không có người chơi mới lỗ mãng.

Là một người bình thường, bà Bành không biết nhiều về nội dung của trò chơi Hộp Ma, nhưng có lẽ có hiểu biết một số quy tắc cơ bản, cộng với việc bản thân không phải là người liều lĩnh nên bà ta cũng không có biểu hiện khác thường nào.

Dưới ánh sáng nhợt nhạt của đèn và ánh nến, một phần thịt bò đẫm máu và rau cải được ngâm trong cốc đo đạc đặt ở trước mặt mỗi người chơi. Bên cạnh cốc đo đạc có nhíp và dao mổ, những thứ này hẳn là bộ đồ ăn.

Sự kết hợp này khiến Lê Tiệm Xuyên thấy hơi buồn nôn, nhưng hắn tin chắc Ninh Chuẩn sẽ khá thích phong cách này.

Ngay lúc các người chơi đang dò xét qua lại, cánh cửa phòng thí nghiệm đang đóng chặt đột nhiên bị đẩy ra, một người đàn ông mặc đồ bảo hộ nặng nề bước vào, cởi kính an toàn và mũ xuống, lộ ra khuôn mặt gầy gò như bộ xương.

"Chào buổi tối, các nhà nghiên cứu."

Hết chương 144

Chương 145: Thảm họa Chenorbyl E2

Các người chơi không hẹn cùng quay đầu nhìn, ánh mắt dò hỏi lần lượt đổ dồn vào người đàn ông đang bước vào phòng thí nghiệm.

Dưới ánh đèn ảm đạm đầy hiệu ứng phim kinh dị, người đàn ông gầy gò kéo bộ đồ bảo hộ nặng nề và cồng kềnh ngồi xuống cái ghế trống ở rìa bàn thí nghiệm, vừa quen tay cởi bỏ bộ giáp khác loại này, vừa có chút mệt mỏi nói: "Có lẽ có người ở đây biết tôi, cũng có nhiều người không biết tôi, nhưng không sao cả, tôi sẽ tự giới thiệu mình một chút, tôi là Yegor, là trưởng nhóm của mọi người trong đợt thí nghiệm lần này và là nhà sinh vật học thường trú tại Chernobyl..."

Chernobyl.

Điều này dường như đưa ra cơ sở cho vốn tiếng Nga trôi chảy của người đàn ông gầy gò.

Khi bước vào trò chơi Hộp Ma lần đầu, Lê Tiệm Xuyên từng cảm thán trò chơi Hộp Ma không hổ danh là trò chơi có tiếng là thiên tài mới được lựa chọn, quả thật chỉ dùng người toàn năng.

Hễ là người chơi hộp ma, nếu không thông thạo một vài ngôn ngữ từ khắp nơi trên thế giới thì một khi được ngẫu nhiên đưa vào một hoàn cảnh nước ngoài, e rằng sẽ không thể hiểu được người thuyết minh nói gì, chứ đừng nói đến chơi trò chơi, vượt màn hoặc giải câu đố. Số đỏ thì có thể mơ màng đánh bừa đến cuối màn; số xui thì ngay cả một ván cũng không qua nổi.

Sau khi Yegor cởi bỏ đồ bảo hộ, khuôn mặt cứng đờ của anh ta cuối cùng cũng lộ ra vẻ thư thái.

Anh ta có khung xương cao to, nhưng gầy đến bất thường.

Phía sau đồ bảo hộ, anh ta mặc một bộ đồ đen bó sát người, hơi giống đồ tù nhân, đã ướt đẫm mồ hôi, dính vào thân thể gầy guộc.

Giống như chẳng nhận ra những ánh mắt khác nhau của mười ba người đang tập trung vào mình, Yegor quen thuộc cầm nhíp và dao mổ lên, bắt đầu cắt miếng bít tết đẫm máu, nói: "Ở những bữa tối về sau, mọi người có thể ăn trước, không cần đợi tôi."

Anh ta nhét miếng bít tết vào miệng, giọng nói trở nên trầm hơn.

"Tôi không biết rốt cuộc mọi người sẽ tiến hành thí nghiệm gì ở Chernobyl, đồng thời tại sao lại phải đi vào chỗ sâu nhất của khu vực cấm, nhưng nếu mọi người muốn tiến hành thí nghiệm suôn sẻ thì tốt hơn hết nên tuân thủ một số quy tắc."

Nghe thấy hai chữ quy tắc, tất cả những người chơi xung quanh bàn thí nghiệm khẽ thay đổi tư thế, trở nên tập trung hơn.

Yegor nhai miếng bít tết, nuốt nó vào cổ họng, lại uống một ngụm rượu đỏ đẫm máu trong cốc đo lường, đôi môi nhợt nhạt và xám xịt của anh ta hồng hào trở lại.

Anh ta nói: "Dựa theo hành trình dự kiến ​​của mọi người, mọi người sẽ khởi hành từ Viện nghiên cứu nằm ở rìa khu vực cấm Chernobyl này, dành bảy ngày để băng qua nửa phía Nam của khu vực cấm, đến được tàn tích của vụ nổ hạt nhân ở trung tâm khu vực cấm."

"Tuy nhiên, mọi người cần lưu ý rằng đã hơn sáu mươi năm trôi qua kể từ khi vụ nổ hạt nhân xảy ra. Do thảm họa trước đây nên khu vực cấm Chernobyl đã sản sinh ra một loại từ trường mà khoa học không thể giải thích."

"Từ trường đã xúc tác cho một vài thứ kỳ lạ, dẫn đến có rất nhiều hiện tượng bí ẩn xuất hiện trong khu vực cấm này. Trong trường hợp bình thường, người ngoài không thể vượt qua Chernobyl mà cần phải có người bản địa dẫn đường thì mới tránh khỏi việc mất phương hướng trong khu vực cấm."

"Bởi vì nhân số của mọi người quá nhiều, mà mỗi người bản địa dẫn dường chỉ có thể dẫn theo không quá bảy người, nên tôi đã tìm đến ba người dẫn đường, mọi người sẽ được chia thành ba nhóm cùng với một nhóm các nhà nghiên cứu khác cũng đến khám phá khu vực cấm, theo người dẫn đường tiến vào khu vực cấm."

"Vì nhóm người dẫn đường có công việc và thời gian nghỉ ngơi không bình thường nên trong bảy ngày tới, mỗi tối, tức là sau khi ăn tối, mọi người sẽ lên đường theo sự hướng dẫn của người dẫn đường, còn ban ngày thì có thể dừng chân nghỉ ngơi tại điểm tiếp tế dọc đường đi."

"Tôi đây cần nhắc nhở mọi người một việc, nhất định phải tới điểm tiếp tế trước bình minh! Bằng không thì tin tôi đi, mọi người không muốn biết chuyện kinh khủng gì sẽ xảy ra đâu."

Khóe miệng cứng đờ của Yegor cong lên thành một vòng cung không hề hài hước chút nào, thậm chí còn hơi đáng sợ.

"Hãy ghi nhớ lời khuyên của người dẫn đường, không ai biết những điều cấm kỵ của Chernobyl này hơn bọn họ. Cuối cùng, tôi xin chúc mọi người những điều tốt đẹp nhất, các nhà nghiên cứu."

Yegor nói xong, cụp mắt xuống và tiếp tục cắt bít tết.

Lời thuyết minh ngắn gọn này dường như đã đến hồi kết, trong phòng thí nghiệm chật chội, ngoài tiếng ống đèn kêu két két thì chỉ có tiếng chói tai của nhíp và dao mổ cứa vào thủy tinh.

Bầu không khí chìm vào im lặng trong khoảng ba, bốn giây. Bắt đầu từ hàng ghế gần cửa ra vào, số 3 được che kín dưới lớp áo choàng dẫn đầu hỏi: "Vụ nổ hạt nhân Chernobyl lan tràn ở phạm vi rất rộng, thế mà vẫn còn người bản địa sống sót ư?"

"Tất nhiên."

Yegor buộc miệng nói ra: "Bọn họ đều là những người sống sót sau vụ nổ hạt nhân, do không muốn rời quê hương nên vẫn sinh sống ở khu vực này. Chẳng qua là bức xạ lâu dài và từ trường nguy hiểm của vụ nổ đã khiến bọn họ bị tổn thương, bề ngoài có thể khác người bình thường một chút. Tốt nhất là mọi người đừng tỏ ra sợ hãi. Trong lòng bọn họ, bản thân bọn họ chẳng khác gì người bình thường cả."

Số 3 hơi ngẩng đầu: "Chúng tôi có thể tự chọn người dẫn đường hay lập đội không?"

Yegor khẽ cau mày liếc nhìn số 3, có chút do dự nuốt một ngụm rượu đỏ: "Bình thường thì không được, nhưng tôi có thể xin giúp mọi người để tự do hợp thành ba đội không quá bảy người, nhưng không thể tự chọn người dẫn đường."

"Hãy nhớ lời tôi nói, các nhà nghiên cứu, những người dẫn đường bản địa đó rất cứng đầu, đừng cố gắng thay đổi thói quen của họ."

Việc ăn uống dường như khiến Yegor lấy lại được một chút sức sống, sắc mặt khá hơn một chút, biểu cảm cũng trở nên sinh động hơn.

"Cảm ơn đã nhắc nhở."

Số 3 lịch sự nói: "Tôi muốn hỏi thêm một câu nữa, anh Yegor, anh có đi vào chỗ sâu trong khu vực cấm cùng với chúng tôi không?"

Con dao sắc bén cắt vào miếng bít tết đỏ tươi dừng lại.

Biểu cảm của Yegor đã trải qua một sự thay đổi rất nhỏ vụn, nhưng Yegor không để mọi người đọc hiểu nó đã mấp máy môi nói: "Có chứ, nhưng tôi có người dẫn đường riêng nên sẽ không đi cùng với mọi người."

"Người dẫn đường riêng ư?"

Số 10 ngồi bên tay phải Lê Tiệm Xuyên đột nhiên cười nói xen vào: "Anh Yegor hình như khá quen thuộc với Chernobyl và người bản địa ở đây. Phòng nghiên cứu nằm ở rìa khu vực cấm này cũng là do anh xây dựng sao?"

Yegor âm u nhíu mày, lắc đầu phủ nhận: "Không phải, đây chỉ là nơi làm việc của tôi. Thật ra nơi này thuộc về một người bạn của tôi. Cậu ấy cũng là nhà sinh vật học, nhưng do không thích dân bản địa ở đây nên cậu ấy đã không tìm người dẫn đường, vì vậy trong một chuyến đi khám phá Chernobyl vào nhiều năm trước, cậu ấy đã mất tích."

"Người bạn kia của anh tên gì vậy?" Số 10 hỏi.

Yegor nói: "Oleg. Tên cậu ấy là Oleg."

Số 10 mỉm cười, lời nói rõ ràng là đùa cợt thăm dò: "Quả là một cái tên hay. Có lẽ lần tiến sâu vào khu vực cấm này, chúng ta sẽ tìm được bạn của anh, đưa anh ta trở về, phòng nghiên cứu này cũng sẽ hoan nghênh sự trở về của chủ nhân của nó."

Nghe vậy, Yegor nhếch lên một nụ cười quái dị nói: "Không ở trong điểm tiếp tế thì căn bản không thể sinh tồn trong khu vực cấm. Nếu như mọi người thật sự gặp được cậu ấy thì đó có lẽ là một câu chuyện kinh dị khác rồi."

Số 10 bật cười rồi đổi đề tài, đột nhiên nói: "Anh Yegor, anh đã ở Chernobyl bao nhiêu năm rồi?"

Yegor gắp miếng bít tết bằng nhíp, nói không chút do dự: "Gần mười năm rồi."

"Loại thí nghiệm nào có thể làm anh kiên trì trong một môi trường khắc nghiệt lâu như vậy?" Số 10 giống như tò mò hỏi.

Như thể không nghe thấy câu hỏi của số 10, Yegor nhai miếng bít tết của mình, nhìn tất cả những người chơi trong phòng một vòng và nói: "Đừng có ngồi đờ ra đó nữa, mọi người có thể thưởng thức bữa tối của mình, một hành trình dài và nguy hiểm luôn cần bổ sung thật nhiều năng lượng."

Không ai đáp lại Yegor.

Là một người thuyết minh, Yegor đã lảng tránh câu hỏi liên quan đến thí nghiệm của mình, điều này khiến tất cả người chơi nhận ra rằng thí nghiệm của Yegor có thể có cái gì đó đáng để khai thác hoặc chú ý.

Chỉ những câu hỏi liên quan đến bản thân trò chơi hộp ma, sự thật, manh mối và bí ẩn thì mới không được người thuyết minh nói thẳng ra.

Sau khi nói xong, Yegor không đợi người chơi hỏi thêm câu hỏi nào nữa, liền đặt bộ đồ ăn có một không hai trong tay xuống, gật đầu chào người chơi rồi đứng dậy ôm đồ bảo hộ và các vật dụng khác lên, sau đó rời khỏi từ cánh cửa hẹp của phòng thí nghiệm giống như lúc đến.

Ngoài cửa là một vùng tối đen, đó là khu vực mà người chơi không thể tiếp cận.

Sự rời đi của Yegor khôi phục lại sự im lặng áp lực trong phòng thí nghiệm.

Một lúc sau, một số người chơi đưa tay cầm dao và nhíp lên bắt đầu dùng bữa.

Như Yegor đã nói, bọn họ cần bổ sung năng lượng vì con đường không biết nguy hiểm ra sao vào ngày mai, cho dù cảnh tượng trước mắt giống như bức tranh buồn nôn trong phòng giải phẫu đi nữa thì đây là điều phải làm.

Trong phòng thí nghiệm, tiếng ken kén dần dần vang lên, có phần chói tai kinh khủng.

Lê Tiệm Xuyên không chọn ăn ngay, hắn vừa quan sát phản ứng của từng người chơi trong phòng, vừa giơ tay lật tấm thẻ bên tay trái lên.

Máu chảy tràn qua mặt thẻ.

Một dòng chữ đỏ chói từ từ hiện ra: "Không được để lộ bất kỳ bộ phận cơ thể nào dưới ánh mặt trời."

Không thể nhìn thấy mặt trời?

Lê Tiệm Xuyên âm thầm nhếch môi, cảm thấy quy tắc lần này cực kỳ có lợi cho hắn.

Lịch trình của bọn họ cố định vào ban đêm vốn không hề có ánh nắng mặt trời, hắn hoàn toàn được tự do hành động.

Điều duy nhất bị ảnh hưởng là hành động ở điểm tiếp tế vào ban ngày, tức là hắn chỉ có thể nghỉ ngơi hoặc di chuyển ở bên trong điểm tiếp tế, nếu muốn ra ngoài trời thì có hơi phiền phức, phải mặc đồ bảo hộ vào. Chỉ là ở Chernobyl, bởi do không có nơi nào vắng mặt bức xạ nên việc mặc đồ bảo hộ và các trang bị khác là thiết yếu. Hắn hoàn toàn có lí do chính đáng để quấn bản thân kín kẽ dưới ánh nắng mặt trời mà không bị nghi ngờ.

Hạn chế của quy tắc này có vẻ khá vô bổ vào thời điểm này.

Lê Tiệm Xuyên suy tư úp tấm thẻ lại, cầm bộ đồ ăn lên.

Thời gian trôi qua từng giây từng phút, con số của đồng hồ điện tử trên bức tường sơn trắng nhưng ám vàng của phòng thí nghiệm nhảy đến chín giờ đúng.

Trước mắt Lê Tiệm Xuyên tối sầm, cả người bị một sức mạnh khó giải thích được kéo về phía sau, lưng đập vào một vùng lạnh ngắt như kim loại.

Chậm rãi cảm nhận được cơ thể của mình, Lê Tiệm Xuyên hơi nheo mắt lại, nhanh chóng thích ứng với ánh sáng mãnh liệt đột nhiên xuyên qua đồng tử.

Hắn cử động cổ, thấy mình đang ngồi trước chiếc giường bệnh màu trắng dính đầy máu bẩn, bên dưới mông là một chiếc ghế bằng sắt.

Phía trên giường bệnh treo một chai truyền dịch rỗng, xuyên qua lớp thủy tinh dày của chai truyền dịch, một ngọn đèn sáng chói chiếu ra ánh sáng trắng tràn ngập khắp không gian.

Lê Tiệm Xuyên hơi gồng người lên, nhanh chóng nhìn xung quanh.

Đây là một căn phòng rộng khoảng 20 mét vuông, giống hệt phong cách trang trí của phòng thí nghiệm lúc dùng bữa, bức tường ám vàng ẩm thấp và cũ kỹ, đầy hơi thở mục nát và biến chất.

Trong phòng không có cửa sổ, sát bên trong là giường bệnh trước mặt Lê Tiệm Xuyên.

Ngoài ra, trong phòng chỉ có một cái ghế, một cái tủ thấp đầu giường bằng kim loại, còn có một cái kệ sắt có đặt ba, bốn cuốn sách và một số dụng cụ thí nghiệm.

Dưới giường bệnh, Lê Tiệm Xuyên tìm thấy một bộ đồ bảo hộ, một mặt nạ đặc biệt, một cặp kính bảo hộ riêng và một khẩu trang đặc biệt. Hắn liếc sơ qua, xác định vừa đúng số đo của mình.

Tuy nhiên, hắn cảm thấy chủ nhân của căn phòng này có thể không phải là hắn, bởi vì trên chiếc giường duy nhất có sót lại một vài sợi tóc. Tóc dài có màu vàng nhạt và hơi khô, mà tóc hắn bây giờ là tóc ngắn.

Ngoài đồ bảo hộ thì những cuốn sách trên kệ cũng đáng để hắn chú ý.

Ba trong số bốn cuốn sách là tài liệu tiếng Nga, cuốn thứ tư không phải là sách mà là một cuốn sổ ghi chép thí nghiệm.

Bên trong sổ ghi chép không có con chữ nào, tất cả đều là chữ số, hình như là ghi chép một vài dữ liệu thí nghiệm, nhưng kỳ lạ là những dữ liệu này hoàn toàn không được dán nhãn nên không biết muốn nói cái gì, thoạt nhìn giống như lời nói mê sảng của bệnh nhân tâm thần.

Tuy nhiên, khác với nội dung của sổ ghi chép, trên bìa ngoài của sổ bị người dùng dao nhỏ hoặc miếng sắt khắc lên một đoạn chữ:

"Chúng tôi là những nhà nghiên cứu về những kỳ tích chưa được biết đến.

Chúng tôi đang tiến hành một cuộc thí nghiệm. Đây là hạng mục thứ ba trong trí nhớ. Hai hạng mục đầu tiên đều thất bại vì Chernobyl.

Tình huống này không thể tái diễn nữa. Chúng tôi đã không còn cơ hội."

Hết chương 145


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com