Chương 146+147
Chương 146: Chernobyl E3.
Hai hạng mục đầu tiên thất bại, những nhà nghiên cứu về những kỳ tích chưa được biết đến?
Lê Tiệm Xuyên khẽ cau mày, đọc được cảm giác quái lạ ẩn giấu trong đó.
Hắn nhét cuốn sổ vào trong đồ bảo hộ, định mang theo khi lên đường, sau đó xem sơ qua ba quyển sách tiếng Nga còn lại.
Nội dung đều nói về động thực vật biến dị, đưa ra nhiều ví dụ về tình hình ở Chernobyl, có quyển còn trực tiếp khẳng định bức xạ của vụ nổ hạt nhân đã làm thay đổi năng lượng và từ trường của khu vực này, biến mọi thứ từ mối nguy hiểm ngắn hạn thành đột biến đáng sợ.
Một quyển trong đó có kẹp một thẻ công tác ố vàng, vô tình rơi ra khi Lê Tiệm Xuyên đang lật sang trang.
Lê Tiệm Xuyên nhanh tay nhanh mắt trở tay như phản xạ có điều kiện, kẹp lấy nó trước khi nó rơi xuống đất, sau đó cúi đầu nhìn.
Thẻ công tác này hẳn thuộc về danh tính của hắn trong màn chơi này, đó là một người đàn ông Trung Quốc tên Phương Nhất Xuyên.
Thẻ công tác được làm từ bìa cứng tương đối dày, cũ mèm và có vết cháy sém ở mép. Trên thẻ công tác chỉ điền tên, tuổi và quốc tịch, còn các thông tin khác như chức vụ, hướng nghiên cứu và ngày tháng đều để trống.
Trên đó có dán một tấm ảnh, là một người đàn ông có mái tóc hơi dài, mặt mày có chút u sầu.
Sát mép ảnh có đóng một con dấu thép, bên dưới còn có vài cái na ná như mộc đỏ của giấy thông hành.
Lê Tiệm Xuyên liếc nhìn hai lần, sau đó nhét thẻ vào túi rồi lại đi quanh phòng một vòng, khi đã xác nhận không còn phát hiện nào khác thì định mở cửa đi ra ngoài quan sát.
Hắn bước tới trước cửa, vừa giơ tay nắm chốt cửa thì ván cửa đột nhiên rung lên, tiếng gõ cửa truyền tới.
"Em đây."
Một giọng nói hơi khàn khàn truyền đến, mang theo ngữ điệu quen thuộc.
Lê Tiệm Xuyên mở cửa, quả nhiên nhìn thấy đôi mắt hoa đào đen kịt thâm thúy.
Danh tính của Ninh Chuẩn lần này là một người Nga, tóc vàng nhạt, gương mặt sắc sảo, làn da trắng như thể đã không tiếp xúc với ánh nắng trong nhiều năm, thậm chí cả lông mày cũng nhuộm sắc thái trang nhã.
Ánh mắt của Lê Tiệm Xuyên dừng lại trên mái tóc dài của Ninh Chuẩn một giây, gợi hắn nhớ đến vài sợi tóc không phải của mình và ướt đẫm máu ở trên giường bệnh phía sau.
Cẩn thận liếc nhìn ra bên ngoài, Lê Tiệm Xuyên phát hiện cửa phòng trên hành lang không có dấu hiệu mở ra, động tĩnh ở đây dường như không thu hút bất kỳ sự chú ý nào.
Hắn nghiêng người để Ninh Chuẩn đi vào, đóng cửa lại rồi đưa thẻ công tác và sổ ghi chép cho cậu, đồng thời tặng kèm vài sợi tóc màu vàng nhạt, nói: "Chúng nó rất giống với màu tóc của em, tìm được trên giường bệnh này. Vết máu trên giường vẫn chưa hoàn toàn khô lại, thời gian không lâu."
Nói xong, hắn lại hỏi: "Tạ Trường Sinh và bà Bành đâu rồi?"
"Ở phòng đối diện đó anh."
Ninh Chuẩn trả lời.
Cậu cầm thẻ công tác và sổ ghi chép nhưng không xem ngay, thay vào đó, cậu ngước mắt nhìn quanh phòng của Lê Tiệm Xuyên, sau đó bước đến bên giường, cúi đầu nhìn vết máu, trầm ngâm nói: "Quả thật... rất giống... xem ra mối quan hệ giữa hai danh tính này không chỉ là đồng nghiệp tham gia cùng một thí nghiệm."
"Ngoài ra căn phòng này có chút khác biệt với căn phòng bên cạnh. Đây giống như phòng bệnh, nhưng bên cạnh lại giống như phòng giam."
"Chính xác mà nói thì đó là một căn phòng giam không có giường."
Cậu thu ánh mắt lại, nói với giọng uể oải.
Lê Tiệm Xuyên có chút lo lắng về sự tồn tại của phòng giam, nhưng Ninh Chuẩn không định miêu tả nhiều hơn, nói xong liền lật xem sổ ghi chép thí nghiệm, nói: "Danh tính lần này của em là Ivan Petrov, một nhà nghiên cứu người Nga, đến đây để tham gia thí nghiệm."
"Theo phán đoán của em, em hẳn là một chuyên gia về chất độc. Ở kẽ móng tay có lưu lại mùi hương không thể tẩy sạch. Trên móng tay có đường kẽ trắng, hơi nhiễm độc kim loại nặng, suy giảm chức năng thận. Nhưng kỳ lạ là hầu hết các chức năng còn lại của cơ thể này lại được duy trì khá tốt."
"Ngoài thẻ công tác thì trên người em còn có một tờ giấy nằm trong túi, viết sáu con số, theo thứ tự là 7, 1, 2, 5, 3, 6."
Lê Tiệm Xuyên nhớ kỹ chuỗi số này, cau mày nói: "So với màn chơi trước thì màn chơi này đưa ra quá ít gợi ý về danh tính. Điều này có nghĩa là độ khó của trò chơi đã tăng lên, hay là danh tính có thể liên hệ chặt chẽ tới đáp án cuối cùng?"
"Cả hai."
Ninh Chuẩn đóng sổ ghi chép lại, ngẩng đầu: "Không chỉ có ít gợi ý danh tính hơn bình thường thôi đâu, mà còn có một chuyện đáng lẽ anh phải phát hiện mới phải."
Lê Tiệm Xuyên lập tức hiểu ra, nghĩ đến một đoạn nội dung mà Yegor đã thuyết minh trong bữa tối.
"Tất cả mười ba người chơi được gọi là các nhà nghiên cứu trong cùng một thí nghiệm, vả lại còn là một thí nghiệm đã được thực hiện đến tuần thứ ba. Mà những người sẽ cùng chúng ta tập hợp thành đội lên đường là một nhóm các nhà nghiên cứu khác", Lê Tiệm Xuyên nói, "Điều này cho thấy thân phận của mười ba người chơi chúng ta có khả năng quen biết nhau."
Ninh Chuẩn nói tiếp: "Nhưng bây giờ mười ba người này cũng là tất cả những người tham gia thí nghiệm này lại vừa vặn bị những người ngoài là chúng ta thay thế. Nói cách khác, không một ai biết tình huống cụ thể của cuộc thí nghiệm này là gì cả."
"Nhưng không loại trừ đã có một số người chơi nắm được manh mối hoặc một phần nội dung của cuộc thí nghiệm, giống như cuốn sổ ghi chép thí nghiệm này của anh."
"Hơn nữa, dưới tình huống như vậy, chỉ cần người chơi bắt đầu điều tra manh mối liên quan đến thí nghiệm này thì chắc chắn sẽ tiếp xúc với mười hai người còn lại cùng tham gia thí nghiệm. Danh tính của người chơi trong màn chơi này tương đương với việc công khai một nửa, chúng ta sẽ ngửi thấy rất nhiều mùi máu tanh bốc hơi."
Ninh Chuẩn nhấc đuôi mắt lên, giống như một nhà thơ mới học được cách tiên đoán mà khẽ nói: "Đây chẳng khác gì một cái bẫy ác ý."
Lê Tiệm Xuyên láng máng ngửi được cái gì đó từ câu nói này.
Đúng lúc này, tiếng hét khàn khàn của Yegor đột nhiên vang lên từ hành lang bên ngoài.
"Các nhà nghiên cứu, thời gian nghỉ ngơi sau khi ăn tối đã kết thúc! Dựa theo hành trình của mọi người, chúng ta sẽ lên đường khi màn đêm buông xuống! Mọi người có mười phút để mặc quần áo bảo hộ và mang theo ba lô... Mười phút sau tập trung trước cổng rồi khởi hành!"
Yegor vừa tiếp tục lặp lại những lời này vừa đi về phía trước, tiếng vọng bay bổng trong hành lang khép kín.
Đồ của Ninh Chuẩn ở sát vách, cậu không hề mang theo tới.
Đợi tiếng nói và tiếng bước chân của Yegor trên hành lang đi xa, Lê Tiệm Xuyên mặc quần áo bảo hộ và đeo mặt nạ phòng độc đặc biệt vào, ba lô trên lưng được bọc dưới quần áo bảo bộ chỉ có bánh quy nén và nước, đi cùng Ninh Chuẩn ra hành lang.
Hắn bước trước tới phòng Ninh Chuẩn và đi một vòng, thấy rằng nơi này khác với căn phòng giam giữ trong tưởng tượng và từng ở qua của hắn. Ngoại trừ bốn bức tường trắng thê thảm và những vết máu như súng phun vẽ nguệch ngoạc trên tường thì trong phòng chỉ có một chiếc ghế kim loại được đặt ở giữa phòng, đối diện với ngọn đèn tỏa ra ánh sáng mạnh chói mắt.
Ở một mức độ nào đó, phòng của hắn và phòng của Ninh Chuẩn có một mối liên hệ kỳ lạ.
Khi Ninh Chuẩn chuẩn bị xong đi ra, những cánh cửa đóng kín khác cũng lần lượt mở ra.
Từng bóng dáng mặc đồ bảo hộ màu trắng nặng nề và đeo mặt nạ phòng độc bước ra, từng đôi mắt với những cảm xúc khác nhau ẩn sau lớp kính của mặt nạ, tìm tòi quan sát những người khác.
Lớp đồng phục bảo hộ và mặt nạ che đi diện mạo và vóc dáng cụ thể, mỗi người đều giống như một sản phẩm sản xuất hàng loạt, đi dọc theo hành lang tương tự như băng chuyền đến cánh cửa chính khép hờ ở cuối hành lang.
Lê Tiệm Xuyên nhìn thoáng qua, để ý thấy có hai mươi người bước ra khỏi phòng, nói cách khác, ngoài mười ba người chơi thì còn có bảy nhà nghiên cứu khác của nhóm thứ hai đến để tiến hành thí nghiệm, trộn lẫn vào trong bọn họ.
Ngôn ngữ cơ thể của những người này dường như rất cảnh giác, cẩn thận giữ khoảng cách an toàn với người khác, lần lượt bước ra khỏi cửa.
Cánh cửa kim loại được đẩy ra, tiếng ken két cào xé màng nhĩ.
Lê Tiệm Xuyên vô thức ngẩng đầu nhìn, liền thấy phía trên cửa có ánh đèn đỏ chớp nháy, hình như mỗi khi có người đi qua bên dưới, đèn đỏ sẽ chớp hai lần.
Chỉ là khi hắn vừa cho ra kết luận quan sát này, liền thấy đèn đỏ chợt lóe lên rất nhiều lần khi một bóng người thấp bé đi qua.
Hắn liếc nhìn bóng dáng đó vài lần.
Đêm của Chernobyl không phải là bóng tối đưa tay không thấy được năm ngón, mà có một vầng trăng tròn khổng lồ lơ lửng phía chân trời, ánh trăng trắng vô biên vô tận.
Ánh sáng này đủ để tất cả những người có thị lực kém có thể thấy rõ đường nét của một số thứ mà không cần đến thiết bị chiếu sáng hỗ trợ.
Được bao phủ bởi ánh trăng và bóng tối là một cánh đồng cỏ dại màu vàng bất tận.
Phòng nghiên cứu đứng ở giữa đồng cỏ bát ngát, xung quanh không một bóng người, khắp nơi đều là cảnh tượng hoang tàn mờ mịt đổ nát, cỏ dại trên cánh đồng phân ra thành một con đường dẫn tới phòng nghiên cứu và về phía Nam, chắc là đi thông ra Chernobyl.
Một chiếc xe địa hình cũ kỹ đậu bên đường, Yegor mặc đồ bảo hộ nhưng để lộ mặt, đang đứng cạnh xe nói chuyện với ba người đứng xung quanh. Thấy các nhà nghiên cứu lần lượt đi ra, anh ta lập tức ngừng nói chuyện, phất tay.
"Theo nguyện vọng của mọi người, chúng ta sẽ tự do lập đội, chia thành ba đội, mỗi đội không được quá bảy người!"
Yegor vừa nói to vừa bước tới.
"Úi chà, chiếc xe địa hình này là chuẩn bị cho chúng tôi hả?" Ai đó ủ rũ la to.
Khuôn mặt gầy gò của Yegor cười toe toét: "Nằm mơ đi, bạn của tôi! Mọi người đã chọn đi bộ đường dài, đây là một cái giá khác!"
Có một vài tiếng cười truyền ra từ đám đông.
Yegor tiếp tục nghiêm mặt nói: "Để thuận tiện cho việc xác minh và phân biệt danh tính của mọi người, mời mọi người lấy thẻ công tác của mọi người ra và bỏ vào túi đựng thẻ trong suốt nằm trên ngực phải. Nếu thẻ công tác bị đánh rơi ở dọc đường thì xin vui lòng báo ngay cho người dẫn đường, nếu không bọn họ sẽ đá mọi người ra khỏi đội ngũ __ Bọn họ sẽ không đưa bất cứ ai vào Chernobyl mà không được cho phép, tôi hi vọng mọi người nhớ kỹ."
Trong khi Yegor nói, ba đội đã thành hình.
Lê Tiệm Xuyên và Ninh Chuẩn đã đứng cùng nhau nãy giờ, những người còn lại hình như cũng có tính toán từ sớm, hoàn thành việc phân chia tự do mà hầu như không trải qua sự điều chỉnh nào.
Đội của Lê Tiệm Xuyên có đủ bảy người.
Ngoài hắn và Ninh Chuẩn, còn có hai người khác đi đến sau khi Ninh Chuẩn phủi tay hai lần. Đây là động tác ra hiệu đơn giản để xác nhận danh tính trong trò chơi mà bọn hắn và Tạ Trường Sinh cùng bà Bành đã giao ước.
Sau khi bọn họ đến, Ninh Chuẩn không nói gì, chứng tỏ bọn họ thực sự là Tạ Trường Sinh và bà Bành.
Lê Tiệm Xuyên nhìn lướt qua thẻ công tác mà bọn họ vừa đặt ở trước ngực, tên của Tạ Trường Sinh là Jonas và tên của bà Bành là Diana.
Đánh giá từ tên đầy đủ và ảnh chụp, danh tính của Tạ Trường Sinh có thể là người Đức, trong khi bà Bành đến từ nước Nga.
Ngoài ra còn có ba người lần lượt đi tới, hai nam một nữ, tên Hứa Chân, Chris và Andrea.
Lê Tiệm Xuyên tập trung quan sát người Trung Quốc tên Hứa Chân kia, hơi lo lắng về việc bọn họ có thể quen biết nhau vì đến từ cùng một quốc gia và phòng nghiên cứu.
Chẳng qua là tuy Hứa Chân thấy được thẻ công tác của Lê Tiệm Xuyên nhưng lại không có ý chủ động bắt chuyện, chỉ lẳng lặng đứng ở phía sau.
Ngoài những thứ này, Lê Tiệm Xuyên còn cố tình liếc nhìn người đi qua cổng đã khiến cho đèn đỏ lóe lên nhiều lần kia, thẻ công tác người nọ đeo có dán ảnh của một thanh niên tóc xoăn màu nâu, tên là Daniel.
"Đây là ba người dẫn đường của mọi người."
Thấy mọi người đã đeo thẻ công tác và chia đội xong, Yegor bắt đầu giới thiệu ba người đang đứng ở phía sau mình.
Ba người dẫn đường không hề mặc đồ bảo hộ.
Hai người trong số họ quấn áo choàng da màu đen, mũ trùm kín đầu, chỉ lộ ra một nửa khuôn mặt dưới ánh sáng của phòng nghiên cứu, có thể thấy bọn họ gầy như Yegor.
Hai người nọ gọi là Maria và Loban.
Về phần người mặc áo choàng da còn lại, phần cơ thể lộ ra ngoài quấn băng vải dính vết bẩn ố vàng, thoạt nhìn như nửa xác ướp, tên là Evgeni.
Sau khi giới thiệu xong, Yegor cũng không dẫn nhóm người dẫn đường đến giới thiệu với mọi người mà trực tiếp tuyên bố bắt đầu hành trình.
Evgeni quấn băng vải chọn đội Lê Tiệm Xuyên.
Anh ta trông rất kiệm lời, chỉ vào một địa điểm ở phía Bắc hơi chếch về phía Tây, rồi lặng lẽ đi về phía trước như thể không quan tâm bảy người ở phía sau có đi theo mình hay không, không giống một người dẫn đường có năng lực chút nào.
Cùng lúc đó, hai đội còn lại cũng bắt đầu xuất phát và đều chọn hướng Bắc, chỉ là có chút khác biệt.
Đi được một lúc, quý cô tên Andrea nhịn không được lên tiếng: "Điểm đến của chúng ta đều giống nhau, thế thì tại sao lại phải tách riêng, đi đường vòng lệch khỏi quỹ đạo vậy chứ ?"
Cỏ ma sát vào giày và ống quần tạo ra tiếng sàn sạt, một vài tiếng vang nhỏ kỳ lạ ẩn nấp sau ánh trăng.
Lê Tiệm Xuyên liếc nhìn bóng lưng Evgeny, cứ tưởng anh ta sẽ không trả lời, nào ngờ lại nghe thấy một giọng nói rất khàn như giấy nhám chà xát nói rằng: "Mỗi người dẫn đường có thể đi các tuyến đường khác nhau. Trong khu vực cấm Chernobyl, bất kể đi từ phương hướng nào thì điểm kết thúc cũng chỉ có một."
"Chỉ cần các người nghe lời tôi, không để xảy ra bất trắc gì thì chắc chắn sẽ đến đúng giờ."
Andrea lại hỏi: "Bất trắc? Gặp phải bất trắc gì chứ?"
Lần này Evgeni không trả lời.
Đoàn người đang đi đột nhiên rơi vào im lặng.
Andrea không nói nữa, cùng Chris đi theo sát phía sau Evgeni.
Lê Tiệm Xuyên và Ninh Chuẩn sóng vai đi ở giữa đội, Tạ Trường Sinh và bà Bành đi ở phía sau, Hứa Chân một mình rơi xuống cuối đội.
Bảy người giữ đội hình này đi xuyên qua vùng đồng bằng.
Dần dần, ánh đèn tràn ngập trong phòng nghiên cứu phía sau biến mất, vầng trăng tròn phía chân trời cũng từ từ bị mây mù che phủ, trở nên mờ mịt.
Bóng tối bao la xung quanh càng lúc càng trở nên dày đặc, một cơn gió hú thổi tới từ đồng bằng.
Nhóm người bật đèn pin, giẫm lên cỏ hoang càng lúc càng cao vượt quá đầu gối đi về phía trước, tiếng thở nặng nề vang lên qua lớp quần áo bảo hộ nặng trịch.
Đi được khoảng nửa giờ, trước mặt xuất hiện một vùng cây bụi.
Dòng sông chảy róc rách giữa những bụi cây và đồng bằng, sông rộng chừng mười mấy mét, có một cây cầu bắt ngang được làm từ vài khúc gỗ.
Evgeni bước tới trước cây cầu, nói với mọi người: "Nhìn thẳng vào lưng người trước mặt, đừng tạo ra tiếng động, đừng nhìn mặt sông, cũng đừng đáp lại bất kỳ ánh mắt nào."
Andrea xem ra quả là một người không kìm được lời, nghe xong liền tò mò hỏi: "Ánh mắt ư? Ở đây sẽ có ánh mắt gì thế?"
Evgeni thoạt nhìn không buồn quan tâm đến cô ta nữa, giống như không nghe thấy bất cứ âm thanh gì mà trực tiếp cúi đầu bước lên cây cầu gỗ, mắt nhìn thẳng vào mũi chân giẫm lên cầu gỗ.
Không có được câu trả lời, Andrea có vẻ cũng không để ý nữa, việc này không làm lỡ cô ta bắt kịp Evgeny.
Lê Tiệm Xuyên tạm thời không có suy nghĩ thăm dò người dẫn đường, nếu Evgeni đã nói ra điều cấm kỵ và cách đi qua cầu thì hắn cũng sẽ không tùy tiện vi phạm bởi vì lòng hiếu kỳ và muốn tìm kiếm manh mối.
Lê Tiệm Xuyên đi theo sau Ninh Chuẩn, hai người lần lượt bước lên cây cầu gỗ.
Cây cầu gỗ rất chắc, không hề rung động dù có nhiều người ở trên, nhưng mặt cầu hơi trơn, cứ tạo ra ảo giác sẽ té ngã bất cứ lúc nào.
Sau khi bước lên cầu, Lê Tiệm Xuyên nghe thấy tiếng nước chảy bên tai đột nhiên mạnh hơn rất nhiều, giống như bọn họ không phải đang đi trên cây cầu gỗ trên mặt nước, mà là đang đi trong dòng nước vậy.
Bước chân của Evgeni cũng chậm lại rất nhiều, như thể đang thích nghi với mặt cầu trơn trượt.
Đoàn người cẩn thận di chuyển trên cầu.
Đột nhiên, Lê Tiệm Xuyên cảm giác thấy ánh mắt của Tạ Trường Sinh nhìn thẳng vào lưng mình đã biến mất không hề báo trước, thay vào đó là một ánh mắt ác ý đâm tới như kim độc, kích thích Lê Tiệm Xuyên lập tức kéo cảnh giác lên cao nhất.
Cả người hắn căng cứng nhưng đường nhìn vẫn ghim chặt vào lưng Ninh Chuẩn, không quay đầu lại nhìn.
Chẳng mấy chốc, một ánh mắt ác ý khác xuất hiện trên đỉnh đầu, sau đó là dưới chân, bên cạnh, phía sau, bốn phương tám hướng, đột nhiên xung quanh đều tràn ngập ánh nhìn.
Cả người Lê Tiệm Xuyên bị bao trùm bởi vô số ánh mắt ác ý.
Tóc gáy hắn dựng lên mất kiểm soát trong đầu đã nghĩ tới hình ảnh phía sau ___
Sẽ là cả một khoảng không tối tăm, hết vết nứt này đến vết nứt khác lần lượt tách ra, từ trong vết nứt chui ra một con mắt, dày đặc mọi ngóc ngách, trật tự nhìn chằm chằm vào bóng người trước mặt, không hề che giấu sự hung ác và kinh khủng.
Lê Tiệm Xuyên cau mày.
Lúc này, sau tai đột nhiên truyền đến một tiếng tõm, hình như có thứ gì đó rơi xuống nước.
Ngay sau đó, ở phía sau có người vỗ hắn một cái, giọng nói của Tạ Trường Sinh truyền tới: "Đèn pin của tôi rơi xuống nước rồi, anh cho tôi mượn một cái được không?"
Lê Tiệm Xuyên không trả lời.
Hắn cẩn thận nhìn quét về phía bả vai của mình, sau đó nhìn thấy bàn tay đang chụp lấy vai mình ___
Một bàn tay ướt dầm dề, bị bao phủ bởi vô số con mắt và vảy nhỏ.
Hết chương 146
Chương 147: Chernobyl E4.
Ánh mắt hắn đờ ra trong giây lát.
Lê Tiệm Xuyên không chút dấu vết nhanh chóng thu lại cái liếc nhìn rơi trên vai mình, cố định đường nhìn vào sau bộ quần áo bảo hộ của Ninh Chuẩn, bất động, không phản ứng lại phía sau.
Phía sau yên lặng vài giây, ngay sau đó, Lê Tiệm Xuyên cảm thấy bả vai lại bị vỗ hai cái, giọng nói của Tạ Trường Sinh hình như gần hơn một chút.
"Đèn pin của tôi bị rơi xuống nước rồi, anh có dư cái nào cho tôi được không?"
Lê Tiệm Xuyên vẫn im lặng.
Lúc này, thính giác tinh tường của hắn xuyên qua lớp quần áo bảo hộ bỗng bắt được vài âm thanh nhỏ.
Giống như là trứng sâu vỡ ra, rồi lại như rắn bò trườn, dần dần đến từ bên vai bị đè xuống của hắn.
Cùng lúc đó, nửa bên đồ bảo hộ của hắn hình như hơi trùng xuống, láng máng có thể cảm nhận được áp lực nặng trĩu và ẩm ướt lạnh lẽo.
Lê Tiệm Xuyên nhíu mày, suy nghĩ một chút rồi lại dùng khóe mắt liếc qua, tiếp đó liền nhìn thấy khuôn mặt phù thũng không đeo mặt nạ phòng độc của Tạ Trường Sinh đang tựa vào vai hắn.
Gần như là phản xạ có điều kiện, Lê Tiệm Xuyên lập tức không nhìn nữa.
Cố nén nhịp tim trở nên nhanh hơn do chấn động gây ra trong tích tắc, hắn kiên định nhìn chằm chằm vào lưng của Ninh Chuẩn, giả vờ như chưa từng nhìn thấy gì.
Nhưng cảnh tượng kinh ngạc vừa rồi vẫn còn khắc sâu trong tâm trí hắn.
Đó là cảnh tượng gần như khiến hắn bất giác nổi da gà ___ Khuôn mặt tái nhợt sưng phù gác lên vai hắn, từng con mắt nhỏ phá da như trứng sâu lúc nhúc ùn ùn chui ra ngoài, rơi lốp bốp lên bộ đồ bảo hộ của Lê Tiệm Xuyên, rồi từ tốn bò.
Cảm nhận vô cùng rõ ràng qua lớp quần áo bảo hộ.
Cho dù không nhìn thấy, Lê Tiệm Xuyên cũng có thể cảm nhận rõ chỉ trong vài giây, đám mắt này đã lan ra non nửa người hắn, làm cho mặt trên bị bao phủ bởi sự kinh dị dày đặc.
Trong khi những con mắt này đang nhúc nhích, chúng dường như còn đang đồng loạt nhìn chòng chọc vào mặt hắn, như thể đang tìm kiếm ánh mắt bắn tới của hắn.
Lê Tiệm Xuyên vẫn cố hết sức giữ lấy tiêu điểm của ánh mắt, cho dù liếc vội cũng không đối diện với bất kỳ con mắt nào.
"Đèn pin của tôi bị rơi xuống nước rồi, anh có dư cái nào cho tôi được không?"
Giọng nói của Tạ Trường Sinh vang lên lần thứ ba, kề sát bên tai.
Không biết có phải là ảo giác hay không, Lê Tiệm Xuyên ngửi thấy mùi nước nhàn nhạt.
Hắn chịu đựng đám mắt nhỏ lan tràn trên người và câu hỏi kỳ quái ở sau lưng, cảm thấy may mắn vì quần áo bảo hộ và mặt nạ phòng độc này rất kín kẽ, bằng không hắn có thể sẽ đối mặt với cảm giác kinh hãi một khi những con mắt đó chui vào trong quần áo hoặc mặt nạ.
Ngay khi gần như nửa người Lê Tiệm Xuyên bị đống mắt nhỏ bé kia bao phủ hoàn toàn, thân hình Ninh Chuẩn trước mặt mà hắn đang ghim chặt đường nhìn của mình vào đột nhiên thấp xuống một chút, như là đang vượt qua cái gì đó.
Trong lòng Lê Tiệm Xuyên khẽ rộn rạo, lập tức bước nhanh hai bước, sau đó dưới chân trống không, gót chân loạng choạng giẫm lên nền đất vững chãi.
Tiếng nước róc rách bên tai đột nhiên biến mất.
Đầu của Lý Kiến Xuyên đột nhiên nhẹ đi một chút, như có thứ gì đó nhão nhoẹt bị hút ra ngoài, khiến cho cơ thể đỡ quần áo bảo hộ nặng nề của hắn trở nên nhẹ nhõm hơn rất nhiều.
Hắn dùng khả năng giữ thăng bằng cơ thể mạnh mẽ của mình dễ dàng đứng vững trở lại, lập tức giơ đèn pin lên.
Đã rời khỏi cây cầu gỗ.
Xung quanh có những bụi cây cao bằng nửa người, Evgeni và hai nhà nghiên cứu kia đang đứng cách xa hơn một chút. Ninh Chuẩn đang ở ngay trước mặt, thận trọng nghiêng người giơ tay chiếu đèn pin vào hắn.
"Anh Xuyên ơi."
Ninh Chuẩn chọn một xưng hô khá khác bình thường, vươn tay về phía Lê Tiệm Xuyên.
Lê Tiệm Xuyên lập tức nhớ đến đống mắt kinh tởm trên khắp người mình, giơ bàn tay đang cầm đèn pin lên cản Ninh Chuẩn lại, nhưng ngay lúc tay vừa giơ lên, hắn nhận ra cái gì đó, liền nương theo ánh đèn Ninh Chuẩn chiếu tới, cúi đầu nhìn xuống người mình.
Không có mắt và vảy cá.
Hơn nửa quần áo bảo hộ trên người hắn ướt nhẹp như thể bị ngâm qua nước, tất cả đều là vết nước. Chỉ là quần áo bảo hộ được làm đặc biệt, khả năng bảo vệ cực tốt, những vết nước đó không có khả năng thấm vào trong.
"Mọi người đều ướt hết rồi."
Ninh Chuẩn lại nói.
Lê Tiệm Xuyên liếc nhìn cánh tay Ninh Chuẩn duỗi tới, lúc này mới thấy rõ nửa người Ninh Chuẩn cũng dính dầy vết nước.
Hắn lại gần sờ vào chỗ ẩm ướt trên người Ninh Chuẩn, xác nhận đó thực sự chỉ là nước bình thường, nhưng hình như nồng độ axit hơi cao, do đó đã ăn mòn thẻ công tác trên ngực Ninh Chuẩn một chút.
Ngại vì phía trước còn có Evgeni và hai người kia nên Lê Tiệm Xuyên không trao đổi những gì đã thấy và đã nghe với Ninh Chuẩn, chỉ bí mật vuốt ve lưng Ninh Chuẩn qua lớp quần áo bảo hộ, nói nhỏ: "Cẩn thận chút, có chuyện gì gọi tôi."
Ninh Chuẩn nhẹ giọng nói: "Anh cũng vậy."
Một màn rồi lại một màn, từ mục tiêu ban đầu là thăm dò, lợi dụng hợp tác, đến nương nhờ lẫn nhau hiện tại, Lê Tiệm Xuyên cũng không nói được mối quan hệ giữa hai người bắt đầu thay đổi khi nào, nhưng sự thay đổi này đã mang lại cho hắn một loại ổn định như lá rụng về cội chưa từng có.
Trong lúc nói chuyện, ba người phía sau cũng lần lượt bước xuống cầu gỗ.
Lê Tiệm Xuyên thử dùng đèn pin soi về hướng của cây cầu gỗ, lại phát hiện mặt cầu giống như hấp thụ ánh sáng, ánh sáng hoàn toàn không thể chiếu tới, giống như trên cầu và dưới cầu đã bị chia thành hai không gian khác nhau.
Tạ Trường Sinh và bà Bành cũng ướt sũng giống như đi qua nước, cơ thể cũng hơi cứng lại như vừa trải qua chuyện gì đó. Lê Tiệm Xuyên cố ý quan sát Tạ Trường Sinh, thấy không có biểu hiện gì bất thường, xem ra người vỗ vai hắn chắc là một loại quái vật nào đó ở đây, hoặc là ảo giác.
"Biểu hiện của mọi người rất tốt, tất cả đều thuận lợi qua cầu."
Evgeni khàn giọng nói: "Chúng ta tiếp tục đi về phía Bắc. Đây mới chỉ là khởi đầu của hành trình bảy ngày, về sau phải cẩn thận hơn."
"Mới bắt đầu mà đã đáng sợ như vậy..."
Andrea nhỏ giọng nói.
Trong giọng nói khản đặc của cô ta như nhồi đầy bông gòn, tràn ngập nỗi sợ hãi.
Evgeni lại dẫn mọi người lên đường.
Sau khi qua sông, vùng đồng bằng đầu bên kia sông như chìm vào bóng tối vô biên, không nhìn thấy được gì, hoàn toàn khác xa với một đầu khác có thể nhìn thấy lùm cây um tùm.
Lê Tiệm Xuyên quay đầu lại liếc nhìn hai lần, đi tới bên cạnh Ninh Chuẩn, tiếp tục trầm lặng đi về phía trước.
Trong những lùm cây này không có gì đáng chú ý, khiến cho một nhóm bảy người từ từ thả lỏng và có thêm năng lượng để quan sát hoàn cảnh xung quanh.
Hiện tại coi như là đã tiến vào vùng cấm Chernobyl, xung quanh đã trở nên yên tĩnh hơn nhiều, không có tiếng kêu của côn trùng nhỏ và chuyển động xột xoạt của động vật nhỏ.
Chỉ là thỉnh thoảng có thể hất lên phân ngựa hoang tươi từ trong bụi cây, cho thấy có dấu hiệu sinh vật hoạt động ở khu vực này.
Diện tích lùm cây lớn hơn nhiều so với vùng đồng bằng rộng lớn trước đây, bọn họ đi bộ khoảng hai tiếng đồng hồ mới nhìn thấy đầu cùng.
Nối liền chỗ đó là một cánh rừng sâu thẳm.
"Chúng ta đã đi liên tục gần ba tiếng đồng hồ, bây giờ nghỉ ngơi mười phút rồi vào rừng." Evgeni dừng lại ở bìa rừng và đề xuất.
Tất nhiên không một ai phản đối ý kiến này.
Andrea thở ra một hơi dài, chọn một chỗ tương đối sạch sẽ ngồi xuống, tháo mặt nạ phòng độc ra, lấy chai nước khoáng bắt đầu uống.
Những người khác cũng tìm kiếm chỗ để nghỉ ngơi.
Lê Tiệm Xuyên nhìn xung quanh, Ninh Chuẩn chọn một vị trí khá gần Evgeni ngồi xuống, rồi cũng cởi bỏ mặt nạ, uống nước và ăn chút thức ăn.
Tranh thủ cơ hội mọi người tháo mặt nạ phòng độc để bổ sung năng lượng và nghỉ ngơi, Lê Tiệm Xuyên bình tĩnh quan sát diện mạo của mọi người, đồng thời khắc ghi một số đặc điểm ngoại hình tương ứng vào đầu.
Sau khi xem qua khuôn mặt của năm người kia, Lê Tiệm Xuyên cảm thấy có một điểm kỳ lạ là Hứa Trân người Trung Quốc trông trẻ hơn nhiều so với ảnh thẻ công tác của anh ta, không giống một người đàn ông ngoài bốn mươi tuổi chút nào, nhiều nhất là ở tuổi đôi mươi, làn da săn chắc và đàn hồi hơn cả Andrea.
Khi Lê Tiệm Xuyên đang quan sát thoáng qua, bà Bành, người mang nét mặt của một phụ nữ Âu Mỹ ba tươi tuổi, đột nhiên bước đến đưa tới một thanh sô cô la.
"Đổi với hai người, chúng tôi muốn một túi bánh quy." Bà Bành hất cằm.
Để không thu hút sự chú ý và nhằm vào của những người chơi khác, bốn người họ dự định chia thành hai nhóm, giả vờ không quen biết, trong tình huống bình thường sẽ không chủ động chào hỏi nhau, bà Bành đột nhiên đi tới rất có khả năng là đã phát hiện cái gì đó.
Ninh Chuẩn kéo ba lô của Lý Kiến Xuyên tới, lục ra một túi bánh quy nén đưa qua.
"Cảm ơn."
Bà Bành đặt thanh sô cô la xuống, cầm túi bánh quy quay lại phía bên kia.
Trong lúc này, tầm nhìn của người khác thỉnh thoảng lướt qua, liếc nhìn hai lần rồi rút lui.
Ninh Chuẩn ăn thêm một cái bánh, uống một chút nước, rồi mới từ từ bắt đầu bóc lớp giấy bạc sô cô la, Lê Tiệm Xuyên xoay người một chút để chặn ánh sáng, cúi đầu nhìn lướt qua, liền thấy mặt sau tương đối bằng phẳng của thanh sô cô la đã bị người dùng móng tay nhọn khắc một dòng:
"Trên cầu gỗ, Hứa Trân ở phía sau cứ hét lên ba câu 'Không phải tao, không phải tao, là mày tự nguyện'."
Lê Tiệm Xuyên cầm lấy chai nước khoáng, như vô ý liếc về phía Hứa Trân.
Hứa Trân đang cắn bánh quy, đầu cúi xuống hơi nghiêng qua một bên, như thể đang rình trộm phương hướng của khu rừng tối tăm kia.
Lê Tiệm Xuyên nhìn theo ánh mắt của anh ta, phát hiện vừa rồi trong rừng còn tối tăm, không biết bắt đầu từ lúc nào, sương mù đã dần dần hình thành.
Bình tĩnh thu mắt lại, thấy đã mười phút trôi qua, Lê Tiệm Xuyên ngừng ăn, vừa thu dọn đồ đạc vừa liếc nhìn Evgeni ở gần đó, tùy ý nói: "Anh Evgeni, Chernobyl có nhiều người dẫn đường bản địa như anh không?"
Đôi mắt của Evgeni nhìn Lê Tiệm Xuyên qua kẽ hở trên băng vải, khàn giọng nói: "Không, không nhiều lắm."
"Không phải tất cả dân bản địa đều có thể trở thành người dẫn đường sao?"
Lê Tiệm Xuyên bắt chước sự tò mò của Andrea.
"Tất cả dân bản địa đều có thể trở thành người dẫn đường, nhưng không phải dân bản địa nào cũng sẽ làm người dẫn đường." Evgeni nói, "Băng qua Chernobyl là một chuyện rất nguy hiểm, ngay cả với những người sinh sống ở đây quanh năm như chúng tôi mà nói cũng là như vậy."
Lê Tiệm Xuyên nói: "Sinh sống ở đây quanh năm... Có bao giờ các anh nghĩ đến việc rời khỏi Chernobyl không? Dù sao nơi này cũng đầy rẫy sự quái dị, không thích hợp để sinh sống."
Evgeni đưa tay sờ lên lớp băng màu vàng nhạt trên mặt, đột nhiên khàn giọng cười: "Chúng tôi chính là quái dị ở nơi này, làm sao có thể rời khỏi Chernobyl được?"
"Trên thực tế, tổ tiên của chúng tôi may mắn sống sót sau vụ nổ hạt nhân đã được định sẵn sẽ không bao giờ có thể rời khỏi Chernobyl. Là con cháu của họ, chúng tôi cũng giống như vậy."
Lê Tiệm Xuyên nhận thấy sự kỳ lạ từ những lời nói của Evgeni nhưng hắn không thể hiện ra ngoài, vẫn cười nói, "Là một người ngoài, tôi thực sự rất tò mò làm thế nào mà những người sống sót sau vụ nổ hạt nhân đó vẫn tiếp tục ở sinh sôi nảy nở ở tại đây..."
"Anh nên biết một điều, anh Evgeni, bên ngoài chỉ có những chương trình khám phá bí ẩn chưa được giải đáp mới thích nói về những điều này, nhưng ekip tổ chức chương trình thậm chí còn không biết Chernobyl nằm ở đâu."
"Không, bọn họ biết Chernobyl ở đâu, có vài người gan lớn cũng đã tới đây, nhưng tôi không thích bọn họ. Họ luôn cố chạm vào những điều cấm kỵ của Chernobyl." Evgeni hơi không vui nói.
"Về bí mật sống sót sau vụ nổ hạt nhân, việc này thực ra không phải là bí mật."
Ngay khi Lê Tiệm Xuyên cho rằng Evgeni đã không dấu vết thay đổi chủ đề để tránh câu hỏi về người sống sót, Evgeni đột nhiên lại nói tiếp lời trước đó.
Giọng nói anh ta khàn khàn: "Sở dĩ tổ tiên của chúng tôi trở thành người sống sót, đồng thời có khả năng vượt qua Chernobyl không phải vì những nguyên nhân như bên ngoài suy đoán, cũng không phải vì sự nghiêng lệch của cán cân may mắn."
"Để sống sót sau thảm họa chưa từng có đó, bọn họ đã hiến tế cho thần linh. Đó là món quà từ thần linh."
Khi giọng nói đáp xuống, Lê Tiệm Xuyên lập tức cảm thấy vài người ngồi ở đây đều có vẻ im lặng và căng thẳng khác nhau.
Ánh mắt của bà Bành bắn thẳng vào người Evgeni.
Ở núi Kailash vừa mới nói qua thần hay không thần gì đó tới Chernobyl nằm ngoài tầm với của tám cực lại bắt gặp con chữ này, Lê Tiệm Xuyên nghĩ đến gợi ý thần linh mà bà Bành như vô tình như cố ý nói, lẽ nào bà ta thực sự là một bà đồng?
Nói xong, Evgeni không đợi Lê Tiệm Xuyên hoặc những người khác có câu hỏi gì, trực tiếp nhìn đồng hồ đeo tay rồi đứng dậy: "Thời gian nghỉ ngơi đã kết thúc, chúng ta phải tiếp tục lên đường. Khu rừng này rất nguy hiểm, chúng ta phải vượt qua nó trước bình minh và đến điểm tiếp tế."
"Rất nguy hiểm? Anh Evgeni, trong đó có nguy hiểm gì vậy?"
Như thường lệ, Andrea lại bắt đầu đặt câu hỏi.
Lần này Rvgeny không thể phớt lờ được nữa, vì Andrea đã hỏi chính xác những gì anh ta muốn nói: "Đa số thời gian sẽ không quá nguy hiểm khi băng qua khu rừng này, chỉ cần đừng cố gắng làm tổn hại những thân cây này, đánh thức giấc ngủ sâu của bọn chúng."
"Nhưng đêm nay trời có sương mù."
"Vào đêm sương mù, trong khu rừng này sẽ xuất hiện một khu tàn tích, trong khu tàn tích sẽ xuất hiện ngẫu nhiên hiện tượng kỳ quái nào đó, có thể khiến chúng ta lạc lối ở một mức độ nhất định."
Andrea kinh ngạc nói: "Lẽ nào ngay cả anh cũng không có cách suôn sẻ vượt qua sao, anh Evgeni? Chẳng phải anh có khả năng vượt qua Chernobyl ư?"
"Đúng vậy, nhưng Chernobyl không phải bất biến."
Evgeni trả lời: "Tôi đã đi qua khu rừng này hàng chục lần nhưng chỉ gặp ngày có sương mù ba lần. Mà khu tàn tích đó, lần nào cũng khác nhau. Tôi có thể đảm bảo nếu như khu tàn tích mà chúng ta gặp phải tối nay giống với bất kỳ lần nào trong ba lần đó, thì tôi có thể dẫn mọi người đi qua. Nhưng tôi cũng không thể đảm bảo nó sẽ giống hệt với bất kỳ lần nào trong ba lần đó."
Nhà nghiên cứu tên Chris tỏ ra khá lạc quan, cười hề hề nói: "Người dẫn đường băng qua sa mạc còn có thể bị lạc đường và gặp phải cơn bão cát không thể đoán trước mà, đây là chuyện rất bình thường. Chúng ta phải tin tưởng anh Evgeni."
Andrea miễn cưỡng gật đầu, không nói gì nữa.
Mọi người lại thu dọn đồ đạc, mặc đồ bảo hộ rồi theo Evgeni đi vào khu rừng tối mù sương.
Sương mù trong rừng rất dày đặc, tầm nhìn rõ rất ngắn, ánh sáng của đèn pin bị chặn trong vòng một mét trước mặt, không thể nhìn thấy xa hơn. Để có thể nhìn thấy những người trước sau, mọi người phải rút ngắn khoảng cách với nhau, đi gần nhau hơn.
Theo lộ trình chầm chậm tiến về phía trước, có tiếng sột soạt dần dần phát ra từ cánh rừng yên tĩnh chung quanh, giống như rắn đang trườn.
Lê Tiệm Xuyên là người cảm nhận rõ ràng nhất, liền đề cao cảnh giác ngay khi nghe thấy âm thanh này, nói với Evgeni, "Ở đây có rắn không?"
Bóng lưng mờ ảo của Evgeni bị chôn vùi trong sương mù dừng lại một chút và trả lời: "Không, không có rắn, không có động vật nào cả. Miễn là các người không chạm vào những cái cây đó."
Lê Tiệm Xuyên không hỏi thêm nữa, nhưng tiếng xì xì bên tai ngày càng nhiều hơn, càng lúc càng gần, như thể ở trên đỉnh đầu có một bầy rắn đang trườn và thè lưỡi.
Chẳng mấy chốc, những người khác trong đội cũng nghe thấy tiếng động này.
"Tiếng gì thế?"
Chris nói, giơ đèn pin lên chiếu lên phía trên đầu.
Trong nháy mắt ánh sáng chạm đến, Lê Tiệm Xuyên như nhìn thấy một đám bóng đen hỗn loạn loáng qua và khuôn mặt của một người phụ nữ, nhưng khi nhìn kỹ lại, chỗ đó chỉ có cành lá xanh thẫm.
"Đừng có rọi lung tung, đi mau."
Một giọng nói kỳ lạ thúc giục phát ra từ cuối đội, hẳn là của Hứa Chân, người lần đầu tiên mở miệng cho đến nay.
Đoàn người lại yên tĩnh trở lại, tiếng xì xì vẫn bao trùm lấy đỉnh đầu, giống như mũi kim độc đang treo lơ lửng, có thể điên cuồng rơi xuống bất cứ lúc nào.
Nhưng Evgeni không nói gì mà chỉ cắm đầu tiến về phía trước, những người khác thấy thế cũng không nói gì nữa.
Lê Tiệm Xuyên biết rõ tại thời điểm này, bọn họ chỉ có thể chọn hành động giống như người dẫn đường, đó là cách đáng tin cậy nhất để có được sự an toàn khi đối mặt với những điều chưa biết.
Không biết đã qua bao lâu, trước mặt đột nhiên vang lên tiếng răng rắc.
Người dẫn đường Evgeni dừng lại: "Là khu tàn tích, khu tàn tích hoàn toàn khác với ba lần trước."
Những người khác từ từ áp sát vào nhau, Lê Tiệm Xuyên giơ đèn pin lên rọi, vừa vặn rọi vào một chiếc gương bị vỡ làm đôi. Trên gương có một dòng chữ giống như máu đông lại, như một cột mốc chỉ về khu tàn tích này.
"Bảo tàng gương."
Vài cây đèn pin lần lượt sáng lên, sương mù phía trước giống như đột ngột loãng hơn, khiến cho ánh sáng xuyên qua cách đó vài mét, đường viền của tàn tích này loáng thoáng phơi bày __ bên trong ngổn ngang lộn xộn, hoặc trôi nổi hoặc treo lơ lửng, hoặc dựa vào hoặc dựng thẳng, có vô số tấm gương phản chiếu ánh sáng và bóng tối.
Và trong số những tấm gương này, có một con đường dẫn thẳng về phía trước, như thể không có vật cản nào.
"Chỗ này... có thể trực tiếp đi qua nhỉ?" Chris ngập ngừng.
Evgeni nhìn trái nhìn phải, khuôn mặt bị quấn băng không thấy được sự thay đổi trong biểu cảm, im lặng một lúc rồi khẽ gật đầu: "Thử một lần đi, việc này sẽ rất nguy hiểm cho người ngoài như các người, nhưng tôi thì chỉ cần chịu dành ra chút thời gian thì luôn có thể đi ra ngoài."
Hết cách rồi, suy cho cùng, năng lực thần linh ban cho dân bản địa không thể nào chuyển dời cho những người ngoài như bọn họ.
Evgeni rọi đèn pin, dẫn đầu bước vào khu tàn tích gương này.
Những người khác giữ nguyên đội hình trước đó, cẩn thận đi tới.
Vô sô mặt gương được đặt trên đường như những bóng ma vô danh ẩn hiện, cứ lộ ra vẻ u ám, bị ánh sáng đèn pin quét qua, mờ ảo phản chiếu ánh sáng chói mắt.
Lê Tiệm Xuyên cẩn thận quan sát những tấm gương này, không thấy có gì kỳ lạ. Hành trình của họ cũng rất suôn sẻ, đã đi được một đoạn mà vẫn không gặp phải bất trắc gì.
Nhưng Lê Tiệm Xuyên cứ cảm thấy có cái gì đó không ổn.
Hắn cau mày, chậm rãi đi về phía trước.
Trong tàn tích yên tĩnh, ngoại trừ tiếng gió yếu ớt thì chỉ có tiếng bước chân của mấy người.
Tiếng bước chân... Tiếng bước chân!
Lê Tiệm Xuyên giật mình, lập tức tập trung cao độ, lắng tai cẩn thận phân biệt tiếng bước chân của mọi người.
Một, hai, ba... bảy, tám, chín... chín?
Bảy nhà nghiên cứu cộng với Evgeni chỉ có tám người, tiếng bước chân thứ chín ở đâu ra?
Lê Tiệm Xuyên kinh sợ, chậm rãi quay đầu nhìn.
Hết chương 147
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com