Tiểu khu Đào Lý (3)
Tác giả: Ngữ Tiếu Lan San.
Chuyển ngữ: Trúc Nhỏ Dưới Nắng.
Tiểu khu Đào Lý (3)
Diệp Kiểu Nguyệt khởi động cuộc họp trực tuyến, kịp thời chấm dứt hành vi quấy rối lộ liễu của "thiếu gia họ Dịch". Đồng thời, thanh thông báo trên máy tính của Trang Ninh Tự cũng hiện lên một tin nhắn: cấp trên bổ nhiệm anh làm Phó đội trưởng tạm thời của chiến dịch phá giải Quy tắc lần này.
Các thành viên còn lại không có ý kiến phản đối, bởi Trang Ninh Tự vốn xuất thân từ Bộ Bảo Vệ Trật Tự, mức độ tiến hóa S, từng tham gia nhiều nhiệm vụ phá giải, kinh nghiệm dày dặn. Sau này, do phải phẫu thuật chân và nghỉ dưỡng dài ngày, anh tạm thời được điều về Bộ Hòa Giải Tranh Chấp khu 15 gần nhà.
Diệp Kiểu Nguyệt hỏi: "Ninh Tự, anh có ý tưởng gì cho hành động lần này không?"
"Quy tắc ít thông tin quá." Trang Ninh Tự đeo tai nghe vào, "Chỉ dựa trên thông tin chữ viết hiện có, không thể suy ra được chuỗi logic nội tại hoàn chỉnh." Không có chuỗi logic, cũng đồng nghĩa với việc không thể nhanh chóng tìm ra phương pháp phá giải Quy tắc. Tuy nhiên, Quy tắc đầu tiên có lẽ là khả thi, anh tiếp tục: "Xe buýt cộng đồng tuyến 155 chỉ dừng ở hai điểm, điểm xuất phát đối diện siêu thị Xuân Phong, mười giờ sáng hàng ngày chính thức chạy chuyến đầu tiên, điểm cuối là cửa D ga Đào Lý thuộc tuyến tàu điện ngầm số 5."
Ga tàu điện này không bị Quy tắc chiếm giữ, vì vậy theo logic thông thường, chỉ cần hành khách đáp ứng yêu cầu của Quy tắc, chiếc xe này có thể hoạt động bình thường, di chuyển đến điểm cuối và rời khỏi khu vực Quy tắc.
Diệp Kiểu Nguyệt cũng đồng tình với quan điểm này, nên từ chiều, cô đã tìm được một cặp mẹ con tình nguyện giúp kiểm tra Quy tắc, là cư dân số 1 tòa nhà 101. Người mẹ 42 tuổi, giáo viên võ thuật, con gái 16 tuổi, học võ từ nhỏ, thể chất khỏe mạnh, phản ứng nhanh nhạy. Họ sẽ đúng mười giờ sáng mai đợi ở trạm xe buýt, xem có thể rời đi bằng tuyến 155 hay không.
"Quy tắc thứ hai, ba và bốn, trông giống như một bảng hướng dẫn tiếp đãi khách." Trang Ninh Tự nói tiếp, "Vai trò khách do quái vật đóng cực kỳ ghét tiếng ồn, dù chỉ là một hai tiếng khóc của trẻ con cũng không chịu được, thiếu kiên nhẫn, thậm chí không muốn chờ thời gian mở cửa, thích môi trường sạch sẽ nhưng bản thân lại không có thói quen vệ sinh tốt, không biết lễ phép, phẩm chất thấp. Ngoài ra, hắn ta trông có vẻ rất mệt mỏi và đói bụng."
Quy tắc thứ năm qua tình huống bất ngờ tối nay cũng có tác dụng, quái vật khi nổi giận thực sự có thể được xoa dịu bằng một tô mì gói. Còn Quy tắc sáu và bảy, siêu thị Xuân Phong và chợ rau có lẽ sẽ mở cửa đúng giờ vào ngày mai.
"Quy tắc cuối cùng, tránh xa ban công." Diệp Kiểu Nguyệt điểm danh, "Dịch Khác, nói đi."
Là người mới tham gia hành động ngày đầu tiên, bị lãnh đạo hỏi cũng là chuyện hợp lý, mọi người đều đang chờ đợi, nhưng trong tai nghe mãi không có câu trả lời.
Trang Ninh Tự quay đầu lại, hơi nhíu mày liếc nhìn, vốn chỉ muốn nhắc nhở đối phương biết điều, nhưng sự thật chứng minh anh vẫn đánh giá thấp dục vọng lộ liễu của Dịch Khác. Trong lúc này, anh bất ngờ đối mặt với ánh mắt nồng nhiệt, suýt nữa thì tim ngừng đập ngay tại chỗ. Kẻ gây tội lại bật cười, chống cằm bằng một tay, tiếp tục không kiêng dè dán mắt vào người anh, nhìn thỏa thích rồi mới mở miệng: "Theo logic thông thường, chỉ có nguy hiểm mới cần tránh xa. Quy tắc đặc biệt ghi rõ, nghĩa là ban công nguy hiểm. Nguy hiểm ở ban công thường chia làm hai loại, một là có kẻ bất hợp pháp ẩn náu, hai là sơ ý ngã."
"Không tệ." Diệp Kiểu Nguyệt khen ngắn gọn, sau đó hỏi nghi hoặc, "Lúc nãy em đang làm gì vậy?"
"Rep vài tin nhắn ạ, hôm nay là sinh nhật em, xin lỗi." Dịch Khác lười biếng dựa vào ghế sofa.
Do không khí cuộc họp hiện tại khá thoải mái, trong nhóm lập tức tràn ngập lời chúc mừng sinh nhật, ngay cả Diệp Kiểu Nguyệt cũng gửi một câu. Chỉ có Trang Ninh Tự không muốn tham gia buổi chúc mừng này, gượng ép kéo chủ đề trở lại: "Còn một điểm, trong Quy tắc lần này không đề cập đến cách kiếm Quy tắc tệ, nhưng cả nguyên liệu lẫn vé xe đều cần dùng tiền mặt để mua. Quái vật mang theo ví, chúng ta đã lấy trộm một trăm tệ khi hắn tắm, tuy thành công nhưng cũng khiến hắn nổi giận, chứng tỏ quái vật lần này không thể chịu đựng bất kỳ hành vi trộm cắp nào. Xét đến hàng trăm người dân đang bị kẹt trong Quy tắc, đề nghị của tôi là nghĩ cách khác để kiếm tiền."
Dịch Khác dựa vào ghế sofa, nghe câu này của anh, khóe miệng hơi khẽm lại, trong mắt thoáng chút suy tư. Trang Ninh Tự tiếp tục: "Mọi người có thể tự suy nghĩ trước, nhưng không cần vội, việc đầu tiên vẫn là kiểm tra tính khả thi của Quy tắc xe tuyến 155, tối đa sơ tán người dân. Tôi chỉ nói đến đây, đội trưởng Diệp?"
Trong tai nghe vang lên giọng nói của Diệp Kiểu Nguyệt: "Được, hôm nay đến đây thôi, mọi người nghỉ ngơi sớm, đội tuần tra chú ý thời gian bàn giao, tất cả luôn cảnh giác, giải tán."
Trang Ninh Tự gập máy tính lại, đỡ lấy viên ngậm họng không đường từ đối phương ném tới. Dịch Khác chỉ vào cổ họng mình: "Giọng anh hơi khàn, cần uống nước không?"
"Anh hy vọng sau này em có thể nghiêm túc hơn trong công việc." Trang Ninh Tự ném viên ngậm lại, "Nếu không, rất khó để vượt qua kỳ thực tập."
Dịch Khác nhướng mày, có lẽ nhận ra đối phương thực sự tức giận, hiếm khi không tiếp tục gây rối.
"Vào phòng sách nghỉ đi." Trang Ninh Tự cầm điện thoại, ra ban công nghe gọi. Cuộc gọi hiển thị Hoắc Đình, tổng bộ trưởng Bộ Bảo Vệ Trật Tự thành phố Cẩm, cũng là bạn thân của Trang Ninh Tự, mở miệng liền hỏi: "Thế nào rồi?"
"Thế nào là sao? Theo quy định, không phải tôi báo cáo công việc sao?" Trang Ninh Tự đặt hai ngón tay lên chỗ lõm dưới yết hầu, kìm nén cơn ho.
"Ý tôi là thằng họ Dịch thế nào, có tiếp tục quấy rối anh không?" Hoắc Đình hỏi.
"Có, nhưng không có cách nào, tôi tạm thời chưa nghĩ ra cách nào để miêu tả với Dịch tổng về tình cảm không đúng chỗ của con trai anh ấy dành cho tôi." Trang Ninh Tự hít vài hơi không khí ẩm ướt ban đêm, giảm bớt khó chịu ở cổ họng, không muốn nghe tiếng cười khẩy trong điện thoại, tiếp tục, "Đây là lần đầu tiên Dịch Khác tham gia nhiệm vụ phá giải Quy tắc, biểu hiện còn non nớt, tôi cho rằng cậu ta không có khả năng hành động đơn độc."
"Nhưng mức độ tiến hóa của cậu ta gần như đạt S, tất cả bài kiểm tra đều vượt qua với điểm cao, lý mà nói tiềm năng tiến bộ rất lớn." Hoắc Đình nói, "Lùi một vạn bước, dù tiến hóa của cậu ta chỉ dừng ở cấp C, xem trên tình nghĩa Dịch tổng vừa quyên tặng ba bệnh viện cho khu vực Thương Sơn, cũng phiền anh dẫn dắt thêm, ít nhất đến khi nhiệm vụ này kết thúc."
Trang Ninh Tự hơi đau đầu, Hoắc Đình nghe thấy sự mệt mỏi trong giọng nói của anh, cũng không nói thêm. Đêm thành phố Cẩm lấp lánh ánh đèn neon, thường không nhìn thấy sao, nhưng khu vực Quy tắc thì khác. Màn đêm như hố đen nuốt chửng mọi ánh sáng văn minh hiện đại, chỉ còn những vì sao lấp lánh trên bầu trời. Trang Ninh Tự không thích vẻ đẹp giả tạo và kỳ quái này, cúp máy liền quay lại phòng khách, phát hiện trên bàn có hai viên ngậm họng và một cốc nước ấm, cùng một túi đồ vệ sinh nhỏ.
Trong phòng sách yên tĩnh, có vẻ đây là sự quan tâm cuối cùng của "thiếu gia" hôm nay. Trang Ninh Tự vội vàng vệ sinh xong, nằm vật ra ghế sofa, tiếng ngáy từ phòng ngủ chính vang lên từng hồi. Xét từ góc độ "khách", quái vật lần này thực sự quá vô lý, bởi vị khách bình thường nào lại lên giường chủ nhà ngủ ngay lập tức?
Người tiến hóa cấp S chỉ cần rất ít thời gian ngủ, đặc biệt là trong đêm bị Quy tắc bao trùm. Nửa đêm, trời mưa lâm thâm, gió lạnh lùa qua cửa sổ bị điều hòa thổi ra càng thêm lạnh, chỗ xương chân cũ bị thương lại âm ỉ đau nhức. Trang Ninh Tự vừa định co chân để giảm đau, đầu gối bỗng cảm nhận được một luồng hơi ấm.
Vào lúc nửa đêm hôm khuya khoắt, hơi ấm bất ngờ này chẳng khác gì một câu chuyện kinh dị. Trang Ninh Tự mở to mắt, chỉ thấy Dịch Khác đang ngồi xổm trước ghế sofa, cẩn thận dán miếng giữ nhiệt lên đầu gối anh. Mấy sợi tóc mai rủ xuống trán, che gần hết đôi mắt. Cậu đẹp trai thật, quan tâm cũng thật, nhưng cái cảm giác bàng hoàng lẫn bất lực đang trào lên trong lòng Trang Ninh Tự lúc này cũng chân thực không kém. Tạm bỏ qua cái dịch vụ chăm sóc kỳ quặc chẳng khác gì bảo mẫu hạng sang này, nhưng rốt cuộc cậu làm thế nào mà có thể lặng lẽ xuất hiện bên cạnh anh như vậy?
"Ngủ đi." Dịch Khác không nói nhiều, xử lý xong vết thương cũ của anh, liền quay người trở về phòng sách, để Trang Ninh Tự nằm lại trên ghế sofa tự nghi ngờ cuộc đời.
Kinh Lan: Thế nào rồi?
Dịch Khác: Hoàn hảo.
Trả lời xong tin nhắn, cậu lại ngẩng đầu nhìn ra phòng khách, muốn chiêm ngưỡng thêm tác phẩm của mình, nhưng kết quả lại thấy Trang Ninh Tự đã giật miếng dán nóng ở đầu gối trái ra, ngay trước khi trái tim ai đó vỡ tan, lại dán sang đầu gối phải.
Kinh Lan: Hoàn hảo cỡ nào?
Dịch Khác: ......
Im đi.
Quái vật lại rất yên tĩnh, ngủ ngon cả đêm. Sáu giờ ba mươi sáng, Trang Ninh Tự mở tủ lạnh chuẩn bị bữa sáng, Dịch Khác đứng bên cửa sổ, chọn lọc quên đi chuyện tối qua do quá căng thẳng nên chữa nhầm chỗ.
"Bíp, bíp!" Trong phòng ngủ chính đột nhiên vang lên âm thanh. Dịch Khác khó hiểu: "Thứ này còn tự đặt báo thức?"
Các thành viên khác cũng thán phục, tinh thần làm công thật sự đáng nể, đúng là tiêu chuẩn chín giờ sáng đến năm giờ chiều.
Trang Ninh Tự rán trứng bỏ vào đĩa: "Đúng vậy, thói quen của quái vật hoàn toàn giống một nhân viên văn phòng." Tám giờ ba mươi tối tan làm, bảy giờ ba mươi sáng báo thức thức dậy, hai điểm một đường, thói quen lành mạnh.
"Ở công ty hắn chắc cũng không khá lắm, nếu không thì không đến nỗi oán khí ngút trời." Dịch Khác xếp ghế ngồi ngay ngắn, Trương Huy cũng ra phụ bếp, mọi người nhanh chóng chuẩn bị xong bữa sáng. Bảy giờ ba mươi, quái vật mở cửa phòng ngủ chính, hắn mặc bộ quần áo đã giặt sạch, như thường lệ phớt lờ sự tồn tại của mọi người, thẳng đến bàn ăn, ăn hết cả mâm cơm một cách vô cùng thiếu tinh tế.
"Tối nay muốn ăn gì?" Trang Ninh Tự thăm dò hỏi.
"Tùy." Quái vật bỏ lại hai từ lạnh lùng, đi giày da rời khỏi nhà.
Cho đến khi thang máy đóng cửa, dây thần kinh căng thẳng của mọi người mới thả lỏng. Trương Huy sợ hãi hỏi: "Tối nay hắn có quay lại không?"
"Không chắc, nhưng chúng tôi sẽ nghĩ cách để gia đình anh sớm rời khỏi khu vực Quy tắc." Trang Ninh Tự nói, "Từ bây giờ đến hai mươi giờ ba mươi, khoảng thời gian này có lẽ an toàn, có thể phải phiền anh kiểm kê nguyên liệu và đồ vệ sinh trong nhà, liệt kê chi tiết giao cho tôi, nhớ tránh xa sân thượng."
"Vâng." Trương Huy gật đầu, "Chúng tôi sẽ làm nhanh."
"Đi thôi, ra chợ rau xem thế nào." Trang Ninh Tự gọi mấy thành viên khác, "Bây giờ chắc đang là giờ chợ sáng."
Quái vật mỗi ngày đều cần ăn một lượng lớn thức ăn, tủ lạnh của gia đình bình thường không thể chứa đủ lâu. Tối qua Bộ Trật Tự đã thử vận chuyển nguyên liệu từ bên ngoài vào khu vực Quy tắc, kết quả không thành công.
Vậy chỉ có thể mua ở chợ sáng.
Tiểu khu không lớn, quy mô chợ tiện ích cũng nhỏ, nhưng hàng hóa khá đầy đủ, rau thịt hải sản đồ khô đều có. Cả khu chợ tràn ngập mùi tanh khó chịu, ánh đèn đỏ trông có chút kỳ quái, chủ quán cũng là quái vật, họ ngồi thừ trên ghế nhỏ, dùng ánh mắt tinh ranh hoặc buồn ngủ quan sát từng vị khách đến mua hàng.
Rau cải năm tệ một bó, thịt lợn ba mươi tệ một cân, không đắt cũng không rẻ. Giá hàng hóa ở siêu thị Xuân Phong cũng trong phạm vi bình thường, một hộp mì gói khuyến mãi khoảng năm tệ.
Hiện tại mỗi nhà đều có chút dự trữ, nên Trang Ninh Tự chỉ mua một bó rau rẻ để đổi tờ trăm tệ, tiện lợi cho việc kiểm tra Quy tắc xe buýt sau này.
Diệp Kiểu Nguyệt tìm được tình nguyện viên là cư dân số 101, người mẹ và con gái đều luyện võ, trong đó con gái còn là Người tiến hóa, mười sáu tuổi đã cao một mét tám, một quyền có thể đánh nát bao cát. Người cha là một cảnh sát trạm, tống Tống Nhiên, thân với Tiền Việt, trước đây hai người từng cùng nhau an ủi bác Trương bị nhân viên tiếp thị lừa.
"Đừng sợ con gái, con làm được mà." Tống Nhiên vỗ vai con gái, lại ôm vợ một cái. Mười giờ, xe buýt đúng giờ chạy ra từ điểm dừng, dừng bên cạnh biển hiệu, không ngoài dự đoán, tài xế cũng là quái vật.
Hai mẹ con lần lượt lên xe, bỏ Quy tắc tệ vào hòm, tìm chỗ ngồi. Cửa xe đóng lại, sương trắng bốc lên từ sàn xe, che khuất tầm nhìn. Xe bắt đầu di chuyển, bên ngoài cửa sổ mờ ảo, chỉ thỉnh thoảng lướt qua bóng cây.
Cô gái nhìn thời gian trên điện thoại, theo lộ trình bình thường, xe nên đến nơi sau nửa giờ.
Một phút, hai phút... mười phút... mười bốn phút... hai mươi chín phút...
"Ting, xe buýt cộng đồng tuyến 155... xèo... điểm cuối ga Đào Lý đã đến... xèo... Xin quý khách mang theo hành lý, xuống cửa sau... xèo... Chúc quý khách đi lại vui vẻ."
Âm thanh báo hiệu bị nhiễu đúng lúc vang lên. Hai mẹ con không chút do dự, nhanh chóng đứng dậy xuống cửa sau. Khi bàn chân chạm đất, làn sương trắng dày đặc lập tức tan biến, ánh nắng vàng rực rỡ chiếu xuống, chói mắt.
"Nhanh, bên này!" Nhân viên đang đợi ở cửa D ga chạy đến đón.
Rời khỏi tiểu khu Đào Lý bằng tuyến 155 là khả thi, nhưng danh tính hành khách theo Quy tắc chỉ có thể là mẹ và con chưa thành niên.
"Thống kê dân số xong chưa?"
"Chờ chút đội trưởng Diệp, xong ngay." Thành viên cập nhật kết quả thống kê, "Trong tiểu khu có ba mươi sáu hộ có trẻ vị thành niên, nhưng may mới đây là nghỉ hè, lại thêm thời tiết nắng nóng, hơn một nửa đang du lịch ngoại tỉnh, ở nhà chỉ có mười ba hộ, có ba người mẹ hiện đang ở ngoài khu vực Quy tắc, họ sẽ ngay lập tức vào tiểu khu đón con rời đi, tổng số cuối cùng là ba mươi bảy người."
Ba mươi bảy hành khách cần ba mươi bảy vé xe, cần bảy mươi bốn Quy tắc tệ. Trang Ninh Tự đưa ví tiền tới: "Hiện chúng ta còn tám mươi sáu, đủ mua vé."
Diệp Kiểu Nguyệt nói: "Chúng ta phải nhanh chóng phân nhóm các cặp mẹ con, đưa những người này rời đi trước."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com