Chương 139: Công tử thế vô song (64)
Cam Kình chết, sĩ khí nước Lâm càng thêm hăng hái, trong nước Lâm vang lên tiếng ca ngợi khắp nơi, triều đình nước Ninh lại lặng ngắt như tờ.
Hai tay Ninh vương Thư đặt trên vương tọa, tay nắm chặt lấy tay vịn, cố gắng kìm nén cơn ngứa ngáy trong cổ họng, nhưng vẫn không nhịn được ho khan ra tiếng.
Tiếng ho vừa vang lên, liền như không thể dừng lại, người hầu bên cạnh vội vàng bưng nước đến nói: "Đại vương, ngài uống chút nước."
Ninh vương Thư nhận lấy, miễn cưỡng uống vào, nước ấm xoa dịu, làm tan đi mùi máu tanh trong họng.
Hắn đặt chén trà xuống một bên, mắt chăm chú nhìn các trọng thần không ai dám ngẩng đầu trong triều.
Trận chiến đầu tiên giữa hai nước Ninh Lâm, Yến Hồi Quan bị phá, trận chiến thứ hai, đại quân nước Ninh bị bao vây, chủ soái Cam Kình tử trận, binh lính tan tác bỏ chạy, sĩ khí đại suy, nếu lại bại nữa, chỉ sợ ngay cả Lạc Đô cũng không giữ được.
"Còn ai có thể làm chủ soái?" Ninh vương Thư hỏi.
Nếu Cam Kình không chết thì còn có người xin ra trận, nhưng Cam Kình là đại tướng đệ nhất của nước Ninh, gã còn bị Trường Tương Quân một hiệp chém chết trước mặt mười mấy vạn quân nước Ninh thì còn ai dám đối đầu với hắn.
Triều đình thật sự yên tĩnh, đại thần phía bên trái bước ra nói: "Đại vương, thần nhận được mật báo, tướng lĩnh dẫn quân nước Lâm không chỉ có Trường Tương Quân và Dương Thông, còn có Hội Ngô tướng quân của nước Thử và Thường Thắng tướng quân Liễu Tuân."
Lời gã vừa dứt, ánh mắt của những người khác gần như đều đổ dồn lên người gã, tiếng nghị luận nổi lên.
"Sao Hội Ngô tướng quân lại giúp nước Lâm?!"
"Liễu Tuân! Không phải Liễu Tuân đã chết rồi ư?!"
"Nghe nói năm xưa gã bị thương nặng, không có thuốc chữa, trực tiếp xin từ quan với Thử vương rồi rời đi, không ngờ lại còn sống."
"Các thầy thuốc khác chưa chắc đã cứu được, nhưng y thuật của Trường Tương Quân lại là thiên hạ vô song, nếu không thì làm sao có thể để mười mấy vạn quân nước Lâm bình an tiến vào nước Thử."
"Nước Ninh ta không có tướng, nước Lâm lại có Liễu Tuân, Thường Thắng tướng quân dùng binh rất quỷ quyệt, ai còn có thể địch lại?"
Tiếng nói dưới điện tuy nhỏ nhưng Ninh vương Thư lại nghe rõ mồn một, hắn cố gắng nuốt xuống, kìm nén cơn ngứa trong cổ họng.
Với bệnh tình hiện tại của hắn, chỉ sợ không sống được bao lâu nữa, thầy thuốc nước Ninh vô dụng, mà người có thể cứu mạng hắn trên thiên hạ này lại chính là kẻ thù cả đời của hắn.
Thiên mệnh trêu ngươi, rất nhiều chuyện đã không cho phép hắn mưu định rồi mới hành động nữa.
"Hách Thường." Ninh vương Thư gọi cái tên này.
Triều đình lập tức im lặng, một tướng lĩnh bước ra khỏi hàng ngũ, vẻ mặt bình tĩnh, nhưng đôi mắt lại có vẻ hung ác nham hiểm: "Có mạt tướng."
"Quả nhân phong ngươi làm chủ soái, có thể lui binh không?" Ninh vương Thư hỏi.
"Thần có thể!" Hách Thường chắp tay hành lễ nói.
"Đại vương, không thể dùng Hách Thường." Một thần tử bước ra nói, "Gã từng dung túng binh lính hoành hành ngang ngược, dù có quân công miễn tội nhưng để gã chỉ huy mấy chục vạn đại quân nước Ninh, thật sự không ổn."
"Đại vương, thần cũng phản đối." Lại một đại thần bước ra nói, "Hách Thường dùng binh, lấy mạng người mà lấp..."
"Nếu gã không đi, các ngươi còn ai nguyện lòng đi? Tướng quân vốn nên dũng cảm không sợ chết, mà các ngươi thật sự khiến quả nhân thất vọng." Ninh vương Thư nói với giọng cực kỳ trầm thấp, nhìn triều đình đã im lặng, "Hách Thường nghe lệnh, lĩnh hổ phù, lập tức lên đường!"
"Vâng." Hách Thường quỳ xuống nghe lệnh.
Yến Hồi Quan đánh lui địch, làm trọng thương quân đội nước Ninh, Tông Khuyết không đuổi theo kẻ cùng đường mà lĩnh quân xuất phát, chia làm ba đường, tiến về thành Dĩnh, thành Vĩnh và Lạc Đô.
Liễu Bất Chiết dùng binh rất quỷ quyệt, kỵ binh nhanh chóng xung phong, dù nhiều năm không ra chiến trường, mảnh sa trường này đối với gã dường như cũng là nơi cá gặp nước.
Hội Ngô tướng quân dẫn một đường khác, trực tiếp nhắm thẳng thành Vĩnh, cũng là thế như chẻ tre.
Chủ lực quân nước Lâm tiến lên, cũng không gặp phải cản trở lớn, chém giết vô số binh lính nước Ninh.
"Dường như tướng quân có điều lo lắng." Dương Thông nhìn sa bàn nói.
"Lần này hành quân quá thuận lợi, tốc độ hành quân quá nhanh, lương thảo dễ không theo kịp." Tông Khuyết nhìn lộ trình hành quân nói.
Ra roi thúc ngựa quả thật có thể công chiếm nhanh hơn, nhưng suốt đường đi, chủ lực quân nước Ninh dường như luôn co cụm lại, không đối đầu trực diện.
Binh mã chưa động, lương thảo đi trước, dù có bánh mì khô tiện mang theo để lót dạ, nếu chiến đấu lâu dài thì lương thảo cũng cần vận chuyển từng đợt.
"Quả thật, tốc độ hành quân của Liễu tướng quân hơi nhanh, nếu lương thảo không theo kịp, e rằng sinh biến." Dương Thông nói.
"Người đâu." Tông Khuyết lên tiếng, khi binh lính truyền tin vội vã bước vào bèn nói, "Truyền lệnh ta, giảm tốc độ tiến quân cánh bắc."
Quân lệnh được ban, binh lính truyền tin nhận lấy, đã cưỡi ngựa nhanh chóng xông ra.
Đêm tối đen như mực, gió lạnh rít gào thổi tung cờ xí, vô số khoái mã phi nước đại, cờ lệnh dẫn đầu được giơ cao, kỵ sĩ trên ngựa đều kéo dây cương, đội ngựa hí vang dừng lại.
"Tướng quân truyền lệnh, nơi này tránh gió, đêm nay đóng quân tại đây." Tiểu tướng cưỡi ngựa truyền lệnh.
Vô số kỵ sĩ xuống ngựa, buộc ngựa lại thành vòng, không đốt lửa trại mà chen chúc nhau sưởi ấm, tự có binh lính hậu cần ôm cỏ khô đến cho ngựa ăn.
"Đã gần sang xuân rồi, đêm nước Ninh thật lạnh." Kỵ binh lấy bánh mì khô từ trong ngực ra, đưa lên miệng cắn, tuy hơi khô, nhưng uống chút nước cũng nuốt được.
"Ai bảo không phải chứ, nhưng suốt đường đi không thấy người nào, không biết trong bụng bọn chúng lại ấp ủ quỷ kế gì." Một kỵ binh khác nói.
"Tướng quân, tin tức đã gửi đi rồi." Tiểu tướng bên cạnh nói.
"Làm tốt lắm." Liễu Bất Chiết thu mình trong góc tường cũng đang gặm bánh khô.
Tuy bánh này khô nhưng lại không khó ăn, trong đó phết mỡ lợn muối và một loại lá không biết tên, nhai khô cũng rất thơm.
Mùi thơm của bánh khẽ lan tỏa, tiếng vó ngựa thỉnh thoảng khua động, nhưng ngay khi có người bắt đầu buồn ngủ, tiếng đá vụn từ từ lăn xuống.
Liễu Bất Chiết nhét bánh vào trong ngực, ánh mắt sắc lạnh quát lớn: "Lên ngựa!"
Tất cả binh lính giật mình tỉnh giấc, bầu trời đêm đột nhiên bị vô số ánh lửa bao vây, tên bắn tới, tuy một phần bị áo giáp trên ngựa cản lại nhưng vẫn khiến đàn ngựa hí vang không ngừng.
Một đám tướng sĩ rút đao cản tên, vội vàng lên ngựa, bốn phương tám hướng lại có vô số bóng người lăn xuống, quần áo rách rưới xông về phía đàn ngựa.
Quân nước Lâm rút đao vung lên, máu văng tung tóe, nhưng những người xông tới lại liều chết, trực tiếp bất chấp vó ngựa đạp, dùng thân mình ôm lấy vó ngựa.
"Tướng quân, bọn họ là nô lệ!!!" Tiểu tướng nói.
Tên không ngừng bay tới, Liễu Bất Chiết vung kiếm chém đứt cánh tay kẻ ôm ngựa nói: "Xông qua!"
Ngựa chiến hí vang, xông thẳng về phía ánh lửa, quân nước Ninh dựng khiên, nhưng phía trước đều là nô lệ quần áo rách nát.
Quân nước Ninh vung cờ, những mũi tên ban đầu đều đã bén lửa, mũi tên quay ngược lại, trực tiếp bắn về phía đám nô lệ, tiếng kêu đau đớn và ngọn lửa bốc lên trên người nô lệ kích thích ngựa, cũng kích thích mắt của các tướng sĩ nước Lâm.
"Bọn khốn kiếp này!" Phó tướng trấn an ngựa giận dữ mắng.
"Giết!" Hốc mắt Liễu Bất Chiết hơi đỏ nhưng vẫn hạ lệnh.
Trên chiến trường không thể nương tay, nếu không phải địch chết thì chính binh lính của họ chết, quân nước Lâm một bước cũng không thể lùi!
Thiết kỵ xông qua, tiếng chém giết vô số, lúc ngựa của Liễu Bất Chiết xông về phía trận doanh quân địch, nhắm thẳng mặt tướng lĩnh ở giữa thì vô tận ánh lửa từ phía sau quân nước Ninh xuất hiện, bao vây lại.
Tiếng núi thở vang lên, khi tướng lĩnh quân nước Ninh phân tâm, cổ họng đã bị Liễu Bất Chiết cắt đứt.
"Giết!!!" Thiết kỵ của quân nước Lâm xông qua khiên, trực tiếp nghiền nát quân nước Ninh.
Ánh lửa, máu, đao quang kiếm ảnh bao trùm đêm khuya này.
...
"Báo, tướng quân, cánh bắc gặp địch tập kích!"
"Báo, tướng quân, chủ lực quân nước Ninh cách chúng ta không quá ba mươi dặm, số lượng ít nhất mười mấy vạn! Cánh bắc đã bị phong tỏa!"
Trong doanh trướng không ngừng có tin tức truyền đến, Tông Khuyết cầm kiếm đứng dậy, nhìn Dương Thông bên cạnh nói: "Dương tướng quân."
"Có mạt tướng!" Dương Thông hành lễ nói.
"Ngươi dẫn ba vạn binh mã đột phá vòng vây, nhất định phải tiếp ứng cánh bắc." Tông Khuyết nói.
"Nhưng chủ lực nước Ninh..." Dương Thông vừa mở miệng, biết mình phạm đại kỵ, hành lễ nói, "Mạt tướng lĩnh mệnh!"
Ông cầm quân lệnh vội vã rời đi, Tông Khuyết ra khỏi doanh trướng nói: "Toàn quân chỉnh đốn, nghênh địch."
Cánh bắc là thiết kỵ của quân nước Lâm, nhất định phải cứu, bọn họ có thể tính kế, quân nước Ninh tự nhiên cũng có thể tính kế, chia làm ba đường, nếu có thể cầm cự đến khi đội ngũ phía sau đuổi kịp hoặc chia quân tiếp viện, trận chiến này có thể thắng!
Đại quân hai bên chính thức chạm trán, sao trời dày đặc, lửa cháy ngút trời, vô số quân bị chỉnh đốn, đao kiếm ánh lên bóng lửa.
Quân nước Ninh chuẩn bị đã lâu, quân nước Lâm cũng vậy, dù có thể dùng chiến thuật nhưng cũng chưa bao giờ sợ đối đầu trực diện!
Quân nước Ninh tấn công, quân nước Lâm dựng khiên, mưa tên rơi xuống, quân nước Ninh đã ở ngay trước mắt.
"Giết!" Tông Khuyết hạ lệnh.
Cờ lệnh vung lên, trường kích đâm ra, vô số kỵ binh ngã xuống ngựa, tiếng hí vang lên, mùi máu tanh nồng nặc chiến trường.
Nhưng dù khiên đã dựng lên, vẫn có chỗ sơ hở, binh lính hai bên giao chiến, trong ánh lửa gặt hái sinh mạng của nhau.
Tông Khuyết nhìn về phía xa chiến trường, ở phía cánh kia, vô số người quần áo rách rưới bị xua vào chiến trường, tử thương dưới bóng kiếm, mỗi khi gặp lửa, trên người đều bốc cháy dữ dội, tiếng kêu thảm thiết vang lên, nhưng những người đó vẫn không ngừng xông lên, giống như ác quỷ bò ra từ địa ngục, nơi họ đi qua ngay cả binh lính nước Ninh cũng phải vội vàng tránh né.
"Tướng quân, những người đó là nô lệ!" Phó tướng nhìn rõ thì hít sâu một hơi.
Dù là nô lệ, đó cũng là người, mà hành động này của quân nước Ninh thật sự mất hết nhân tính!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com