Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 148: Mời cậu bắt đầu biểu diễn (5)

Ánh trăng mờ ảo, Hande nhìn viên thuốc cuối cùng, do dự rất lâu vẫn không nuốt xuống, cơ thể ông ta lại bắt đầu khó cử động, nhưng trên đời này đã không còn thuốc hối hận để uống.

Nếu có cơ hội làm lại, một nghìn đồng vàng ít ỏi kia ông ta nguyện lòng trả cho vị bác sĩ kia không thiếu một xu.

Gió bên ngoài thổi có chút mạnh, cát bụi bay táp vào cửa sổ, phát ra tiếng lách tách, ngay khi bá tước Hande lo lắng cửa sổ sẽ bị gió thổi hỏng, cánh cửa sổ đóng chặt đột nhiên bị gió đẩy ra, gió lạnh thổi vào, trực tiếp thổi tắt ngọn nến đang yên vị, thậm chí có không ít giấy tờ bay tán loạn xuống đất.

"Đám người hầu kia lại lười biếng!" Bá tước Hande bực bội mắng một tiếng. Nương theo ánh trăng, ông ta đứng dậy, muốn đi đóng cửa sổ, lại nghe thấy bên cửa sổ truyền đến tiếng chào hỏi.

"Chào, bá tước." Đó là một giọng nói vô cùng êm tai, không giống cái lạnh lẽo của ánh trăng, ngược lại mang theo sự tươi sáng của ánh mặt trời, gãi nhẹ vào lòng người, khiến bá tước Hande nhìn sang cũng khó rời mắt khỏi người kia.

Đó là một thiếu niên cực kỳ xinh đẹp, mái tóc ngắn màu vàng hơi xoăn vì được ánh trăng bao phủ mà giống như sắc bạc chảy xuôi theo ánh trăng, đôi mắt màu khói xám vì ý cười mà khẽ cong, trong đó lại có màu xanh khó giấu.

Y chống tay lên bệ cửa sổ, dù chỉ lộ ra nửa thân trên thì cũng có thể thấy được vóc dáng cao ráo của y.

Y đẹp tựa như thiên sứ theo ánh trăng giáng xuống trần gian, khiến bá tước Hande trợn tròn mắt, không kìm được nuốt nước miếng, ngay cả hơi thở cũng nặng nề hơn vài phần: "Ngài có chuyện gì không?"

Bóng dáng y tiến lại gần, thiếu niên chống cằm lên tay cười nói: "Nghe nói đây là trang viên của bá tước Hande."

"Là ta." Hande vỗ ngực mình rồi tiến lại gần hơn một chút, "Ngài tìm ta có chuyện gì à?"

"Ta đến hỏi thăm ngài về bác sĩ Abram." Dường như thiếu niên không nhận ra sự tiếp cận của ông ta, tươi cười nói.

"Ồ, ngài bị bệnh gì sao?" Bá tước Hande ân cần tiến lại gần hỏi, "Ta có thể bỏ ra rất nhiều tiền để chữa bệnh cho ngài."

"Không phải, ta chỉ tò mò về cách anh ta mang cả xe vàng biến mất khỏi thành Yas." Thiếu niên né tránh bàn tay muốn chạm vào mình, cười nói, "Ngài thất lễ quá, bá tước."

"Bởi vì ngài đẹp như một viên ngọc quý vậy." Bá tước Hande nhìn chằm chằm vào y nói, "Ta cũng không biết cậu ta đã đi đâu, có lẽ cậu ta là ác ma trong truyền thuyết, nhưng ta vẫn luôn tìm kiếm cậu ta, trước khi ta tìm được cậu ta, ngài có bằng lòng ở lại trang viên của ta không?"

"Xem ra lời đồn là thật, vì ngài không trả tiền đầy đủ, nên sắp chết rồi." Trong mắt thiếu niên thoáng qua một tia tiếc nuối, "Vốn tưởng bây giờ đến thì còn có chuyện thú vị để xem chứ."

Cuối cùng bá tước Hande cũng nhận ra sự bất thường trong lời nói của y: "Chuyện thú vị gì?"

Bên ngoài cửa sổ của ông ta không có chỗ nào để đặt chân, mà đối phương lại có thể dễ dàng nằm trên đó.

"Không có gì, chỉ là ngài sắp chết rồi." Thiếu niên khẽ động mũi nói, "Ta đã ngửi thấy mùi xác chết trên người ngài rồi, để tránh ngài chết trong vô vọng đau khổ, hay là ta tiễn ngài một đoạn đường nhé?"

Đôi mắt y vẫn cong lên, nhưng trong đó lại ánh lên vẻ lạnh lẽo, móng tay sắc nhọn trên những ngón tay xinh đẹp của y mọc ra dưới ánh trăng, khiến bá tước Hande trợn tròn mắt lùi lại: "Ác ma, ngươi không phải thiên sứ! Người đâu, người đâu!!!"

Ông ta muốn di chuyển thân hình nặng nề nhưng đã bị bàn tay tùy tiện vung lên cắt đứt cổ họng, nặng nề ngã xuống.

Joel rơi xuống trong phòng, nhìn người vẫn còn sùi bọt mép giãy giụa cầu xin sống sót, y kéo tấm rèm bên cạnh lau vết máu trên móng tay: "Thật bẩn, máu của ngươi có mùi rất hôi, khiến tâm trạng ta thật tệ."

Máu được lau sạch, khi người hầu chạy đến, thiếu niên rời khỏi cửa sổ, chân y không hề giẫm lên thứ gì mà lơ lửng giữa không trung, biến mất trong ánh trăng.

Đến một chuyến lại không tìm được người thú vị, còn bị máu bẩn thỉu dính đầy tay, Joel ngồi xuống bên bờ sông rửa vết máu trên tay, cảm thấy món nợ này có thể tính lên đầu Abram.

Chỉ trong lời đồn thôi mà vị bác sĩ kia đã rất thú vị, nếu có thể nhìn thấy hắn hoảng sợ luống cuống, chắc chắn sẽ càng thú vị hơn.

Tuy người vẫn chưa tìm được, nhưng tiếp theo chắc sẽ không nhàm chán.

Bá tước Hande chết rồi, bị người ta cắt cổ họng, chặt tứ chi, dưới sự bảo vệ của vô số binh lính mà lại chết thảm như vậy, mà đối phương thậm chí còn bôi máu lên rèm cửa sổ của ông ta, vô cùng ngông cuồng.

"Chắc chắn là ác ma làm!"

"Có lẽ là sự trả thù của bác sĩ Abram mới có thể giết lão gia Hande!"

"Những người mà bá tước Hande đắc tội trước đây không ít..."

"Nhưng chỉ có bác sĩ Abram mới có thể biến mất không một tiếng động như vậy."

Kết quả kiểm tra được công bố, nguyên nhân cái chết của bá tước Hande là vết thương ở cổ họng, vết thương ở đó không giống như do dao gây ra mà giống vết cào của móng tay hơn, còn tứ chi của ông ta bị xé xuống một cách thô bạo.

Kết quả như vậy gây ra sự hoảng loạn cho rất nhiều người ở thành Yas, bởi vì không có con người nào có thể dùng tay không xé tứ chi của người khác, hành vi như vậy chắc chắn là hành động của ác ma.

"Là ma cà rồng." Thợ săn ma cà rồng mặc áo giáp kiểm tra vết thương nói, "Móng tay của chúng vốn dĩ còn cứng hơn dao, nhưng rất kỳ lạ, y lại không hút máu."

"Có lẽ mùi vị máu không ngon." Một thợ săn ma cà rồng khác nói.

"Ma cà rồng chỉ cần máu, căn bản sẽ không kén chọn mùi vị." Thợ săn ma cà rồng kia nói, "Vết thương ở tứ chi giống như thuần túy để trút giận, có lẽ người mà ông ta đắc tội đã bị biến thành ma cà rồng rồi đến để trả thù."

"Anh nói là bác sĩ Abram?" Một người khác nói, "Bá tước chết, chuyện này phải báo cáo lên trung ương giáo hội, tìm cho ra vị bác sĩ Abram này, nếu không thì rất khó trấn an sự hoảng loạn của dân chúng."

Bọn họ đã đưa ra quyết định như vậy, nhưng khi sắp lên đường đến thành Barron, họ lại nhận được tin tức từ giáo hội truyền đến.

Bác sĩ Abram đã vào thành Barron, dùng gần như toàn bộ số vàng để mua cho mình tước vị tử tước.

Ở quốc gia này, mọi người có thể mua được tước vị dưới bá tước, thậm chí có thể có lãnh địa, nhưng cần phải bỏ ra rất nhiều vàng, mà một trăm đồng vàng đủ để bằng tiền lương cả đời của một người hầu trong phủ bá tước Hande, một xe ngựa vàng đương nhiên đủ để mua một tước vị tử tước.

Quý tộc có tước vị cần phải vào giáo hội nhận ban phước, nơi đó có vô số thợ săn cấp cao, hoàn toàn có thể chứng minh đó căn bản không phải là ác ma, mà là một người bình thường.

Manh mối lại đứt.

"Biết y thuật thật dễ kiếm tiền." Thợ săn ma cà rồng cưỡi ngựa nói.

Bọn họ cũng có tiền lương do giáo hội phát, nhưng cũng chỉ vừa đủ tiền uống rượu, muốn có tiền thưởng thì cần phải đi săn ma cà rồng, nhưng dù săn một con ma cà rồng có thể thu được một đồng vàng, muốn tích góp được cả xe ngựa chỉ sợ làm cả đời cũng đừng hòng, trừ phi có thể săn giết Huyết tộc cấp cao hơn trong truyền thuyết, mà thực lực của chủng tộc đó, dù là thợ săn cấp cao cũng cần hợp tác vây giết mới được.

"Chứ còn gì nữa, cậu ta lại là con người." Một thợ săn ma cà rồng khác thở dài, "Người với người khác nhau thật."

Thành Yas vẫn đang điều tra nguyên nhân cái chết của bá tước Hande, Tông Khuyết đã mang theo số vàng kiếm được khi hành y ở thành Barron đến lãnh địa trấn Mira của mình.

Có tiền lệ của bá tước Hande, dù những quý tộc kia có người mặc cả nhưng cũng đều ngoan ngoãn giao đủ vàng, dù không ít người giữ lại, Tông Khuyết vẫn rời khỏi thành thị giàu có đó.

Tuy y thuật dễ kiếm tiền, nhưng muốn tích lũy nhiều của cải hơn thì không thể chỉ dựa vào sức lực của bản thân.

Xe ngựa chạy trên cánh đồng, Tông Khuyết cũng nhìn thấy trấn Mira hoa nở rợp núi đồi.

Nơi này không giàu có bằng thành Barron, nhưng lại rất gần đó, từng là lãnh địa của một vị bá tước sa cơ, thuế má không cao, không ai tranh giành, lại vừa vặn thích hợp để Tông Khuyết thực hiện kế hoạch của mình.

Xe ngựa dừng lại bên ngoài một trang viên hơi cũ, Tông Khuyết xuống xe, quản gia được thuê ở thành Barron dừng lại bên cạnh nói: "Chủ nhân, tôi lập tức tuyển người hầu, quản lý nơi này cho ngài."

"Được, cảm ơn." Tông Khuyết nói.

Trả lương cao, người hầu rất dễ tuyển, những người trẻ tuổi nhiệt tình dọn dẹp nơi này, Tông Khuyết cũng yên tâm bắt đầu bước đầu tiên trong kế hoạch của mình.

Ở thời đại này, tuy thành thị đã được xây dựng, nhưng không quá hợp quy cách, hơn nữa quần áo quý tộc mặc thường rất dày, lại vì nguồn nước không tiện lợi mà có không ít người cần dùng hương liệu để che giấu mùi trên người, mà ngoài ra, phụ nữ cũng rất ưa chuộng hương liệu.

Thời đại này, hương liệu, tơ lụa, dược phẩm và đá quý là những ngành kinh doanh kiếm nhiều tiền nhất.

Tông Khuyết không phải là nhà điều chế hương chuyên nghiệp, nhưng hương liệu và dược lý có điểm chung, hắn có nghiên cứu về điều này, chỉ là so với hương liệu, nước hoa tiện lợi hơn nhiều.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com