Chương 65: Quà tặng của Hải Thần (24)
Mỗi ngày Liên minh đều cập nhật thời báo, trong mười tin thì có tám tin đều liên quan đến người cá.
Bàn tay thon dài mạnh mẽ cầm thiệp mời trên bàn lên, chiếc khuy áo màu chàm tuy đơn giản nhưng lại ánh lên những tia sáng như sao.
"Tiến sĩ, mời ngài." La Hâm cố ý sửa soạn, cậu ta mở cửa xe, nhìn người đàn ông ngồi vào ghế phụ lái: "Cảm ơn tiến sĩ."
"Ừm." Tông Khuyết đáp lại.
[Ký chủ, sắp gặp vợ rồi, có kích động không?] 1314 hỏi.
Tông Khuyết không trả lời mà cúi đầu mở màn hình quang học, hôm nay vừa là ngày tổ chức tiệc chào mừng thủ lĩnh người cá, vừa là ngày khoang sinh sản được đưa vào sản xuất.
1314 lẩm bẩm: [Ký chủ, cậu không trả lời thì tôi xem như là có nhé.]
[Ừm.] Tông Khuyết trả lời.
Tiệc tối được chuẩn bị tại hội trường quốc gia, vô số phóng viên chính phủ chực chờ ở bên ngoài, quân đội bảo vệ nghiêm ngặt, người bước lên bậc thang đều thật trang trọng mà điềm tĩnh.
Rất nhiều chiếc xe bay đỗ ở bên ngoài, nhân viên phục vụ đứng đợi một bên để mở cửa xe đón tiếp khách quý bước ra từ bên trong: "Cậu Phong, chúng tôi cần kiểm tra thư mời."
"Ở đây." Trợ lý từ ghế phụ lái bước ra đưa thiệp mời.
Phong Loan xuống xe, dưới ánh mắt của vô số phóng viên, cậu ấy đi vòng qua xe bay, mở cửa xe phía bên kia, vươn tay vào phía trong xe, làm cho vô số người nhìn sang.
"Có thể khiến cậu chủ nhà họ Phong mở cửa xe, đừng bảo là người cá ấy nhé?"
"Thủ lĩnh tộc người cá xuất hiện rồi, chắc chắn phải tới xem."
"Chỉ là từng được cung phụng như báu vật, chắc là hiện giờ sẽ hơi hụt hẫng nhỉ."
"Dụ Hoa, cẩn thận." Phong Loan nhìn người trong xe khẽ lùi về sau, giọng điệu rất dịu dàng.
Bàn tay được nắm lấy trắng muốt và thon dài, khiến ánh mắt của rất nhiều người ngừng lại, thậm chí có vài người đã bước lên bậc thang cũng đứng lại nhìn sang.
Tay áo âu phục màu vàng nhạt vươn ra, người ở cửa xe bước xuống đất theo động tác hơi lùi về sau của Phong Loan. Mái tóc xanh lam xõa trên vai, khuôn mặt cực kỳ tinh xảo xinh đẹp lộ ra trước mặt mọi người. Khi y nhìn những ánh mắt chú ý kia thì khẽ gật đầu tỏ ý chào hỏi, ngược lại khiến nhiều người cũng hơi ngại ngùng gật đầu rồi dời mắt.
Y rất đẹp, từ làn da tới ngoại hình đều không có bất kỳ tì vết nào, hoàn toàn xứng danh người cá biển sâu. Ánh mắt của Phong Loan dừng trên người y, không lệch đi chút nào, toát lên vẻ che chở tuyệt đối.
Khi phi thuyền của Tông Khuyết hạ cánh, điều mà hắn nhìn thấy chính là cảnh tượng được vạn người vây quanh này.
"Được rồi, đã xác minh xong, mời tiến sĩ Tông." Nhân viên phục vụ kiểm tra thiệp mời rồi cười nói.
Ánh mắt của La Hâm dừng trên người cá biển sâu, khi nghe thấy tiếng "mời" thì vội vàng dời mắt, thầm mặc niệm trong lòng mình là người câm, vội vã đi theo.
Sự xuất hiện của Tông Khuyết cũng được chú ý không kém so với người cá biển sâu, chỉ là dù có người muốn hỏi gì thì cũng kiêng kỵ dàn súng thật đã lên nòng kia.
"Tiến sĩ Tông." Phong Loan quan sát tình hình ở bên kia, nhìn sang và chào hỏi Tông Khuyết đang đi tới.
"Xin chào." Tông Khuyết vừa bắt tay với cậu ta vừa nói.
"Để tôi giới thiệu một chút, đây là Dụ Hoa." Phong Loan nắm tay người cá bên cạnh giới thiệu: "Còn đây là tiến sĩ Tông, người đã nghiên cứu ra khoang sinh sản."
"Chào tiến sĩ Tông." Dụ Hoa lên tiếng chào hỏi.
"Chào cậu." Tông Khuyết nhìn sang người cá đứng cạnh, lần này hắn không đưa tay ra bắt, chỉ nói: "Vào trong trước đi."
Vòng đi vòng lại, vai chính thụ cuối cùng vẫn chọn người được chọn trong tuyến thế giới ban đầu.
"Được, mời ngài đi trước." Phong Loan đáp.
Đối phương có ảnh hưởng vượt thời đại đối với Liên minh, hoàn toàn xứng đáng để cậu ấy nhường một bước.
Tông Khuyết gật đầu, đưa La Hâm đang nhanh chân đuổi theo bước lên bậc thang.
"Chúng ta cũng đi thôi." Phong Loan siết chặt tay người bên cạnh nói.
"Ừ." Dụ Hoa bước lên cầu thang, ánh mắt lại dừng lại trên người người đàn ông phía trên cách đó không xa.
Đối phương là người trầm ổn, tuấn tú, đầy triển vọng. Nhưng... còn rất trẻ. Một công nghệ vượt thời đại như vậy gần như không thể tưởng tượng nổi trong thế giới của y, vậy mà lại được một người từng bị đồn là ăn cắp ý tưởng lại nghiên cứu thành công trong khoảng thời gian ngắn như vậy.
Giống như một thứ được tạo ra để nhắm thẳng vào công nghệ cải tạo người cá vậy.
Trước khi gặp người này, Dụ Hoa từng nghĩ liệu có khả năng đối phương là người xuyên không mang theo bàn tay vàng hay không. Bởi vì khi đột nhiên sở hữu thứ không thuộc về mình thường sẽ khiến một số người không kiềm chế được bản thân, trở nên phô trương và nông cạn, chỉ nhìn thoáng qua là có thể thấy rõ họ không xứng với những gì mà bản thân đang nắm giữ.
Nhưng người đàn ông này thì khác. Hắn có một sự chín chắn và điềm tĩnh không hợp với tuổi tác. Đôi mắt hắn khi nhìn về phía y giống như đang nhìn một người bình thường chẳng có gì nổi bật, không có sự tán thưởng, ngạc nhiên hay thậm chí là hứng thú.
Loại người như vậy, dù ở đâu cũng đều khiến người ta cảm giác hắn không phải là kẻ tầm thường.
"Đang nhìn gì thế?" Phong Loan nhìn theo ánh mắt y, dịu dàng hỏi.
"Lần đầu tiên thấy nhiều người đến vậy, hơi hồi hộp." Dụ Hoa nhẹ giọng đáp.
Vị thủ lĩnh tộc người cá kia, không rõ có cùng tộc với thân thể người cá mà y sống lại hay không.
Hội trường yến tiệc vô cùng náo nhiệt, giai điệu vũ khúc uyển chuyển, rất nhiều người tụ lại nâng chén chuyện trò.
Khi Tông Khuyết vừa bước vào, không ít người đã quay đầu nhìn hắn. Khi hắn nhận ly rượu từ tay nhân viên phục vụ, một đôi vợ chồng tiến đến, nhiệt tình chào hỏi: "Tiến sĩ Tông, ngưỡng mộ đã lâu."
"Chào Tiền tiên sinh, Tiền phu nhân." Tông Khuyết bắt tay đối phương, yên lặng lắng nghe họ nói chuyện.
Hắn vốn không quen biết ai trong đám người ở đây. Vô cớ tỏ ra thân thiết, dĩ nhiên là vì có điều muốn nhờ vả, mà điều họ cần đương nhiên là suất danh ngạch của khoang sinh sản.
Không phải những người ở đây không đủ tiền mua, mà là Liên Minh khoang sinh sản có số lượng hạn chế, chỉ những cặp vợ chồng đã kết hôn năm năm mà vẫn chưa thể có con mới có thể đăng ký vào danh sách mua. Dù giá cả rất đắt nhưng danh sách đã kín chỗ.
"Xin lỗi." Tông Khuyết từ chối hết nhóm người này đến nhóm khác. Không một ai là ngoại lệ. Những người khác có lẽ sẽ nghĩ hắn không biết ứng xử, nhưng không đến mức vì kẻ được người không mà nảy sinh lòng oán giận.
"Tiến sĩ, tỷ lệ sinh sản của Liên minh thấp như vậy, vì sao còn phải giới hạn lượt mua chứ?" La Hâm nhỏ giọng hỏi.
"Thẩm định nghiêm ngặt, xác suất gây họa sẽ giảm xuống thấp nhất." Tông Khuyết đáp.
Khoang sinh sản đúng là một sản phẩm tốt nhưng nếu bị lạm dụng sẽ gây ra rất nhiều vấn đề xã hội. Đây cũng là điều Liên minh đã cân nhắc kỹ khi đặt ra quy tắc.
"Người cá biển sâu thật sự rất đẹp, chẳng phải vẫn nói sinh vật sống ở biển sâu thường có hình dáng kỳ lạ lắm à?" La Hâm lầm bầm, chạm phải ánh mắt của Tông Khuyết lập tức vội vàng rút lại lời: "Ý tôi là không phải thủ lĩnh mà còn đẹp như vậy thì chắc thủ lĩnh sẽ càng đẹp hơn. Y chịu ký hiệp nghị, hẳn là có thiện cảm với loài người. Tiến sĩ, ngài cũng nên thử xem sao."
Tông Khuyết không bày tỏ gì, chỉ đợi lúc không ai để ý thì tìm một góc yên tĩnh để xem giờ.
Khi giai điệu vũ khúc thay đổi, không gian xung quanh trở nên mờ ảo, cảnh vật hào nhoáng trước đó dần chuyển sang màu xanh đậm như biển cả, ánh sao lấp lánh, từ tầng trên, những bậc thềm nối liền với chiếc phi thuyền vừa hạ xuống.
Ánh nhìn mọi người dần chuyển hướng. Ba vị gia chủ không còn tiếp tục trò chuyện nữa mà đồng loạt đứng dậy, hướng mắt nhìn về cánh cửa đang mở rộng.
Vài bóng người thon dài cao lớn đến gần, nổi bật xuất hiện trong màn đêm. Mãi đến khi người dẫn đầu bước vào khán phòng: Mái tóc bạc, đôi mắt xanh, bên tai còn đeo trang sức lam nhạt lắc nhẹ, trong khoảnh khắc ấy dường như mang theo cả ánh trăng và sao trời bước vào khán phòng, khiến những thứ nhân tạo như ánh đèn lung linh cũng trở nên lu mờ.
Bộ âu phục trắng tinh phác họa nên thân hình cao ráo hoàn mỹ của y. Đôi mắt xanh thẳm tựa như thu hết sự thần bí và sâu thẳm của đại dương vào trong. Y rất đẹp, đẹp đến mức khiến tim người ta thắt lại, đẹp đến mức không ai nỡ thốt nên lời tán dương, chỉ có thể ngẩn ngơ nhìn đôi môi đang khẽ mỉm cười kia, cảm khái tạo hóa thật diệu kỳ.
Đó là thủ lĩnh của tộc người cá.
"Hoan nghênh, Nguyệt, hoan nghênh đến với hành tinh A." Gia chủ nhà họ Phong là người đầu tiên phản ứng, bước lên đón tiếp.
Không khí xung quanh dần sôi động theo lời chào ấy, dù ai nấy đều cố gắng giữ thái độ chừng mực nhưng vẫn có không ít ánh mắt không thể rời đi.
[Ôi ôi ôi, người cá đẹp quá!] 1314 lại bắt đầu ca khúc tán dương.
La Hâm khó khăn lắm mới khép được miệng lại, chỉ thốt lên hai chữ: "Mẹ kiếp!"
Đối lập quá lớn, cậu ta có cảm giác mình như một giọt bùn từ cục bùn văng ra, sao người cá này lại đẹp như vậy chứ?
Ánh mắt Tông Khuyết dừng trên người Nguyệt. Gặp lại sau mấy tháng không gặp, y đã biết ăn mặc chỉnh tề. Chỉ là vì dung mạo quá đỗi xuất chúng nên vẫn mang theo hơi thở của biển sâu.
Tông Khuyết liếc qua rồi cụp mắt xuống, Nguyệt lặng lẽ đảo mắt nhìn quanh khán phòng, không khó khăn gì mà tìm được dáng người cao lớn nổi bật giữa đám đông. Chỉ là, sự chú ý của người kia lại không hề đặt lên y.
"Lối này, mời." Gia chủ nhà họ Diệp cũng bắt tay chào đón.
Nguyệt khẽ co tay lại, thu lại ánh mắt, dẫn người phía sau bước theo đến khu vực tiếp đón..
Người theo sau y cũng đều có dung mạo xuất chúng, mái tóc bạc hơi nhuốm màu lam, mỗi người một vẻ, như thể tạo hóa đã dành hết vẻ đẹp cho tộc người cá rồi lại giấu họ nơi biển sâu. Mãi đến khi loài người học được cách bảo vệ, vẻ đẹp ấy mới được phép xuất hiện trước thế giới.
"Hoan nghênh các vị từ tộc người cá." Gia chủ nhà họ Thẩm vừa nắm tay vừa nghĩ thầm, đêm nay tin tức nhất định sẽ nổ tung.
Chỉ riêng diện mạo này đã đủ gây chấn động, chưa cần biết thân phận ra sao, đã đủ khiến cả thế giới phải kinh ngạc.
"Không cần khách sáo." Giọng Nguyệt vô cùng thanh nhã. Khi y ngồi xuống, những người cá khác mới lần lượt ngồi theo, trật tự gọn gàng vô cùng.
"Không biết các vị có thể uống rượu không?" Gia chủ nhà họ Phong ra hiệu cho nhân viên phục vụ dâng lên rượu trái cây.
Nguyệt liếc mắt nhìn qua, giống như phần lớn con người, bưng ly rượu lên, đặt bên môi nếm thử: "Cảm ơn."
"Đạo đãi khách, nên như thế." Gia chủ nhà họ Phong mỉm cười, ra hiệu nhân viên phục vụ lần lượt dâng lên các món ăn.
Ánh mắt mọi người đều dồn lại, chờ phản ứng của nhóm người cá sau khi dùng bữa, trong ánh mắt thấp thoáng sự chờ mong.
"Mùi vị thế nào?" Gia chủ nhà họ Phong cũng mang vẻ mong chờ hỏi.
Nếu đồ ăn trên bờ có thể làm hài lòng thủ lĩnh, biết đâu sẽ có nhiều người cá hơn muốn đặt chân lên đất liền.
"Ừm, không tệ." Nguyệt khẽ cười, phản ứng ấy khiến người ta không thể nhận ra rốt cuộc y có thực sự thích hay không.
Ánh mắt Tông Khuyết dừng lại trên người y, nhớ đến lần trước người cá này ở bờ biển từng nuốt cả con gà vào bụng, khi đó người cá đang diễn kịch. Lúc này cũng vậy. Y không rành cách giao tiếp nhưng lại vô cùng thông minh.
Như cá gặp nước, hắn không cần phải lo.
Tông Khuyết dừng ánh mắt, đối diện với ánh nhìn của người cá, chỉ là ánh mắt kia vừa chạm lại lập tức lướt đi, rồi thu lại như chưa từng có gì xảy ra.
Giọng 1314 vừa định lên tiếng reo hò cổ vũ đã lập tức hạ giọng, rụt rè hỏi: [Ký chủ, có phải người cá xinh đẹp không thích cậu rồi không?]
[Ừ.] Tông Khuyết đáp, đồng thời xem qua thông tin bên ngoài sảnh yến hội.
[Ừ?] 1314 như sắp khóc, giọng run run: [Thật ư?]
Tông Khuyết mở thiết bị liên lạc: "A lô."
Khoé mắt Nguyệt liếc qua bóng lưng người đàn ông xoay người rời đi, nhất thời nuốt không trôi.
"Ngài còn muốn nếm thử thêm món nào nữa không?" Gia chủ nhà họ Phong mỉm cười hỏi.
"Nghe nói trước đây có một người cá biển sâu thuộc tộc Ngân Nguyệt tự nguyện lên bờ, không biết hôm nay có đến không?" Nguyệt lau tay, ánh mắt đã dừng lại trên người Dụ Hoa.
Hầu như ánh mắt của mọi người đều chuyển hướng theo ánh mắt của Nguyệt. Đối diện với ánh nhìn của đối phương, Dụ Hoa tưởng như mang ý cười nhưng lại dường như xuyên thấu tâm hồn, ngón tay y siết chặt, cảm thấy lạnh sống lưng.
Đối phương đã nhận ra cơ thể người cá y sử dụng, rất có thể đã xác định y không phải người cá nguyên bản.
Theo truyền thuyết, tộc người cá rất xinh đẹp nhưng tính cách lại hung dữ. Đối với những người không phải người cùng tộc mà xâm chiếm thân thể, họ sẽ không dễ dàng tha thứ.
"Dụ Hoa?" Phong Loan nhẹ nhàng nắm tay y, khẽ nhíu mày, quan tâm hỏi.
"Thủ lĩnh." Dụ Hoa hít sâu một hơi, rồi đứng dậy nói: "Thật xin lỗi vì đã tự ý lên bờ, mang lại phiền phức cho tộc người cá."
Ban đầu, y chỉ nghĩ mình là người cá duy nhất. Khi gặp loài người, y vừa mong chờ vừa hoảng loạn, cho đến khi trò chuyện và biết về biện pháp bảo vệ người cá của họ, y không cưỡng được sức hút trở lại giữa loài người nên lên bờ. Nhưng lên bờ rồi mới biết, đây đã không còn là thế giới ban đầu của y.
"Không sao, tộc người cá và con người đã liên minh." Nguyệt cười nhẹ, ánh mắt dịu dàng nói: "Sau khi bữa tiệc kết thúc, ta có một số chuyện muốn nói với ngươi."
Sắc mặt Dụ Hoa thoáng khựng lại: "Được."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com