Chương 96: Công tử thế vô song (21)
Ánh nắng xuyên qua lớp tuyết lọt vào, tia sáng hơi chói mắt đánh thức buổi sáng sớm, công tử Việt chớp mắt, nhìn thấy trước mặt là bóng lưng đang ngồi quay lưng về phía y.
Bóng lưng ấy không chỉ che khuất ánh lửa, mà còn che cả ánh tuyết, giúp y ngủ ngon giấc.
"Tỉnh rồi à?" Tông Khuyết ngoảnh lại, nhìn người vừa mở mắt.
"Ừm, tuyết ngừng rồi à?" Công tử Việt vẫn nằm tại chỗ nhìn hắn, bỗng chốc có chút không muốn dậy.
"Ngừng rồi, ta đã hỏi đường, đi về phía bắc hai mươi dặm nữa sẽ có một thành trấn." Tông Khuyết vừa nói vừa đưa bát nước qua.
Công tử Việt chống người ngồi dậy, đón lấy bát nước: "Đa tạ."
Bát nước không quá nóng, rất vừa miệng.
Công tử Việt uống nước súc miệng xong, lại nhận lấy khăn Tông Khuyết đưa qua để lau mặt, rồi khoác lại áo choàng, thu dọn chăn bông dưới đất.
Trước đây, y không giỏi thu dọn nhưng bây giờ đã trở thành thói quen tự bao giờ.
Tông Khuyết dùng tấm ván gỗ xúc tuyết dập tắt đống lửa, đặt cái bàn chắn cửa trở lại vị trí cũ, rồi đi ra ngoài phủ lấy ngựa và quét tuyết trên nóc xe.
Công tử Việt mang chăn bông và các thứ lên xe, khi kiểm tra xem trong miếu còn sót lại thứ gì không thì ánh mắt dừng lại trên khuôn mặt hiền từ của pho tượng thần.
Vẫn là pho tượng đất ban đầu nhưng tượng thần vốn không có ngũ quan lại được người kia cẩn thận tạc lại khuôn mặt, hiền từ nhìn ra ngoài miếu.
Công tử Việt chắp hai tay, cúi người vái một cái: "Đa tạ."
Đã mượn ngôi miếu này trú ngụ thì phải cảm ơn vì đã được che chở suốt đêm qua.
"Còn thứ gì chưa mang đi không?" Tông Khuyết hỏi vọng từ bên ngoài.
"Hết rồi." Công tử Việt quay người bước ra, lên xe ngựa, trong cảnh tuyết trắng chói mắt, y nhìn người bên cạnh bình tĩnh lái xe, khẽ mỉm cười.
Không cần hỏi thì y cũng biết chắc chắn tượng thần kia là do hắn tạc.
Tuy không tin thần nhưng hắn vẫn luôn mang lòng biết ơn.
"Cười gì vậy?" Tông Khuyết quay đầu nhìn nét cười trên gương mặt y, hỏi.
"Không có gì." Công tử Việt cười đáp: "Việt đang rất vui."
"Ừm." Tông Khuyết đáp một tiếng, không hỏi thêm.
Tuyết chỉ rơi nửa đêm, mặt trời lên cao, lớp tuyết dày đặc ban đầu đã tan đi không ít, để lộ ra mặt đất rải rác cỏ khô, ẩm ướt khắp nơi.
Xe ngựa đi xa, tiến vào cái gọi là thành trấn, tuy nói là thành trấn, nhà cửa san sát nhau nhưng người qua lại trên đường lại rất ít.
Công tử Việt không tùy tiện lộ diện, mọi việc đều do Tông Khuyết đứng ra giao dịch, rồi sau đó mới mang về một tờ khế đất.
"Cách thành năm dặm về phía bắc." Công tử Việt nhìn khế đất nói, "Chúng ta sẽ tạm ở đây à?"
"Trước hết qua mùa đông đã, đợi đến xuân sang rồi đi cầu học." Tông Khuyết nói.
"Được." Công tử Việt đáp.
Về chuyện sinh tồn, y không hiểu rõ bằng Tông Khuyết.
Xe ngựa dừng lại vài lần trong thành trấn, Tông Khuyết xuống xe mua rất nhiều thứ, gần như chất đầy xe ngựa rồi mới ra khỏi thành, hướng về nơi được đánh dấu trên khế đất.
Sau đó...
Công tử Việt nhìn viện nhỏ trước mặt, tuy rộng rãi nhưng mái nhà gần như đã sập mất một nửa. Cho dù bị tuyết đè thì đám cỏ dại vẫn có thể mọc cao gần bằng vai y. Nhất thời y không đủ can đảm bước vào. Do dự chốc lát, y đành hỏi: "Sao lại mua chỗ này vậy?"
"Rẻ." Tông Khuyết trả lời ngắn gọn, quan sát ngôi nhà rồi nói: "Toàn là gỗ mới, sửa qua là ở được."
"Tiền của ta gộp vào cũng không đủ à?" Công tử Việt không ngại việc ở xa thành trấn, với thân phận hiện tại của y, tốt nhất là không nên tiếp xúc nhiều với người lạ.
Nhưng đám cỏ dại ở đây luôn khiến y cảm thấy sẽ có thứ gì đó bò ra từ bên trong.
"Gộp cả tiền của ngươi rồi." Tông Khuyết nói: "Còn nhiều thứ khác cần mua nữa."
Công tử Việt một lần nữa nhận thức được hoàn cảnh khó khăn hiện tại của họ: "Nơi này cũng tốt rồi."
"Ăn trưa xong rồi dọn dẹp." Tông Khuyết lấy nồi và mồi lửa từ trên xe xuống, nói.
"Được." Công tử Việt cố gắng trấn tĩnh lại.
Bữa trưa vẫn đơn giản như mọi khi. Sau bữa ăn, chén bát đều được thu dọn cẩn thận, dọn xong Tông Khuyết lấy lưỡi liềm và mảnh vải từ trên xe xuống, quấn lên tay mình rồi đưa hai mảnh vải còn lại cho công tử Việt: "Quấn vào tay đi, kẻo bị trầy xước hoặc nứt da."
Làm việc vào mùa đông, thật ra vốn nên làmvài đôi găng tay nhưng bây giờ lại không có, đành phải tạm dùng cách này vậy.
Công tử Việt nghe lời quấn vải quanh tay, rồi nhìn cái lưỡi liềm trong tay hắn hỏi: "Ta phải làm gì?'
"Kéo cỏ đã cắt, cành cây và mấy thứ linh tinh trong bụi cỏ ra." Tông Khuyết nói.
"Được." Công tử Việt đáp.
Tông Khuyết vào nhà, dùng gậy đập vào bụi cỏ, sau đó cắt ngang đám cỏ dại đặt sang một bên, tìm đường đến nhà chính.
Công việc không khó, chỉ tốn thời gian. Công tử Việt bó từng bó cỏ kéo ra ngoài, phơi trên những tảng đá khô ráo.
Con đường chính được dọn sạch, không phải là nền đất mà là đường lát đá cuội, chỉ là do quanh năm không có người ở nên khe hở giữa các viên đá mọc đầy cỏ dại, che khuất hoàn toàn con đường.
Tông Khuyết đi đến trước cửa nhà chính, khẽ đẩy một cái, cánh cửa lập tức đổ ập vào trong, làm bụi bay mù mịt, tiếng động rất lớn. Công tử Việt giật mình, suýt đánh rơi đồ trong tay: "Mái nhà cũng sửa được sao?"
"Sửa được, chỉ là phải dựng lại mái nhà, ngói phải lợp lại." Tông Khuyết nhìn người đang che mũi miệng ho nhẹ gần đó, nói: "Nếu bị sặc thì dùng vải buộc quanh mặt, đừng hít quá nhiều bụi."
"Ngươi không sao ư?" Công tử Việt nhìn vẻ bình thản của hắn, hỏi.
"Ta nín thở rồi." Tông Khuyết nhìn những thứ phủ đầy bụi trong nhà đáp.
Công tử Việt: "..."
Sau khi dùng khăn che mặt, đồ đạc trong nhà chính được lần lượt khiêng ra ngoài. Công tử Việt chú ý mái ngói trên đầu và dọn dẹp những thứ còn lại, Tông Khuyết thì dùng những thanh gỗ rơi xuống gõ gõ đẽo đẽo, ghép lại thành một cái thang, leo lên một nhà trông có vẻ còn nguyên vẹn bên cạnh.
Xà nhà chính không bị hư hại, sửa xà phụ thì dễ dàng hơn nhiều. Tiếng gõ vang lên trong ánh chiều tà, làm rơi xuống ít đất đá. Trong gió bắc lạnh buốt, mồ hôi trên trán Tông Khuyết từng giọt từng giọt rơi xuống.
Công tử Việt nhìn người trên mái nhà, dùng vải thấm tuyết lau sạch từng chút bụi trên những viên ngói nhặt được, rồi đặt vào thúng tre.
Có lẽ căn viện nhỏ sạch sẽ mà y từng thấy cũng là do người trước mặt từng chút từng chút dọn dẹp ra. Giờ đây, căn viện này được y tự tay sửa chữa, tự tay bài trí, dù có ngày phải rời đi, nó cũng sẽ trở thành một phần sâu đậm nhất trong ký ức của y.
Khi mặt trời sắp lặn, Tông Khuyết vác thúng tre lên mái nhà, lợp ngói lên nửa mái nhà vừa sửa xong.
Công tử Việt dắt xe ngựa tiến vào, lúc bóng hoàng hôn khuất dần nơi cuối chân trời thì cánh cổng lớn cũng vừa đóng lại. May mắn là cổng lớn dày dặn và chắc chắn hơn cửa nhà nhiều.
Mái nhà có thể che gió, đêm đó họ ở lại trong nhà chính, nhưng cảm giác vẫn chẳng khác nào đang ở trong ngôi miếu đổ nát.
Lửa trại được nhóm lên. Vì trời quang nên dù ngồi trong nhà, họ vẫn có thể nhìn thấy những vì sao sáng rực trên bầu trời.
"Trước tiên dùng tuyết lau tay đi đã, da bị nứt sẽ ảnh hưởng đến việc viết chữ." Tông Khuyết nhìn ngón tay người bên cạnh vừa tháo khăn vải xuống, nói.
"Được." Công tử Việt làm theo lời hắn, hơi ẩm lướt qua ngón tay, nhưng vẫn không khỏi thắc mắc: "Đây là vì sao?"
"Sau khi cơ thể bị lạnh, mạch máu sẽ co lại..." Tông Khuyết giải thích nguyên lý trong đó cho y nghe.
Trong đêm tĩnh lặng, lời nói của hắn cũng bình thản như vậy, mang theo cảm giác trấn an lòng người.
Ngày này qua ngày khác, bọn họ vừa dọn dẹp vừa tu sửa. Tông Khuyết cưỡi ngựa đi vào trong thành mấy chuyến, chở về không ít ngói mới và gỗ, sửa lại hoàn toàn mái nhà vốn đã mục nát.
Cỏ dại được dọn sạch, cửa nẻo được tu sửa, cửa sổ vốn không kín gió được dán lại bằng vải bông. Mọi thứ trong nhà đã được dọn dẹp, đun nước nóng cọ rửa, đồ đạc sửa xong cũng được đặt vào, dù chỉ là vài cái giá đơn giảnnhưng đã trở thành một nơi có thể ở được.
Những đồ lặt vặt khác vẫn đang từ từ được dọn dẹp, khi Tông Khuyết không ngừng chất đầy thức ăn vào hầm đã dọn sạch, công tử Việt cũng đã chặt những đồ đạc hỏng hoàn toàn thành củi.
Vào ngày thứ mười lăm kể từ khi họ đến đây, tuyết lớn lại ào ạt rơi xuống từ bầu trời.
Nơi này có nhà chính và cả gian phụ, không chen chúc như tiểu viện trước kia nhưng hai người vẫn ở chung một phòng, bởi lẽ trong mùa đông, nhà cửa tuy rộng nhưng củi đốt và những thứ tiêu hao khác vẫn cần dùng tiết kiệm.
Dù đã đặt lò than, có thêm chăn bông và cả áo choàng đắp trên người, cái lạnh đầu đông ở nước Nghi vẫn vượt quá tưởng tượng của công tử Việt.
Trời đêm dần khuya, Tông Khuyết bị đánh thức bởi tiếng sột soạt hà hơi khe khẽ, giờ đã là nửa đêm nhưng người trên chiếc giường kia vẫn cuộn chặt mình, rõ ràng vẫn chưa ngủ.
Tông Khuyết lên tiếng: "Lạnh à?"
Tiếng động bên kia ngừng lại một thoáng, rồi truyền đến giọng nói mang theo chút bất đắc dĩ: "Mùa đông ở nước Lâm không lạnh đến thế này."
Lúc mới đến thì không sao, nhưng mấy ngày nay, cái lạnh khắc nghiệt đã vượt quá sức tưởng tượng của công tử Việt.Dù nằm trong chăn ủ ấm bao lâu vẫn lạnh buốt, có lẽ tất cả chăn đều đã đắp hết lên người, than lửa thậm chí còn đặt gần y hơn, y không biết còn có thể làm gì nữa.
"Muốn sang đây ngủ không?" Tông Khuyết hỏi.
Nơi này đúng là lạnh thật, mà giờ vẫn mới chỉ là đầu đông. Đợi đến giữa đông, e rằng mấy thứ hắn chuẩn bị bây giờ vẫn chưa đủ để chống chọi qua mùa đông.
Tay công tử Việt nắm chặt lấy chăn, gò má không hiểu sao lại nóng lên: "Có được không? Tư thế ngủ của ta không tốt lắm."
"Được." Tông Khuyết đáp.
Công tử Việt định ngồi dậy thì nghe thấy bên kia nói tiếp: "Ngươi đừng cử động, để ta sang."
Ánh tuyết xuyên qua cửa sổ chiếu rọi lên hình bóng người kia đang đứng dậy ôm chăn, hô hấp công tử Việt khẽ ngưng trệ, đối phương đã đến gần giường, đắp thêm một chiếc chăn dày cộp lên trên, dày đến mức khiến người ta hoảng hốt.
Góc chăn bị vén lên, thân người vừa đi một vòng trong phòng mang theo chút hơi lạnh, nhưng khi đắp lên, hơi ấm cuồn cuộn như bao trùm cả không gian nhỏ này trong nháy mắt.
Trên cùng một chiếc gối, có thể nghe thấy tiếng thở của đối phương rất rõ ràng. Khi khắp người công tử Việt ấm dần lên từng chút một, y cũng nghe thấy tiếng tim đập rõ ràng đến lạ thường của mình.
Thình thịch... thình thịch... thình thịch...
Hoàn toàn không cách nào đè nén được. Một cảm giác vừa xa lạ vừa quen thuộc.
"Còn lạnh không?" Tông Khuyết cảm nhận được tiếng thở cố gắng dằn xuống của y, bèn hỏi.
Thật ra y đã không còn cảm thấy lạnh nữa, người nằm cạnh y giống như một lò sưởi không ngừng tỏa nhiệt. Thế nhưng ma xui quỷ khiến thế nào, lời nói đến miệng công tử Việt lại thành: "Còn."
Ngay khoảnh khắc đó, người vốn đang nằm thẳng bên cạnh bỗng trở mình, nghiêng người ôm lấy lưng y. Khi chóp mũi chạm vào lồng ngực đối phương, y bỗng chốc hiểu ra lòng mình.
Cánh tay thăm dò ôm lấy eo đối phương, mặt càng vùi sâu hơn trước, giữa hơi thở toàn là hơi ấm vững chải của người kia, trái tim y nóng bỏng đến rối bời.
Tông Khuyết.
"Muốn qua được mùa đông thì phải xây một cái giường sưởi trong nhà." Tông Khuyết cảm nhận cơ thể co ro trong lòng mình, trầm giọng nói.
"Đó là gì vậy?" Giọng công tử Việt có chút khàn nhưng y hoàn toàn không dám ngẩng đầu lên.
"Giường sưởi nhóm lửa bên dưới vào ban đêm, nếu không thì rất khó trụ được qua mùa đông." Tông Khuyết nhắm mắt lại, nói: "Ngủ đi."
Trong phòng lặng ngắt, rất lâu sau, trong lồng ngực hắn mới vọng lại một tiếng đáp khe khẽ: "Ừ."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com