Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 446: Đội trưởng dũng cảm bay (36)

Trận đấu giữa MGC và XD kết thúc, tiếp theo là WG và DK.

Thời Khôi và Văn Trác, hai người đi rừng hàng đầu của liên minh đối mặt nhau. Dù trông có vẻ nhỏ con và mặt còn non choẹt, nhưng tốc độ tay của họ đều cực nhanh, một khi vào trận đấu, ngón tay họ chưa bao giờ ngừng nghỉ.

Phản rừng, dọn rừng, bắt người, kết nối kỹ năng cực kỳ mượt mà, đặc biệt khi người đi rừng là những tướng có nhiều kỹ năng di chuyển, khiến người xem có cảm giác mắt không thể theo kịp tốc độ của họ.

Và trận đấu như vậy không nghi ngờ gì là một bữa tiệc thị giác, khiến khán giả phấn khích tột độ.

"Ngầu quá!"

"Tay của Trác Ngọc gõ nhanh đến mức sắp tạo ra tàn ảnh rồi."

"Đúng vậy, vẫn là tuổi trẻ, tốc độ tay nhanh, hai người đối đầu thật sự rất mãn nhãn."

"DK đánh rất thuận lợi."

"Tốc độ tay này thật sự là thứ mà người bình thường khó đạt tới." Phùng Hạo cảm thán. Đôi khi nếu không giảm tốc độ những chuỗi combo hoa hòe hoa sói này thì sẽ có cảm giác không nhìn rõ được. Sau này khi lượng tiền lên cao, tốc độ thay trang bị và đối đầu của hai người càng đỉnh cao.

"Em thấy sao?" Nhạc Huy khẽ chống ngón tay lên cằm, nhìn trận đấu hỏi.

"Luyện binh." Tông Khuyết hạ giọng nói, "Cả hai bên đều chưa phát huy hết toàn bộ thực lực."

"Anh biết ngay là em sẽ nhìn ra." Nhạc Huy cười, nhưng không nói tiếp.

Thời Khôi và Văn Trác đánh rất quyết liệt, cũng đã phát huy 100% khả năng, nhưng những người khác thì không. Không phải là họ không làm tốt tầm nhìn hay cố tình diễn, mà là cả hai bên đều không đưa ra đội hình phù hợp nhất. Không phải đội hình không hợp lý, nhưng chỉ ở mức trung bình, và cả hai bên đều có tân binh ra sân.

Đây là lúc để luyện binh, cũng là lúc để che giấu thực lực.

Mỗi trận đấu trong giải đấu liên minh đều rất quan trọng, nhưng điều quan trọng nhất là phải giành được chức vô địch cuối cùng. Vòng bảng không có loại trực tiếp, chỉ dựa vào điểm số đạt được để thăng hạng. Mười sáu đội, tám đội đứng đầu sẽ vào vòng loại trực tiếp.

Điểm số của đội PL vốn đứng đầu, sau đó WG toàn thắng đã vượt lên, rồi lại từ từ rơi xuống.

Xếp hạng điểm số không quan trọng, miễn là có thể vào vòng loại trực tiếp. Tất cả các đội đều như nhau.

Và trước đó, chính là luyện binh và sắp xếp đội hình dựa trên thực lực mà các đội khác đã thể hiện. Trước đây Tông Khuyết luôn nhường vị trí đường trên là vì lý do này, thực chiến là con đường tốt nhất để nâng cao thực lực.

...

"Quyết định xong rồi à?" Triển Duệ đứng cạnh cửa sổ, nhìn người đang tựa vào đó ngắm cảnh ngoài trời nói.

"Ừm." Nhạc Huy lấy viên kẹo mút ra khỏi miệng, "Dù sao cũng phải có sự thay đổi mà, anh Bàng chắc cũng đã chuẩn bị tâm lý rồi."

"Đã chuẩn bị tâm lý rồi mà cậu không trực tiếp nói với cậu ta." Triển Duệ liếc nhìn cây kẹo mút trong tay anh.

"Anh Bàng đi rồi, những người cũ còn lại chỉ có mình tôi thôi, tôi chưa chuẩn bị tâm lý." Nhạc Huy cắn một miếng kẹo bằng răng, không kiên nhẫn liếm, đẩy ra răng hàm sau nhai nát luôn.

"Nếu cậu không nói ra được, tôi sẽ nói với cậu ta." Triển Duệ nói.

PL đi đến đây, đã từng lên đỉnh vinh quang, cũng từng gặp thất bại thảm hại. Hai ba năm nghe có vẻ ngắn, nhưng cũng là một khoảng thanh xuân.

Tân binh liên tục xuất hiện, người tài năng quá nhiều, một số người cũ không thể thích nghi với sự phát triển, thực lực không đủ hoặc trạng thái không tốt sẽ dần dần rút lui.

Thực lực của Nhạc Huy luôn rất mạnh, ngay từ đầu anh đã là pháp sư hàng đầu, chăm chỉ nhất và xuất sắc nhất. Dù liên minh có nhiều nhân tài đến mấy, cũng không ai có thể đẩy anh khỏi vị trí đỉnh cao.

Nhưng những đồng đội từng hợp tác với anh dần dần đều rời đi, có người chuyển nghề làm streamer, có người kết hôn sinh con hoàn toàn giải nghệ. Rời khỏi đội, dù vẫn còn liên hệ, nhưng dường như vẫn sẽ dần xa cách.

Bàng Viễn đã hai mươi tuổi khi gia nhập đội, ý thức của anh ta rất tốt, cũng có thể phối hợp với Nhạc Huy, nhưng đôi khi chơi quá an toàn, sẽ khiến đội mất đi thế chủ động. Bản thân anh ta cũng nhận ra vấn đề này, nhưng lối chơi của một người rất khó thay đổi, và theo tuổi tác, tốc độ tay của anh ta cũng đang giảm sút.

Ngay cả khi anh ta có thể chơi hết mùa giải này, cũng phải nhường vị trí cho thế hệ mới của đội, dù sự ổn định của đối phương không bằng anh ta. Nghe có vẻ tàn nhẫn, nhưng đây là hiện thực, là hiện thực mà Nhạc Huy cũng sẽ trải qua khi trạng thái suy giảm trong tương lai.

"Không cần đâu, vẫn là để tôi nói với anh ấy." Nhạc Huy khẽ cười, "Ngày xưa chính tôi là người đưa anh ấy vào nghề này, bây giờ đương nhiên cũng phải do tôi nói."

"Cậu cũng khá là có đầu có cuối đấy." Triển Duệ nói.

"Đương nhiên rồi, nếu tôi mà muốn giải nghệ, tuyệt đối sẽ không để lại một đống lộn xộn cho anh đâu." Nhạc Huy đưa kẹo mút vào miệng, giọng điệu trở nên thoải mái.

"Có Tông Khuyết ở đây, PL có thể trụ vững được." Triển Duệ đẩy gọng kính, nhìn chiếc que kẹo đang thay đổi vị trí trong miệng anh, hỏi, "Cậu và Tông Khuyết sao rồi?"

"Cứ như những gì anh nghĩ đấy." Nhạc Huy liếc anh ta, cười rất đắc ý.

Triển Duệ bị vẻ đắc ý và ngọt ngào trên mặt anh ập vào mặt: "Vậy nên ngay cả thuốc lá cũng cai rồi à."

"Bạn nhỏ không thích mùi thuốc lá, còn thích dưỡng sinh, chịu thôi." Nhạc Huy nói 'chịu thôi' nhưng trên mặt lại tràn đầy vẻ thảnh thơi, "Là người lớn tuổi hơn, đương nhiên phải chiều theo rồi."

"Cậu đúng là 'cong' nhanh thật đấy." Triển Duệ nói.

"Chịu thôi, lực bẻ cong của bạn nhỏ đó ổn định, chính xác và dứt khoát, tôi cũng không ngờ." Nhạc Huy nói.

"Vậy thì cậu ấy đúng là đã tích lũy công đức cho thế gian rồi." Triển Duệ nói, "Tránh để cái họa này lưu lại ngàn năm."

"Biến đi, anh cứ ghen tị đi." Nhạc Huy liếc anh ta cười nói.

"Cứ quyết định vậy à?" Triển Duệ nghiêm túc hỏi.

"Ừm, tình yêu đâu có xem tuổi tác giới tính, hợp là được." Nhạc Huy cũng hạ giọng nghiêm túc nói.

"Thôi được, chúc hai người trăm năm hạnh phúc." Triển Duệ đút tay vào túi quần, quay người từ cửa sổ nói, "Yêu đương thì được, nhưng đừng quá ngông cuồng, ở bên ngoài phải kiềm chế một chút."

"Chuyện này tôi có chừng mực hơn anh, tuyệt đối không hôn môi ở ngoài để bị bắt quả tang." Nhạc Huy quay người, ngậm kẹo mút dựa vào nơi đó cười nói.

Triển Duệ im lặng một chút, tự nhủ rằng mình không phải bố mẹ đối phương, đánh người là phạm pháp: "Thôi được."

Yêu đương cũng tốt, chỉ cần Nhạc Huy còn ở đó, Tông Khuyết sẽ không chạy được. Chỉ cần Tông Khuyết còn ở đó, Nhạc Huy còn muốn giải nghệ ư? Ngay cả khi trạng thái suy giảm buộc phải thay người, cũng phải ngoan ngoãn ở lại đội làm huấn luyện viên. Nghĩ vậy, đúng là vẹn cả đôi đường.

Triển Duệ rời đi, Nhạc Huy nhìn bóng lưng anh ta biến mất, quay người nhìn ra ngoài cửa sổ hóng gió. Khi miếng kẹo cuối cùng được cắn vào miệng, anh rời khỏi chỗ đó.

...

Đêm dần khuya, cửa bị gõ từ bên ngoài. Tông Khuyết đứng dậy mở cửa, bị người từ ngoài bước vào ôm chặt lấy: "Giơ tay lên, cướp đây!"

"Cướp tiền hay cướp sắc?" Tông Khuyết đưa tay đóng cửa, giơ hai tay lên.

Tiếng lòng Nhạc Huy rung động, nhìn cậu bạn trai nhỏ cực kỳ hợp tác, ghé sát hôn nhẹ lên khóe môi hắn: "Đương nhiên là cướp sắc rồi."

Nụ hôn của anh mang theo hương vị ngọt ngào của kẹo, Tông Khuyết cúi mắt nói: "Ăn kẹo à?"

"Ừm, vừa nghĩ đến việc sắp hôn em, nên ăn trước một cái..." Nhạc Huy chưa kịp nói hết câu, đã bị ôm chặt và hôn sâu.

Khi chưa yêu, anh thấy các cặp đôi thật là sến sẩm, ngày nào cũng dính lấy nhau không thấy phiền à? Hôn môi có gì mà hay ho, không sợ hôn rách môi à?

Nhưng khi thực sự yêu rồi, chỉ nghĩ đến người này thôi, dường như lồng ngực cũng trở nên ngọt ngào. Trong đám đông sẽ lập tức nhìn thấy đối phương, vừa gặp đối phương là cảm thấy vui vẻ, dường như mọi phiền muộn đều có thể vứt bỏ sau đầu.

"Nói là anh cướp sắc, sao người bị cướp như em lại còn vội vàng hơn anh vậy? Hửm?" Nhạc Huy trêu chọc khi tách ra khỏi hắn, "Cuối cùng là ai cướp ai đây?"

"Cá mè một lứa." Tông Khuyết xoa má anh, đưa ra câu trả lời đó.

Nhạc Huy sững người một chút, ôm eo hắn bật cười: "Bạn nhỏ thông minh thật, còn biết suy luận nữa chứ, ngọt không?"

"Ừm." Tông Khuyết đáp.

"Là đối tượng bị em cướp sắc mà không thể phản kháng, em có muốn chơi trò đoán xem trong miệng anh có mấy viên kẹo không?" Nhạc Huy giơ tay xoa nhẹ vành tai hắn nói.

Ánh mắt Tông Khuyết khẽ cụp xuống: "Tối không nên ăn quá nhiều kẹo."

"Vậy thì phải xem bản lĩnh của em rồi." Nhạc Huy nhìn vành tai thanh niên bị xoa đỏ ửng, cười nói.

Trò chơi cứ thế diễn ra, kẹo rất ngọt, chỉ có thời gian đánh răng bị bắt phải kéo dài hơn. Nhạc Huy đánh răng đầy bọt, quyết tâm không để lại một chút hương vị kẹo nào trong miệng.

"Chuyện của anh xong xuôi rồi à?" Tông Khuyết hỏi khi anh từ nhà vệ sinh bước ra.

"Xong rồi." Nhạc Huy ngồi xuống bên cạnh hắn nói, "Anh Bàng đã chuẩn bị tâm lý từ lâu rồi, sau khi giải nghệ, hình như định mở một nhà hàng, vẫn ở thành phố A, không định dính dáng gì đến thể thao điện tử nữa, nhưng vẫn sẽ chơi game."

"Anh ấy nấu ăn rất ngon." Tông Khuyết nói.

Tay nghề nấu ăn đó thật sự rất tinh xảo, chẳng trách lúc nào Phùng Hạo cũng nhớ nhung.

"Em nói xem sau này anh giải nghệ thì nên làm gì đây?" Nhạc Huy trầm ngâm nói, "Hình như anh cũng không có gì đặc biệt giỏi, hay là đến lúc đó đi lắp ốc vít đi."

"Anh định khi nào giải nghệ?" Tông Khuyết hỏi.

Nhạc Huy nhìn hắn, đưa tay sờ đầu hắn cười nói: "Sao? Sợ anh chạy mất à?"

"Không." Tông Khuyết nói.

Nhạc Huy xì một tiếng nói: "Em sẽ không đợi anh giải nghệ, rồi em cũng không chơi nữa chứ?"

"Không, thời gian em tự đặt ra cho mình là ba năm." Tông Khuyết nói.

Hắn vì người này mà đến đây, nhưng đã là một đội thì sẽ không dễ dàng nói lời chia tay. Trước khi các thành viên cũ rời đi đều sẽ cố gắng để thế hệ mới tiếp nối, như vậy đội mới có thể trường tồn, đây là tâm huyết của Nhạc Huy, hắn sẽ không bỏ mặc.

"Ba năm... Vậy thì anh sẽ cố gắng kiên trì thêm ba năm nữa." Nhạc Huy cười nói, "Được không?"

"Ừm." Tông Khuyết nhìn anh, ôm anh vào lòng.

"Bạn nhỏ cảm động rồi, đội trưởng ôm ôm, không khóc không khóc." Nhạc Huy ôm vai hắn, vỗ nhẹ đầu hắn cười nói.

Bạn nhỏ đang làm nũng với anh đó.

Tuy nhiên, lời anh vừa dứt, cánh tay đang ôm nhẹ bỗng siết chặt hơn, Nhạc Huy nghẹt thở một chút, vỗ vai hắn nói: "Siết chết bạn già của em thì tiêu luôn đấy."

Cánh tay ôm dần nới lỏng, Nhạc Huy tựa cằm lên vai hắn, thả lỏng lực.

Họ vừa mới bắt đầu, nhưng đã bắt đầu mong đợi cả một đời rồi. Nếu không phải không thể sinh con, ngay cả tên cháu chắt cũng có thể nghĩ ra luôn rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com